Chương 369: . Ma Hồ Xảo Hiện



Khi đạo bát quái vừa hiện lên, tốc độ của khí lưu trước ngực Thiên Tàn lão tổ tăng lên gấp mười lần, trong chớp mắt đã sinh ra một khối hắc bạch bạo phong cuốn thẳng lên bầu trời. Quanh thân Thiên Tàn lão tổ bao bọc bởi những vầng sáng lấp lánh rực rỡ, ánh sáng phát ra khắp tứ phía hình thành nên một tòa kỳ trận quỷ dị trên không trung, tự động vận chuyển theo phương thức cổ quái. 

Cùng với sự vận chuyển của toà kỳ trận, tứ phía sức mạnh tụ lại thành một dãy, tập trung trên luồng bạo phong hắc bạch đó, khiến cho uy lực tăng lên gấp mười lần, tựa hồ như muốn huỷ diệt cả thiên địa. 

Trong sơn cốc, một trận chiến kinh thiên lại được tái hiện. Khi hai người toàn lực tấn công, hoả diễm bên trên huyết hải bỗng bay vút lên, chín đạo hoả diễm xoắn lại rồi xen lẫn vào nhau. Cuối cùng hình thành nên một con Bát Hoang thần long, miệng rồng phun ra ngọn quang hoa hùng dũng nghênh đón trận hắc bạch bạo phong quỷ dị của Thiên Tàn lão tổ. 

Song phương lần đầu tương ngộ, quang hoa của Bát Hoang thần long nhất thời ảm đạm, dưới sự tấn công liên tục của trận hắc bạch bạo phong, thần long liên tục lùi từng bước, từng bước một. Hoàng Thiên tức giận gầm to lên một tiếng, hoả diễm khắp tứ phía trở nên cường thịnh. Toàn bộ liệt diễm đang tản mạn xung quanh tụ lại một chỗ, nhập vào thân thể của Bát Hoang thần long, khiến cho thần quang của nó đại thịnh, một lần nữa đối kháng với trận bạo phong hắc bạch. 

Trong lúc giao chiến, sắc mặt của Thiên Tàn lão tổ trở nên âm trầm, hiển nhiên vì sự kiên cường và mạnh mẽ của Hoàng Thiên mà cảm thấy kinh hãi. Bên phía đối diện, sắc mặt của Hoàng Thiên cũng trở nên nhợt nhạt, tuy có cừu hận với Thiên Tàn lão tổ nhưng hắn ta cũng phải thừa nhận thực lực của bản thân đích xác là còn xa mới bằng được lão. Mà dù có như thế, Hoàng Thiên vẫn không chịu bỏ cuộc, vẫn ngang nhiên chống trả với tất cả sức mạnh của mình, nhất định không chịu lùi một bước. 

Trên thiên không, thần long bắt đầu bay quanh trận bạo phong hắc bạch, mỗi một vòng bay khiến cho khí thế của trận bạo phong giảm xuống một lần, nhưng quang hoa của thần long cũng lại ảm đạm đi một chút. 

Khắp tứ phía ánh hoả diễm trở nên yếu hơn, kỳ trận do Thiên Tàn lão tổ lập ra cũng dần dần biến mất. Vào lúc tối hậu, Bát Hoang thần long và hắc bạch bạo phong đã xung đột đến cực hạn, một cỗ lực lượng diệt thế xông thẳng lên trời. Nó chấn tan hết những đám mây phủ đầy bầu trời, đồng thời nơi chân trời không gian mở ra một khe nứt, nhất loạt nuốt trọn cỗ lực lượng đáng sợ đó. 

Trong tiếng nổ đó Hoàng Thiên bị đẩy văng xuống dưới mặt đất, rơi đúng ngay bên cạnh phụ thân của hắn, chính lần xảo hợp này đã bảo vệ phụ thân hắn khỏi trận bạo phong đáng sợ. 

