Chương 221: Nhị Ngộ Quý Nhân


oOo

Tiếng cười ngừng bặt, cô gái chỉ cảm giác thấy sức mạnh đè lên người khiến toàn thân khó chịu, bất giác kêu lên:

- Sư huynh mau đánh hắn, tên quái nhân này đánh lén muội, muội khắp người thật khó chịu, không thể nhúc nhích được.

Người thanh niên kinh hãi vùng đứ ng dậy, vừa múa kiếm xông vào đánh kẻ quái dị kia vừa hét lên:

- Đáng ghét, ngươi mau thu võ công lại, nếu sư muội ta có mệnh hệ gì, ta sẽ lấy mạng ngươi.

Quái nhân kia cười hì hì nói:

- Con nha đầu này cười nhạo ta, đây là trừng phạt nó, nếu nó chịu xin lỗi ta, ta sẽ thu lại chiếc vòng thép đó, còn nếu không thì nó cứ từ từ mà chịu khổ, ai bảo nó không biết lễ phép.

Nói xong tay phải liền vung lên, một luồng chân nguyên vô cùng mạnh phóng ra, chỉ một cú đã khiến cho chàng trai kia bay ra xa vài thước, lảo đảo ngã xuống đất. Chàng trai tận mắt nhìn thấy sư muội yêu quý đang phải chịu khổ mà mình thì chẳng thể làm gì được để cứu nàng, chàng ta hét lên điên cuồng, điên loạn lao về phía quái nhân, chẳng thèm để ý gì tới thực lực hai bên không hề tương xứng.

Nhận thấy chàng trai không chịu nhượng bộ, quái nhân tỏ vẻ khen ngợi, cười nói rằng:

- Thằng nhỏ này gan không nhỏ, được, rất đáng được khen ngợi.

Nói rồi tay phải nhanh chóng xoay ba lần trước ngực, một chưởng xé gió lượn vòng trong không khí khiến người chàng trai cuộn tròn trên không trung rồi không ngừng xoay lật giống như một khúc gỗ. Quái nhân từ trên cây nhảy xuống rồi liếc nhìn chàng trai cười độc ác, tay trái túm lấy chiếc vòng trên cổ cô gái nắm thật chặt, liền đó lão ta luôn miệng niệm kinh và đọc thần chú, xung quanh thiếu nữ bao phủ một lớp nguyên khí đang phát ra những ánh sáng rực rỡ, chói loà, có vô vàn những ánh hào quang in trên người nàng khiến cho nàng càng trở nên thần bí. Khi chàng trai rơi xuống đất đúng lúc quái nhân đưa tay phải ra thu chiếc vòng thép lại, mỉm cười lùi ra ba bước nhìn đôi nam nữ. Cô gái thoát khỏi sự khống chế của quái nhân, vội vàng thủ thế cẩn thận đề phòng lão ta một lần nữa lại đánh lén. Nhưng khi nàng ta vận chân nguyên đột nhiên phát hiện nguyên khí trong người mình tăng vụt, nguồn chân nguyên mạnh mẽ trong người đang không ngừng chuyển động, rõ ràng chỉ trong nháy mắt công lực đã tăng lên ba lần, điều này khiến nàng ta vô cùng kinh ngạc.

Cô gái như nhận ra điều gì đã xảy ra, mắt nhìn quái nhân khó hiểu hỏi:

- Tại sao lão lại làm như vậy, còn nữa, tại sao ngay lúc đầu lão không nói rõ, cố tình khiến cho bọn ta hận lão?

Chàng trai đứng bên cạnh lúc này cũng thấy chân nguyên trong cơ thể tăng mạnh mẽ, vốn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng sau khi nghe những lời của cô gái mới chợt hiểu, tất cả chính là do quái nhân đứng trước mặt gây ra, thật khiến cho người ta rơi vào tình huống dở khóc dở cười.

Thấy bọn họ đã hiểu ra, quái nhân mới cười nói:

- Nha đầu, sao bây giờ không chửi ta nữa đi, ban nãy là kẻ nào đã cười chế nhạo ta?

Cô gái đỏ mặt, xấu hổ nói:

- Bộ dạng của lão khiến người khác buồn cười, chứ tôi làm gì có ý chế nhạo lão, lão trách oan tôi rồi.

