Chương 220: Các Hữu Tuyển Trạch


oOo

Đỉnh Kỳ Phong nằm ở trung thượng lưu con sông Trường Giang, kề bên bờ sông là một đỉ nh núi dốc đứ ng đơn độc. Sau buổi trưa, trên đỉ nh núi vốn yên tĩnh này bỗng xuất hiện mấy chục người tụ tập lại với nhau, hình như đang tổ chức đại hội gì đó. Mọi người không hề nhốn nháo mà thể hiện trật tự ngay ngắn. Trên đỉ nh núi, trong một khoảng trống rộng khoảng mười trượng có vẽ một vòng tròn, chỉ thấy một người đã có tuổi mặc chiếc áo gai, khuôn mặt hồng hào đứ ng giữa vòng tròn, ánh mắt lặng lẽ nhìn bốn phía, đột nhiên cả đỉ nh núi bỗng im lặng nhìn về phía lão ta. Phía ngoài vòng tròn, mấy chục người đứ ng thành mười hai nhóm, mỗi nhóm từ ba đến sáu người, rõ ràng là những môn phái khác nhau.

Ngừng quan sát, vị tiền bối mặc áo gai nói lớn:

- Hôm nay các vị chân tu đến từ khắp các phái đã nhận lời của Tàn Dương Tử ta mà tập trung tại đây, vì điều này, lão phu vô cùng cảm kích. Đầu tiên, việc mọi người quan tâm nhất chính là không biết hôm nay ta mời mọi người tới đây rốt cuộc là vì chuyện gì, điều này lát nữa lão phu sẽ nói với mọi người, xin mọi người tạm thời không nên sốt ruột. Điều tiếp theo là muốn thông báo với mọi người những tin tức mới nhất liên quan tới giới chân tu, để mọi người sau khi nắm được có thể hiểu được tình hình trước mắt và có những quyết đị nh chính xác cho tương lai. Cuối cùng hi vọng mọi người sau khi có quyết định sẽ trả lời lão phu, như vậy coi như buổi gặp ngày hôm nay kết thúc.

Phía đối diện, một văn sỹ chừng ngoài ngũ tuần lên tiếng:

- Tàn tiên sinh, có điều gì xin tiên sinh cứ nói thẳng ra, chúng ta từ tam sơn ngũ nhạc tới đây, hoàn toàn tin tưởng vào nhân cách của tiên sinh, tiên sinh hà tất phải nói những lời khách sáo như vậy.

Vừa dứt lời, bốn phía đều dậy lên tiếng tán đồng, rõ ràng địa vị của vị Tàn Dương Tử này không hề thấp.

Tàn Tử Dương mỉm cười gật đầu:

- Được, cảm ơn mọi người đã tin tưởng, bây giờ ta xin nói về vấn đề đầu tiên. Lần này mời mọi người tới đây chủ yếu vì giới chân tu chúng ta trước mắt đang bị yêu ma hoành hành, để duy trì cục diện yên ổn vốn có, ta hi vọng mọi người sẽ có những hành động gì đó để giúp cho Nhân gian cũng như giúp cho chính chúng ta. Tình hình trước mắt của Nhân gian vô cùng căng thẳng, người của Liên Minh Lục Viện đã liên kết với Tam phái gần đây liên tiếp nhiều lần giao đấu với yêu ma nhưng kết quả không như mong đợi, đã hao tổn rất nhiều binh tướng. Theo tin tức mới nhất, nhân sỹ chính phái được biết rằng nơi Quỷ vực cao thủ xâm nhập vào Nhân gian chính là từ rừng Âm Hồn, Dịch viên, vì vậy Nho viên, Bồ Đề học viện và Phượng Hoàng thư viện đã liên kết cùng Dịch viên chuẩn bị ngăn cản chúng, tuy nhiên đã uổng công một chuyến, gây lãng phí binh lực. Hơn nữa những cao thủ do đích thân Kiếm Vô Trần dẫn đầu leo tới đỉnh tháp Thiên Phong muốn ngăn cản sự hợp tác giữa Tam Nhãn Long Lang của Yêu vực và Hắc Ám Tôn chủ của Ma vực, cuối cùng những cao thủ chính đạo cũng tổn thất nặng nề và một lần nữa lại thất bại. Càng khiến cho người ta kinh ngạc hơn nữa chính là Vô Vi đạo phái trong Tam phái chính đạo bị Ma Huyễn Tôn chủ của Ma vực đột kích, hàng loạt cao thủ bị chết, đến Thiên Thương đạo trưởng vô cùng nổi tiếng của môn phái cũng mất mạng dưới tay Ma Huyễn Tôn chủ. Đó là chưa kể tới căn cứ của Nho viên và Bồ Đề học viện cũng bị đại quân của Quỷ vực tới tàn phá, mặc dù đã đuổi được chúng đi song môn hạ cũng thương vong rất nhiều.

