Chương 252: Thông Linh Điểu Hiện


Lúc này con cá nhỏ đã dừng lại, nó đang bơi qua bơi lại xung quanh con
cá vàng xem ra có vẻ vô cùng thân mật. Từ khi Trần Ngọc Loan

đến
cho tới lúc này, con cá nhỏ bơi tới bên cạnh nàng không ngừng ngoáy
ngoáy cái đuôi, bơi lại phía con cá vàng dường như muốn nói điều gì.

Phát hiện ra tâm ý của nó, Trần Ngọc Loan tạm thời kìm nén lòng tò mò tiến
đến phía trước con cá vàng cẩn thận quan sát, nàng phát hiện ra nó bị
một sợi tơ màu hồng quấn vào đuôi làm cho không thể bơi đi được, chỉ có
thể nhúc nhích trong một phạm vi nhỏ hẹp.

Có chút hiếu kỳ, Trần
Ngọc Loan đưa tay giữ chặt lấy con cá thử dùng lực kéo nó lên nhưng kéo
không nổi. Mắt nàng hiện lên vẻ kinh ngạc, Trần Ngọc Loan ý thức được có một sức mạnh rất lớn đã giữ nó lại chỗ đó làm cho không thể di chuyển
ra chỗ khác.

Nhẹ nhàng thả con cá ra, Trần Ngọc Loan cho tay
xuống bùn tìm kiếm sợi tơ màu hồng. Một luồng khí ấm nóng lan toả khắp
tay nàng, tiếp theo đó là một cảm giác thoải mái đang lan nhanh khắp cơ
thể khiến nàng giật mình nhưng ngay lập tức lại biến mất.

Rút tay lại, nàng nhìn thấy miếng huyết ngọc hình một con chim có màu đỏ tươi,
to khoảng ba tấc nằm trong tay. Nhìn mảnh huyết ngọc rất sống động, cảm
nhận được nguồn khí ấm nóng, Trần Ngọc Loan bất ngờ kêu lên một tiếng
kinh ngạc, tự nhủ thầm:

- Đây là Thông Linh điểu ư? Nếu thật sự như vậy, thì cái vật khi trước mà bọn họ cướp đi là cái gì?

Trầm tư một lát, Trần Ngọc Loan cảm thấy quầng sáng hộ thể đang dao động
nhẹ. Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra con cá nhỏ dẫn nàng tới đây, cùng con cá vàng đang vui mừng bơi quanh nàng. Trần Ngọc Loan mỉm cười, dường như
hiểu ra rằng chúng đang cám ơn mình, vì vậy nàng lắc đầu biểu thị không
cần bận tâm.

Cúi đầu cẩn thận quan sát vật trong tay, Trần Ngọc
Loan phát hiện ra điều thần kỳ nhất của Thông Linh điểu chính là nằm ở
đôi mắt của nó, trong đó đang lấp lánh ánh sáng ngũ sắc vô cùng thần bí.

Toàn thân một màu đỏ tươi giống như một thứ binh khí bằng ngọc, bên ngoài
không hề có một chút vết tích của bùa chú. Người không biết có thể không đoán ra nó là thần vật trong truyền thuyết.

Giấu kỹ Thông Linh
điểu vào trong ngực áo, Trần Ngọc Loan nhìn lên cái chuông nhỏ màu tím
ánh mắt sáng rực lên. Nàng rất thích cái chuông nhỏ tuyệt đẹp ấy, tuy
nhiên nàng không hiểu vì sao cái hộp ở ngoài được làm vô cùng kín, khoá
chặt cái chuông ở bên trong?

Muốn có được cái chuông màu tím cần
phải phá được phong ấn bên trên chiếc hộp, nghĩ tới đây Trần Ngọc Loan
bắt đầu vận toàn bộ chân khí trong người. Một luồng ánh sáng xanh lục
chói loà xuyên qua ánh sáng xanh lục trên người nàng và chụp xuống phát
ra một sức mạnh mạnh gấp ba lần, tại nơi sâu thẳm trong lòng sông dấy
lên một xoáy nước vô hình.

Trần Ngọc Loan luyện thành thục Thiên
Thuỷ quyết của phái Ngũ Hành môn thuộc âm nhu, trong Động Đình hồ vừa
hợp ý trời, cơ duyên trùng hợp nên nàng đã luyện thành pháp quyết Bích
Ba Yên Hà. Lúc này nàng đã dùng toàn bộ sức lực để vận chân khí, uy lực
của nó mạnh mẽ không thể coi thường được.

