Chương 66: Bất Việt Chi Bí


Trong thông đạo âm ám, Lục Vân nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Ngạo Tuyết bay nhanh về phía trước. Nhãn thần của chàng ẩn hiện những tia thần quang trí tuệ. Thực ra, hiện thời trong tâm chàng không ngừng tính toán, nếu như phía trước không còn đường đi, liệu có thu thập được yêu quái đang đuổi gấp phía sau không? Lục Vân chợt lo lắng, một tia Ý Niệm Thần Ba gửi đi thám xét giờ đã phảnhồi lại cho thấy phía trước là một ngõ cụt.

Quay sang nhìn Ngạo Tuyết, phát hiện ánh mắt của nàng hiện giờ ôn nhu tĩnh lặng, gương mặt mỹ lệ điểm nhẹ nụ cười lay động lòng người. Lục Vân biểu lộ sự mê luyến, nhẹ giọng nói: "Cầm chặt tay nhau, sống đến bạc đầu, đời như thế này đã mãn nguyện lắm rồi".

Ngạo Tuyết mỉm cười đáp lại: "Tim ta trao người, hai tâm hồn mãi dựa vào nhau, tương lai dù vật đổi sao dời, lòng hai ta đều cùng một chỗ". Nghe mấy lời này, Lục Vân không khỏi giật mình. Biết ra sao ngày sau? Chuyện mai sau ai mà dám khẳng định được điều gì chứ? Nhưng theo lời nàng nói, bất kể tương lai có như thế nào đi nữa, ít nhất trong tim mỗi người bọn họ đều có nhau là được rồi.

Lục Vân khẽ dụng lực, ôm thân thể nhu nhuyễn của Ngạo Tuyết vào lòng, nhìn sâu vào mắt nàng nói: "Chuyện tương lai, ta không dám đảm bảo với nàng, nhưng ta tin rằng, dù mai sau cho có bất cứ chuyện gì xảy ra, tim ta vẫn mãi khắc ghi tên nàng, hình bóng của nàng. Khoảnh khắc này, hãy để cho chúng ta mãi giữ trong lòng, của riêng đôi ta!". Ngạo Tuyết khẽ mỉm cười dựa đầu vào vai Lục Vân, nhãn tình mỹ lệ khép hờ.

Nhìn thiếu nữ mỹ lệ trong lòng mình, tim Lục Vân rộn lên một niềm vui vô bờ bến. Giống như một thứ liệt hỏa bùng lên mạnh mẽ không thể nào đập tắt được. Liếc nhìn Quỷ đầu xà đang khẩn cấp truy bức phía sau, Lục Vân cảm giác dường như nó chứng kiến cảnh tình tứ của hai người với sự ghét hận vô bỉ, muốn phá hoại ký ức mỹ lệ hiện tại của Ngạo Tuyết. Tả thủ của chàng liền hướng về phía sau phất ra một đạo ngân quang, Trấn Hồn phù liền nhanh chóng phóng ngược lại phía Quỷ đầu xà, bất thình lình chặn đánh nó.

Trong thông đạo, một tiếng rống kinh khủng vang lên rồi từ từ tiêu thất. Nhìn lại, quỷ đầu xà hiện giờ đã biến thành một đám hắc vụ, theo ánh ngân quang nhanh chóng tiêu giảm rồi mất tiêu tung ảnh. Lục Vân không cần quay đầu lại, ôm chặt thân thể Ngạo Tuyết bay nhanh về phía trước.

Lục Vân không giảm tốc độ, tĩnh lặng nhìn dáng hình Ngạo Tuyết. Chàng như đắm đuối trong dung nhan mỹ lệ của nàng. Bờ môi hồng mọng ướt, gương mặt như ngọc, nhất nhất đều quyến rũ lòng người. Sau cuộc chiến vừa qua, Lục Vân cảm giác từ sâu trong tâm khảm của mình dâng lên một nỗi nôn nao kỳ lạ. Cảm giác đó thôi thúc chàng muốn ngấu nghiến bờ môi mộng kia. Nó không ngừng nâng cao, từng đợt từng đợt như sóng thủy triều. Cảm giác đó đến rất đột nhiên, hung mãnh, khiến cho con người ta khó mà kiềm chế được.

