Chương 312: Đại Lực Trù Bị



Kiếm Vô Trần nhẹ ôm lấy vai Diệp Tâm Nghi, thấp giọng cười nói: 

- Nàng không cần lo lắng, những việc này sư tổ đều đã nghĩ tới. Trong Định Minh đại hội lần này, chúng ta sẽ khiến cả thiên hạ phải chấn kinh, đến lúc đó nàng sẽ minh bạch dụng ý của sư tổ. Thôi, không bàn những chuyện ấy nữa, chúng ta cứ yên tâm nói gì đó vui vẻ, trân trọng thời khắc bên nhau hiếm có này. 

Diệp Tâm Nghi dựa lên vai hắn, mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, miệng mỉm cười, đây là lựa chọn của cả đời nàng, nàng tin tưởng rằng cho đến cuối đời cũng sẽ không từ bỏ. 

Cùng lúc đó, trong Phục Long cốc, Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng đang đốc thúc thủ hạ đẩy nhanh tiến độ suốt đêm, không ngừng chỉ điểm họ phải hoàn tất việc thi công tổng đường của Trừ Ma liên minh trước lễ khai sơn lập phái. 

Dưới ánh mặt trời chói chang, hai người mồ hôi như mưa, Văn Bất Danh cười nói: 

- Xem tình hình này thì hoàng hôn ngày mai là hoàn thành rồi, tới lúc đó vừa vặn có thể chuẩn bị tập dượt trước một lượt, đại điển khai sơn hôm sau cũng đỡ bị luống cuống. 

Quy Vô đạo trưởng cười đáp: 

- Trông dáng vẻ của ngươi kìa, cứ như ngươi là minh chủ không bằng, sao mà cao hứng đến thế chứ! Yên tâm, ta đã an bài chu đáo mọi việc rồi, chỉ chờ thi công hoàn tất rất nhanh sẽ có thể hoàn thành việc phải làm, tới lúc đó bảo đảm tuyệt đối không chút sai sót. 

Văn Bất Danh cười khan hai tiếng, thấp giọng nói: 

- Ta biết ta không phải minh chủ, nếu ta thực sự là minh chủ thì đã chẳng phải để ý đến những chuyện này. Lần này chính vì nha đầu đó làm minh chủ nên chúng ta mới phải chuẩn bị cho tốt, để cô ấy nở mày nở mặt dương danh thiên hạ, như vậy chúng ta cũng sẽ được thơm lây. 

Quy Vô đạo trưởng lắc đầu cười, nhìn Trần Ngọc Loan ở đằng xa nói: 

- Ngươi nhìn nha đầu xem, cả ngày vô ưu vô lo, giống như một con chim nhỏ luôn vui vẻ. Ai mà tin được chỉ hai ngày sau cô ấy sẽ là minh chủ của Trừ Ma liên minh? Tới khi đó chỉ sợ những lời chế giễu còn nhiều hơn ca ngợi! 

 

Văn Bất Danh phản đối: 

- Thế thì có sao, mới bắt đầu, dĩ nhiên thiên hạ phải có vài lời đàm tiếu, nhưng chúng ta phải tin rằng đến khi nha đầu có được chiến tích, tất sẽ được mọi người công nhận. Một khi nha đầu vượt hơn hẳn Lục Viện liên minh thì còn ai dám không phục?! 

Quy Vô đạo trưởng nói: 

- Được vậy thì tốt nhất rồi, có điều Lục Viện liên minh được Cửu Thiên Hư Vô giới chống lưng, nha đầu muốn trội hơn bọn họ e là không dễ dàng. Trước mắt phải nói thực rằng thực lực của chúng ta còn kém xa Lục Viện liên minh. Hy vọng duy nhất là trông chờ vào vận may của nha đầu. Còn phải xem hai ngày sau sẽ có bao nhiêu người tới tham gia đại điển khai sơn lần này nữa. 

