Người đăng: TieuBachLong90
Mưa đã tạnh hẳn, gió bắt đầu lướt nhè nhẹ qua các con đường như muốn thổi tan
đi bầu không khí u ám ban nãy. Giông tố đã qua, ngày mai ánh bình minh chắc
hẳn sẽ rất tươi đẹp, rất lộng lẫy. Nhưng e rằng Phùng Thiên Y sẽ không còn
được chứng kiến cảnh đẹp ấy nữa. Ông đã trúng độc, một loại tuyệt độc vốn nổi
tiếng về tốc độ bộc phát dược tính của mình.
Chuyện mà Phùng Thiên không hiểu là vì sao mình rõ ràng đã uống thuốc giải ngũ
tuyệt độc do Ngô Tri Thù đem tới nhưng rốt cuộc vẫn bị trúng độc, hơn nữa như
đã trúng từ rất lâu. Hiện tại, ông bắt đầu cảm nhận được máu trong người mình
đã bắt đầu chảy xuôi, đông cứng lại, dù Đại La thần tiên có xuất hiện cũng vô
phương cứu chữa.
Phùng Thiên Y lắc đầu chép miệng:
Phong Vô Ảnh không đáp. Chàng chỉ cố gắng dìu Phùng Thiên Y thật nhanh đến nhà
bếp trước khi ông ta tắt thở. Mối quan hệ giữa hai người lúc này thật vi diệu,
kẻ báo thù lại giúp hung thủ chết chậm hơn, không những thế còn đáp ứng nguyện
vọng của hắn.
… Đây là ngu ngốc sao? Đây là mềm yếu sao?
Phong Vô Ảnh không biết. Nhưng giờ đây chàng cảm thấy cõi lòng rất dễ chịu,
rất thanh thản. Có lẽ tha thứ bao giờ cũng tốt hơn báo thù. Cha chàng hẳn cũng
sẽ đồng tình với điều này, vì chàng biết ông là một người vĩ đại và nhân hậu
biết bao.
Gian nhà bếp đã hiện ra trước mắt hai người. Phùng Thiên Y thở gấp, cười vui
vẻ:
Phong Vô Ảnh một vai dìu Phùng Thiên Y, một tay đẩy toang cửa ra.
Phùng Thiên Y chợt hét lớn, cả người ngã vật ra sau. Không chỉ ông mà Phong Vô
Ảnh cũng cảm thấy choáng váng, đầu óc quay cuồng. Họ đã nhìn thấy gì?
Máu.
Khắp nơi chỉ toàn là máu.
Lão Lý đã chết, hai mắt mở trừng trừng nhìn ra ngoài cửa, không biết vô ý hay
hữu tình mà nhắm thẳng vào Phong Vô Ảnh. Hai gia nhân là Đại Uyển và Mã Minh
ngã gục trên bàn bếp, thần sắc biểu lộ vẻ kinh hoảng đến tột độ. Cả ba người
đều bị một vết cắt trí mạng trên yết hầu dẫn đến tử vong, máu của họ chảy tràn
ra thấm ướt cả sàn nhà.
Trên bức tường cũ kỹ vẫn còn in hằn dòng chữ đỏ đậm được viết bằng máu tươi:
“Lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó thoát, kẻ giết người cuối cùng vẫn phải đền
mạng!”
Phong Vô Ảnh loạng choạng không ngừng thối lui, vịn tay vào bức tường lạnh lẽo
sau lưng, ánh mắt hoang mang:
Phùng Thiên Y quỵ dưới đất, đau khổ đến tột cùng:
Phong Vô Ảnh run rẩy:
Phùng Thiên Y nhắm mắt thở dài. Đúng lúc này, bỗng có rất nhiều người chạy đến
vây kín gian nhà bếp lại, nhân thủ cũng phải lên đến hơn trăm. Kẻ dẫn đầu là
Phùng phu nhân, bên hông nàng còn dẫn theo hài tử Phùng Quán mắt mũi đang đỏ
hoe. Xung quanh bảo vệ họ chính là bọn Bạch Lý Ngư, Trương Thập Nhất, Lê Hy,
Phạm Nhạc, Thiết bà bà.
