Chương 439: Nhị Thứ Thượng Đương


Cùng với sự tấn công mạnh mẽ ấy, cái đuôi khổng lồ của con bọ cạp phía
sau Thanh hoa quẫy một cái, chỉ nhìn thấy dưới bầu trời âm u một vệt
sáng đỏ bay thẳng lên bầu trời, cứ như muốn đâm xuyên thủng cả trời
xanh. Hắc vân và ánh sáng đỏ gặp nhau, hai bên đều trấn động mãnh liệt,
theo đó ánh sáng đỏ biến mất dần, chỉ còn lại là một ngôi sao nho nhỏ.

Vào lúc này, Thiên Ma Giáo Chủ Âu Dương Vân Thiên đang ở dưới mặt đất bỗng
ngước mắt lên, ánh mắt phóng ra một Hàn Mang. Sau đó, chỉ nhìn thấy Ma
Mang trong mắt hắn vụt qua, một tinh thần dị lực tập trung cao độ lao
lên đâm xuyên qua mây lên trời, mục tiêu thẳng tới đầu vu sư Thanh Hoa.

Giữa bầu trời, cơ thể Bạch Vân Thiên run lên một cái khi tấn công, một lực
Huyết Sát không thể kháng cự đâm xuyên vào tim. Trong lúc nguy hiểm,
Bạch Vân Thiên miệng phun ra một hạt Ngọc Trai, mang theo tà khí, toả ra Ma Quang màu đen, hình thành nên một ma chác giữ chặt trước lồng ngực,
ngăn chặn lực tấn công của Huyết Sát vô hình.

Như vậy Ma Thần
Tông với Bảo Tịnh Thần Châu có công hiệu của tính chất chân nguyên dị
chủng tịnh hoá tất cả. Thông qua tịnh hoá của Tịnh Thần Châu, có thuộc
tính chân nguyên như Phật, Ma, Quỷ, Đạo, Tiên, Yêu đều hoá thành vô
thuộc tính chân nguyên, như vậy cho dù có làm hắn bị tổn thương thì cũng chỉ là thương nhẹ mà thôi

Như vậy, với tu vi của Bạch Vân Thiên
một vết thương nhỏ đối với hắn mà nói thì hầu như không hề hấn gì cả.
Nếu đã như vậy thì Tịnh Thần Châu trong lòng hắn có phải chăng là mỗi
lần gặp nguy nan đều vô sự? Kì thực không hẳn vậy, lấy ví dụ ngay trong
lúc này, tuy hắn sử dụng Tịnh Thần Châu vào thời khắc quan trọng nhưng
vu thuật của Thanh hoa, phép thần quỷ Hấp Huyết Đoạt Hồn khó đoán của
hắn thì có chăng dễ dàng hoá giải.

Trong khi giao đấu, cơ thể
Bạch Vân Thiên run lên mạnh, tuy cách nhau bởi một phần lực huyết sát,
nhưng sức mạnh của Hấp Huyết Đoạt Hồn thì vẫn là sức mạnh oán hận hiếm
thấy thế gian, sức mạnh và nhuệ khí của nó trước khi Bạch Vân Thiên phát động Tịnh Thần Châu thì sớm đã khiến hắn bị trọng thương rồi. Cùng với
việc Bạch Vân Thiên bị trọng thương thì Hắc Vân cuồn cuộn cũng dần dần
tản đi, sức mạnh Ma Vân Trác Thiên mà hắn sử dụng để tấn công Thanh Hoa
sau đó cũng nhanh chóng mất đi, biến mất không còn để lại tung tích gì.

Giữa không trung, Vu sư Thanh hoa cũng không giành được ưu thế , nếu luận về thực lực thì Bạch Vân Thiên mạnh hơn hắn, nên đòn đánh trước mắt này có tính uy hiếp rất lớn đối với hắn, khiến hắn sẽ phải chịu thương không
hề nhẹ. Lại thêm Thiên Ma Giáo Chủ Âu Dương Vân thiên đột ngột tấn công, nên khiến hắn không hề phòng bị mà bị thương, kết giới bảo vệ cũng dễ
dàng bị phá vỡ, tinh thần dị lực đáng sợ ấy suýt nữa thì đã huỷ diệt ý
thức thần kinh của hắn.