Thấy bộ dạng đáng yêu của nàng, quái nhân lắc đầu nói:

- Thôi được rồi, coi như nha đầu nhà ngươi lần này gặp may, số trời đã định ngươi sẽ có quý nhân phù trợ, ta cũng không trêu ngươi nữa. Bây giờ hãy nói cho ta biết, các ngươi từ đâu đến, tên là gì và định đi tới đâu?

Cô gái nghi hoặc nhìn lão, không hiểu vị quý nhân mà lão nhắc tới ở đây là ai, không phải lão ám chỉ chính mình chứ. Chắc không thể nào. Nghĩ không ra, cô gái mới nói nhỏ nhẹ:

- Tôi tên là Trần Ngọc Loan, đây là sư huynh của tôi, Vương Học Phong, chúng tôi là đệ tử Ngũ Hành môn, lần này tới đây là bởi Nhân gian đang bị lũ yêu ma tác quái, định ra nhập Liên Minh Trừ Ma đóng góp chút sức lực cho Nhân gian. Còn lão, chúng tôi phải xưng hô với lão như thế nào đây?

Quái nhân cười khì khì đáp:

- Ta chỉ là kẻ nửa tăng nửa đạo, các ngươi cứ gọi ta là Một Nửa Một Nửa.

Trần Ngọc Loan ngây người ra hỏi:

- Một Nửa Một Nửa? Tên kiểu gì vậy? Thật kỳ quặc, có phải là chỉ lão một nửa là hoà thượng một nửa là đạo sỹ không?

- Hì hì... Con nha đầu xinh đẹp này xem ra cũng thông minh đấy. Được rồi, không nói những chuyện này nữa, vừa nãy ta đã dùng lực từ cực mạnh của chiếc vòng kim cương này để đả thông kinh mạ ch khắp người cho ngươi, truyền cho ngươi chân nguyên của cả phật và đạo, vì vậy mà công lực của ngươi chỉ trong một thời gian ngắn đã tăng lên như vậy. Tại sao ta làm như thế sau này ngươi sẽ tự hiể u, bây giờ ta chỉ có thể nói rằng khi vừa nhìn thấy các ngươi, ta thấy chúng ta rất có duyên. Còn tiểu tử kia, mặc dù kém hơn một chút nhưng cũng giống như ngươi, nhận được không ít nguyên khí, chỉ cần nỗ lực tu luyện, tương lai sẽ có cơ hội bước vào thế giới bất diệt, trở thàn h một cao thủ. Bây giờ cũng khôn g còn sớm nữa, nơi các ngươi cần tìm nằm ở trong một khe núi phía trước cách đây ba dặm, các ngươi tự đi đi, sau này nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại.

Nói xong, quái nhân nháy mắt với Trần Ngọc Loan rồi toàn thân phát ra kim quang, biến mất vào không khí. Vương Học Phong vẫn đứng ngây người ra đó hỏi một cách ngây ngô:

- Sư muội, có phải chúng ta đang nằm mơ không? Mơ thấy một tên quái nhân với cái tên Một Nửa Một Nửa?

Trần Ngọc Loan không nhìn theo quái nhân nữa mà quay qua ngó sư huynh:

- Không phải nằm mơ, tất cả đều là sự thật, chỉ là chúng ta may mắn, lần sau gặp lại...

- Lần sau? Vậy là còn có lần thứ ba thứ tư nữa... Sư muội? Không biết, hoặc giả không, hoặc giả có, ai mà biết được chứ? Được rồi, đi thôi, nếu chúng ta cứ đứng ở đây thì trời tối mất.

Nói rồi Trần Ngọc Loan bước nhẹ nhàng về phía trướ c. Khi đến khe núi, nhìn thấy sơn thôn ở phía trước mặt, Trần Ngọc Loan khẽ thở dài:

- Sư huynh, muội có cảm giác chúng ta dường như đang trở về nhà, huynh có thấy như vậy không?

Nhìn khắp bốn phía, Vương Ngọc Phong gật đầu nói:

- Cảm giác này rất quen thuộc, giống như hệt như khi còn nhỏ chúng ta cùng sư phụ luyện công , ta thấy nhớ thuở ấy quá.

