Chương 332: Cửu Hoa Kỳ Ngộ



Ngồi bên dòng suối, ba người vừa ăn vừa bàn bạc, Thiên Mục Phong lên tiếng: 

- Đây là núi Cửu Hoa, nghe nói Phật môn tu chân thánh địa Bồ Đề học viện tọa lạc ở vùng núi này, nhưng có ai biết chính xác nó nằm ở đâu không? 

Lâm Vân Phong đáp: 

- Trước giờ chúng ta không qua lại, vả lại cũng không hỏi han đến nên không được rõ lắm, chỉ nghe nói nó ở gần Tàng Thi giang. Chúng ta chỉ cần tìm thấy Tàng Thi giang thì sẽ tìm được nó thôi. 

Thiên Mục Phong tiếp lời: 

- Theo ta được biết, tại Cửu Hoa sơn sông suối không nhiều, nhưng có một con sông uốn dài từ Bắc xuống Nam, có ít nhất mười vị trí dòng nước chảy xiết. Một trong số đó có khả năng là cửa vào Ma vực trong truyền thuyết - Tàng Thi giang, nhưng không rõ nó ở nơi đâu. Hiện giờ chúng ta đang ở tại một chi lưu gần Thần Nữ phong, đợi đến sáng mai đi dọc theo dòng sông xuống, không chừng tìm thấy vị trí của Bồ Đề học viện cũng nên. 

Lâm Vân Phong nghe xong liền thắc mắc: 

- Chúng ta tới đây để tìm Vạn Thú ma châu chứ không phải tìm Bồ Đề học viện. Tại sao lại cứ nhắc đến Bồ Đề học viện vậy? Phải chăng ngươi có ý khác? Thành thật khai báo mau. 

Thiên Mục Phong nhìn Lâm Vân Phong một cách cổ quái, trả lời: 

- Ngươi hay thật, cả chuyện này cũng đoán ra. Thật ra ta tới đây để tìm Ma Hoan tôn chủ, bất quá đối với Bồ Đề học viện có chút hiếu kỳ. Vì ta nghe nói, hồi trước có một vị Huyền Không đại sư của Bồ Đề học viện đã từng tìm ra một món binh khí tại một nơi gọi là Oán trì. Việc này chỉ có hai người biết, một là Huyền Không Đại Sư, một là vị tiền bối của sư môn. Lần này tới đây, chợt nghĩ đến chuyện xưa, nên sẵn thuận đường muốn ghé qua xem năm xưa Huyền Không đại sư tìm được binh khí gì, và vì lý do gì cứ phong ấn tại Bồ Đề học viện, không cho nó xuất thế? 

Nghe xong, Trương Ngạo Tuyết và Lâm Vân Phong đều kinh ngạc, không ngờ lại có chuyện này. Suy nghĩ một chút, Ngạo Tuyết lên tiếng: 

- Khả năng đó là một binh khí tà môn, nhưng không biết tại sao lại xuất hiện tại Oán trì và bị phong ấn đến bây giờ? 

Thiên Mục Phong trả lời: 

- Ta cũng suy đoán như vậy, nhưng ngoài ra còn có một khả năng, hoặc giả đó là một thanh bảo kiếm, Phật môn đệ tử không quen sử dụng kiếm nên phong ấn nó. 

Lâm Vân Phong cười nói: 

- Cứ cho là ngươi đoán đúng đi, nhưng vật đó do Huyền Không đại sư tìm được, không lẽ ngươi lại có ý muốn chiếm làm của riêng? 

Thiên Mục Phong thần thái không được tự nhiên, đáp: 

- Ta công nhận là do ông ta kiếm được, nhưng họ lại không biết sử dụng, chẳng phải lãng phí quá ư? Do đó, tại sao lại không tặng cho người biết sử dụng nó chứ? Thật sự ta có ý nghĩ đó, nhưng cơ hội không nhiều nên chỉ muốn đi xem, còn lại tùy cơ duyên vậy. 

Nghe xong, Lâm Vân Phong và Trương Ngạo Tuyết nhìn nhau lắc đầu, hết ý kiến. 

Sau đó, ba người bàn bạc công việc ngày mai một lúc rồi mỗi người tự đi điều tức đả tọa, điều dưỡng tinh thần cho ngày mai. 

Nửa đêm, trong lúc điều tức, Trương Ngạo Tuyết đột nhiên hé mắt nhìn lướt qua Lâm Vân Phong và Thiên Mục Phong, rồi len lén đi đến bên khe suối, tìm một tảng đá ngồi xuống, mắt nhìn vào ánh trăng dưới đáy nước. 