Vừa dứt lời, một vị hán tử cao lớn khoảng chừng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi đứ ng phía bên trái hỏi:

- Tàn tiền bối, theo như tiền bối nói thì chính phái lần này không những thương vong nghiêm trọng mà còn biến từ thế chủ động thành thế bị động, giết yêu không thành ngược lại phải chịu đự ng tổn thất nặng nề, như vậy chẳng phải Nhân gian chính đạo sẽ rơi vào nguy hiểm sao?

Tàn Dương Tử trầm ngâm gật đầu:

- Sự thật đúng là như thế, hôm nay ta mời mọi người tới đây chính là để nói với mọi ngưòi rằng, chỉ dựa vào Tam phái Lục viện thôi, muốn dẹp yên Nhân gian e khó mà thực hiện được. Vì sự an toàn của tất cả chúng ta, chúng ta cần phải chuẩn bị trước, phải đưa ra kế hoạch cho mọi mặt để tránh sau này tình thế cấp bách trở tay không kịp. Phân tích tình hình trước mắt của Nhân gian, do các thế lực của tam giới đồng thời xuất hiện, Tam phái Lục viện mặc dù thực lực hùng hậu, có nền móng từ hàng nghìn năm, nhưng khi đối phó cùng với yêu ma quỷ quái có lực lượng phân tán thì lộ rõ nhiều hạn chế. Còn chúng ta, nếu muốn duy trì sự yên bình vốn có mà chỉ dựa vào lực lượng của riêng mình rõ ràng cũng không thể được, cách duy nhất là liên kết với chính phái, phải hợp tác cùng nhau mới có hy vọng chiến thắng tà ác.

Nghe Tàn Dương Tử nói xong, vị văn sỹ trung niên nghi hoặc nói:

- Theo như tiên sinh vừa nói, Tam phái Lục viện thực lực hùng mạnh mà khi giao đấu với yêu ma chưa từng thắng một trận, chúng ta nếu như đi theo họ có phải quá lỗ mãng khôn g? Trước mắt, mặc dù Nhân gian hỗn loạn song ít nhất cũng có Tam phái Lục viện đứng ra chống đỡ, chúng ta vẫn không có nguy hiểm gì. Nhưng một khi đã gia nhập chính đạo, nguy hiểm lập tức đổ xuống đầu, so sánh thiệt hơn, ta cho rằng tốt nhất chúng ta cần suy xét kỹ lưỡng.

Tàn Dương Tử nhìn vị văn sỹ trung niên nói:

- Nhất Hiệt Thư, ta hiểu ý của tiên sinh, nhìn trước mắt những môn phái bé nhỏ như chúng ta quả thực chẳng có gì nguy hiểm cả, tuy nhiên cổ nhân xưa có nói rằng "môi hở răng lạnh", một khi đợi đến ngày chính phái bại vong, lúc đó chúng ta còn cơ hội không? Bây giờ, mặc dù Tam phái Lục viện đánh mấy trận đều thua nhưng so với thực lực hùng hậu của họ thì chẳng nhằm nhò gì, lúc này chúng ta không ra nhập cùng bọn họ, đợi đến khi lực lượng của họ suy yế u, Nhân gian hoàn toàn rơi vào sự khống chế của bọn yêu ma, lúc đó tất cả đã muộn rồi. Còn một điều nữa, đằng sau Tam phái Lục viện còn có Vân Chi Pháp giới nâng đỡ, tin rằng đến một lúc nào đó họ tự nhiên sẽ xuất hiện, tới lúc ấy, tình hình thế nào chẳng ai có thể liệu trước được.

Mọi người xung quanh đều trầm mặc suy nghĩ lời Tàn Dương Tử nói, tính toán thiệt hơn. Một lúc lâu sau, vị hán tử cao lớn mới hỏi:

- Tàn tiền bối, ý của tiền bối là chúng ta nên gia nhập Liên Minh Lục Viện đúng không?

Tàn Dương Tử khẽ lắc đầu:

- Ý của ta không phải như vậy, hôm nay ta mời mọi người tới đây là để bàn bạc vấn đề này, chuyện này rõ ràng có liến quan tới sự tồn vong sống chết của mọi người, không thể coi nhẹ được. Việc gia nhập liên minh chính giáo là cách mà ta nghĩ rằng có thể dùng được, còn mọi người lựa chọn thế nào thì ta cũng không miễn cưỡ ng, tất cả là do mọi người quyết định.

Nhất Hiệt Thư nói:

- Ý tốt của tiên sinh chúng ta đều hiểu cả, chúng ta cũng vô cùng cảm kích. Có điều ta muốn hỏi, trước mắt ngoài Tam phái Lục viện ra, chúng ta không còn nơi nào khác có thể nương nhờ hay sao?