Bên trên, Thiên Tàn lão tổ bị Hoàng Thiên khích nộ hết lần này đến lần khác, tuy bản thân lão không bị bất cứ một tổn thương nào, nhưng nộ hoả trong đầu cũng khó mà lắng xuống, khiến lão nảy sinh ý niệm hạ sát Hoàng Thiên. Nhìn vào vầng hào quang đang bảo hộ thân thể phụ thân của Hoàng Thiên đang dưới mặt đất, Thiên Tàn lão tổ cất tiếng cười âm trầm, vòng quang luân trong hữu thủ xoay chuyển, tức thì một toà kỳ phong xuất hiện. 

Lúc này, Thiên Tàn lão tổ đã bất ngờ thi triển Di Sơn chi thuật, tựa hồ như muốn mai táng cho cả Hoàng Thiên lẫn phụ thân hắn. 

Cảm thấy hiểm nguy lâm đầu, Hoàng Thiên thét lên một tiếng giận dữ, tả thủ toàn lực phách ra một chưởng hướng lên phía trên, mong muốn chấn bay ngọn núi này. Khi Hoàng Thiên xuất ra một chưởng, bất chợt phía trên xuất hiện một lớp ma khí quỷ dị, nó dần dần chiếm lĩnh lấy bầu trời mang theo lực lượng mạnh mẽ chấn động cả xung quanh, ngay lập tức đánh tan tòa kỳ phong trên đỉnh đầu Hoàng Thiên. Khiến cho cả Thiên Tàn lão tổ lẫn Hoàng Thiên đều phát ra tiếng kêu kinh ngạc. 

Lúc đó, cả hai người đều đồng thời muốn tìm hiểu xem nguồn gốc của nguồn ma khí điên cuồng xuất hiện từ đâu, họ nhìn thấy một con kì thú cổ quái đang từ phía chân trời xa đang lao đến, chớp mắt đã xuất hiện ở trước mặt cả hai người. 

Con quái thú này có một cái đầu như của một con hắc hổ, thể hình ước chừng xấp xỉ một trượng. Trong nhãn quang lấp lánh hai sắc ánh sáng một hắc một lục, chính giữa trán một con mắt dựng đứng phát ra màu sắc ám hồng, sau lưng mang theo một thanh lợi nhận óng ánh hắc quang quỷ dị, trong đó ẩn ước xuất hiện vô số tự tích phù chú. Nhìn từ xa, hình dáng của nó trông giống như một loại được liệt trên thần binh phổ, trên thân của nó phát ra vô số ánh sáng hắc sắc, phối hợp với những tự tích phù chú ẩn hiện bên trong khiến cho nó trở nên thần bí khôn tả. 

Quan sát con quái hổ bất ngờ xuất hiện, Thiên Tàn lão tổ tức thì trố mắt ra nhìn một cách ngớ ngẩn. Rồi đến khi nhìn sang thanh lợi nhận đeo sau lưng của hắc hổ, nhãn thần lão ta lại loé sáng một cách thèm thuồng, toàn thân đột nhiên phát động công kích lao thẳng đến sau lưng của hắc hổ. 

Dưới mặt đất, Hoàn Thiên trông thấy tình trạng đó thì thét lên một tiếng giận dữ, vừa phi thân lên để nghênh đón lão, vừa kêu toáng lên: 

- Hắc hổ cẩn thận, mau tránh đi. 

Lời vừa dứt thì thân thể hắn đã bay cao lên đối diện với Thiên Tàn lão tổ, hai bên giao chiến kịch liệt. 

Hắc mang loé sáng, thân ảnh kỳ hổ trong chớp mắt đã biến mất, nó xuất hiện cách đó ngoài mười trượng nhìn vào Thiên Tàn lão tổ và Hoàng Thiên với ánh mắt kỳ lạ. Theo sự chuyển động của nhãn châu thì có thể thấy con kỳ hổ này có một phương thức độc hữu để phân biệt phẩm chất của hai con người trước mặt. Còn về tiêu chuẩn phân biệt của nó như thế nào, thì khó có thể phán đoán. 