Gương mặt đỏ lừ như say, thần tình của Lục Vân vừa thể hiện sự khát khao, vừa mang vẻ ngượng ngập rất hiếm thấy. Trong giờ phút này, chàng minh bạch rằng ái tình vốn có tư vị đặc biệt của riêng nó, vừa mong tưởng vừa sợ sệt, thật là làm khổ chúng nhân. Không thể chịu nổi tâm lý dụ hoặc đó, Lục Vân chầm chậm áp sát vào mặt Ngạo Tuyết, bờ môi giật giật muốn hôn nàng. Trống ngực đập thình thịch, Lục Vân nhìn chăm chăm vào bờ môi hồng trước mắt, không nhịn được cuối cùng nhẹ hôn lên nó.

Hai thân thể run bần bật, tâm linh hai người như hòa làm một. Ngạo Tuyết mở mắt nhìn, e dè, nhưng không chút kháng cự. Lúc này tim Lục Vân đập liên hồi như trống trận, lo sợ nhìn sắc mặt của Ngạo Tuyết. Khi thấy ánh mắt của nàng, sự lo lắng giảm dần. Chuyện xảy đến khiến Lục Vân cảm thấy cả hai người như đang đi trong vườn hoa bạt ngàn, đắm chìm trong biển hương thơm ngát. Sau khi dừng lại một chút, nụ hôn của Lục Vân lại tiếp lục với sự tham luyến, cuồng nhiệt hơn. Hai người siết chặt, mê luyến từng giây từng khắc tuyệt vời do ái tình đem lại.

Ngạo Tuyết mặt ngọc ửng hồng, vương nhe chút dục tính, nhãn thần như kẻ say. Nhìn Lục Vân tình tứ, nàng khẽ đẩy ngực chàng, tựa hồ như muốn ám chỉ điều gì. Lục Vân giật mình, nhưng một chút cũng không rời bờ môi thơm, tiếp tục như con ong tham luyến hút từng giọt mật đến no nê mới rời khỏi. Không nói lời nào, Lục Vân cảm kích nhìn Ngạo Tuyết đắm đuối.

Hướng mục quang đi chỗ khác, Ngạo Tuyết nhẹ giọng nói: "Phía trước không có đường, hãy cẩn thật một chút. Nơi này rút cục là hồi ức vĩnh viễn ở trong tâm chúng ta, chỉ thuộc về ta với chàng".

Lục Vân trịnh trọng nói: "Phút giây này, ta sẽ giữ mãi trong lòng. Suốt kiếp này, ta mãi mãi trân trọng". Nói xong, nhẹ buông thân thể động lòng người đó, mục quang chuyển sang quan sát phía trước. Ngạo Tuyết nhìn chàng một cái, khe khẽ mỉm cười, không nói một lời nào nữa.

Lục Vân nhìn quanh, phát hiện đây là một động khẩu lớn, không có đường ra. Vây quanh toàn là vách đá âm ám, lại ẩn hiện một tầng hào quang hắc sắc, tựa hồ như ẩn tàng một điều gì kỳ lạ. Ở giữa động có một thạch tượng cổ quái đứng thẳng không biết tự lúc nào. Chỉ thấy toàn thân tượng bao phủ một luồng khí sắc mỏng màu đen, hình dạng cổ quái, lớn cỡ ba vòng tay người ôm. Thạch tượng có ba cánh tay phân thành ba hướng trái phải và phía sau, chỉ có phía trước là không có. Thân thề của nó nhìn khá giống hình người, duy chỉ phía trước trán là có sự khác biệt.