Phùng phu nhân nhìn thấy tướng công mình quỵ dưới mặt đất, thêm vào đó là lão
Lý đang mở trừng trừng hai mắt nhìn ra từ trong nhà bếp thì kêu lên một tiếng
đầy thương tâm:
Phùng Quán cũng òa khóc nức nở.
Bang chủ Bạch Long bang Bạch Lý Ngư thở dài:
“Lục chỉ cầm ma” Trương Thập Nhất lạnh lùng nói:
Phạm Nhạc chắt lưỡi:
Thiết bà bà chống mạnh cây quải trượng xuống đất làm nền gạch vỡ tung ra, nhìn
Phạm Nhạc quát:
Phạm Nhạc cười cười:
Nói đoạn y quay sang nhìn Phong Vô Ảnh, hất cằm:
Đêm khuya vắng lặng, gió thổi xào xạc đưa mùi máu tanh xộc vào mũi Phong Vô
Ảnh.
… Chàng cảm thấy lạnh lẽo, cảm thấy cô độc.
Khoảnh khắc này cả thiên địa mênh mang rộng lớn như đang chống lại chàng vậy.
… Ai là kẻ giết người? Hung thủ ở đâu? Ai là người đã ghi dòng chữ máu đó lên
tường? Phải chăng gã A Nhất cũng đang ở đây, ẩn trong đám người hiệp nghĩa kia
để bày ra một vở kịch nhằm hãm hại chàng?
Phong Vô Ảnh ngẩng mặt lên trời cười lớn, gió thổi qua lạnh như cắt, mang theo
một chút ưu thương quấn lấy bả vai chàng:
Tiếng kêu đầy phẫn hận, tuy nhiên chẳng mấy người quan tâm. Họ chỉ nhìn Phong
Vô Ảnh bằng ánh mắt nhìn kẻ sắp chết.
Da mặt Phùng Thiên Y trắng bệch, ông gượng chút hơi tàn cuối cùng, hỏi:
Phong Vô Ảnh không đáp, vì có đáp cũng chẳng ai tin. Lúc này đây chàng chỉ có
thể tin vào thanh kiếm của mình thôi.
Nhưng Phong Vô Ảnh lại chợt nghe Phùng Thiên Y nói một câu lạ lùng. Câu này là
do ông ta dụng nội lực thâm truyền âm cho chàng, không có bất kỳ ai nghe được.
Khuôn mặt Phong Vô Ảnh thoáng vụt lên nét kiên định. Chàng hướng quần hùng
nói:
Quần hùng vô cùng phẫn nộ, định xông lên hợp sức tiêu diệt Phong Vô Ảnh thì
bỗng thấy Phạm Nhạc cười dài:
Y bước lên phía trước, nói tiếp:
Mọi người đều không hiểu Phạm Nhạc đang muốn làm gì. Ban đầu y vốn là người
muốn giết Phong Vô Ảnh nhất, nhưng giờ lại thay đổi chủ ý, mà nghe ngữ khí thì
có vẻ đang muốn cho gã sát thủ kia một con đường sống.
Thiết bà bà vội quát:
Nhưng Phạm Nhạc lại trừng mắt, tiếng quát còn lớn hơn Thiết bà bà:
Một khi vị phó chưởng môn ngang tàng này phát uy, thì oai khí còn đáng sợ hơn
cả sư tử giận dữ.
Mọi người đều im lặng. Lưu Nguyệt phái có hơn tám trăm đệ tử võ công siêu
tuyệt, quan trọng nhất là họ còn có Đao đế. Chỉ một cái nhấc tay của Đao đế
thôi thì họ cũng đã không còn mạng để sống tiếp nữa rồi.