Đêm sương gió lạnh, trời khuya tĩnh mịch, Trương Ngạo Tuyết nhìn xa xa vào bóng đêm, trong tim phát ra một nỗi buồn u uẩn: 

- Người phương xa, biết chăng nỗi nhớ của ta? 

Những ngôi sao trên trời, mặt trăng trên khoảng đêm vô tận, tất cả đều im lặng không một lời hồi đáp. Trong lòng nàng chợt dâng lên một nỗi u oán không biết tỏ cùng ai, nhẹ nhàng cất bước. 

Đêm đen, bóng trắng, dòng nước trong xanh, sương núi phiêu diêu, cảnh sắc thật thơ mộng, chỉ là có chút ảm đạm. 

- Bỏm! 

Một âm thanh đột ngột vang lên phá vỡ giây phút tĩnh lặng của Trương Ngạo Tuyết, nàng nhìn ra mặt nước tìm xem chuyện gì xảy ra thì đột nhiên thấy ánh trăng dưới đáy nước dao động, xuất hiện một màu sắc kỳ diệu. 

Mắt Trương Ngạo Tuyết hiện lên một tia kinh dị, một con kim sắc quái ngư thình lình xuất hiện, nổi lên mặt nước hướng về phía nàng nàng lắc đầu vẫy đuôi. Nhìn kỹ lại, Trương Ngạo Tuyết phát hiện đây là một nhân ngư đầu người mình cá, dài khoảng một thước, rất giống kim sắc thiện vương trong truyền thuyết, hai mắt có thể phát ra lam sắc quang mang. 

Thấy nó đang không ngừng xoay chuyển, nàng bất giác không nhịn được nở một nụ cười thân thiện, yên lặng nhìn ngắm kim sắc thiện vương. Sau khi xoay chuyển ba lần, nhân ngư liền lặn xuống, theo dòng nước bơi đi khỏi tầm mắt Ngạo Tuyết. 

Lẳng lặng nhìn theo kim sắc nhân ngư, Trương Ngạo Tuyết cảm giác rằng nó như muốn gọi nàng, vì thế, nàng đứng lên đi dọc con suối theo kim sắc nhân ngư. Tựa hồ biết nàng theo sau, nó lại nhảy vọt lên mặt nước lộn một vòng rồi lặn xuống, lúc ẩn lúc hiện, rồi bỗng đột nhiên biến mất, không biết bơi đi đâu. 

Ngừng lại bên một thủy trì, Trương Ngạo Tuyết phát hiện đây là điểm tận cùng của dòng suối, vậy chắc nhân ngư mất tích tại thủy trì này rồi. Ngẩng đầu nhìn xung quanh, nàng phát hiện mình đang đứng dưới một chân núi, lưng chừng núi có một tia sáng loé ra. Song mày nhíu lại, nàng nghĩ: 

- Không lẽ con cá đó dẫn ta đến đây là muốn ta lên đó tham quan? 

Suy tính một lát, Ngạo Tuyết phi thân lên cao ba trượng, hướng đến lưng chừng núi bay lên, trong chốc lát đã tới nơi. Nhưng nàng không thấy có ánh sáng gì mà lại phát hiện ra một tòa thạch điện. Nhè nhẹ bước đến trước cửa, một mặt quan sát động tịnh, một mặt thúc động nội thể chân nguyên, tức thì một vầng thanh quang lóe lên quanh người Ngạo Tuyết, chân khí cường đại trong chớp mắt lan tỏa ra tứ phía, nàng cẩn thận tra xét tỉ mỉ xung quanh. 

Nửa khắc sau, không phát hiện ra bất kỳ dị dạng nào, Ngạo Tuyết liền cẩn thận giới bị tiến vào thạch môn, đi thẳng đến một đại điện hoang vắng. Trong khoảnh khắc, trong lòng nàng chợt nổi lên một cảm giác kỳ diệu giống như đang tiến vào một không gian khác vậy. Vì muốn chứng thực suy đoán này, Trương Ngạo Tuyết quay đầu nhìn lại, quả nhiên đằng sau không có bất kỳ thạch môn nào cả, chỉ là một khoảng không mờ mờ ảo ảo. 

Đứng trước hiện tượng kỳ quái này, Trương Ngạo Tuyết một mặt thôi động chân nguyên hộ thể, một mặt kỹ lưỡng xem xét đại điện phía trước. Nàng phát hiện thấy một pho tượng mỹ nhân đẹp tựa tiên nữ, từ ánh mắt, nụ cười, thần tình thật sống động. 

