Chương 399: – Ngạo Tuyết Cản Hồi (Ngạo Tuyết ...



Lâm Vân Phong sau khi đẩy lui cao thủ Ma vực lập tức lùi về cạnh Huyền Quỷ chân nhân, thần sắc thê thảm, lo lắng ôm lấy Huyền Quỷ chân nhân, gào lên: 

- Sư phụ, con là Vân Phong, là Vân Phong đây… Người đừng chết, xin người hãy nhìn con đi mà… 

Ma thần Trảm Ngọc âm trầm nhìn Lâm Vân Phong, cất giọng: 

- Thật là tấu xảo, lại thêm một môn hạ Dịch viên tới, hôm nay quả thật khác thường! 

Đang nói, hắc ảnh chợt lóe, ma thần Trảm Ngọc nhất chưởng nhắm đầu Lâm Vân Phong đánh xuống. 

Mắt thấy một chưởng sắp trúng đích, bỗng nhiên Hắc Ám tôn chủ quát to: 

- Cẩn thận, tránh mau! 

Ma thần Trảm Ngọc cả kinh, còn chưa kịp né tránh thì một cỗ lực lượng thần thánh đã bao trùm tứ phía, tiếp đó là tử sắc quang hoa chói lòa mang theo sức mạnh lay chuyển núi non bao trùm như muốn nuốt chửng mọi thứ. 

Chỉ thấy ánh sét tía hoành hành, ma quang mờ nhạt, từ miệng ma thần phát ra những tràng thê lương. Ma tôn và ma sát, ma tiên gần bên đều cảm thấy không hay. 

Hắc Ám tôn chủ quát lạnh một tiếng, thân ảnh đột nhiên biến thành ngàn vạn, thần quỷ khó lường xuất hiện trước mặt Trương Ngạo Tuyết, cơ thể phát ra ma mang tà ác công đến nhằm cứu ma thần thoát khỏi nguy hiểm. 

Trương Ngạo Tuyết ánh mắt lạnh lùng, huy động thần kiếm trong tay tiếp tục công kích, hữu thủ thu lại trước ngực, xoay tròn ba vòng rồi đột ngột tung ra một chưởng. Một ngọn lửa mãnh liệt bùng lên, mang theo một đóa Cửu Thiên hồng liên trực tiếp đỡ lấy đòn đánh của Hắc Ám tôn chủ. 

Kêu lên đau đớn, Trương Ngạo Tuyết loạng choạng lùi về phía sau vài bước, sắc mặt tái đi. 

Hắc Ám tôn chủ gào lên giận dữ, hàng nghìn hàng vạn ảo ảnh đột ngột biến mất, hắc sắc ma ảnh hiện ra ở ngoài chục trượng, tay phải bị lửa thiêu cháy ngùn ngụt, đang không ngừng vẫy vùng. Ma thần Trảm Ngọc thì bị Tử Ảnh thần kiếm kích trúng khiến toàn thân ma mang loạn xạ, máu chảy ròng ròng, miệng gào lên thảm thiết, hiển nhiên tình hình rất tồi tệ. 

Hắc mang loé lên, Hắc Ám tôn chủ vội dập tắt Cửu Thiên chân hỏa trên tay rồi tung ra một đòn đánh bạt Tử Ảnh thần kiếm, cứu thoát ma thần Trảm Ngọc vốn đã trọng thương. 

Quay đầu lại âm hiểm nhìn Trương Ngạo Tuyết, Hắc Ám tôn chủ lạnh lùng lên tiếng: 

- Xú nha đầu, rốt cuộc ngươi là ai? Sao lại có được tu vi thâm hậu và Cửu Thiên chân hỏa thần bí đến vậy? 

Trương Ngạo Tuyết thu hồi thần kiếm, liếc nhìn Lâm Vân Phong, hỏi nhỏ: 

- Vân Phong, sao rồi? Sư thúc có nguy hiểm không? 