Vì đang ở trong nước,
Trần Ngọc Loan chiếm những thuận lợi về mặt địa lý. Lấy nước trong Động
Đình hồ làm vũ khí của mình nàng đánh ra một đòn cực mạnh, chỉ nhìn thấy chín luồng ánh sáng xanh phát ra từ hai tay nàng,xung quanh nắp hộp
hiện ra những hoa văn kỳ dị cuối cùng hình thành một đám tinh vân lấp
lánh một thứ ánh sáng màu xanh rực rỡ rơi xuống chiếc nắp.

Ánh
sáng xuất hiện, cái nắp hộp vốn bình thường bây giờ lấp lánh ba thứ ánh
sáng xanh, đỏ và vàng, ba con rồng nhỏ đã bị yểm bùa chú đang bay vòng
quanh trên chiếc nắp hộp. Cuối cùng chúng tập trung lại tại đỉnh của
chiếc hộp hình thành một con rồng ba màu, bay lượn giống như con rắn và
dừng lại ở trên đỉnh chiếc nắp, mồm nhả ra thứ ánh sáng ba màu ngăn chặn sự tấn công của Trần Ngọc Loan.

Ánh sáng màu xanh chói mắt, ba
luồng sáng lấp lánh và hai nguồn sức mạnh hợp vào làm một. Bỗng nhiên
một tia chớp loé lên, tiếp theo đó là hàng loạt những tiếng sấm rền vang dưới nước làm dậy lên những con sóng khủng khiếp hoá thành một cột nước lớn phụt lên trên.

Trần Ngọc Loan rùng mình, sắc mặt có vẻ tái
đi. Cái nắp hộp đó thật đáng sợ! Nàng không ngờ phong ấn trên nắp hộp
lại khủng khiếp như vậy, nàng đã dùng toàn sức đánh ra một đòn cực mạnh
nhưng lại bị nó công phá. Trần Ngọc Loan cảm thấy lực chống trả của
luồng sáng ba màu vô cùng lớn, nàng nghiến răng nhìn cái chuông đang
phát sáng, ánh mắt nàng hiện ra vẻ quyết tâm không thay đổi.

Hai
tay từ từ đưa lên trước ngực, Trần Ngọc Loan thay đổi Thiên Thuỷ quyết
bắt đầu phát huy Bích Ba Yên Hà mà nàng vừa lĩnh hội. Một luồng sáng
xanh nhạt từ trong lòng nước bắt đầu xuất hiện lần lượt tập trung lại
xung quanh, chẳng mấy chốc xuất hiện một quả cầu ánh sáng màu xanh nhạt
bao quanh nàng.

Có được huyền linh chi khí của thủy trung âm nhu
tương trợ, toàn bộ chân khí trong người của Trần Ngọc Loan tập trung tại một điểm hoá thành một mũi tên ánh sáng bắn thẳng vào nắp hộp. Chỉ thấy luồng sáng xanh lấp lánh, một ánh sáng chói loà mà luồng chân nguyên
tập trung vừa tạo ra bắn thẳng đi, trong chớp mắt đâm thẳng vào mình của con rồng ba màu chống chọi

với toàn bộ sức mạnh của nó. Hai bên
giao chiến căng thẳng một lúc thì luồng ánh sáng cuối cùng hoá thành
muôn vàn tia sáng nhỏ xuyên thẳng vào trong nắp hộp.

Lập tức một
luồng sức mạnh khủng khiếp từ bên trong xé không khí thoát ra ngoài mang theo luồng khí mạnh mẽ kinh thiên động địa, khiến cho cả một vùng nước
hồ xung quanh cả trăm trượng đều bắn tung lên tạo ra những tiếng rền
vang và vụt thẳng lên trời.

Sự thay đổi đột ngột xuất hiện khiến
cho Trần Ngọc Loan không khỏi kinh hãi, muốn trốn đi nhưng đã không kịp, hiện tại nàng vẫn ở trong nước nên không thể di chuyển nhanh như trên
không được.

Vì vậy Trần Ngọc Loan bị đẩy lên không trung cùng với cột sóng khổng lồ bay lên bầu trời. Khi lên cao, Trần Ngọc Loan tay
trái nắm chặt lấy chiếc tiêu bằng ngọc bích, tay phải nhanh chóng túm
lấy chiếc chuông màu tím trong lòng thập phần hoan hỉ.

