Vị Hòa Thượng Bí Ẩn? A Nhất?


Người đăng: TieuBachLong90

Hồi ức vẫn chỉ là hồi ức, mười năm không gặp đương nhiên tình cảm cũng sẽ giảm
sút nhiều. Nếu Phong Vô Ảnh nhận mình vẫn còn lưu luyến tình cảm thuở nhỏ của
hai đứa thì chắc chắn là nói dối. Huống hồ, sau bao năm tính cách “Tiểu Linh”
đã thay đổi tới mức Phong Vô Ảnh không thể nhận ra nữa rồi.

Sự thay đổi ấy là vì đâu?

Chuyện này có liên quan đến Bạch thúc thúc, và dường như trên thế gian này
người rõ nguyên do chỉ có một mình Phong Vô Ảnh!

Bởi vậy chàng khi biết Bạch Linh chính là Tiểu Linh năm xưa, trong lòng Phong
Vô Ảnh đã không còn có một chút hận nào với nàng mà thay vào đó còn thấy
thương hại nàng hơn.

Phong Vô Anhr nghiến răng nghiến lợi điểm vào mấy vết thương trên ngực, gồng
mình, chống kiếm lê từng bước về phía quán rượu. Ở đó hiện giờ yên ắng vô
cùng. Sau khi bóng của Bạch Linh, hai gã hộ pháp và Dương Chính Phong ập vào
thì càng im ắng hơn nữa. Chỉ có ánh đèn vàng nhàn nhạt hắt ra từ bên trong rồi
chiều xuống mặt đường nhựa đen xì vì ngấm nước, tạo thành một khung cảnh vừa
âm u vừa ngụy dị khó lường khiến người ta mường tượng đến “hoàng tuyền”, con
đường dẫn vào âm ty địa ngục.

Không ai biết trong đó đã và đang xảy ra chuyện gì. Chỉ biết bốn người vừa ập
vào thì đã có tới ba là cao thủ đệ nhất thiên hạ, một khi ra tay đủ sức khiến
phong vân biến sắc, nhật nguyệt đổi dời. Nhưng hiện nay nơi đó chỉ có một bầu
không giang tĩnh lặng, không có tiếng động nào phát ra.

… Chẳng lẽ quán rượu đó biết nuốt người?

Hay võ công Dương Chính Phong đã cao tới mức trong khoảnh khắc hạ sát được cả
Cao Đại và Cao Thắng?

Không ai biết!

Muốn biết chỉ còn cách tới mà xem!

Nhưng chắc là Phong Vô Ảnh sẽ chết khi còn chưa kịp đặt chân tới đó. Phía sau
lưng chàng bỗng có hai tiếng bước chân người thi triển khinh công đáp xuống.
Một hơi nặng, âm thanh vang lên rõ ràng; một lại nhẹ nhàng không khác gì bước
chân của một con mèo rừng đang săn mồi. Khinh công vi diệu như vậy thì bản
lĩnh ắt hẳn cũng không thua kém Mạc Thần Bắc là mấy.


  • Đừng tới đó, hiện tại quan sai của Đại Lý tự đã tản ra tìm kiếm khắp xung
    quanh. Hãy theo ta, ta có thể dẫn huynh tới nơi ẩn náu tốt nhất!

Đó là giọng phụ nữ, hơn nữa còn rất thành khẩn thiết tha, xem chừng không ai
có thể nghi ngờ câu nói này.

Nhưng Phong Vô Ảnh lại nghi ngờ mặc dù trong hoàn cảnh này chàng không có tư
cách để nghi ngờ.

Từ trước đến nay, chàng dám khẳng định chưa từng gặp ai có giọng nói như vậy.
Vì thế mà chàng không những không quay lưng lại mà còn dùng tốc độ nhanh nhất
bước về phía quán rượu.


  • Xin huynh hãy tin ta! Ta là Nhược Lan ở Quảng Oai Thiết Huyết trại…

Giọng nữ cất lên rối rít, càng nói càng có vẻ thành khẩn gấp gáp hơn.

Phong Vô Ảnh vẫn không quay lưng lại, cho đến khi chàng nghe được một câu thật
lạ lùng.


  • Ta cũng là người đã đâm huynh một dao khi nãy…

Nói xong, Nhược Lan hơi run lên. Chính bản thân cô cũng thấy mình thật ngốc.

Nhưng Phong Vô Ảnh lại mỉm cười:


  • Ta tin cô! Song có thể cho ta biết vị huynh đài bên cạnh là ai không?