- Tới hôm đó sẽ biết thôi, giờ lo việc này làm gì. Ngươi không cảm thấy từ khi nha đầu tới đây, chúng ta rõ ràng phấn chấn hơn nhiều à, mọi người đều rất vui vẻ, đối mặt với sự việc lớn hơn cũng không nản lòng, như vậy chẳng phải rất tốt sao?! Yên tâm đi, nha đầu luôn có quý nhân phù trợ, chắc chắn chúng ta cũng được nhờ. Chẳng phải Lục Vân đã từng nói cô ấy là hy vọng duy nhất của Nhân gian sao, chúng ta chỉ cần dụng tâm làm việc, hà tất phải để ý tới kết quả sau cùng! 

Văn Bất Danh nói với vẻ mặt kiên định. 

Nhìn Văn Bất Danh, cảm nhận được niềm tin của hắn, Quy Vô đạo trưởng đột nhiên bật cười: 

- Đúng là ta lo nghĩ quá nhiều rồi, làm người phải có lòng tự tin, có hy vọng thì mới có thể sống tốt hơn được. Sau này cứ giao hết cho chúng ta, giúp đỡ cô ấy cho tốt, cùng đối mặt với lũ yêu ma quỷ quái, cống hiến một phần sức lực cho Nhân gian chính đạo. 

Hai người vươn tay nắm chặt lấy tay nhau, một niềm tin bất di bất dịch dâng lên trong lòng họ. 

- Hai người làm gì vậy, biểu tình kỳ quái quá, có phải là bị sốt rồi không? Nếu đúng vậy thì hãy tới chỗ râm mát nghỉ ngơi một lát trước đã, ở đây cứ giao cho tôi là được. 

Vẻ mặt dò hỏi mang vài phần tự tin, Trần Ngọc Loan thể hiện rõ thiện ý. Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng nghe vậy cười rộ, nhìn nàng bằng ánh mắt cổ quái khiến nàng chẳng hiểu ra sao cả. 

- Làm gì mà cứ nhìn người ta thế, quái lạ quái lạ, nhất định là có âm mưu. Nói mau, có phải hai người lại định ngấm ngầm mưu tính gì không, nếu thật vậy, tôi cảnh cáo hai người tốt nhất nên từ bỏ ý định đó đi, nếu không sẽ phải nếm khổ đầu đó. 

Tròng mắt đảo qua đảo lại, bộ dạng cảnh giác của Trần Ngọc Loan lại một lần nữa khiến hai người cười lớn. 

Một lúc sau, Văn Bất Danh nín cười, nói nhỏ: 

- Không có gì, chúng ta nào dám có ý đồ xấu với cô, chỉ là đang thương lượng tìm cho cô một lang quân như ý thôi mà. Có người hiệp trợ cô thì chúng tôi có thể ngủ ngon giấc rồi. Hì hì, đừng có sầm mặt, không đẹp đâu. Oái, ta chỉ nói đùa thôi, sao cô lại làm thật, chạy mau! 

Văn Bất Danh cố tình cường điệu kêu la ầm ĩ, người phi lên không, né tránh sự truy đuổi của Trần Ngọc Loan. Dưới mặt đất, Quy Vô đạo trưởng không nhịn được cười ha hả, không ngờ Văn Bất Danh còn có tính cách tinh quái như vậy. Tiếng cười rộn rã vang vọng khắp Phục Long cốc, bất tri bất giác, hoàng hôn đã lặng lẽ buông xuống. 

Lúc này, sư huynh Vương Học Phong của Trần Ngọc Loan đã trở về từ sư môn, cùng đi có sư phụ Ngũ Hành chân nhân và hai vị sư huynh của nàng. Ngũ Hành chân nhân trông bề ngoài khoảng hơn ngũ tuần, thân mặc đạo bào, sắc mặt hòa nhã, tay cầm một chiếc phất trần. Hai vị đồ đệ một tên Triệu Hồng, một tên Chu Xương, tuổi đều ngoài tam thập. Trần Ngọc Loan vừa nhìn thấy đã hớn hở nhào tới trước mặt Ngũ Hành chân quân, cười duyên nói: 

- Sư tôn và ba vị sư huynh tới rồi. Con luôn nhớ mọi người, sao bây giờ mới tới vậy? 