Trước trán thạch tượng có một cái sừng nhô lên, hai bên có mặt, trông giống như hai người đấu lưng vào nhau, ép chặt lại làm một. Hai gương mặt trước sau đều có biểu tình, nét khắc họa thập phần sinh động. Một bên gương mặt về phía chính diện đối với Lục Vân và Ngạo Tuyết khắc họa sự xấu xa quỷ quái, hai con mắt trợn ngược, nhãn châu đỏ sậm màu máu, trợn ngược lên trên nhìn rất khủng khiếp. Còn gương mặt bên kia lại đẹp như ngọc, ngoài nhãn tình thập phần mê nhân thì không có biểu hiện gì khác lạ. Tuy nhiên, tình ý từ hai mắt đó lại kèm theo một thứ hào quang yêu dị, dụ hoặc chúng nhân.

Lục Vân nhìn thạch tượng, nhẹ giọng nói: "Cẩn thận, ở đây mọi thứ đều khác với nhân giới của chúng ta, ẩn tàng nhiều thứ biến hóa không ngờ được. Chúng ta trước hết hãy quan sát kỹ xung quanh, sau đó mới xem xét thạch tượng. Ta cảm giác ở đây mọi thứ đều tà môn, nếu không biết rõ căn nguyên nguồn gốc, chắc không thể hiểu được vì sao thạch tượng xuất hiện tại nơi đây".

Ngạo Tuyết nhẹ nhàng đáp: "Cẩn thận một chút cũng tốt, đừng như Vân Phong lúc nãy, lại có thể tránh được khỏi bị huyết lệ rơi trúng rất khó đối phó. Chúng ta nên phân ra quan sát mọi thứ trong này, xem có tìm ra manh mối nào không". Dứt lời, toàn thân hiện hào quang, chân khí hộ thể bao phủ khắp châu thân bảo vệ cơ thể. Sau khi đưa mắt nhìn Lục Vân, nàng theo hướng bên trái bay đi.

Chú ý quan sát xung quanh thạch bích. Ngạo Tuyết không phát giác được gì, nhưng Lục Vân ngược lại đã tìm ra một chút manh mối ở phía bên kia. Cẩn thận dùng Ý Niệm Thần Ba dò thám xung quanh, Lục Vân nhanh chóng biết rõ phía trên thạch bích ẩn tàng một tầng kết giới bằng hắc khí, cách tuyệt với thế giới bên ngoài. Từ từ chuyển hoán tần suất chân khí, Lục Vân nhanh chóng dựa vào công hiệu thần kỳ của Ý Niệm Thần Ba, điều chỉnh tần xuất ý niệm sao cho đồng dạng với tần suất của vầng hắc khí để vượt qua. Cuối cùng, Lục Vân phát hiện ở phía trên thạch bàn có khắc không ít tự tích. Đọc những cổ tự này, Lục Vân liền minh bạch hết mọi bí mật nơi đây.

Trên thạch bích, đại thể ý tứ của các tự dạng nói rằng nơi đây là một trong ba đại tuyệt địa của Quỷ vực, tên gọi Bất Việt lĩnh, ý nói núi này ngăn cách với toàn bộ Quỷ vực không thể vượt qua. Cần biết rằng, trong Quỷ vực, không có loại quỷ vật nào khá dĩ có thể vượt qua tầng không ở trên tòa sơn phong này. Cái gợi là Quỷ vực tam đại tuyệt địa, bao gồm Bất Việt lĩnh, Hóa Hồn trì, và U Linh đảo. Thông đạo ở đây, theo lời trên thạch bích, là lối ra duy nhất, thông đến Hắc Hà ở phía trước. Nếu phi hành, khoảng cách từ đây đến cửa ra ở Hắc Hà bằng khoảng thời gian ăn một bữa cơm.

Còn về thạch tượng ở giữa động, ở phía trên cùng có nói, chính là Vô Gian Quỷ Sát chính là một trong tam đại hung tà trong Quỷ vực truyền thuyết. Nó cùng tề danh với Bất Tử Huyết Lệ, Vô Hồn Âm La. Do nơi đây là nơi tàng thân của Vô Gian Quỷ Sát, nên ở thượng không phía trên có kết giới vô cùng thần kỳ quỷ dị, không vật gì có thể vượt qua được. Cố nhiên đây cũng là truyền thuyết về Bất Việt lĩnh.

