Chương 362: . Phệ Tâm Kiếm Quyết



Nếu Giang Nam Tài Tử thực sự nổi giận, đến khi bản thân mình thụ trọng thương hao tổn chân nguyên, e là khó có thể thoát khỏi tay ông ta. Nghĩ đến điều này, mục quang gã bất giác dời đến bên Giang Nam Tài Tử và Hồng Vân Thái Tử, thầm nghĩ tốt nhất là hai người lưỡng bại câu thương. Chỉ có thế bản thân mới được an toàn nhất, nhưng cơ hội như vậy liệu có xuất hiện chăng? 

Trong lúc hắn đang trầm tư, Giang Nam Tài Tử và Hồng Vân Thái Tử bỗng cùng thét lớn một tiếng, lập tức thu hút sự chú ý của Hắc Sát Kiếm Hồn và Lý Vân Long. Nhìn lại, chỉ thấy hai người trong trận chiến lúc này đều bị bật lui ra ngoài quầng sáng, Hồng Vân Thái Tử toàn thân lắc lư, khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên thần sắc kinh hãi, khoé miệng rướm máu. Phía bên kia, Giang Nam Tài Tử lãnh đạm cười chế giễu, phong thái tiêu sái nhìn đối thủ, dáng vẻ như mèo bắt chuột. 

- Thời gian không còn sớm nữa, trận đánh bên kia đã kết thúc, chúng ta cũng nên giải quyết cho xong thôi. Có trách thì chỉ trách ngươi không nên đến đây, giờ thì chịu chết đi. 

Nói xong, Giang Nam Tài Tử tung mình bay lên, tốc độ không nhanh không chậm tiến về phía Hồng Vân Thái Tử, luồng khí tức áp bức đó khiến Hồng Vân Thái Tử sắc mặt cứng ngắc, tròng mắt đảo loạn. 

Tranh thủ liếc nhìn Lý Vân Long và Hắc Sát Kiếm Hồn, trên khuôn mặt trắng bệch của Hồng Vân Thái Tử lộ ra một tia tuyệt vọng, hiển nhiên minh bạch bản thân đã rơi vào tình cảnh khốn đốn, ánh mắt thoáng qua nét phẫn nộ. 

Hồng Vân Thái Tử gào lên: 

- Lý huynh, hiện tại tình huống bất diệu, ta sẽ cầm chân lão tặc này, huynh hãy thừa cơ đi trước. Nếu ta mất mạng tại đây, huynh nhớ quay về báo cho sư phó của ta, nhờ người báo thù cho ta. 

Thân người loáng qua, Hồng Vân Thái Tử nhào lên nghênh đón, y phục huyết hồng trong cơn gió như một đám mây đỏ ửng, nháy mắt đã tương kích với Giang Nam Tài Tử. 

Hàng ngàn bút ảnh biến hóa, chỉ ảnh như núi, song phương vừa đụng độ liền đối đầu không khoan nhượng, thế công lăng lệ mạnh mẽ làm phát ra hàng loạt tiếng sấm sét, trong chớp mắt đã giao thủ mấy chục hiệp, hai người lúc hợp lúc phân, tốc độ di động cực nhanh, không ai chịu lùi bước. 

Trong lúc tấn công, Hồng Vân Thái Tử một lòng liều chết ứng địch, tuy hiểu rõ tu vi của mình và đối phương tồn tại một khoảng cách rất lớn, nhưng hắn không chút sợ hãi, ra sức thúc động chân nguyên trong cơ thể chuyển hóa thành một nguồn lực lượng hừng hực bốc cháy, thề phải giữ chân Giang Nam Tài Tử. 

Cảm nhận thấy quyết tâm của Hồng Vân Thái Tử, Giang Nam Tài Tử bực tức hừ một tiếng: 

- Xú tiểu tử, ngươi tưởng rằng liều mạng là có thể bó chân ta ư, đúng là hy vọng hão huyền. Ta sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục, xem ngươi có bản lĩnh gì mà đòi thoát khỏi tay ta. Nhất chỉ càn khôn sơn hà định, thiên cổ đế vương tận phù trầm! 