Vào đúng
lúc này phía dưới lại xuất hiện một tiếng nổ vang trời, cuối cùng thì
phong ấn trên chiếc nắp hộp cũng nổ tung, kèm theo đó là sức mạnh chấn
động đất trời thoát ra. Phần phía dưới của cái vòi rồng vỡ tung, Trần
Ngọc Loan cũng sợ hãi đầu óc mê muội quay cuồng nên chỉ biết túm chặt
lấy những vật đã cầm trong tay.

Trong giây phút kinh hoàng, Trần
Ngọc Loan không hề chú ý tới Thông Linh điểu trong ngực nàng trong lúc
chấn động đã thoát ra ngoài và bay cùng nàng lên trên không.

Bên
bờ hồ Động Đình, Diệp Tâm Nghi cùng Kim Cương Thánh Phật bởi vì việc
Thông Linh điểu bị Ma thần Chích Thiên cướp đi đang vô cùng buồn phiền
không thể nào giải toả nổi. Sau đó trong khi hai người đang trầm tư, mặt hồ phẳng lặng bỗng xuất hiện một cột nước phun lên trời khiến cho hai
người

và những người phía sau chú ý.

Nhìn cột nước đáng sợ này, Diệp Tâm Nghi, Kim Cương Thánh Phật, Quy Vô đạo trưởng, Văn Bất
Danh, Đồ Thiên, Hắc Sát Kiếm Hồn cùng bọn Vân Hoa, Triển Ngọc đều biến
sắc mặt không hiểu dưới đáy hồ Động Đình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong chớp nhoáng cột nước đổ xuống, tất cả lại trở lại yên bình dường
như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Nhưng chỉ một lát sau một cảnh
tượng hiếm có lại xuất hiện, cột nước có đường kính vượt qua trăm trượng tạo thành một cái vòi rồng, gầm rú rồi phun thẳng lên bầu trời đêm
khiến mọi người đều cảm thấy kinh hoàng đến đờ người ra. Khi còn chưa
hết sợ hãi lại xuất hiện một âm thanh vang rền, một khung cảnh khiến mọi người thất sắc, họ đều nhận thấy rằng có điều gì đó không bình thường
đang xảy ra.

Mưa to gió lớn nổi lên, các cao thủ chỉ biết đứng
ngây ra nhìn vòi rồng đang phun thẳng lên. Đột nhiên, Quy Vô đạo trưởng
phát hiện ra một luồng ánh sáng xanh nhạt, lão ta vội thét lên kinh hãi:

- Không xong rồi, là nha đầu đó.

Văn Bất Danh vừa nghe thấy lập tức biến sắc mặt, định thần lại nhìn thật
kỹ. Chỉ thấy hai luồng sáng một đỏ, một xanh đang phát sáng trong cột
nước, khiến cho bốn phía tối tăm xung quanh như sáng lên.

Đang
định nói, Diệp Tâm Nghi đang đứng yên bỗng xoay người, cả người biến
thành một luồng sáng màu vàng xuất hiện trên bầu trời bay thẳng tới chỗ
luồng sáng màu hồng. Nàng ta vừa hành động, Đồ Thiên và Hắc Sát Kiếm Hồn dường như biết được điều gì, hét lên một tiếng rồi cũng hoá thành một
luồng nguyên khí, trong chớp mắt biến vào trong màn đêm.

Quy Vô
đạo trưởng lúc này dường như cũng đã nhìn rõ được vật màu hồng kia liền
kéo lấy tay Văn Bất Danh nhanh chóng lao đi, kêu lên:

- Là Thông Linh điểu! Nhanh, không thể để công sức của nha đầu bị bọn chúng cướp mất.

Bởi vì các pháp quyết tu luyện không giống nhau, Văn Bất Danh về điểm này
không tinh thông bằng Quy Vô đạo trưởng, hắn nghe thấy tiếng Thông Linh
điểu liền ý thức được mức quan trọng của sự việc. Trong lúc xông tới Văn Bất Danh kêu lên một tiếng người lập tức bay lên, toàn bộ chân nguyên
trong người biến thành cơn bạo phong màu huyết đuổi theo Diệp Tâm Nghi
trên không trung không để cho nàng ta lấy được bảo vật.

Hạo Nhiên Thiên Cương chính khí vô song, khí thế mạnh mẽ này khiến cho mọi người
kinh hãi sững sờ. Ngay cả mấy cao thủ đứng ở tận phía xa cũng cảm thấy
nguồn sức mạnh này, mọi người đều chạy đến xem xét tình hình.