Ngũ Hành chân nhân mỉm cười đáp: 

- Trời nóng quá nên không đi nhanh được. Đồng thời cũng nghe Phong nhi kể về một số việc xảy ra với con sau khi rời sư môn, nên mới đến muộn một chút. 

Dứt lời xoay người chào hỏi Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng, ba người nói vài câu xã giao. 

Tới thảo ốc tạm trú của mọi người, Quy Vô đạo trưởng hỏi Ngũ Hành chân nhân: 

- Đồ đệ của ngài quả là không tệ, ai gặp cũng thấy mến. Về chuyện của nha đầu lần này, chẳng hay ngài thân là sư tôn có ý kiến gì không? 

Ngũ Hành chân nhân nói: 

- Đã chê cười rồi, nha đầu từ nhỏ đã tinh nghịch, đúng là đã làm phiền các vị. Lần này tôi nghe tiểu đồ nói, các vị định để nha đầu làm minh chủ, tựa hồ có chút quấy quá, dẫu sao nó cũng chỉ mới khôn lớn, tôi sợ nó đảm đương không nổi. 

Quy Vô đạo trưởng cười nói: 

- Việc này chúng tôi đã suy tính kỹ càng rồi, do đó ngài không cần phải lo lắng. Lần này để nha đầu làm minh chủ, kỳ thực không hoàn toàn là do ý của chúng tôi mà còn có nguyên nhân khác. Trước mắt luận về tu vi thì nha đầu là mạnh nhất Trừ Ma liên minh, để ứng phó với kiếp nạn sau này, chúng ta buộc phải có cao thủ chân chính để hiệu triệu thiên hạ, có vậy mới khiến người ta tín nhiệm, lôi kéo được đông đảo nhân sĩ chính nghĩa gia nhập, cùng nhau đối kháng với yêu ma. 

Về những công việc bề bộn thường ngày, tôi và Văn Bất Danh sẽ toàn lực giúp đỡ cô ấy, mọi người cùng phát triển Trừ Ma liên minh. Lần này đặc biệt mời ngài tới, cũng mong ngài sẽ nói cho nha đầu biết là cô ấy đã trưởng thành, có năng lực có tự tin hoàn thành mọi việc, để cô ấy khẳng định bản thân chắc chắn, như vậy thì đại điển khai phái ngày mốt mới có thể thống lĩnh quần hùng, so cao thấp với Lục Viện liên minh. 

 

Nghe thế, Ngũ Hành chân nhân hơi dao động nói: 

- Vậy tôi cũng không phản đối nữa, nhưng tôi thực sự vẫn có chút lo lắng. Xét cho cùng chuyện này không tầm thường, không phải chuyện trẻ con. 

Quy Vô đạo trưởng an ủi: 

- Đừng lo, chúng tôi đều nguyện ý, dám vững tâm giao cho cô ấy làm minh chủ, chẳng lẽ ngài là sư phụ mà còn không tin tưởng cô ấy sao? Hiện giờ thế lực của Trừ Ma liên minh đích xác có hơi yếu, nhưng tôi tin rằng chẳng bao lâu nữa, Trừ Ma liên minh của chúng tôi sẽ lớn mạnh, có thể liều mình với yêu ma tà đạo. 

Thấy Quy Vô đạo trưởng tôn sùng đồ nhi của mình như vậy, Ngũ Hành chân nhân cao hứng, không nén nổi cười nói: 

- Đạo trưởng đã xem trọng nó thì tôi là sư phụ tất nhiên cũng hết sức ủng hộ. Sau này có gì không phải, mong đạo trưởng chỉ dạy thêm. 