Ngạo Tuyết đi một vòng không phát hiện được gì, quay lại thấy Lục Vân nhìn như si như ngốc lên thạch bích, không hiểu chàng nhìn cái gì. Đến bên cạnh chàng, Ngạo Tuyết cất giọng thỏ thẻ hỏi: "Lục Vân, chàng có sao không? Sao lại nhìn say mê lên thạch bích vậy?".

Lục Vân nghe thế, hữu thủ nắm lấy bàn tay ngọc, nhìn nàng cười nói: "Giờ nàng nhìn lại thạch bích trên kia xem, coi so với lúc trước có gì khác biệt không?". Vừa nói, ánh mắt chàng vừa lóng lánh tia nhu tình ấm áp. Ngạo Tuyết nhìn lên thạch bích, nét mặt liền thể hiện sự kinh ngạc, trong lòng có điều khó hiểu.

Nhìn Lục Vân, thấy thần tình hàm tiếu của chàng, trong tim Ngạo Tuyết rộn lên một niềm hoan hỉ. Hai bờ môi mọng khẽ thốt: "Tại sao lại có chuyện này, thiếp trước đây không thấy gì, sao giờ được chàng chỉ điểm, lại có thể thấy được, thật kỳ quái! Không biết trên người chàng có gì bí mật không tiện cho mọi người biết phải không?".

Lục Vân mỉm cười: "Đích xác trên người ta có nhiều sự tình mà mọi người chưa biết, nhưng hiện tại chưa tiện tỏ bày. Nói thật, chuyện của ta rất khó nói, vì thế nên mới luôn ẩn giấu. Dĩ nhiên, có những chuyện ta không thể giấu được, như tâm ý của ta rõ ràng là hiển hiện trong mắt của nàng".

Ngạo Tuyết nhìn chàng, hồi lâu sau mới khẽ nói: "Bí mật của chàng ta không cần phải biết chỉ cần ta hiểu tình chàng thế cũng đủ rồi. Hiện tại chúng ta tính thế nào, rời khỏi đây đi tìm bọn Thương Nguyệt, hay tra cứu cái gọi là Vô Gian Quỷ Sát này?".

Lục Vân cười nói: "Hiện tại ở đây chỉ có hai chúng ta, không thích hợp để đánh nhau với quỷ vật âm sâm này. Hơn nữa vật này rõ ràng là chưa phát hiện ra chúng ta, cho nên tốt nhất là khe khẽ rút lui". Nói xong nắm tay Ngạo Tuyết lui về phía sau.

Gương mặt mỹ lệ của Ngạo Tuyết điểm thoáng nụ cười, ngọc thủ bị Lục Vân nắm chặt, trong lòng sung sướng vô biên. Khó có dịp được tự do thế này, khiến tình cảm hai người đột nhiên được thúc đấy, tiến một bước không nhỏ. Những tình cảm vi diệu ẩn giấu trước đây, giờ tại nơi Quỷ vực âm sâm này được thăng hoa nảy nở, tỏ bày ra hết.

Hào quang chớp động, hai đạo nhân ảnh bắn về phía sau. Tuy nhiên khi Lục Vân bay đi được khoảng trăm trượng thì trong tăm đột nhiên sản sinh một cảm giác kỳ lạ, do đó dừng phắt lại, quan sát quái động âm ám phía sau. Ngạo Tuyết nhìn Lục Vân, nhẹ giọng hỏi: "Chàng phát giác điều gì đúng không, có cần quay lại nhìn chi rõ không?".