Từ phía xa, một bóng người xuất hiện. "Soạt", bóng người tiến tới trước mặt hai người, vừa nhìn họ dò xét vừa hỏi:

- Hai người từ đâu tới và định đi tới đâu?

Hai người nhìn nam tử có vẻ giống nông phu trước mắt mình, Trần Ngọc Loan nhẹ nhàng nói:

- Chào đại thúc, chúng cháu là đệ tử Ngũ Hành môn, chúng cháu muốn gia nhập Liên Minh Trừ Ma, cùng nhau đối phó yêu ma quỷ quái, cống hiến chút sức lực cho Nhân gian.

Vị đại thúc cau mày, trầm tư một lúc lâu mới bắt đầu nói:

- Hai vị muốn làm việc thiện chúng tôi rất hoan nghênh. Tuy nhiên vì thận trọng hành sự, chúng tôi cần phải điều tra kỹ càng thân phận của hai người một lượt. Nhưng ở đây không hề có ai quen biết hai người, vì vậy nếu có chỗ nào đắc tội cũng xin được thông cảm. Bây giờ hai người có thể đưa ra bằng chứng gì đáng tin, ví dụ như có quen vị cao thủ nổi tiếng nào không, hoặc giả có người nào tiến cử tới đây không, những việc này xin hãy nói thật rõ ràng , như vậy chúng tôi mới có thể xác định được tính chân thực trong đó.

Hai huynh đệ nhìn nhau, họ không ngờ trong chuyện này lại phức tạp tới như thế, nhất thời không biết nói gì cả, Trần Ngọc Loan bỗng nhớ tới lời của Lục Vân, liền nói:

- Chúng tôi đến nơi đây không do ai giới thiệu cả, tuy nhiên nếu như chúng tôi có thể gặp Minh chủ của các người, lúc đó Minh chủ sẽ biết được thân phận của chúng tôi.

Người kia nghe xong một lần nữa dò xét lại hai người, thấy rằng cả hai vẻ mặt tự nhiên không giống như đang nói dối bèn nói:

- Đã vậy thì mời hai vị theo tôi, chúng ta sẽ đi gặp Minh chủ.

Nói xong quay lưng cùng hai người bước bước vào trong sân. Đi theo người đó, hai huynh muội nhanh chóng đi vào giữa sân, nhìn thấy gần mười cao thủ chân tu. Mọi người thấy hai người bước vào thì ngừng lại không nói chuyện nữa, hiếu kỳ nhìn bọn họ, không biết hai người đó có thân phận như thế nào.

Lúc này người dẫn đường bước tới trước mặt Văn Bất Danh và Quy Vô đạo trưởng, nói nhỏ:

- Bẩm hai vị Minh chủ, hai vị thiếu hiệp này tự xưng là đệ tử của Ngũ Hành môn, một người là Trần Ngọc Loan , người kia là Vương Học Phong. Lần này đến...

Hắn ta tỉ mỉ nói lại tình hình với hai minh chủ, sau đó thì lùi sang một bên. Nghe xong người kia thuật lại, Văn Bất Danh cười nói:

- Hai vị thiếu niên nếu đã có lòng thì thật đáng khen ngợi, liên minh chính là đang cần những người nhiệt tình như hai vị. Tất cả những người trên dưới trong liên minh đều vô cùng khâm phục tấm lòng hào kiệt và chí lớn của hai vị, chỉ có điều vì sự an toàn, trước khi chưa chứng minh được thân phận của hai vị để mọi người tin tưởng thì tạm thời chưa thể thu nhận hai vị. Vừa nãy Trần cô nương có nói khi gặp đựơc chúng tôi rồi thì có thể biết được thân phận của hai vị, không biết điều này là có ý gì, xin nói rõ ràng. Ta là Văn Bất Danh, còn người bên cạnh ta đây là Quy Vô đạo trưởng, chúng ta chính là minh chủ của liên minh, nếu có điều gì xin cứ nói thẳng ra.