Thân thể ông ta tức thì biến thành ngàn vạn, vô số tàn ảnh ảo hình phân bố tại bốn phía, lam sắc quang hoa sáng lóa, nhanh chóng chồng chất lên nhau trước ánh mắt kinh hãi của Hồng Vân Thái Tử, cuối cùng hoá thành một chỉ kình huỷ diệt, mang theo kỳ quang rực rỡ xuất hiện trước ngực hắn. 

Hồng Vân Thái Tử hoảng hốt, trong thoáng chốc liên tục biến đổi hơn trăm dạng thân pháp, nhưng vô luận hắn né tránh ra sao, di động thế nào, chỉ kình đáng sợ đó vẫn luôn duy trì cự ly một thước trước ngực hắn, mặc cho hắn làm kiểu gì cũng khó mà trốn thoát. 

Nguy hiểm lâm đầu, Hồng Vân Thái Tử linh thức tăng mạnh, một mặt gắng gượng vùng vẫy lách tránh, một mặt phân tích uy lực của chiêu chỉ, kết quả phát hiện ra một chỉ này của Giang Nam Tài Tử hàm chứa sức mạnh tịch diệt sinh cơ, một khi bị kích trúng chắc chắn sẽ rất khó đào thoát khỏi sự xâm nhập của tử vong. 

Trong khoảnh khắc này, Hồng Vân Thái Tử hiểu rõ sinh lộ đã tuyệt, liền rắp tâm phá nồi chìm thuyền, người đang né trách cũng tức thì dừng lại, ánh mắt trở nên âm sâm lãnh liệt, thờ ơ chờ đợi một kích của Giang Nam Tài Tử. Thế sự bỗng chốc vạn biến, khi Giang Nam Tài Tử phát giác thấy Hồng Vân Thái Tử có hành vi khác thường, một chỉ của ông ta đã bắn xuyên tâm tạng của địch nhân, lực ăn mòn khuếch tán cũng đang điên cuồng tàn phá thân thể đối phương. 

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc muốn lui của Giang Nam Tài Tử, Hồng Vân Thái Tử âm u nói: 

- Sợ à? Chẳng phải ngươi muốn dồn ta vào tử địa ư, hơn nữa còn nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ còn gì? Sao giờ lại muốn trốn? Ngươi không cảm thấy đã quá muộn rồi sao? Hồng vân yểm nhật thiểm kỳ quang, nhất triều vân tán phá cửu hoang! 

Trong lúc cất tiếng Hồng Vân Thái Tử toàn thân bạo phát huyết quang, cả người như mặt trời chói chang treo ngang trời, khí thế cường hoành bá đạo tràn đầy lực phá hoại, tức thì khiến không gian trong vòng ba trượng gần cơ thể bị chấn động, một lồng sáng huyết sắc xuất hiện, nhất cử vây hãm Giang Nam Tài Tử đang muốn tháo chạy. 

Phẫn nộ trừng mắt nhìn Hồng Vân Thái Tử, Giang Nam Tài Tử rít lên: 

- Tiểu tử điên khùng, không ngờ ngươi lại dùng một chỉ của ta để dẫn nổ ba nguyên thần trong cơ thể, ngươi thật sự muốn vĩnh viễn không được siêu sinh à? 

Hồng Vân thái tử cười mỉa mai: 

- Sợ cái gì chứ, không phải ngươi muốn đưa ta xuống địa ngục sao, thế này vừa khéo thuận theo tâm ý của ngươi đó! Ha ha, sắc mặt của ngươi chẳng dễ coi chút nào, hóa ra ngươi cũng sợ chết, đáng tiếc đã quá trễ rồi. 