Dứt lời, nàng ngước mặt nhìn Hắc Ám tôn chủ, lạnh lùng đáp: 

- Ta là Trương Ngạo Tuyết, Khôn viện đệ tử của Dịch viên! Còn ngươi là ai? Vì sao lại xâm phạm Dịch viên chúng ta? 

Hắc Ám tôn chủ giận dữ thét lên: 

- Đáng ghét, không ngờ Dịch viên ngoài Lục Vân lại có thêm Trương Ngạo Tuyết, thật làm bản tôn tức chết đi! Xú nha đầu hãy nghe đây, bản tôn là Hắc Ám tôn chủ của Ma vực, ngươi tốt nhất hãy ngoan ngoãn đầu hàng. 

Trương Ngạo Tuyết lạnh lùng quát: 

- Hắc Ám ma tôn? Thật là không thể ngờ! Trước kia, ngươi tới tiêu diệt Phượng Hoàng thư viện, đã thất thủ trong tay Lục Vân. Hôm nay lại đến Dịch viên sinh sự, ngươi cho rằng môn hạ Dịch viên ta sợ ngươi ư? 

Nói xong, nàng từng bước tiến về phía trước với khí thế cực kỳ dũng mãnh, khiến ma thần và ma sát đều vội vàng lui lại phía sau, ánh mắt lộ ra vẻ kinh sợ. 

Dưới đất, Huyền Quỷ chân nhân chậm chạp mở to mắt, nhân ảnh mơ hồ trước mắt ông dần rõ hơn. Kinh ngạc nhìn người đồ đệ đã chia tay từ hai năm trước, Huyền Quỷ chân nhân run giọng hỏi: 

- Là con đấy ư, Vân Phong? 

Lâm Vân Phong vẻ mặt đau buồn nói: 

- Là con đây, sư phụ phải cố gắng chịu đựng, tuyệt đối không được đầu hàng, con sẽ tìm cách cứu người. 

Đúng là thầy nào trò đấy, ngữ khí nói chuyện thật giống nhau. 

Huyền Quỷ chân nhân khẽ thở dài: 

- Không kịp nữa rồi, giờ ta toàn thân chân nguyên cạn kiệt, nguyên thần bị phá, đã tới lúc ta phải đi rồi. Đừng đau buồn, cũng không được khóc. Con nhất định phải ghi nhớ lời ta. Khi ta vội vàng quay về Dịch viện, tất cả mọi người đều đã tử vong, chỉ còn lại sư huynh, tiếc rằng giờ sư huynh cũng đã chết. Do lúc đầu sư huynh đã phát động pháp giới phòng ngự, vào lúc sư huynh chết, cả Dịch viên đã bị chuyển đi không biết tới nơi nào. Các con nhất định phải tìm được để thu hồi Di Thiên xích – tín vật của chưởng giáo, đưa Dịch viên phát dương quang đại trở lại. 

Trương Ngạo Tuyết nghe thế, toàn thân run lên, khuôn mặt hiện ra vẻ phẫn nộ và đau thương vô hạn. Thiên lí chi đồ, âm dương lưỡng vọng, tu chân lục viện, chí thử toàn tiêu! (Chặng đường ngàn dặm, âm dương đều trông, tu chân lục viện, toàn bộ tiêu vong!). 

Bờ môi run run, Lâm Vân Phong nghẹn ngào định cất lời thì Huyền Quỷ chân nhân đã cắt ngang với giọng yếu ớt: 

- Đừng nói gì, hãy nghe ta. Thời gian của ta không còn nhiều nữa, những lời ta nói hôm nay, các con ngàn vạn lần phải ghi nhớ. Kiếp nạn lần này của Dịch viên tuy do Âm Thi quỷ vương và Hắc Ám tôn chủ gây nên, nhưng bọn họ đều bị một nữ nhân lợi dụng. Các con nhất định phải tìm ra nữ nhân ấy để báo thù cho Dịch viên. Hắc Ám tôn chủ thực lực đáng sợ, không thể đánh lâu được, nhất định các con phải sống sót rời đi, đã biết chưa? 