Lục Vân không đáp, Ý Niệm Thần Ba chuyển hoán với tần xuất cực nhanh, cẩn thận thẩm tra động tĩnh của thạch tượng. Ở cự ly một trăm trượng, dưới ánh sáng âm ám, mắt thường hoàn toàn không thể nhìn thấy cảnh sắc giữa động. Nhưng trong não bộ của Lục Vân, mọi vật nhất thiết đều rõ như ban ngày. Lúc này, trên thạch tượng giữa động, hai con mắt đỏ như huyết của gương mặt quỷ xấu xa bỗng phát ra một luồng quang mang ngụy dị. Còn cặp mắt bên kia phóng ra hai đao quang trụ hắc sắc mang theo khí tức tà ác hung hãn. Đồng thời, xung quanh thạch tượng bắt đầu hội tụ một luồng quang hoa màu huyết sắc, hình thành một đám huyết vụ tràn ngập trong lòng động, cảnh tượng đầy vẻ khủng bố.

Nhìn Ngạo Tuyết, Lục Vân nói: "Vô Gian Quỷ Sát đã tỉnh dậy, hiện tại chúng ta nên tìm cách phong bế nó ở đây. Ít nhất chúng ta không nên cho nó ra ngoài. Hiện tại việc lui ra khỏi động cực kỳ nguy hiểm do cự ly với nó khá gần. Cách duy nhất là thiết lập một kết ở phong bế nó ở thông đạo này, hy vọng có thể ngăn chặn quỷ sát trong chốc lát để chúng ta có đủ thời gian ly khai.

Ngạo Tuyết nhìn chàng, khẽ gật đầu nói: "Bất luận chàng tính như thế nào, thiếp cũng nghe theo cả". Lục Vân trong tâm không khỏi cảm động. Toàn thân Lục Vân bạo phát một khí thế cường đại, không khỏi khiến người ta yên lòng tin tưởng vào bản thân chàng. Lục Vân thâm tình nói: "Yên tâm, có ta ở đây thì không ai có thể thương hại đến nàng. Hiện tại nàng chờ ta ở phía trước, ta nhất định thành tựu. Sau khi phong ấn xong, khi ta đến thì mình cùng đi ngay".

Ngạo Tuyết lại nở nụ cười say lòng, đi sâu vào tâm linh Lục Vân, khiến chàng nhìn như si như ngốc. Thấy thế, Ngạo Tuyết cười nói: "Được rỗi, ta đợi chàng ở phía trước, nhớ cẩn thận". Lời vừa dứt, ngự kiếm bay đi.

Lục Vân nghe lời giật mình sực tỉnh, nhìn dáng hình của Ngạo Tuyết đã bay ra xa, nở một nụ cười hạnh phúc. Chàng chuyển thân, song thủ bắt giữ ấn quyết trước ngực, toàn thân phát ra một luồng huyền thanh quang sắc. Nhìn động khẩu, mắt chàng lộ xuất sự cảnh giác, toàn lực thi triển Thái Huyền Liệt Thiên Đạo của Đạo gia, trước mặt hình thành một phong ấn vô hình ẩn hiện thanh quang lưu chuyển. Hai tay sau đó từ từ vẽ ra những quỷ tích kỳ quái phía trước phong ấn, nhiều tầng quang sắc chồng chéo lên nhau, vô số phù lục chú ngữ huyễn hóa thành những lưu quang kỳ dị, cuối cùng toàn bộ hội tụ lại trên kết giới.

Lục Vân thở dài nhìn lại kết giới mà mình vừa bố trí, trong mắt lộ xuất vẻ hài lòng. Tả thủ chàng giơ lên, nhắm ngay kết giới nhẹ ấn một cái. Lập tức, ngân quang chớp lóe, từ trong tay Trấn Hồn phù nhanh chóng xuất hiện phong ấn phía trên kết giới. Nhìn lại, thấy phía trên huyền thanh kết giới, hai chữ "Trấn Hồn" chớp lóe rồi tiêu thất, hào quang màu huyền thanh cũng từ từ biến mất. Mọi vật trước mắt đều trở lại thông suốt, như chưa hề có những diễn biến vừa xảy ra.