Kết quả hai bên đều bị thương khiến trận
đánh kết thúc sớm hơn, trên không trung hai người đồng thời rơi xuống,
khi gần rơi xuống mặt đất, Bạch Vân Thiên đã đứng vững xuống trước.

Bạch Vân Thiên nhìn Thanh Hoa dưới mặt đất với ánh mắt lạnh lùng, nổi giận nói:

- Vu sư bạo ngược, rốt cuộc thì là Pháp Quyết Cửu Linh Tàn Hồn tà ác nhất, quả là cao minh.

Thanh Hoa mồm hộc máu, nhìn Bạch Vân Thiên tức giận đáp:

- Nhà ngươi cũng đừng vội đắc chí, nếu không phải là hắn đột ngột ra tay
đánh lén ta thì trận này thắng thua khó mà xác định được.

Bạch
Vân Thiên nhìn Âu Dương Vân Thiên với ánh mắt kinh ngạc, nhưng trong
nháy mắt đã khôi phục được lại bình tĩnh, nói với Vu Sư Thanh Hoa:

- Thắng hay thua tự nó đã định sẵn, nhà ngươi không phục thì cũng làm
được gì chứ? Ma Thần Tông và Thiên Ma Giáo đồng được xem là đứng số một
trong ngũ phái Tu Chân Giới, giữa ta và họ đã giao chiến mấy trăm năm,
chuyện này nhà ngươi nên biết ngay trước khi ra tay mới phải chứ. Nhà
ngươi không suy nghĩ toàn diện, bị thất trận lại trách người khác ư.

Thanh Hoa phẫn nộ gầm lên một tiếng quát:

- Đồ xúc sinh bỉ ổi, vô liêm sỉ, thật xấu hổ khi ngươi vẫn là Ma Thần
Tông Chủ, những lời như vậy mà cũng có thể nói ra mồm được.

Bạch Vân Thiên cười không thèm để ý những lời hắn nói:

- Nhà ngươi đã biết ta là Ma Thần Tôn Chủ rồi thì nên rõ ta không phải là kẻ Chính Đạo gì hết, trước mặt ta nói những lời bỉ ổi vô liêm sỉ gì gì
đó như vậy nhà ngươi có thấy tỉnh người ra không. Cho dù bỉ ổi là bản
tính của ta, vô liêm sỉ là sở trường của ta, nhà ngươi cũng có thể làm
gì chứ?

- Ngươi .. ngươi ! Đáng ghét !

Vu sư Thanh Hoa
tính tình bạo ngược gặp phải người biết nói lý lẽ như Ma Thần Tôn Chủ tự nhiên không phải là đối thủ, chỉ tức giận trong lòng như sôi lên nhưng
lại không có cách nào phản bác lại, bộ mặt hầm hầm tức giận.

Như vậy, Thiên Ma Giáo Chủ Âu Dương Vân Thiên không nói gì cả, vẫn nhìn mặt hồ nước bình thản như cảnh vật vốn từ trước vẫn vậy.

Di chuyển ba trượng, Bạch Vân Thiên bước tới trước mặt Thanh Hoa, cười vô cùng hiểm ác:

- Đồ nam man tử nhà ngươi vừa già vừa xấu, bổn Tông Chủ vốn muốn đùa nhà
ngươi chút cho vui, song lại thấy trong lòng không được vui, hay là ta
đưa nhà ngươi về nhà vậy. Chẳng phải các ngươi sùng bái Vu Thần nửa nam
nửa nữ sao, nghe nói nó có thần lực vô cùng, vậy thì giờ phút này có thể dạy cho nhà ngươi lên trời không?

Tay phải giơ lên phía trước,
một loạt ma mang đen xì giữa lòng bàn tay lấp lánh như nhảy múa, hít lấy năng lượng xung quanh trời đất.

Cảm nhận được sự đáng sợ của
những ma mang trong lòng bàn tay hắn, Vu Sư Thanh Hoa bị trọng thương cố gượng dậy, cơ thể xoay ngang, hai tay múa may loạn xạ, đồng thời toả ra những dải ánh sáng màu xanh nâu cổ quái.

Bạch Vân Thiên cười gian xảo, toàn thân toả ra khí khó chịu, cười nói:

- Bổn Tông Chủ tuyệt đối không bao giờ mắc lừa lần thứ hai trong tay một
tên vừa già vừa xấu như ngươi, hãy ngừng ngay trò chơi của nhà ngươi
lại, mà đối diện với cái chết đi.