Trong bầu trời đêm, Diệp Tâm Nghi vì đi trước một bước nên chiếm được tiên
cơ, nàng ta nhanh như chớp xuất hiện bên cạnh Thông Linh điểu với tay ra chiếm lấy nó, nhanh chóng bỏ vào trong ngực áo.

Diệp Tâm Nghi
quay đầu lại nhìn thấy đòn đánh rất mạnh của Văn Bất Danh, nàng suy nghĩ rất nhanh rồi xoay người ba vòng tránh được cơn bạo phong màu huyết,
đồng thời bay vụt về phía đông.

Trong màn đêm, vang vọng tiếng nói trong vắt của nàng:

- Ta đi trước, mọi người lập tức trở về Lục Viện liên minh. Dứt lời đã không thấy người đâu.

Tức giận nhìn theo cái bóng đen biến mất trong bóng đêm, Văn Bất Danh và
Quy Vô đạo trưởng đều thở dài. Con nha đầu bên cạnh mình cũng thật cổ
quái, buổi chiều mới có được kỳ ngộ, buổi tối lại lấy được thần vật này, chỉ tiếc là đã bị người ta cướp mất rồi!

Nhìn theo bóng người biến mất trong màn đêm, Quy Vô đạo trưởng hạ giọng nói:

- Thôi, bỏ đi! Tất cả phụ thuộc vào nhân duyên, bảo vật trong trời đất
đều có chủ của nó, tranh giành cũng không phải là chuyện tốt. Căn cứ vào tình hình

trước mắt của chúng ta, nếu như nha đầu giành được vật đó chỉ sợ thực sự là chuyện không tốt, đúng không?

Biết lời nói của Quy Vô đạo trưởng là có lý nhưng Văn Bất Danh vẫn không thể kìm chế được sự phẫn nộ trong người, hắn nói nhỏ:

- Nhưng nếu như không có nha đầu thì bọn chúng cũng không thể có được vật đó. Chỉ là ta thấy có điều gì kỳ lạ, lúc đầu đã xuất hiện một Thông
Linh điểu tại sao bây giờ lại xuất hiện thêm một cái nữa, chẳng lẽ thứ
mà Vô Vi đạo phái cướp được không phải thật?

Nghi hoặc một lát, Quy Vô đạo trưởng nói:

- Cái này thật là khó nói, sợ rằng thật giả thì chỉ có Thiên Túc đạo
trưởng và Ma thần Chích Thiên là biết rõ, còn vật ngày hôm nay thì chỉ
có nha đầu và Diệp Tâm Nghi là tường tận.

Mưa gió đã ngừng, Trần Ngọc Loan từ trên không bay xuống cạnh hai người.

Văn Bất Danh nhìn nàng, hỏi:

- Nha đầu, tại sao vừa nãy ngươi không giữ chặt lấy Thông Linh điểu mà để cho Diệp Tâm Nghi cướp mất?

Trần Ngọc Loan xấu hổ nhìn hắn, nói nhỏ:

- Tôi làm sao mà biết được lại xảy ra vụ nổ lớn như vậy? Vốn dĩ tôi đã
cất Thông Linh điểu ở trong người, nhưng đột nhiên lại bị cột nước đó
đẩy lên, tiếp theo đó là hàng loạt những tiếng nổ lớn khiến cho đầu óc
quay cuồng. Hơn nữa hai tay tôi đều đã cầm các thứ rồi, vì vậy đã để cho Thông Linh điểu bay đi mất.

Quy Vô đạo trưởng nghe xong, nhìn tay phải nàng đang nắm chặt:

- Tay trái của ngươi cầm tiêu thì đúng rồi, còn tay phải của ngươi thì nắm cái gì, chẳng lẽ còn quý hơn cả Thông Linh điểu?

Trần Ngọc Loan cúi đầu, đáp nhỏ:

- Cũng chẳng có gì mà chỉ là một chiếc chuông rất đẹp, tôi thấy nó thật tinh xảo, vì vậy sợ mất, là như thế...

Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng nhìn nhau thở dài, thầm nghĩ nha đầu này
thật không hiểu chuyện. Một vật quý báu như vậy đã lấy được rồi lại còn
làm mất, thật khiến người khác tiếc nuối.

Không trách cứ nữa, Văn Bất Danh nói:

- Thôi được rồi, chuyện đã qua rồi thì không nhắc tới nữa, ngươi hãy đưa
cái vật trong tay ngươi cho chúng ta xem, rốt cuộc thì đó là vật gì mà
khiến ngươi không rời tay?

Thất Giới Truyền Thuyết - Chương #252