Người Si


Người đăng: TieuBachLong90


  • Ngươi… vốn dĩ là kẻ điên!

Giọng Dương Chính Phong nghẹn ngào cất lên.


  • Không! - Vị hòa thượng đặt chén rượu xuống bàn, nói với vẻ mơ màng: - Ta
    không phải kẻ điên, ta là người si. Người si dò dẫm bước đi trong bóng tối…

Quả thật y đứng lên, bước từng bước chân tới trước mặt Phong Vô Ảnh. Thứ ánh
sáng vàng nhàn nhạt trong quán rượu như bị lời nói của y làm cho chấn động,
thoáng vụt tắt sau đó mới sáng lại. Y tiếp:


  • Trên thiên hạ này kẻ tham và sân không đáng ngại vì bọn họ vẫn còn có đầu
    óc và lý trí, bọn họ còn biết sợ chết nên sẽ dừng lại khi cái chết sắp quấn
    lấy họ. Duy chỉ có người si là không. Chấp niệm khiến họ bám víu mọi hy vọng
    dù là mong manh nhất; si niệm của họ còn mạnh hơn bất kỳ tín niệm nào, bởi vậy
    họ không sợ chết, cũng không sợ bất kỳ hậu quả gì xảy ra với mình.

Phong Vô Ảnh hỏi:


  • Vậy người si mới là kẻ đáng ngại nhất?


  • Đúng! - Hòa thượng im lặng một lúc rồi nói: - Ngươi cũng là người si, không
    những si mà còn ngốc.


Phong Vô Ảnh nở nụ cười gượng gạo:


  • Nhưng vãn bối sợ chết…


  • Người si cũng sợ chết, nhưng chấp niệm và si niệm đã khiến họ không sợ. -
    Hòa thượng nhìn thẳng vào mắt Phong Vô Ảnh, như soi thấu cả tâm can chàng: -
    Tại sao ngươi lại nương tay với những kẻ định hạ sát ngươi? Bọn họ không nói
    đạo lý, cũng không phân biệt đúng sai.


  • Vì bọn họ vô tội. - Phong Vô Ảnh đáp như đóng đinh: - Bọn họ không thể phân
    biết đúng sai là vì có kẻ đứng sau thao túng hết thảy mọi việc. Vãn bối không
    phải người si, càng không phải kẻ nhân từ, vãn bối chỉ giết người đáng phải
    giết. Nếu tên kia lộ diện thì vãn bối nhất định sẽ xuống tay mà không đắn đo
    chút nào!


Khi chàng nói ra câu này, bên tai cũng đã nghe thấy những âm thanh đuổi giết
bắt đầu vang lên bên ngoài quán rượu. Sắc mặt Nhược Lan trở nên trắng bệch,
ngay cả Tiểu Hàn cũng có vẻ khẩn trương hơn hẳn.

Bọn họ lựa chọn đứng bảo vệ phía sau Phong Vô Ảnh cũng tức là quay lưng với cả
giang hồ bạch đạo, quay lưng với cả triều đình Việt quốc.


  • Có đáng không?

Đó là câu hỏi của vị hòa thượng dành cho Phong Vô Ảnh, nhưng dường như cũng
dành cho cả những người đang có mặt ở đây.

Đáp án của Tiểu Hàn là đứng yên vị tại chỗ.

Đáp án của Nhược Lan là quay người lại, song là để đối mặt với năm mươi mấy
người đang lũ lượt xuất hiện rồi bao vây quán rượu kia.

Giọng khàn khàn của Thiết bà bà vang lên giữa bầu trời đêm:


  • Nghịch tặc, ngươi còn chưa ra chịu chết?

Trương Thập Nhất nhìn Nhược Lan và Tiểu Hàn, lạnh lùng nói:


  • Không lẽ hai người các ngươi lú lẫn rồi, định hùa về phe Thiên Sát sao?

Trương Thập Nhất bước lên, nói với giọng phẫn hận:


  • Tổ chức các ngươi mấy chục năm nay đã gây ra không biết bao vụ thảm án
    thương tâm trong võ lâm. Máu nhuộm Vô Ưu, Tuyệt diệt Thiên Kiếm… bây giờ là
    tới Phùng gia. Ta tự hỏi liệu lòng dạ các ngươi chất chứa bao nhiêu rắn độc
    trong đó mà vô tình đến vậy?

Vị hòa thượng lướt mắt qua đám Mạc Thần Bắc, Thiết bà bà, Trương Thập Nhất một
lượt rồi lại hỏi Phong Vô Ảnh, vẫn là một câu ba chữ:


  • Có đáng không?

Phong Vô Ảnh hít sâu vào một hơi rồi thở ra, trả lời:


  • Đáng! Đáng lắm!

Chính bản thân chàng cũng biết cái giá của chữ “đáng” đắt như thế nào. Lương
tri và nhân tính con người luôn được khảo nghiệm bằng máu và mạng sống, đôi
khi mất đi mà chẳng nhận lại được gì. Song, cho dù có hỏi lại trăm ngàn lần
nữa thì chàng vẫn sẽ trả lời như vậy.