Mọi ánh mắt dồn về phía hai người, Trần Ngọc Loan có chút căng thẳng nói:

- Minh chủ là người công bằng chính trực khiến chúng tôi vô cùng bái phục, lần này chúng tôi tới đây là hoàn toàn thành tâm, xin mọi người hiểu cho chúng tôi. Còn về thân phận của chúng tôi, vừa nãy đã nói rồi. Chỉ là trước khi tới đây, có một thanh niên từng nói với tôi rằng, nếu sau này gặp được hai vị minh chủ của Liên Minh Trừ Ma thì hãy nói với họ rằng chúng tôi là bạn của Viên Mộc, họ sẽ chiếu cố tới chúng tôi. Điều này tôi cũng khôn g dám khẳng định là thật hay là giả, vì vậy chỉ là to gan nói thử ra vậy thôi, nếu như hai vị Minh chủ không biết thì chúng tôi chẳng còn cách nào nữa rồi.

Vừa dứt lời, những người ở đó ngoại trừ Văn Bất Danh đều ngây người ra, Viên Mộc là ai, từ trước tới giờ chưa từng nghe qua. Quy Vô đạo trưởng cau mày nói:

- Hai chữ Viên Mộc mà Trần cô nương nhắc tới không biết là chỉ người hay chỉ cái gì, điều này bần đạo có chút nghi hoặc.

Nói xong, mọi người xung quanh đều biến sắc mặt lạnh lùng nhìn hai người, không khí của khu vườn bỗng trở nên im ắng.

Thấy thái độ của mọi người thay đổi, hai huynh đệ Trần Ngọc Loan nhìn nhau, mỗi người đều có thái độ cảnh giác, dường như sợ đám đông đột nhiên gây khó khăn. Nhìn thấy cục diện có vẻ căng thẳng, Văn Bất Danh đang trầm tư bỗng ngẩng đầu lên:

- Được rồi, mọi người đừng căng thẳng như thế, hai người bọn họ đúng là bạn của cố nhân, chắc chắn không có vấn đề gì.

Câu nói vừa dứt, mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn Văn Bất Danh không hiểu, dường như muốn hăn ta giải thích một chút. Văn Bất Danh vẫy hai người lại gần, nói nhỏ:

- Hai người gặp người đó ở đâu, hắn ta bây giờ có khỏe không? Khi nhắc tới chúng ta có dặn dò điều gì quan trọng muốn hai người chuyển lời không?

Trần Ngọc Loan kinh ngạc nhìn Văn Bất Danh hỏi:

- Người thật sự quen hắn ta sao? Không phải lừa chúng ta chứ?

Văn Bất Danh nhìn nàng, ánh mắt lộ ra thần sắc khiến nàng không thể hiểu nổi, hắn ta nhìn ra xa, nói nhẹ nhàng:

- Đã từng, hắn ta thiếu chút nữa đã trở thành minh chủ của Liên Minh Trừ Ma rồi, đáng tiếc là hắn ta đã từ bỏ. Sự thành lập của Liên Minh Trừ Ma cũng chính là từ một câu nói của hắn ta, nếu như không có hắn ta thì không thể có Liên Minh Trừ Ma, cô hiểu không?

Trần Ngọc Loan lắc đầu nói:

- Ta không hiểu, có vẻ rất phức tạp.

Quy Vô đạo trưởng ngồi bên cạnh nghe xong, kinh ngạc nói:

- Lão Văn, ngươi nói Viên Mộc là người đó, không thể nào?

Văn Bất Danh không ngoảnh đầu lại nói:

- Đích thị là hắn rồi, lần đầu tiên tôi gặp hắn ta đã dùng cái tên này, hoàn cảnh lúc đó thật sự khiến ta không tài nào quên được. Đáng tiếc không biết hắn giờ có khoẻ không, hay lại chìm ngập vào những ký ức xưa.

Nhìn vẻ mặt hoài niệm của hắn ta, Trần Ngọc Loan không đành lòng nói:

- Người không cần phải lo lắng, hắn ta rất khoẻ, võ công rất lợi hại, nhất định không ai có thể hại đến hắn. Chỉ là có vẻ rất kì quặc, lúc gặp ta có hỏi tên thì hắn ta nói tên là Truy Mộng, không biết cái nào mới là tên thật.

Thất Giới Truyền Thuyết - Chương #221