Trong lúc giao chiến, Thiên Tàn lão tổ gầm lên một cách giận dữ: 

- Xú tiểu tử ngươi mau chóng lùi lại, giờ ta phải đoạt lấy thanh lợi nhận ở sau lưng của hắc hổ trước, rồi sau đó ta sẽ tính toán với ngươi. 

Hoàng Thiên dĩ nhiên là không sợ lão ta, mà đáp trả lại một cách châm chọc: 

- Ngươi hãy từ bỏ ý nghĩ sát hại sinh linh ở đây một lần nữa đi, ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội đâu, trừ phi là giết chết ta. 

Thiên Tàn lão tổ bị hắn ta chọc đến điên tiết, lão gầm lên một tiếng tựa kinh lôi rồi hét với giọng cuồng nộ: 

- Nếu đã như thế, thì lão phu sẽ giết ngươi trước rồi mới tính sau. 

Dứt lời, thân thể lão lập tức phân ra thành chín đạo nhân ảnh, xuất hiện ở chín phương vị khác nhau rồi phát động một kích cường mãnh. 

Sắc mặt của Hoàng Thiên lập tức biến đổi, hắn cẩn thận quan sát chín đạo nhân ảnh khắp tứ phía, nhưng không thể phân biệt được thật giả, chỉ có thể chống đỡ đợt công kích đó một cách vội vàng, đồng thời phát động tiến công vào cả chín đạo thân ảnh đó. Do lực công kích bị phân tán, Thiên Tàn lão tổ có thể đột phá sự phòng ngự của Hoàng Thiên một cách dễ dàng, hữu thủ lão mang theo hắc quang âm độc ấn vào trước ngực Hoàng Thiên. 

Một chưởng này của Thiên Tàn lão tổ mang theo dã tâm giết người nên uy lực cực mạnh. Dụng tâm của lão ta tà ác đến độ thế gian hiếm thấy, chỉ một kích đã đánh Hoàng Thiên văng xuống đất. 

Bụi từ dưới đất bay lên mù mịt, Hoàng Thiên rên lên hai tiếng yếu ớt, máu ở khoé miệng chảy ra. Kinh mạch toàn thân năm phần thì đứt bốn, chưởng lực tà ác của Thiên Tàn lão tổ điên cuồng nuốt lấy linh hồn trong nội thể của hắn, khiến cho hắn từng bước từng bước rơi sâu vào trong giới u minh. 

Khi cát bụi lắng xuống, Thiên Tàn lão tổ với bộ mặt hiểm độc xuất hiện ngay trước mặt Hoàng Thiên nói: 

- Tiểu tử, mọi việc đều do ngươi tự tìm lấy, thực sự là ta không muốn hạ sát ngươi, ta định sẽ tài bồi cho ngươi thật tốt, đáng tiếc là ngươi lại năm lần bảy lượt đối kháng với ta. Hiện tại ngũ mạch trong thân thể của ngươi đã đứt hết bốn, ngươi đã trở thành một phế nhân ta có lưu lại ngươi cũng vô dụng, hãy để ta tống tiễn ngươi một đoạn đường vậy. 

Đơn chưởng lão hạ xuống, một chưởng huỷ diệt tức thì xuất hiện trước mắt Hoàng Thiên. 

Không sợ hãi, cũng không kinh hoảng, cảm xúc của Hoàng Thiên đối với sự ra đi của mình chẳng có lấy một tia khuất phục, chỉ là hiển hiện ra vẻ bất cam lẫn phẫn nộ. Nhìn thấy một chưởng hạ xuống, nhãn thần của Hoàng Thiên loé lên một tia đau khổ lẫn cay đắng. Trước đó một nửa thời thần, phụ thân cùng với mẫu thân còn mang cho đến hắn Bách Thảo Tố Tâm thang, cả gia đình ba người bọn họ hy vọng sẽ sớm có thể vân du thiên hạ, ngao du tứ phương. Tuy nhiên chỉ một nửa thời thần ngắn ngủi sau đó, mẫu thân thì tự tận, phụ thân thì bị trọng thương, bản thân lại sắp tử vong, tất cả mọi chuyện như nhoà đi trông đôi mắt hắn. 