Nhìn nụ cười trên môi Phong Vô Ảnh, trong lòng Nhược Lan chợt xuất hiện một tư
vị lạ lùng. Suy nghĩ của gã thanh niên trẻ tuổi đứng trước mặt hệt như kim
châm dưới đáy biển, không ai tài nào nắm bắt được. Nàng im lặng một chút rồi
nói:


  • Huynh ấy là Tiểu Hàn, tóc trắng ngân thương Tiểu Hàn.

Tiểu Hàn đứng nhìn Phong Vô Ảnh chằm chằm, cũng không phản ứng gì. Ánh trăng
trên cao chiếu xuống phủ lên khuôn mặt của Tiểu Hàn, một khuôn mặt lạnh băng
không có tí cảm xúc nào, hệt như khuôn mặt của người chết.

Trong khoảnh khắc hai người nhìn nhau, Phong Vô Ảnh chợt rùng mình.

Từ Tiểu Hàn chàng cảm nhận được một sự thân quen mà nguy hiểm đến khôn tả.

Sự thân quen đến từ mái tóc bạc trắng cùng phong thái hiên ngang, lưng thẳng
như bút, mường tượng vĩnh viễn không thể gục đổ của gã. Còn sự nguy hiểm lại
đến từ cây ngân thương lóng lánh ánh trăng kia. Phong Vô Ảnh có cảm giác trên
cõi đời này, chỉ có nó mới đủ khả năng đâm thẳng vào cổ họng chàng, khiến
chàng hồn lìa khỏi xác.

Nhưng Phong Vô Ảnh không biết rằng ở phía bên kia, Tiểu Hàn cũng có cùng suy
nghĩ như vậy. Thậm chí cảm giác của gã còn mãnh liệt hơn gấp nhiều lần. Người
thiếu niên cầm kia quá mức bình phàm, trên thân không hề tỏa ra chút sát khí
hay ngạo khí mà một cao thủ cần có.

Hắn, giống như một chiếc lá khô mới từ trên cây rớt xuống vậy.

Trên đời này, hạng người đáng sợ nhất không phải là hạng người nổi danh, tiếng
tăm lừng lẫy mà đáng sợ nhất chính là hạng người vô danh, luôn luôn ẩn mình
trong sự tầm thường. Hạng người vô danh này vì quá tầm thường nên sẽ không ai
quan tâm chú ý đến họ, không ai cân nhắc sự lợi hại của họ. Vì thế họ rất dễ
giết người. Cách giết người của họ cũng bình phàm và lặng lẽ giống nuhw con
người của họ vậy.

Nếu là bình thường Tiểu Hàn chắc chắn sẽ không phát hiện ra sự hiện diện của
Phong Vô Ảnh chứ đừng nói tới sự đáng sợ của hắn. Nhưng đêm nay lại là ngoại
lệ. Tiểu Hàn cảm nhận được sự đau thương trong lòng hắn. Vì tâm hắn đã dao
động nên hắn đã không còn bình phàm nữa.


  • Này, hai huynh làm sao vậy? - Thân hình của Nhược Lan cắt đứt dòng suy nghĩ
    của Phong Vô Ảnh và Tiểu Hàn: - Hãy tin ta, Tiểu Hàn hoàn toàn không có ý muốn
    hại huynh. Ban nãy khi chúng ta được phân vào một nhóm để truy sát huynh,
    chính ta đã kể cho Tiểu Hàn nghe mọi việc. Từ việc Phùng đại hiệp và Phùng phu
    nhân bỏ mình cho đến việc huynh tha mạng cho ta và Lê Hy.

Giọng nói Nhược Lan nhỏ dần, ẩn chứa đầy sự hổ thẹn.

Bản thân mình suýt giết người ta, người ta không những không hận mà còn tha
mạng cho mình. Trừ phi là cầm thú thì mới không cảm thấy xấu hổ.


  • Hãy tin ta…


  • Ta tin! - Phong Vô Ảnh đưa tay cắt lời: - Nhưng ta không thể theo hai vị
    được!


Nhược Lan ngạc nhiên hỏi:


  • Tại sao?

Phong Vô Ảnh nhìn về phía quán rượu, nói:


  • Bằng hữu của ta đang gặp nạn. Ta không thể không cứu.

“Không thể không cứu”, nhưng bản thân chàng tự cứu chính mình còn chưa xong
nữa là.

Nhược Lan nhìn thẳng vào đôi mắt của Phong Vô Ảnh không nói gì, chỉ bước thật
nhanh về phía quán rượu.

Phong Vô Ảnh xoay người theo hỏi:


  • Cô định làm gì?

Nhược Lan đáp:


  • Cứu người!

Lần này đến phen Phong Vô Ảnh cảm thấy khó hiểu:


  • Họ không phải bằng hữu của cô. Vả lại địch nhân rất đáng sợ, cho dù có cả
    Tiểu Hàn đi chăng nữa, chúng ta có thể sẽ đều phải chết.