Lời vừa nói dứt Ma Quang trong
mắt loé lên, Ma Tông Tâm Dục Vô Ngân tấn công mạnh mẽ, phá vỡ muời ba
kết giới bảo vệ cơ thể mà Thanh Hoa bố trí, rồi phang một đòn mạnh vào
đầu. Sau đó, Bạch Vân Thiên thấy Thanh Hoa trận cước đại loạn, đã hoàn
toàn đắm chìm trong nỗi đau, hắn mới ra một đòn quyết định, in lại một
vết lên đầu của Vu Sư Thanh Hoa một cách tàn bạo.

Vào lúc này,
Bạch Vân Thiên biết rằng tất cả đã kết thúc. Nhưng sự việc bất ngờ lại
xảy ra đúng lúc này. Chỉ nhìn thấy Thanh Hoa vu sư trong nỗi đau bỗng
nhiên hai mắt mở trừng ra, đôi mắt tà ác u ám nhìn khiến Bạch Vân Thiên
rùng mình, cơ thể bỗng bắn ra phía sau.

- Không kịp đâu, chẳng phải ngươi muốn giết ta sao, ta sẽ cùng ngươi về âm phủ.

Hai tay mở ra, nhanh chóng ôm lấy cơ thể của Bạch Vân Thiên, sau đó toàn
thân Thanh Hoa chân nguyên thoát hết ra ngoài, ngưng tụ lại thành một
bức tường kiên cố trói chặt Bạch Vân Thiên vào trung tâm.

Tất cả
sự việc chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhanh tới mức ngay cả mặt Thiên Ma
Giáo Chủ Âu Dương Vân Thiên cũng biến sắc, không kịp ra tay xuất chiêu.
Nhìn kĩ trong không trung, Âu Dương Vân Thiên phát hiện ra lúc này Thanh Hoa toàn thân xoay chuyển thần tốc, tốc độ đáng sợ sinh ra lực ma sát
nhanh chóng nóng lên, chỉ trong phút chốc không trung toả ra khói mù
mịt, vô số hoa lửa phát ra tiếng nổ rầm trời trên người hắn và xung
quanh hắn, khí lưu đẩy hai người lao thẳng lên mây.

Ma sát thần
tốc đã phá vỡ bức tường rắn chắc quanh Thanh Hoa, khí áp đáng sợ khiến
cho Bạch Vân Thiên và Thanh Hoa gắn chặt lại với nhau, không thể tách
rời. Khi hai người bay lên tới độ cao nhất định thì cả bầu trời bỗng nổ
rầm như động đất, một tiếng sấm lay chuyển trời đất vang lên trên cao ,
cùng với đó là tiếng gió rít lên từng hồi, khí lưu chuyển động, sức mạnh của hai người đều biến mất trong giờ phút này.

Dưới mặt đất, Âu
Dương Vân Thiên toàn thân ma mang loé lên, ngăn chặn khí lưu bên ngoài,
lúc ấy ánh mắt ngước lên. Lúc đầu, quang mang lan toả ra khắp tứ phía,
tầm nhìn bị hạn chế không nhìn rõ được vạn vật, nhưng cùng với thời gian trôi đi, Âu dương vân thiên cuối cùng cũng phát hiện ra một bóng người, hắn đang rơi xuống nhanh chóng. Nhìn bóng người ấy mà Âu Dương Vân
Thiên chần chừ một lát, rồi đưa tay phải ra, một khí lưu hình thành một
đám mây đỡ hắn trong không trung.

Âu Dương Vân Thiên khống chế đám mây ấy hạ xuống bên cạnh mình rồi lạnh lùng nói:

- Chẳng phải ngươi nói mình sẽ không bị mắc lừa nữa sao, bị lừa rồi đó.

Bạch Vân Thiên xấu hổ cười, vẻ mặt đau khổ nói:

- Tên nam man tử này thật khó mà hiểu được, tính cách ngoan cường như
trâu, hôm nay ta coi như đã lĩnh giáo. Đúng rồi, ta muốn hỏi ngươi một
câu, vì sao lại cứu ta thêm một lần nữa. Tuy trước mặt nam man tử ta nói chúng ta tỷ thí lại, nhưng thực tế quan hệ của chúng ta mọi người đều
rõ, ngươi làm như vậy thật là khó hiểu.