Lục Vân đắc ý mỉm cười, bay về phía trước. Rất nhanh, chàng phát hiện ra Ngạo Tuyết, liền chao người, nhanh tay chộp lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, vừa cười vừa tiếp tục đăng trình. Thông đạo tràn ngập tiếng cười sung mãn đắc ý của Lục Vân, vang vọng khắp không gian đã bị phong bế.

*

* *

Lại nói về chuyện của Tử Dương chân nhân, Vân Phong. Thương Nguyệt và Hứa Khiết bốn người sau khi tiến vào thông đạo, biết rằng quỷ đầu đang đuổi gấp phía sau, nên toàn lực bay về phía trước. Từ khi tiến vào Quỷ vực đến giờ, bốn người đã kinh lịch qua không biết bao nhiêu sự tình, ít nhiều phát giác quỷ vật này lợi hại hơn bất kỳ thứ gì họ gặp trên nhân gian. Có lẽ nơi đây là Quỷ vực, đầy rẫy khí tức quỷ dị âm hàn, rất thuận lợi cho quỷ vật tu luyện. Hơn nữa, ở nơi đây quỷ vật cũng dễ dàng phát huy uy lực, so với nhân gian mạnh hơn nhiều.

Bốn người cố bảo trì thực lực, do đó lựa chọn ưu tiên nhất vẫn là đào thoát. Trừ khi vạn bất đắc dĩ, không thể tránh được mới cùng quỷ vật ngạnh tiếp. Thương Nguyệt đi trước, toàn thân bao bọc trong luồng hào quang kim sắc, chiếu sáng phía trước. Hứa Khiết đi sau nàng, kế đó là Vân Phong và Tử Dương chân nhân đi đoạn hậu, vừa ngăn cản quỷ đầu, vừa đào tẩu. Cũng không biết họ đã bay về trước bao xa, cá nhân Vân Phong bị truy đến nỗi thở không ra hơi, trong tâm cực kỳ tức giận.

Nhìn quỷ đầu, Vân Phong nói: "Sư bá, vật này thật đáng ghét, nhất định truy theo không ngừng, trong lòng con đã tràn đầy nộ hỏa. Chúng ta dù sao cũng là chân tu cao thủ của nhân gian giới, khi đến nơi này sao lại bị quỷ vật truy đuổi giống như chó nhà có tang bị rượt chạy bở hơi tai? Con không muốn chạy nữa, như vậy là lãng phí chân nguyên. Con muốn dùng khí lực đó vào việc tiêu diệt quỷ vật này, như vậy mới hạ được lửa hận trong lòng.

Tử Dương chân nhân trong lòng cũng tràn đầy nộ hỏa, nghe Vân Phong nói vậy, lập tức tán đồng nói: "Nếu như vậy thì chúng ta không chạy nữa. Nếu đi quá xa, rất dễ mất liên lạc với hai người bọn Lục Vân. Hiện tại chúng ta với quỷ vật nay tranh cường, xem coi chúng có làm được chuyện lớn gì không mà cứ đuổi theo chúng ta mãi thế". Dứt lời, truyền kiếm nhất chuyển, một đạo xích quang cường đại xuất hiện tại giữa thông đạo nhắm quỷ đầu đánh tới.

Khí lưu chuyển vận cuồng loan, hào quang chớp nháy, toàn bộ thông đạo âm vang tiếng nổ. Chứng kiến toàn bộ quỷ đầu có hào quang thiểm động, khẽ dừng lại một chút. Một kiếm đột nhiên của Tư Dương chân nhân rõ ràng là mang theo luồng chân khí cường đại. Vân Phong cũng hét to, Trảm Phong kiếm hiện hào quang ngân sắc phóng ra bốn phía hình thành một đạo thất luyện, nhắm quỷ đầu tấn công không ngừng. Ở phía trước, Thương Nguyệt cùng Hứa Khiết hồi thân quan chiến, chuẩn bị sẵn sàng để tùy lúc mà phát động công kích.