Thương hải bách biến, thế sự vô thường*, cuộc sống con người chẳng khác gì một giấc mộng ảo, trong đó chỉ là tràn ngập nỗi bi thương và những hệ lụy! 

Khẽ khép đôi mắt lại, Hoàng Thiên đang chờ đợi để được gặp lại mẫu thân. Tuy nhiên một chưởng trí mệnh đó lại không hạ xuống, Hoàng Thiên chỉ nghe thấy Thiên Tàn lão tổ kinh hãi hét lên, hắn mở mắt ra thì nhìn thấy hắc hổ đã kích lui được Thiên Tàn lão tổ một cách bất ngờ, hiện đang phòng thủ bên cạnh hắn. 

Nhìn vào hắc hổ với cặp mắt hiếu kỳ, Hoàng Thiên hạ giọng hô hoán lên: 

- Hắc hổ, đừng lo cho ta hãy mau chạy đi, lão tặc này rất lợi hại. 

Tựa hồ như thấu hiểu ý tứ của Hoàng Thiên, hắc hổ gầm lên mộng tiếng, miệng phát ra ma diễm tam sắc trông giống như Thần Long xoay chuyển trực diện phi thẳng tới Thiên Tàn lão tổ. 

Nhìn thấy ngọn tam sắc ma diễm đó bay đến, Thiên Tàn lão tổ gầm lên một tiếng lạnh lùng, song thủ huy vũ trong không trung theo quỹ đạo hình tròn, rồi chụm lại và phát ra một quả quang cầu mang theo lực thôn phệ đáng sợ, dưới sự điều khiển của lão quả quang cầu này tự xoay vòng, rồi nghênh tiếp một kích tấn công đến của hắc hổ. 

Hai sức mạnh gặp nhau phát sinh ra tiếng nổ, cường kình huỷ diệt của nó nhất cử chấn bay Thiên Tàn lão tổ ra xa mười trượng khiến lão lộ ra thần sắc kinh hãi. Hắc hổ vẫn đứng im bất động, miệng thì gầm rống tựa kinh lôi, nhìn vào Thiên Tàn lão tổ với nhãn thần hung tàn, hiển nhiên là thị uy với lão ta. 

Hít một hơi thật sâu, Thiên Tàn lão tổ cất tiếng với giọng không phục: 

- Nếu lão phu bị con ma hổ nhỏ bé ngươi làm cho hoảng sợ, thì danh Thiên Tàn lão tổ của ta sẽ biến mất hoàn toàn. 

Dứt lời, Thiên Tàn lão tổ từng bước từng bước tiếp cận, nhãn thần mang theo vẻ cảnh giác và thận trọng. Phía bên kia, hắc hổ nhìn vào lão ta một cách giận dữ, miệng thì phát ra những thanh âm tựa như thiên lôi giáng xuống, khí thế vững chãi như núi Thái Sơn. 

Lúc này, hắc hổ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa, nhãn thần lộ xuất một tia kinh hãi. Đuôi nó xoay một vòng cuộn lấy Hoàng Thiên đang ở dưới mặt đất ném lên lưng, thân thể đằng không bay lên, hướng về phương nam mà phóng đi. 

Dị biến đột nhiên ập đến, Hoàng Thiên muốn hô hoán phụ thân, nhưng không kịp phát ra một lời nào thì đã bị hắc hổ mang đi đến nơi cách đó vài dặm. Thiên Tàn lão tổ trông thấy tình trạng như thế thì lập tức trố mắt ra nhìn một cách ngớ ngẩn, rồi nhìn về phía xa xa kia một lần, sắc mặt tức thì xuất hiện một trạng thái cổ quái. Miệng gầm lên một tiếng rồi phi thân truy đuổi theo sau hắc hổ. 