Nhược Lan chỉ mỉm cười, một nụ cười ngọt ngào mà thê lương:


  • Huynh quên rồi sao? Huynh không phải bằng hữu của ta, bọn Đại Lý tự và Lê
    Hy cũng rất đáng sợ.

Ý của nàng Phong Vô Ảnh hoàn toàn hiểu.

“Chàng làm được, ta cũng làm được!”

Tiểu Hàn siết chặt ngân thương, hàn khí và sát khí quay người mỗi lúc một nồng
hơn.

Nhược Lan không sử dụng vũ khí. Con dao nhỏ mà nàng dùng để đâm Phong Vô Ảnh
khi nãy chính là một trong bảy món vũ khí sắc bén và tốt nhất đương thời, do
đích thân Phàn đại sư ở Quảng Oai Thiết Huyết trại luyện ra. Nhưng nàng đã
thẳng tay vứt bỏ nó sau khi đâm Phong Vô Ảnh. Thứ làm cho quân tử phải đổ máu,
dù có trân quý đến đâu cũng đáng ghê tởm.

Phong Vô Ảnh cầm kiếm, kiếm tuốt ra khỏi vỏ, cầm sẵn trên tay. Không có vỏ thì
sẽ không cần rút kiếm, tốc độ xuất kiếm cũng sẽ nhanh hơn gấp rưỡi lần. Thứ
Phong Vô Ảnh cần nhất bây giờ chính là tốc độ bởi sức lực chàng đã cạn kiệt
leo lét không khác gì ngọn nến trước gió.

Cả ba đã biết mình sắp phải đối mặt với Ma đao, cao thủ còn mạnh hơn cả tứ đại
kỳ hiệp, chỉ thua dưới tay mỗi Đao đế Nguyễn Duy Võ.

Khi bọn họ xông vào quán rượu thì đã sẵn sàng đón nhận cái chết.

Nhưng bọn họ không sợ.

… Chết vì bằng hữu thì có gì đáng sợ?

Phong Vô Ảnh chết vì Bạch Linh. Vì cô gái đáng thương nơi miền tuyết trắng ấy.
Vì cha cô là từng là huynh đệ vào sinh ra tử với cha gã.

Nhược Lan lại tình nguyện chết vì Phong Vô Ảnh. Người dù bị đâm một dao vẫn
không đánh trả, chỉ vì người kia là “kẻ vô tội”. Nàng muốn báo đáp ơn tha mạng
của hắn.

Tiểu Hàn lại khác. Y không chết vì ai cả, hoặc có thể nói ở đây chưng có ai
đáng để y phải liều mạng. Nhưng y vẫn tình nguyệt lao vào. Điều này thực sự
không ai hiểu nổi.

Bọn họ vốn đã chuẩn bị kỹ lưỡng mọi việc, dù chỉ ít phút nữa đầu có phải lìa
khỏi cổ cũng không bao giờ hoảng sợ.

Thế nhưng khoảnh khắc cả ba vừa bước chân vào quán rượu thì đều phải hoảng sợ,
phải biến sắc, thậm chí trời đất cũng như muốn quay cuồng, càn khôn đảo lộn.

Bọn họ đã thấy gì?

Điên cuồng.

Chỉ có dùng từ điên cuồng mới có thể hình dung về việc đang xảy ra trước mắt
họ.

Thông thường, những việc thật khác thường, thật oanh động, thật trái với đạo
lý mới được cho là điên cuồng. Nhưng sự thực vốn không phải như vậy. Có câu:
“Người chờ điều kỳ lạ ở thánh nhân, còn ta chờ đợi điều không kỳ lạ ở thánh
nhân”. Đạo lý của điên cuồng cũng giống vậy.

Thứ điên cuồng nhất thật ra cũng chính là khung cảnh yên bình tĩnh lặng ở
trong quán rượu lúc này đây.

Dưới mặt đất là hai cái xác của Cao Đại và Cao Thắng, đôi mắt hai người họ mở
trừng trừng, ẩn chứa một sự kinh hãi khó tả, dường như cho tới tận lúc chết
vẫn không thể tin đó là sự thật.

Vậy Dương Chính Phong đâu? Lão đã ra tay giết người xong, hẳn phải cảm thấy
cao hứng lắm chứ?

Song lúc này nhìn lão lại có vẻ không được cao hứng chút nào. Lão đang đứng
cạnh một chiếc bàn, trên bàn đặt một vò rượu bịt giấy đỏ cùng hai dĩa thịt bò
sống. Đây chính là chiếc bàn mà Phong Vô Ảnh từng ngồi. Sau trận chiến khi nãy
mọi thứ trên chiếc bàn đã bị hất đổ xuống đất nhưng giờ đây tất cả đều được
bảy ra lại, giữ nguyên vị trí như trước.