Hữu thủ của pho tượng đặt ngang ngực, lòng bàn tay hướng lên trên nâng đỡ một đóa thạch hoa, tả thủ đưa chếch lên trời, tay nắm lại như đang cầm vật gì đó, nhưng hiện tại thì không thấy đâu. 

Ngẩn người nhìn vào thạch tượng, Trương Ngạo Tuyết cảm thấy thật kỳ quái, tựa hồ như bản thân có liên quan đến nó, nhưng liên quan như thế nào thì không rõ được. Trong lòng mang nhiều nghi vấn, Trương Ngạo Tuyết cất tiếng gọi: 

- Có ai không, vãn bối Tây Thục Dịch viên môn hạ Trương Ngạo Tuyết vô ý ghé qua. Nếu có gì mạo phạm, xin được lượng thứ. 

Âm thanh dịu dàng vang lên trong khoảng không tĩnh lặng của đại điện. Tứ bề im lặng làm cho Trương Ngạo Tuyết cảm thấy có chút lạ thường. 

Đứng yên một lúc, Ngạo Tuyết từ từ dịch chuyển tới gần thạch tượng, ý muốn nhìn cho minh bạch xem cảm giác kỳ quái đó là gì, là ảo giác hay thực chất có tồn tại. Nàng tiến đến trước mặt pho thạch tượng, tất cả đều tĩnh lặng không một chút dị thường. Mục quang Ngạo Tuyết chuyển hướng nhìn vào nửa thân trên và dừng lại trên bề mặt tay trái của pho thạch tượng, trong lòng tự hỏi không biết nó vốn cầm cái gì? 

Trầm tư một lúc, trong khoảnh khắc đó, Ngạo Tuyết không phát giác có một đôi mắt phía sau đang lẳng lặng nhìn nàng. Là ai đây? Người hay ma? Quỷ hay tiên? Hắn có ý đồ gì? Tại sao chỉ giương mắt nhìn nàng? 

Qua một lúc, Trương Ngạo Tuyết ngẩng đầu lên, nhãn thần chợt phát ra một tia kỳ quang, nhìn vào thanh Tử Ảnh thần kiếm trong tay, nàng kinh ngạc la lên một tiếng. Thần kiếm trong tay đột nhiên tự động bay lên, sau khi đảo quanh một vòng thì từ trên không bay vào ngay lòng bàn tay pho thạch tượng. 

Khi Tử Ảnh thần kiếm đứng yên trong lòng bàn tay, pho tượng đột nhiên phát tán ra một ánh sáng nhè nhẹ, vô số phù chú tại đại điện hiện lên xung quanh, tạo thành một bức tinh vân đồ. 

Trong khoảnh khắc, cả đại điện bao phủ một màu hồng nhạt, vô số quang ba và hình ảnh giao nhau, cuối cùng tụ lại một điểm hóa thành một chiếc kén nâng Trương Ngạo Tuyết lên trên không. 

Đến khi Ngạo Tuyết đối diện với pho thạch tượng, cùng lúc ánh sáng hội tụ, vô số quang hoa giao nhau tạo thành một dải màu hồng từ từ thâm nhập vào cơ thể nàng. Xung quanh, linh nguyên phân bố khắp không gian, nhìn kỹ thì thấy có một trận pháp thần kỳ trong hư không, mỗi điểm của trận pháp đang không ngừng hội tụ năng lượng, cuồng mãnh hướng vào Trương Ngạo Tuyết. 

Lúc đó, Trương Ngạo Tuyết cực kỳ chấn động, trong một sát na nàng đột nhiên tỉnh ngộ, toàn tâm toàn ý thu nạp luồng chân nguyên cường thịnh. Không biết sau bao lâu, Ngạo Tuyết toàn thân chấn động, sau ót đột nhiên xuất hiện một vòng sáng màu đỏ giống như một ấn ký hết sức thần bí. 

Tiếp đó, nàng từ từ mở mắt ra, cùng lúc phía đối diện, đôi mắt thạch tượng cũng mở ra đối nhãn với Ngạo Tuyết, một cỗ tin tức kỳ dị được chuyển giao. 

Trong lúc nhìn, Trương Ngạo Tuyết không biết hữu ý hay vô tâm, hữu thủ nhè nhẹ đưa ra, lòng bàn tay hướng lên trên giống như pho thạch tượng. Sau khi nàng làm xong động tác đó, chỉ thấy hữu thủ của thạch tượng sáng bừng lên, đóa kỳ hoa bạo phát hào quang tự động bay đến tay Ngạo Tuyết, hóa thành một đạo kỳ quang biến mất trong lòng bàn tay của nàng.

Thất Giới Truyền Thuyết - Chương #332