Lâm Vân Phong đau buồn rơi lệ, lắc đầu nói: 

- Con nhớ rồi, nhưng con sẽ không đi đâu. Con phải báo thù cho chưởng giáo sư bá, Tử Dương sư bá cùng các Dịch viên đệ tử đã chết. Con phải giết hết bọn chúng, nhất định phải giết! 

Lâm Vân Phong gào lên phẫn uất, ngữ khí đầy bi tráng thể hiện lửa hận thù trong lòng hắn. Trương Ngạo Tuyết im lặng, người nàng toả ra sát khí lạnh lẽo như băng tuyết. 

Thấy Lâm Vân Phong quá phẫn nộ, Huyền Quỷ chân nhân than: 

- Những lời sư phụ nói phút lâm chung con không nghe theo. Chẳng lẽ ta không còn quản được con nữa hay sao? 

Lâm Vân Phong biến sắc mặt, sợ hãi nói: 

- Không có, đệ tử không dám. Chỉ là con không phục, con không cam tâm như vậy… 

Huyền Quỷ chân nhân yếu ớt nói nhỏ: 

- Có ai bắt con phải cam tâm đâu, có thù thì nhất định sẽ trả, nhưng phải xem xét tình hình hiện tại. Nếu hôm nay các con không sống nổi thì bí mật vụ huỷ diệt Dịch viên sẽ không còn ai biết nữa! Âm mưu của nữ nhân kia cũng không ai thấu được, con có hiểu không? Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, con phải ghi nhớ điều ấy… 

Lời nói bỗng nhiên đứt đoạn, Huyền Quỷ chân nhân cuối cùng cũng thoát khỏi số mệnh. Vội vàng trở về từ nghìn dặm, để cuối cùng truyền lại được lời di huấn này, cái chết như vậy hẳn cũng có giá trị, phải không? 

Lâm Vân Phong đau khổ gào khóc thất thanh, Trương Ngạo Tuyết bi thương lặng lẽ, ánh mắt nhìn ra vô định. 

Bên kia, Hắc Ám tôn chủ không vội tấn công, bản thân hắn đã bị Cửu Thiên hồng liên của Trương Ngạo Tuyết làm cho trọng thương, ba thuộc hạ cũng đầy thương tích. Hắn phải tranh thủ thời gian để tự điều trị vết thương và nhắc nhở thuộc hạ nắm bắt thời cơ. 

Gió núi thổi đến, không gian tràn ngập buồn đau. Giọng khóc thê lương nơi hoang dã khiến người ta thật sự hoang mang. Phải chăng có một sức mạnh thần bí khống chế tất cả… Phải chăng là ý trời? Không biết. Sau này sẽ ra sao? Cũng không biết. Rốt cuộc thế sự thật khó mà tính trước được! 

Tiếng khóc thảm thiết tắt dần, Lâm Vân Phong đau xót buông thi thể của Huyền Quỷ chân nhân ra, đứng dậy trợn mắt nhìn kẻ địch. 

Nhận thấy hắn đang quá kích động, Trương Ngạo Tuyết chậm rãi nói: 

- Vân Phong, đệ không được xúc động, hãy bình tĩnh lại. Sư thúc dạy rất phải, kẻ thù trước mắt nhất định phải báo, nhưng kẻ chủ mưu cũng không thể tha được. Bây giờ đối phương có bốn người, Hắc Ám tôn chủ giao cho ta, còn ba tên kia đệ phải đánh từng tên một thì mới có hy vọng, đệ có hiểu ý ta không? 

Lâm Vân Phong hừ một tiếng, không cam tâm đáp: 

- Đệ hiểu, chúng ta hãy bắt đầu đi! 

Lời chưa dứt, kiếm khí màu bạc đã xuất hiện xoay chuyển ngang dọc, phân ra ba hướng nhắm ma tiên, ma thần và ma sát công tới. 

Trương Ngạo Tuyết than nhẹ, biết rằng có nhiều việc không phải cứ nói bình tĩnh là có thể định tâm lại ngay được. Tâm trạng của Lâm Vân Phong hiện tại nàng vô cùng thấu hiểu. Thấy hắn phát động thế công, sợ hắn ta rơi vào nguy hiểm, Trương Ngạo Tuyết liền quát lên khe khẽ, Tử Ảnh thần kiếm đang xoay quanh đỉnh đầu chợt động, hoá thành một đạo tử mang xuất hiện trước mặt Hắc Ám tôn chủ. 