Lão vừa đi khuất một lúc, trong sơn cốc quang hoa bỗng lóe sáng, thân ảnh của Lục Vân và Bách Linh đột ngột xuất hiện. 

Quan sát tất cả mọi thứ dưới mặt đất, thần sắc Bách Linh trở nên kinh hãi, nàng khẽ kêu: 

- Nơi đây trông giống như vừa mới phát sinh một trường đại chiến, có vẻ như chúng ta đã đến quá muộn rồi. 

Lục Vân đứng ở bên cạnh với sắc mặt âm trầm, nhãn thần loé sáng một tia lãnh khốc, toàn thân phát ra hàn khí trùng trùng. 

Cảm giác thấy nộ khí của Lục Vân, Bách Linh khẽ nói với giọng an ủi: 

- Hiện tại có tức giận cũng vô ích, chúng ta hãy xuống dưới đó quan sát thử xem. Ở dưới mặt đất còn có khí tức của một con người. 

Lục Vân nhìn nàng rồi thu hồi thần sắc phẫn nộ, khẽ đáp: 

- Xin lỗi nàng, ta không nên để nàng trông thấy sắc mặt này của ta. 

Bách Linh mỉm cười nói với giọng nhu mì: 

- Nhân sinh ngoài sự hoan hỉ ra thì cũng còn có sự ưu sầu, thiếp phải tiếp tục chia sẻ cả sự khoái lạc lẫn ưu phiền cùng với chàng chứ. 

Nghe vậy Lục Vân không nói thêm một lời nào nữa, hữu thủ của chàng bỗng nắm chặt lấy bàn tay mảnh dẻ của nàng, kéo nàng hạ dần xuống mặt đất. 

Nhìn vào thân thể phụ thân của Hoàng Thiên, nhãn thần của Lục Vân xuất hiện một tia thương cảm, hữu thủ chàng phát ra một luồng kình lực nhu hoà, thâm nhập vào toàn thân ông ta. Một khắc sau phụ thân của Hoàng Thiên bắt đầu tỉnh lại, nhãn thần nhìn vào thân ảnh mơ hồ trước mắt, cất giọng yếu ớt hỏi: 

- Người là ai? 

Lục Vân trả lời với giọng bi thương: 

- Ta là Lục Vân, ta đã nhận được tín hiệu cầu cứu của ngươi từ xa hàng ngàn dặm, chỉ tiếc là ta đến muộn mất một bước. 

Nghe đến danh tự của Lục Vân, tinh thần của phụ thân Hoàng Thiên đột nhiên phấn chấn, khẽ lẩm bẩm: 

- Ân công cuối cùng cũng đến được đây, chỉ tiếc là tất cả đã quá muộn, đã quá muộn rồi. 

Lục Vân khe khẽ thở dài, thấp giọng nói: 

- Bất kể như thế nào đi nữa, khi ta nhận được tín hiệu của ngươi thì ta có thể hoàn thành tâm nguyện của ngươi. Trước khi chết ngươi còn có bất kỳ tâm nguyện nào thì hãy nói với ta, vô luận đó là việc gì ta cũng sẽ hoàn thành giúp ngươi, Lục Vân ta lấy danh dự của mình để phát thệ điều này. 

Khoé miệng của phụ thân Hoàng Thiên cử động, rồi thấp giọng nói: 

- Trước khi chết tôi có hai tâm nguyện, thứ nhất là được hợp táng cùng một chỗ với thê tử của tôi, lúc sinh tiền chúng tôi đã cùng chung sống với nhau, sau khi chết đi tôi cũng hy vọng cùng đồng hành với nàng. Thứ hai, vô luận thế nào người cũng phải hứa với tôi, phải tìm cho ra nhi tử của chúng tôi, giúp cho nó thoát khỏi thân thể yêu thú, bất kể là có khổ sở và gian nan đến đâu đi chăng nữa! 

 

* Trời đất xoay chuyển, việc đời khó lường

Thất Giới Truyền Thuyết - Chương #369