Thiết bà bà cười gằn:
Phạm Nhạc nói:
Y quay sang nhìn Phong Vô Ảnh, khoát tay:
Khi Phạm Nhạc nói câu này, Phong Vô Ảnh chợt nhìn sang Phùng Thiên Y đang thoi
thóp dưới mặt đất thì thấy khóe miệng ông ta hơi nhếch, hình như đang mỉm
cười.
Không ngờ ông ta lại tin chàng, truyền âm bảo Phạm Nhạc giúp chàng! Mặc dù
chính chàng đã gây nên cảnh máu nhuộm Phùng gia như ngày hôm nay!
Nhưng ông ta vẫn là kẻ thù giết cha của chàng, sự thật này không cách gì thay
đổi!
Thế thì rốt cuộc mọi chuyện là thế nào? Ai đúng? Ai sai? Ai đáng chết? Ai
không nên chết? Ngày hôm nay, đúng là một ngày điên rồ và ma quái! Nếu được
cho phép lựa chọn lại, chàng sẽ tuyệt đối không chọn Phùng Thiên Y làm đối
tượng hạ sát đầu tiên, cũng quyết không nhiều lời với kẻ địch như vậy. Nhưng
trong cuộc đời, vốn không bao giờ có chữ “nếu”. Việc đã xảy ra, chính là việc
đã xảy ra, không cách gì vãn hồi lại được.
Thiết bà bà nheo mắt:
Nghe câu này, Lê Hy bước ra, ánh mắt bừng bừng lửa giận. Kẻ giết sư thúc của
gã đang đứng sừng sững trước mặt, hơn nữa đêm nay hắn còn hạ sát rất nhiều
người vô tội, Lê Hy chỉ hận không thể xông vào giao chiến với hắn ngay.
Phong Vô Ảnh nhún người nhảy xuống giữa sân. Động tác và thần thái vô cùng nhẹ
nhàng chẳng khác gì một chiếc lá khô vừa rơi rụng.
Thanh kiếm của chàng vẫn nằm trong chiếc vỏ màu ngọc bích. Nó không phát ra
sát khí rợn người hay hàn khí khiến người ta rét lạnh. Nhưng chính điều này
lại khiến Lê Hy cảm giác được một sự nguy hiểm vô bờ bến. Dường như chỉ cần
thanh kiếm đó tuốt ra khỏi vỏ thôi thì đầu gã sẽ rơi xuống, không một tiếng
động, không một giọt máu. Một kẻ như thế, vận mệnh từ lúc sinh ra, e rằng đã
được an bài để làm sát thủ rồi.
Khoảng cách giữa hai người chỉ tầm ba bước chân. Ánh trăng vằng vặc khiến họ
nhìn rõ dung mạo của nhau.
Lê Hy đưa tay cầm chuôi kiếm có tua màu tím bên hông, nội lực trong người đã
vận lên tới mức cao nhất, chuẩn bị thi triển Tiêu Tương kiếm pháp, bộ kiếm
pháp lợi hại nhất của Hải Tây kiếm phái.
Đối lập với gã, Phong Vô Ảnh vẫn đứng lặng một chỗ, không hề nhúc nhích. Đột
nhiên chàng nói:
Lê Hy biến sắc:
Phong Vô Ảnh vẫn nói:
Lê Hy lạnh lùng đáp:
Thật là một kẻ lạ thường, khi ra chiêu còn phải nhắc nhở đối phương trước.
Nhưng đó chính là phong cách đặc trưng của sư phụ gã - Lê Từ. Nghe giang hồ
đồn đại rằng mỗi lần Lê Từ động thủ đều rất quang minh chính trực, chờ đối
phương chuẩn bị đầy đủ chứ chẳng hề chiếm tiên cơ, mặc kệ thù hận của bản thân
với đối phương có lớn đến mức nào. Đây cũng là một trong số lý do ông ta được
mệnh danh là Vô Hận kiếm khách.
Kiếm của Lê Hy đã tuốt ra khỏi vỏ.
Ánh kiếm xanh biếc như thanh thiên, dưới ánh trăng trông càng thêm phần mỹ lệ.