Lạnh lùng nhìn thần kiếm bay tới, Hắc Ám tôn chủ âm trầm nói với ma thần: 

- Cẩn thận, ta không muốn chuyện trên Phượng Hoàng sơn lặp lại, biết không?! 

Ma thần Trảm Ngọc tự tin đáp: 

- Ma tôn đại nhân xin hãy yên tâm, Lục Vân vốn chỉ có một, tiểu tử kia tu vi còn kém xa so với hắn. Tuy thuộc hạ bị thương nhẹ, nhưng muốn kết liễu nó cũng không thành vấn đề, huống hồ còn có ma sát trợ giúp. 

- Được vậy thì tốt. Ra tay đi! 

Hắc Ám tôn chủ bắn người lăng không xoay chuyển, hai tay thần tốc vung ra, ma mang xảo diệu hình thành một ma võng màu đen ngăn chặn Tử Ảnh thần kiếm. Tiếp đó, toàn thân hắc sắc quang hoa lóe lên, Hắc Ám tôn chủ huyễn hóa thành một đám ma vân đen ngòm đậu trên ma võng, tạo nên một luồng hấp lực như muốn nuốt chửng thần kiếm của Trương Ngạo Tuyết. 

Ngạo Tuyết cười lạnh lẽo, phi thân áp sát, tay phải tung ra Cửu Thiên hồng liên kèm theo ngọn thiên địa chân hỏa thần thánh đánh xuống, chỉ thấy một đám mây đỏ màu máu từ giữa hư vô bay tới, nháy mắt đã bao phủ đám hắc vân kia. Bên trong hắc vân tức thì tử quang đại thịnh, hiện nguyên hình một con rồng tía đang bay lượn tìm cách phá vỡ vòng vây. 

Nhìn từ xa, chỉ thấy ma vân đen ngòm biến hoá vô định, tứ phía quỷ khí lạnh lẽo âm u, còn đạo mây đỏ như đám lửa bay trong không trung. Hồng diễm gặp hắc vân, lửa và nước vốn không thể dung hòa chạm nhau tạo ra những âm thanh lẹt xẹt. 

Một tiếng gầm to từ trong hắc vân vang ra, Hắc Ám tôn chủ tựa hồ không ngờ Trương Ngạo Tuyết ngay từ đầu đã sử dụng Cửu Thiên hồng liên, khiến ma mang trên thân hắn mờ đi, tình thế vô cùng nguy hiểm. Thấy bất lợi, ma vân ngoài thân ma tôn vội tan rã, một ngọn lửa ma màu xanh bay ra vờn quanh tứ phía, vừa đàn áp quang mang của Tử Ảnh thần kiếm, vừa chống đỡ đóa Cửu Thiên hồng liên. 

Cảm nhận được sức mạnh kinh hoàng của Hắc Ám tôn chủ, Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt lạnh lùng, đột ngột nhắm chặt hai mắt lại, cả người ngưng thần tụ khí, từ đáy lòng phát ra lời kêu gọi chân thành mà mãnh liệt, xuyên thấu ngọn ma diễm của ma tôn, kết nối với Tử Ảnh thần kiếm. 

Sự tiếp xúc ban đầu còn yếu ớt, nhưng với ý chí kiên cường của Ngạo Tuyết, thanh trường kiếm liền rung động mạnh mẽ, một cỗ khí tức thần thánh bạo phát, kiếm khí mãnh liệt đánh thẳng đến, uy thế đột ngột tăng lên gấp bội. 

Thần kiếm quang mang đại thịnh, Cửu Thiên thánh hỏa bên ngoài cũng tỏa rộng. Ngọn ma diễm của Hắc Ám tôn chủ trở nên mờ nhạt, từng bước bị đẩy lùi.

Thất Giới Truyền Thuyết - Chương #399