  • Tại sao?


  • Vì bọn họ vô tội! - Phong Vô Ảnh nói tiếp: - Vãn bối tin rằng sau hết thảy
    mọi việc, chân tướng rồi cũng sẽ lộ ra, kẻ thủ ác sẽ phải trả giá, ông trời
    luôn có mắt…


Hòa thượng chỉ mỉm cười, đôi mắt ánh lên tia sáng lạ lùng.

Đột nhiên y bước thẳng tới trước mặt Phong Vô Ảnh, khiến khoảng cách giữa hai
người thu hẹp chỉ còn chưa tới năm tấc. Y nhìn vào mắt Phong Vô Ảnh, chậm rãi
nói từng tiếng:


  • Hay là ngươi làm điều gì mờ ám? Định dùng khổ nhục kế thu phục nhân tâm để
    trục lợi?

Giọng nói của hòa thượng không to lắm nhưng mường tượng ẩn chứa ma lực kỳ lạ
khiến mọi người xung quanh đều nghe được nó.


  • Ngươi biết rõ Phùng Thiên Y là con người thế nào nên sẽ không giết ngươi.
    Ngươi lại lợi dụng một tiễn của Mạc Thần Bắc để làm mình trọng thương gần chết
    để lấy sự thương cảm của Nhược Lan và Tiểu Hàn, nhưng thực chất mũi tên đó
    chẳng khác gì gãi ngứa cho ngươi. Bởi đơn giản tim ngươi bẩm sinh đã không nằm
    ở lồng ngực trái! Có thêm dược lực của ma đan nữa thì ngươi dư sức chịu được
    thêm vài vết thương trí mạng!

Từng câu từng chữ giống như từng nhát búa nện thẳng vào óc người ta, làm mọi
người hết sức ngỡ ngàng, nhất là Tiểu Hàn và Nhược Lan. Đúng vậy, nhất tiễn
xuyên tim, sao đến giờ vẫn không chết?


  • Phạm Nhạc bảo vệ cho ngươi mà bỏ mình, phái Lưu Nguyệt từ nay cũng sẽ đứng
    về phía ngươi, Nhược Lan lại là con gái của trại chủ Quảng Oai Thiết Huyết
    trại, thêm một cao thủ như Tiểu Hàn ủng hộ, con đường tung hoành giang hồ về
    sau của ngươi ắt sẽ rất dễ dàng, thoáng đãng nhỉ! Hừm, đợi khi ngươi đã có đủ
    uy danh, đủ lực lượng thì tổ chức Thiên Sát sẽ tràn ra khắp giang hồ thôn tính
    tất cả môn phái, trở thành bá chủ trong võ lâm. Vở kịch này muốn dàn dựng hẳn
    đã tốn nhiều công phu lắm! Ta nói có đúng không, thiếu chủ Thiên Sát?

Vị hòa thượng nói xong, cả người Nhược Lan cũng mềm nhũn muốn khụy xuống.

Nàng nhìn Phong Vô Ảnh, ánh mắt đầy vẻ thương tâm:


  • Lời ông ấy nói có thật không?

Phong Vô Ảnh không đáp.

Sự im lặng của chàng trong mắt người khác chính là câu trả lời.

Bên ngoài quán rượu, Trương Thập Nhất hô lớn:


  • Bằng hữu nói hay lắm! Vậy mới thấy hắn quỷ kế đa đoan cỡ nào, Nhược Lan
    tiểu thư, Tiểu Hàn huynh đệ, các ngươi đã nhìn rõ bộ mặt cầm thú của hắn chưa?

Nhược Lan vẫn hỏi Phong Vô Ảnh:


  • Tại sao huynh lại im lặng? Hãy nói tất cả điều này là giả đi, ta sẽ tin
    huynh…

Dường như tại quán rượu lúc này chỉ còn mỗi Nhược Lan còn đặt niềm tin vào
Phong Vô Ảnh, ngay cả Tiểu Hàn cũng đã chuyển hướng mũi thương sang phía
chàng. Vào khoảnh khắc cuối cùng bị tất cả quay lưng với mình, còn điều gì đau
khổ hơn thế?

Phong Vô Ảnh chợt lắc đầu rồi mỉm cười:


  • Đáng tiếc, điều ông ấy nói là sự thật. Tim ta từ lúc sinh ra đúng là đã nằm
    ở lồng ngực phải.

Giọng Nhược Lan trở nên run run, tim nàng như đang bị một bàn tay vô hình bóp
nghẹt:


  • Còn chuyện huynh bày mưu để chúng ta mắc bẫy? Có thật không?


  • Thật hay giả, đến giờ phút này đâu còn quan trọng gì? - Phong Vô Ảnh hững
    hờ nói: - Các người đã bao vây ta, bốn bề đều là cao thủ trong cao thủ, cho dù
    ta có chín cái mạng đi nữa thì đêm nay cũng phải chết. Tốt nhất các người nên
    xuống tay nhanh một chút, dứt khoát một chút, nếu không ta nhất định sẽ kéo
    thêm vài mạng chết cùng cho đỡ cô đơn đấy.