Trông thấy cảnh tượng trước mắt, Lý Vân Long thầm thở dài, Hồng Vân Thái Tử mặc dù tính cách có hơi kích động, nhưng về việc lần này, Hồng Vân Thái Tử đối với hắn cũng xem như đã tận tình tận nghĩa rồi. Ngược lại, Hắc Sát Kiếm Hồn trong lòng cả mừng, một khi Hồng Vân Thái Tử phát động thuật nguyên thần hủy diệt mà người tu chân sợ nhất, khi đó Giang Nam Tài Tử dù có ba đầu sáu tay cũng khó lòng chạy thoát được. Cứ như vậy thì hắn chỉ việc chờ đợi là sẽ thoát được một kiếp nạn, không cần lo lắng về sự sống chết. 

Trong lúc Hắc Sát Kiếm Hồn đang suy tư, Hồng Vân Thái Tử toàn thân công lực đã tăng đến cực hạn, thân thể đột nhiên phình to gấp ba lần, chân nguyên huyết sắc bập bùng xung quanh bắt đầu mất đi sự khống chế, khí tức hủy diệt dày đặc khắp thiên địa, làm cả mặt đất rung chuyển. Lúc này, khuôn mặt không chút huyết sắc của Giang Nam Tài Tử lộ ra vẻ âm độc, thần sắc dữ tợn, song nhãn lóe tà quang, một luồng khí tức quái dị đột nhiên xuất hiện trong trường. 

Ngay sau đó, lam sắc quang hoa quanh thân Giang Nam Tài Tử hoàn toàn chuyển thành màu đen, cả người được vây bọc bởi một nguồn lực lượng u ám hiểm độc, chân nguyên ngoài thân cấp tốc vận chuyển, mọi người chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, một vòng xoáy thôn tính mọi lực lượng đã được hình thành, tới tấp hút lấy chân nguyên lực của Hồng Vân Thái Tử. Ngoại tán và nội hấp tương ngộ, một bên điên cuồng ập tới, một bên bạt mạng hút vào, song phương cấp tốc ma sát va đập, cuối cùng hóa thành một dòng nước lũ, sản sinh một vụ nổ lớn trong khoảng không gian nhỏ hẹp giữa đôi bên. 

Âm thanh vang dội, ngòi nổ này tức khắc dẫn nổ chân nguyên trong cơ thể Hồng Vân Thái Tử, tiếp đó là một vụ nổ kinh thiên với quy mô lớn hơn trên ngọn đồi tùng lâm. Chỉ thấy một trường bão táp diệt thế lấy vị trí của hai người làm trung tâm, mau chóng lan toả ra bên ngoài với tốc độ không tưởng, đi đến đâu sinh vật tuyệt diệt đến đấy, cây cỏ biến thành tro tàn, cả ngọn đồi tùng lâm trong phương viên vài dặm không còn một ngọn cỏ, đá nát thành bụi phấn. Một cái hố sâu xuất hiện trên mặt đất khiến người nhìn vào kinh sợ, bên trong như bị liệt hoả thiêu đốt, đen kịt từng mảng, khói cuộn đậm đặc. 

Sau vụ nổ, Hồng Vân Thái Tử biến mất, Hắc Sát Kiếm Hồn và Lý Vân Long cùng lúc bị khí lưu cường đại cuốn lên không trung, không rõ sống chết. Nhưng ngoài ý liệu của mọi người, Giang Nam Tài Tử vẫn chưa chết, có điều tình cảnh hết sức thảm hại, y phục toàn thân bị lực lượng hủy diệt đáng sợ đó chấn nát, thân thể dưới tác dụng của ngoại lực bị bắn ngược về phía đông. 

Gió qua vô thanh, nhạn qua lưu ngấn. Đến khi sóng yên biển lặng mới thấy hai bóng người từ trên không rơi xuống, chính là Lý Vân Long và Hắc Sát Kiếm Hồn. 

Hai thanh âm trầm muộn vang lên, thân thể song phương đập mạnh xuống mặt đất, bụi bắn tung tóe, đồng thời hai người rên lên một tiếng yếu ớt, thì ra cả hai đều còn sống. Lặng lẽ nằm trên nền đất, hai người chẳng còn chút sức lực nào để mà căm thù nhìn đối phương, chỉ nằm im hưởng thụ vòng ôm ấm ấp của đại địa, nhấm nháp tư vị đối mặt với tử vong. Lúc này cả hai toàn thân kinh mạch đều đứt đoạn, chân nguyên tiêu tán, nguyên thần suy nhược, ngoài việc nằm chờ chết ra, họ không còn chút cơ hội tranh đấu nào. 