Có thể nói trong tâm của Vân Phong tràn đầy phẫn khí, lúc này Trảm Yêu Diệt Ma Kiếm quyết theo Trảm Phong kiếm phát xuất thế công cường đại, hoàn toàn kết hợp với phạm vi công kích của mọi người đối với quỷ đầu. Tử Dương chân nhân một bên hiệp trợ, kiếm quang màu hồng luôn nhằm vào thời khắc quan trọng của quỷ đầu để công kích mạnh mẽ, bức cho nó không có cách nào để trốn. Điều này xảy ra là do quỷ đầu đã nằm gọn trong phạm vi khống chế của hai người, bị hai người ép cho thừa sống thiếu chết.

Thương Nguyệt nhìn quỷ đầu, thần sắc khẽ kinh ngạc nói: Vân Phong, không tốt rồi. Huynh không phát giác đòn công kích của huynh căn bản không tổn thương nó à? Nếu điều này tiếp tục xảy ra, chân nguyên của hai người đến lúc hao tận thì cực kỳ nguy hiểm. Cần phải thay đổi phương pháp, xem có cách nào khác tiêu diệt nó không".

Vân Phong nghe thế liền giật mình, từ từ khôi phục lại trạng thái bình tĩnh, chú ý lưu tâm động tĩnh của quỷ đầu. Sau một hồi, Vân Phong phát giác lời Thương Nguyệt thập phần hữu lý, phương thức hiện tại căn bản không thể tiêu diệt được nó, chính thị là lãng phí chân nguyên. Quay nhìn Tử Dương chân nhân, Vân Phong nói: "Sư bá, người cố giữ chờ con thi triển Âm Dương Pháp kiếm tiêu diệt nó". Dứt lời, thân thể tiến lùi lại, chuẩn bị phát chiêu.

Bên kia Tử Dương chân nhân nghe vậy, toàn lực chế trụ sự phản kích của quỷ đầu, dành cho Vân Phong đủ thời gian để thi triển Âm Dương Pháp kiếm. Giữa thông đạo, từng tầng từng tầng hào quang màu huyền thanh tiếp nối từ trên người Vân Phong phát xuất. Khí lưu xung quanh bắt đầu hội tụ quanh Vân Phong. Thân người Vân Phong bay cách mặt đất ba xích, Trảm Phong kiếm trên đầu toàn lực xoay tròn. Hào quang lưu chuyển, khí thế cường đại kinh nhân bạo phát trong thời gian chớp mắt. Song thủ bắt ấn trước ngực, xung quanh thân người ẩn hiện các hào quang phù chú xanh đỏ với đủ kỳ hình quái trạng xoay quanh Vân Phong với tốc độ chóng mặt. Hai mắt Vân Phong ẩn hiện thần quang vừa xanh vừa hồng, miệng hô lớn, giữa hư không đột nhiên xuất hiện một môn khẩu, từ đó phóng ra hai pháp kiếm màu hồng và màu lục, bay lượn phía trên thông đạo.

Vân Phong khống chế Âm Dương Pháp kiếm, nhanh chóng bay đến khống chế khoảng không phía trên quỷ đầu. Phía bên kia Tử Dương chân chân nghỉ tay xả hơi, thân người quay về bên cạnh bên Thương Nguyệt và Hứa Khiết, cùng họ quan sát pháp kiếm thần kỳ của Vân Phong.

Quỷ đầu đột nhiên phát xuất một tiếng rống thảm lệ, toàn bộ gương mặt quỷ kéo dãn, méo mó rất hung tợn. Hắc sắc quang hoa xung quanh quỷ đầu tụ thành một khối, hai con mất hồng lục điên cuồng phóng ra hai tia sáng không ngừng chống lại sự công kích của Âm Dương Pháp kiếm. Lúc này, Âm Dương Pháp kiếm đã thiểm động vô số phù chú rất rõ ràng, kết hợp cùng với hai luồng hào quang màu hồng lục trên dưới tạo thành một không gian phong bế, không ngừng công kích quỷ đầu. Hồng lục hào quang này mang theo khí tức hủy diệt, liên tục đánh vào hắc sắc quỷ khí của quỷ đầu, chẳng mấy chốc, khí tức của quỷ đầu yếu đi rất nhiều.