Vẻ mặt chàng lạnh băng, kiếm trong tay cũng lóe lên những tia sáng kỳ dị mường
tượng chứng minh những điều chàng vừa nói.

Vị hòa thượng bí ẩn hỏi:


  • Ngươi còn gì trăn trối không? Bất kể nguyện vọng gì của ngươi ta cũng sẽ
    đều đáp ứng.

Thoáng im lặng một chút, y quét mắt qua những người đang đứng ngoài quán rượu,
tiếp:


  • Kể cả giết hết bọn chúng!

Phong Vô Ảnh bất ngờ.

Không những chàng mà cả đám Nhược Lan, Thiết bà bà, Mạc Thần Bắc, Trương Thập
Nhất, Bạch Lý Ngư cũng lộ vẻ kinh hãi. Duy chỉ có “Tiểu Hàn lạnh lùng” vẫn
lạnh lùng, Bạch Linh và Dương Chính Phong vẫn cúi gầm đầu không dám ngước lên.

Thiết bà bà cười gằn:


  • Hòa thượng thối, ngươi tưởng ngươi là ai? Lý Thiết Hoành, hay Đao đế?

Trương Thập Nhất, mười bảy cao thủ và hơn năm mươi mấy gã quan sai đứng đằng
sau cũng bật tiếng hừ lạnh, tỏ rõ vẻ khinh thường.

Hòa thượng thì vẫn nhã nhặn, dường như trong cuộc đời này y chưa từng biết tức
giận là gì:


  • Bần tăng không phải Lý Thiết Hoành, càng không phải Đao đế, bần tăng chỉ là
    người si. Ngươi si dò dẫm bước từng bước trong bóng tối…

Khoảnh khắc y nói ra câu này, từ thẳm sâu trong đáy mắt như chứa một loại lực
lượng kỳ lạ, vừa mê mang, vừa sáng tỏ, vừa thần thánh lại có chút tà ác.

Mạc Thần Bắc nhíu mày rồi bỗng bước tới ôm quyền cúi đầu:


  • Tiền bối, đúng như người đã nói. Người này là thiếu chủ Thiên Sát, đã gây
    ra biết bao tội án cho võ lâm Việt quốc. Nay vãn bối đại biểu cho triều đình
    xin bắt hắn về Đại Lý tự, chờ ngày xét xử để thi hành chính đạo, đòi lại công
    bằng cho mọi người.


  • Đại Lý tự, triều đình, võ lâm? - Hòa thượng cười cười, mơ màng nói: - Có ta
    ở đây, cần các ngươi đòi lại công bằng, thi hành chính đạo sao?


  • Cuồng đồ to gan, ăn nói bậy bạ! - Thiết bà bà giận dữ vung quyền trượng
    lên: - Các vị bằng hữu hay mau lên bắt giữ thiếu chủ Thiên Sát lại, tránh để
    đêm dài lắng mộng, xảy ra nhiều chuyện không hay!


Lời vừa dứt đã có tám người động thân, dùng bộ pháp mau lẹ nhất ập vào quán
rượu, tay cầm đao kiếm sáng loáng bước về phía Phong Vô Ảnh.

Ngay đúng giây phút tám người này bước vào, bầu trời bỗng nhiền nổi trận gió
lớn, cái lạnh cắt da cắt thịt lùa vào quán rượu khiến ngọn đèn vốn dĩ đã leo
lét nay càng thêm chập chờn, không gian trong quán rượu cũng chợt trở nên tối
om.

Chính trong khoảnh khắc đó, mọi người mường tượng nghe được một tiếng gầm của
cầm thú. Không, đúng hơn là của một con ác quỷ! Bởi vì chỉ tiếng gầm của ác
quỷ mới có thể khiến tâm thần người nghe như bị xé rách thành muôn đoạn, đau
nhức không kể siết thế này.

Gió ngừng thổi, ngọn đèn ngừng chao đảo.

Khi ánh sáng trở về với quán rượu cũng là lúc mọi người nhìn thấy một cảnh
tượng hãi hùng.

Tám cao thủ vừa bước vào đều đã nằm chết ở dưới đất, ngay đúng vị trí mà họ
đang bước vào. Mắt, tai, mũi, họng, lỗ chân lông chỗ nào cũng có máu ứa ra,
nhuộm đỏ cả một vùng.

Thiết bà bà hoảng sợ lui lại mấy bước, miệng lắp bắp:


  • Ai, ai… Là kẻ nào?

Chợt bà ta nhìn qua vị hòa thượng từ đầu đến cuối vẫn cười nói hòa nhã kia.
Hiện tại y không còn cười, ánh mắt cũng không hòa nhã chút nào nữa. Ánh mắt đó
vừa mê mang vừa si dại chẳng khác gì người si.


  • Người si dò dẫm bước từng bước trong bóng tối. Lấy chấp niệm vượt qua sinh
    tử, lấy si niệm làm tín niệm…

Miệng y lẩm bẩm một câu chú ngữ khó hiểu chứa đầy sự bí ẩn tà dị.


Thất Hiệp Truyền Kỳ - Chương #19