Quy Vô đạo trưởng mỉm cười gật đầu, kéo ông vào trong phòng. 

oOo 

Thời gian chớp mắt trôi qua, ngày thứ hai, cũng chính là ngày định minh khai phái của Trừ Ma liên minh và Lục Viện liên minh, Liễu Tinh Hồn đã về đến Thái Huyền sơn. 

Trong Thiên Huyền động, Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi, Thái Phượng tiên tử, Ngọc Vô Song, Thất Huyền chân nhân, Pháp Quả đại sư, Hạo Vân cư sĩ, Càn Nguyên chân nhân, Tàn Dương Tử cùng Liễu Tinh Hồn tổng cộng mười người bấy giờ đang đàm luận. Còn mấy nhân vật quan trọng như Phong Lôi chân quân do thân mang trọng thương nên Kiếm Vô Trần bảo họ cứ nghỉ ngơi, không cần tham gia hội nghị lần này. 

Nhìn Liễu Tinh Hồn, Kiếm Vô Trần hỏi: 

- Sao chỉ có mình sư thúc quay về, Triển Ngọc đâu, không xảy ra chuyện gì chứ? 

Liễu Tinh Hồn biến sắc, đau buồn kể: 

- Nó đã chết trong tay Huyền Phong môn rồi. Lần này vì truy xét nguyên nhân cái chết của chưởng giáo sư huynh, hai người chúng tôi đã xuống phía nam, cuối cùng tìm được manh mối liên quan đến Huyền Phong môn trong thập vạn đại sơn. Để tiến thêm một bước trong việc điều tra, chúng tôi đã thâm nhập vào sâu trong thập vạn đại sơn, sau cùng tuy không tìm thấy sào huyệt của Huyền Phong môn nhưng lại phát hiện ra tung tích của chúng. Kết quả bị chúng phát hiện, song phương giao chiến quyết liệt, ta thụ trọng thương chạy thoát, còn Triển Ngọc không được may mắn như vậy, đã chết trong tay địch nhân rồi. 

Kiếm Vô Trần tái mặt, tuy trước khi hỏi hắn đã lờ mờ đoán được kết quả, nhưng chính miệng Liễu Tinh Hồn nói ra vẫn khiến hắn chấn kinh. 

Than nhẹ một tiếng, Kiếm Vô Trần nói: 

- Vì hòa bình của Nhân gian, khó tránh khỏi hy sinh, sư thúc cũng đừng quá thương tâm. Mọi chuyện xảy ra chúng ta phải ghi nhớ trong tâm, sau này ta sẽ đòi lại hết, lúc đó bọn họ ở trên trời cũng sẽ được yên nghỉ. 

Liễu Tinh Hồn vẻ mặt buồn bã, chúng nhân ngồi bên cũng trầm mặc, có lẽ họ đều đang đau lòng khi nghĩ đến những đồng đạo đã thiệt mạng. 

Diệp Tâm Nghi thấy tình cảnh đó liền nói: 

- Việc đã qua thì đừng nhắc đến nữa, mai là ngày định minh chính thức của liên minh tại Hoa Sơn. Từ giờ phút này trở đi, chúng ta sẽ thực sự tuyên chiến với yêu ma quỷ quái, sau này mọi người phải đồng tâm hiệp lực, cùng dốc sức vì hòa bình Nhân gian. Bây giờ mọi người hãy bàn một chút về chuyện này, xem có gì chưa tính đến không, hoặc giả có quên mất vấn đề gì không để còn bổ cứu, tránh làm trò cười cho thiên hạ. 

Hạo Vân cư sĩ lên tiếng: 

- Hiện tại mọi việc ở Hoa Sơn đã chuẩn bị ổn thỏa, đệ tử Nho viên của tôi và Bồ Đề học viện đã tập trung đủ, tất cả công việc ngày mai đều đã bố trí xong. Còn thiếu gì thì tạm thời tôi chưa nghĩ ra, cứ theo những biến động lâm thời rồi chúng ta tiến hành thương nghị sau là được.

Thất Giới Truyền Thuyết - Chương #312