Ngay cả Bạch Linh cũng ngồi đúng chỗ của nàng ta. Chỉ khác ở chỗ thân thể nàng
ta run lên liên hồi, đầu cúi gầm nhìn xuống mặt bàn, không dám ngẩng lên dù
chỉ một chút.

Bốn người vào, hai người chết.

Hai người chết rất nhanh gọn, trên người không có lấy một vết thương. Còn hai
người sống thì như sợ tới chết, sợ tới vỡ gan vỡ mật.

Chuyện gì đã xảy ra với họ?

Chỗ của Phong Vô Ảnh dĩ nhiên có người đang ngồi, nhưng không phải sát thủ,
không phải quan sai, càng không phải cô nương xinh đẹp mà là một vị hòa thượng
tuổi chừng trong niên mặc áo cà sa màu nâu, cổ đeo một chuỗi tràng hạt đen
óng. Phát hiện có người đang nhìn mình, y đưa mắt đến chỗ đám Phong Vô Ảnh,
miệng chỉ điểm nụ cười.

Một nụ cười nhẹ nhàng mà vô hại.


  • Tới rồi sao?

Đó là câu hỏi của y. Tuy ánh mắt y không tập trung trên người bất kỳ một ai,
song mọi người đều hiểu y đang hỏi Phong Vô Ảnh.

Phong Vô Ảnh bình tĩnh bước lên, hít sâu vào một hơi rồi ôm quyền thi lễ:


  • Vãn bối Phong Vô Ảnh và hai vị bằng hữu xin ra mắt tiền bối.


  • Đã gặp tiền bối, tại sao không cúi đầu xuống?


Hòa thượng vẫn mỉm cười, một nụ cười đầy vô hại xen lẫn vẻ thú vị. Song nụ
cười ấy lại giống như một làn sương lạnh phả vào thân thể làm người ta rợn cả
tóc gáy.

Nhược Lan đã cúi đầu xuống, cúi rất nhanh, cúi rất kính cẩn hệt như Bạch Linh
và Dương Chính Phong đang làm. Đối đầu với một cao thủ như vậy chống lại đồng
nghĩa với cái chết.

Nhưng khi nàng nhìn sang thì thấy Tiểu Hàn và Phong Vô Ảnh vẫn giữ nguyên tư
thế như cũ.

Khuôn mặt Tiểu Hàn lạnh như băng, lưng thẳng như bút, ánh mắt như một cây đinh
găm lên người vị hòa thượng bí ẩn, tỏ rõ ý chí đối kháng.

Phong Vô Ảnh cũng không khác Tiểu Hàn là mấy, duy ở chỗ ánh mắt của chàng
không chứa nhiều địch ý như Tiểu Hàn, chỉ đơn giản là không chịu khuất phục.

Không khí trong quán rượu như trương cung bạt kiếm, đã tĩnh lặng lại càng tĩnh
lặng, mường tượng lúc này đây chỉ cần một âm thanh nhỏ thôi cũng đủ làm dấy
lên một cuộc huyết chiến kinh thiên động địa.

Thời gian cứ thế, cứ thế trôi qua. Vị hòa thượng đột nhiên quay mặt đi, sau đó
thở dài:


  • Người ta nói kẻ sinh sau rất đáng sợ, lời ấy quả nhiên không giả dối chút
    nào. Cho dù là bần tăng mấy chục năm trước khi đối đầu với Đao đế và Ma đao
    cũng chưa chắc đã có nổi cái dũng khí giống các ngươi.

Nói đoạn, y tự rót ra một chén rượu rồi nâng lên uống cạn. Từ động tác tới lời
nói thủy chung vẫn bảo toàn một vẻ nhã nhặn.

Bên cạnh y, Dương Chính Phong bất giác run lên cầm cập, thanh đại đao Hỏa Cổn
lão vẫn nắm chặt trong tay, khuôn mặt vẫn tràn đầy vẻ tức giận, hơi thở vẫn
hồng hộc như một con mãnh thú đang mất tự chủ. Nhưng dường như trong hư không
có một thứ ma lực tà dị quái quỷ đang khống chế lão, chỉ cần lão vùng vẫy thì
sẽ chết mà không rõ nguyên do.

Ngay cả Đao đế cũng chưa đã khiến lão trở nên như vậy được.

Rốt cuộc vị hòa thượng bí ẩn này là ai? Võ công của y cao đến độ nào?

Không lẽ y là A Nhất, kẻ đứng sau bức màn đen thao túng hết thảy mọi việc
trong giang hồ Việt quốc?


Thất Hiệp Truyền Kỳ - Chương #18