Hứa Khiết nhìn Vân Phong nói: "Không tưởng pháp kiếm của huynh ấy lợi hại như thế, không biết có phải là pháo quyết của Dịch viện không? Tử Dương sư bá, con nói có đúng không?". Tử Dương chân nhân nhẹ gật đầu nói: "Không sai, đây đích xác không phải pháp quyết của Dịch viện chúng ta. Ta nghe Lục Vân kể lại rằng đó là do tiểu sư đệ của ta Huyền Quỷ vô tình có được ở một cổ động. Vân Phong là đệ tử chân truyền của Huyền Quỷ sư đệ, trước đây hai năm đã trở về Dịch viện học tập kiếm quyết Trảm yêu diệt ma".

Hứa Khiết nghe thế liền minh bạch, nguyên lai chuyện này cũng có đạo lý của nó. Thương Nguyệt nói khẽ: "Nhìn mau, quỷ đầu đó suy yếu rồi". Hứa Khiết định thần xem xét, quả nhiên quỷ đầu đã giảm sút thân người đi ba xích, gương mặt khủng bố không còn nữa, toàn bộ thân người đã biến thành một đám hắc khí, bị Âm Dương Pháp kiếm áp bức nhỏ dần. Chỉ nghe trong thông đạo truyền tới không ngừng những tiếng kêu rống thê lệ, sau đó là toàn bộ hắc sắc quang hoa bị phá diệt, chẳng mấy chốc tiêu thất hết tung ảnh.

Vân Phong hô lớn, Âm Dương Pháp kiếm thần kỳ tức thời tiêu thất. Y khoan thai đi đến bên cạnh Hứa Khiến cười khà khà hỏi: "Có thể thu thập được thứ ác quỷ này, thế nào, thấy huynh có lợi hại không?". Nói xong nhìn chằm chằm Hứa Khiết, trong mắt ẩn chứa sự chờ đợi.

Hứa Khiết lườm hắn một cái, thốt: "Lợi hại, nhưng thấy huynh giỏi đâu chỉ có mình muội, sao chỉ hỏi riêng muội thôi?". Ngắn ngủi mấy lời, nhưng trong đó hàm chứa nhiều ngữ ý. Tử Dương chân nhân đứng bên cạnh nhìn Thương Nguyệt, trong mắt lộ xuất nụ cười thần bí, như phác giác điều gì đó.

Vân Phong khẽ đỏ mặt, cười hì hì hai tiếng, không nói gì nữa. Tử Dương chân nhân nhìn vẻ lúng túng của hắn, bèn mở miệng giải vây: "Quá tốt, cái thứ đáng ghét đó đã bị tiêu diệt rồi, chúng ta mau quay lại tìm Lục Vân và Ngạo Tuyết. Một khi tìm thấy hai đứa nó, lập tức tìm cách rời khỏi nơi này".

Lời vừa dứt, phía sau đã nghe thanh âm của Lục Vân: "Đúng vậy, chúng con cũng đã đến kịp, mọi người cùng đi về phía trước, đó là đường ra duy nhất". Vừa nói xong, Lục Vân cùng Ngạo Tuyết đã xuất hiện trước mắt mọi người. Thương Nguyệt đưa mắt nhìn qua Ngạo Tuyết rồi quay sang Lục Vân, không biểu lộ chút sắc thái kỳ dị nào.

Vân Phong thấy Lục Vân quay lại, nhất thời cao hứng nói: "Vậy là tốt quá rồi, chúng ta đi nhanh thối. Dưới sự dẫn dắt và cao kiến của huynh, gặp bất cứ điều cổ quái gì cũng không ngại". Nói xong kéo Lục Vân, nhắm phía trước bay tới. Phía sau, bốn người nhìn theo bóng họ khe khẽ mỉm cười, nối gót bay theo.

Thất Giới Truyền Thuyết - Chương #66