Làn gió nhẹ thoảng qua, một thân ảnh xuất hiện trước mắt hai người khiến bọn họ không kìm nổi sự kinh hoàng trong giờ phút hấp hối. Hắc Sát Kiếm Hồn hai môi run run, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, thều thào gọi một cái tên. Còn Hắc Toàn Phong Lý Vân Long chỉ nở một nụ cười tang thương, thần tình lạc lõng, tựa hồ đang cảm thấy buồn thương cho vận mệnh của chính mình. 

Âm sâm nhìn hai người trên mặt đất, Giang Nam Tài Tử lộ rõ vẻ tà ác âm độc, nhãn thần đó, biểu tình đó so với lúc trước hoàn toàn như hai người khác nhau, không có mảy may tình cảm. 

Mục quang đảo quanh tuần tra một vòng, Giang Nam Tài Tử mới cười âm hiểm bước đến gần Hắc Sát Kiếm Hồn, chưởng tâm hữu thủ lấp loáng những tia sáng đen, vừa dịch đến đỉnh đầu gã vừa nói: 

- Đáng tiếc, đời này ngươi đã được định sẵn là có tướng đoản mệnh rồi, bây giờ để ta tiễn ngươi lên đường. Ta biết trong tâm ngươi không cam chịu, cũng rất khó chấp nhận, nhưng sự thật vẫn là sự thật, đến thời khắc này không cần phải phủ nhận nữa rồi. 

Hắc Sát kiếm hồn khó nhọc cất tiếng hỏi: 

- Ngươi thực sự tu luyện Phệ Tâm kiếm quyết? 

Giang Nam Tài Tử cười đáp: 

- Đến giờ vẫn còn muốn hỏi à? Thực ra ta vốn không muốn như thế này, có trách thì trách tên tiểu tử Hồng Vân đó, nếu hắn không dùng đến thuật nguyên thần hủy diệt thì ta cũng sẽ không bị bức phải thi triển. 

Tiếng xương đầu vỡ vang lên liền sau đó, Hắc Sát Kiếm Hồn chỉ kêu thảm nửa tiếng đã bị hắn hủy diệt hình thần. 

Nghe thấy tiếng kêu thảm của Hắc Sát Kiếm Hồn, Lý Vân Long nhếch mép lộ ra nét cười châm biếm. Tiếu dung vừa hiện, khuôn mặt u ám của Giang Nam Tài Tử đã đập vào trong mắt gã, khiến nụ cười đó đờ ra, biểu tình có hơi cứng nhắc. 

- Cười đi, tiếp tục cười đi. Ngươi muốn cười nhạo Hắc Sát Kiếm Hồn còn gì, không sao, lớn mật thì cứ cười đi, hiện tại ở đây chỉ còn lại ta và ngươi, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng trước khi chết của ngươi, để ngươi cười cho đã nghiền. 

Giọng nói âm sâm vang vọng khắp bốn bề, khiến cho Lý Vân Long toàn thân phát lạnh, cảm thấy khí tức tử vong đang tiếp cận hắn. 

Bấy giờ, Lý Vân Long đột nhiên minh bạch, chỉ khi ở trong ranh giới giữa sự sống và cái chết, mới có thể chân chính nhận thức được tư vị hoảng sợ đó. Trong lòng hắn tự hỏi mình, hoảng sợ thì sao nào? 

Trầm mặc chốc lát, khuôn mặt nhợt nhạt của Lý Vân Long lại hiện nét cười, ráng sức nói: 

- Nên cười nhiều hơn một chút, vì sau này không còn cơ hội nữa rồi. Nhưng ngươi có biết vì sao ta cười không?

Thất Giới Truyền Thuyết - Chương #362