Âu Dương Vân Thiên lạnh lùng nói:

- Thời buổi khác thì sự việc cũng khác, nếu đổi là mấy trăm năm trước thì ta sẽ không cứu ngươi, nhưng hôm nay nhân gian đã thay đổi, ta giết
ngươi thì ra sao đây? Trước đây tuổi trẻ tráng trí, một mực muốn tranh
giành thiên hạ, còn nay đã bôn ba khắp chốn, thử hỏi nhân gian tình là
chi ! Cứu ngươi, thật ra thấy ngươi vừa nãy đã nói tới cái duyên , cho
dù như thế nào thì thiên hạ này hiểu ta, có người cùng trang lứa cũng
không còn nhiều nữa. Chết đi một người là thiếu mất một người, sau này
kỷ niệm cũng ngày càng ít đi.

Bạch Vân Thiên kinh ngạc dở khóc dở cười nói:

- Đó là lí do sao? Ta còn tưởng nhà ngươi. Ha..ha…, không nói chuyện này
nữa. Nói thật là ta cảm thấy bây giờ nhà ngươi cũng chẳng phải là Ma đầu nữa rồi, mà lại còn quang minh lỗi lạc hơn cả kiếm khách ngày xưa, tâm
tư diện thiện rồi.

Âu Dương Vân Thiên cười nhạt một tiếng trợn
mắt một cái, sau đó đưa ánh mắt về phía những ngọn núi xa xa. Thấy hắn
không nói gì nữa, Bạch Vân Thiên cười cũng không nói thêm gì, âm thầm
trị vết thương.

Mây đen tan đi, mặt hồ lại lấp lánh ánh nắng vàng rực rỡ. Như đang chói loà, như đang chê cười, ánh nắng mặt trời nóng
nực ấy khiến mọi người không thể nhìn thẳng lên được, nhiệt độ của sức
nóng ấy khiến cho người ta đau đầu. Những ngọn gió giấu mình dưới mặt
trời chói chang, hơi nước trong khu rừng không có gió bay lên, xua tan
hết sương mù sót lại.

Liễu phủ bên hồ, màu vàng bao phủ vạn vật,
cành cây là là mặt nước. Trong tán lá xanh, Thiên Ma Giáo Chủ tựa vào
cây liễu, ánh mắt nhìn xa xôi lặng thinh như một pho tượng.

Nhìn
chăm chú mặt hồ, hắn cứ ngồi không hề nhúc nhích như vậy, ngay cả ánh
mắt cũng không hề di chuyển. Không ai biết hắn đứng như thế bao nhiêu
lâu, cũng không ai biết hắn vì sao lại ngồi nhìn chăm chú như vậy. Chỉ
có thời gian là đang thúc giục mặt trời, khiến nó dần dần đi về phía
Tây.

Gió bỗng nhiên thổi tới, nó tới một cách đột ngột, mang tới
chút không khí mát mẻ. Trong gió nhè nhẹ thổi, Âu Dương Vân Thiên người
động đậy rồi ngước mắt lên bầu trời.

Bên cạnh không xa Bạch Vân Thiên đang trị vết thương cũng lật người đứng dậy, ánh mắt nhìn lên trên một cách kì lạ.

Một màn sương mù yếu ớt bỗng dừng lại, xa xa là một bầu trời cao rộng,
không có gì lạ thường. Nhưng đối với Âu Dương Vân Thiên và Bạch Vân
Thiên mà nói thì tự nhiên chính là như vậy.

Âu Dương Vân Thiên thu tầm mắt lại nhìn Bạch Vân Thiên lạnh lùng nói:

- Hôm nay có lẽ là không thể thanh tịnh được, những người này phần lớn là tới tìm ngươi đó.

Bạch Vân Thiên nhìn mây, bộ mặt khó hiểu nói:

- Đúng vậy, hôm nay xem ra đúng là khó có thể thanh tịnh được. Có lẽ hôm
nay ta không nên tới tìm ngươi, nếu không thì cũng không nên phá vỡ sự
yên tĩnh của ngươi như vậy.

Thất Giới Truyền Thuyết - Chương #439