Chỉ trong chớp mắt Lê Hy đã đâm ra bốn mươi tám kiếm, mà kiếm nào cũng ngay
thẳng, phương vị tấn công bao quát toàn bộ khu vực chu vi bảy bước chân xung
quanh. Những chiêu kiếm này như hóa thành một chiếc lưới khổng lồ chụp lấy
Phong Vô Ảnh, chặn trái, chặn phải, chặn trên đầu, ngay cả sau lưng Phong Vô
Ảnh cũng đã bị kiếm khí phong bế hoàn toàn. Nếu dưới đất có đường lui thì e
rằng cũng sẽ bị chặn lại.
Không những thế, che chở trước mặt Lê Hy là một màn kiếm ảnh trùng trùng như
áo trời không vết, dù một con muỗi nhỏ cũng khó lòng bay lọt.
Công toàn diện, thủ kín kẽ vô song. Kiếm pháp thế này vốn dĩ không thể bại!
Thiết bà bà trầm trồ:
Bạch Lý Ngư thở dài:
Kiếm khí rít lên trong gió đầy ghê rợn. Sau khi đã chắc chắn phòng thủ vững
vàng, bao vây toàn vẹn, Lê Hy mới triển khai sát chiêu.
Kiếm thứ bốn mươi chín!
Màn lưới kiếm khí bốn bề bắt đầu thu hẹp lại, từng đạo từng đạo biến thành
những lưỡi kiếm vô hình sắc nhọ đâm ngang chém dọc như muốn băm vằm Phong Vô
Ảnh ra thành trăm mảnh. Lê Hy quát lớn một tiếng, thân hình bay lên cao bảy
tám trượng, ánh trăng soi rọi cơ thể gã, càng khiến động tác của gã thêm phần
hoàn mỹ đẹp đẽ.
Trái lại, Phong Vô Ảnh vẫn lấy tĩnh chế động, bình tĩnh nhìn về cổ tay Lê Hy.
Dường như không có bất cứ thứ gì có thể lay động nổi ánh mắt đó.
Khoảnh khắc Lê Hy bổ nhào xuống, trăm ngàn tia kiếm khí ập đến thân, Phong Vô
Ảnh mới bỗng quát lên một câu nho nhỏ:
“Buông kiếm”
Hai chữ này như có ma lực, kiếm của Lê Hy thật sự đã rơi xuống. Trong màn kiếm
ảnh trập chùng, người ta không thể nào rõ Phong Vô Ảnh xuất thủ ra sao. Chỉ
thấy Lê Hy mất đà rơi xuống đất, cổ tay và ngực áo đều đã rướm máu.
Bạch Lý Ngư vội lao tới đỡ Lê Hy, hỏi:
Lê Hy lắc đầu, gương mặt tràn đầy sự thất vọng:
Thiết bà bà cau mày:
Bà ta vô cùng lo lắng. Ban nãy vì quan sát thấy Phong Vô Ảnh rất bình thường,
nghĩ đây là cơ hội tốt để cho Lê Hy lập đại công với võ lâm nên mới cho gã
tham chiến đầu tiên, nào ngờ lại bại trận một cách đầy tiếc nuối như vậy.
Theo bà quan sát thì Lê Hy mới chỉ thua dưới tay Phong Vô Ảnh nửa chiêu, trúng
một kiếm duy nhất vào ngực, máu từ ngực mới chảy xuống cổ tay.
Lê Hy nhìn Phong Vô Ảnh, nhưng miệng thì trả lời Thiết bà bà:
Hắn đã tha chết cho vãn bối. Hắn đâm vãn bối ba kiếm, nhưng kiếm đầu tiên
thì chỉ cắt đứt một lọn tóc, kiếm thứ hai triệt kiếm trên tay vãn bối, kiếm
thứ ba thì rạch trên ngực phải một vệt nho nhỏ.
Cái gì?
Mười một đại cao thủ đang xuất hiện trong sân đều kinh hãi vô cùng.