Do dự một lát, Tàn Dương Tử trả lời:

- Cái này cũng không hẳn, theo ta được biết, ngoài Liên minh Tam phái Lục viện có thực lực mạnh nhất ra thì còn có một liên minh mới xuất hiện tên là Liên Minh Trừ Ma, minh chủ là hai vị Văn Bất Danh của Hạo Thiên phủ và Quy Vô đạo trưởng của đỉnh Vân Vụ. Trước mắt thành viên của liên minh này đã lên tới trên dưới bảy mươi người, trong đó có khoảng mười cao thủ, thực lực cũng không tồi. Chỉ có điều khác biệt là, liên minh này chưa bao giờ trực tiếp giao đấu với yêu ma, chỉ tìm đủ mọi cách sử dụng mọi thủ đoạn để tiêu diệt chúng, không từ bất cứ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, hành sự có phần tà đạo.

Nhất Hiệt Thư gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:

- Cảm ơn Tàn tiên sinh đã giảng giải, về cơ bản ta đã hiểu rồi, bây giờ tiên sinh muốn mười hai môn phái đưa ra cho tiên sinh một câu trả lời?

Tàn Dương Tử nhìn khắp một lượt rồi nói:

- Chính là như vậy, cho dù mọi người có quyết định như thế nào đi nữa thì nhất thiết cũng phải cho ta một câu trả lời. Lần này ta tới đây là nhận sự uỷ thác của một người bạn thân - Lý Thường Xuân chưởng giáo của Thiên Kiếm viện, còn về phía mọi người, ta không miễn cưỡng, mọi người hãy quyết định đi!

Những tiếng rì rầm thảo luận bắt đầu mất dần, khi đã có kết quả, mỗi người đều có nét mặt riêng, yên lặng nhìn và chờ Tàn Dương Tử hỏi đến mình. Nhìn thấy mọi người đã đưa ra quyết định, Tàn Dương Tử hạ thấp giọng:

- Đều là bạn bè đã quen biết lâu năm, bây giờ ta cũng không dài dòng nữa, những ai tình nguyện nương nhờ Liên Minh Lục Viện xin mời bước vào trong

này, ai không đồng ý hoặc còn suy nghĩ thì đứng nguyên chỗ cũ.

Dứt lời, mọi người xung quanh nhốn nháo, chỉ thấy lác đác vài người bước về phía Tàn Dương Tử, nhìn kỹ chỉ vẻn vẹn năm người trong số mười hai môn phái.

Nhìn Nhất Hiệt Thư và những người còn lại vẫn đứ ng đó, Tàn Dương Tử hỏi: - Thế còn mọi người, đang suy nghĩ hay có sự chọn lựa khác?

Nhất Hiệt Thư nói:

- Theo môn phái ta, chúng ta đã suy nghĩ kỹ, quyết đị nh nương nhờ Liên Minh Trừ Ma, bởi vì chúng ta rất tán đồng cách mà họ đánh nhau với yêu ma. Trong thế giới hỗn loạn này, để đạt được mục đích phải bất chấp mọi thủ đoạn, đó mới là biện pháp đúng đắn nhất. Một mực rêu rao là mình quang minh chính đại, chỉ biết liều chết tấn công, như vậy ngoài việc tự tìm cái chết ra không còn bất cứ một ưu điểm nào nữa. Chúng ta là những môn phái nhỏ, việc tu luyện không bằng những môn phái khác, giáp mặt giao đấu với yêu ma thì thương vong sẽ vô cùng nghiêm trọng, không thể chọn theo con đường này được.

Tàn Dương tử khẽ thở dài, nhìn lại khắp một lượt những người khác, sáu môn phái còn lại thì đã có đến năm môn phái có sự lựa chọn giống như Nhất Hiệt Thư, chỉ có duy nhất Bách Thảo môn có phần kì quặc, vẫn giữ thái độ trung lập, tạm thời chưa đưa ra quyết định gì.

Nhìn sự việc đã tới nước này, Tàn Dương Tử chỉ biết thở dài nói:

- Cho dù mọi người đưa ra quyết định như thế nào đi nữa, ta cũng vô cùng cảm kích việc mọi người đến đây ngày hôm nay. Bây giờ mọi việc đã xong, mọi người có thể ra về, hi vọng sau này chúng ta đều bình an và có được thành công.

Nói rồi cùng với những người bên cạnh quay đi bước về phương đông.

Trên con đường mòn, từ xa có hai người một nam một nữ đang đi tới, chỉ thấy ngó nghiêng như đang tìm kiếm thứ gì. Tới được lưng chừng núi, cô gái lau mồ hôi trên trán, giận dỗi than thở:

- Cái thời tiết quái quỷ này, nóng chết người mất, chúng ta đã đi gần hai gi ờ rồi mà sao vẫn chưa tìm thấy căn cứ của Liên Minh Trừ Ma?

Chàng trai bên cạnh nói:

- Sư muội đừng sốt ruột, căn cứ chắc hẳn phải ở một nơi vô cùng kín đáo, đâu có thể dễ dàng tìm ra được. Chúng ta nghỉ một chút, đợi lát nữa lại đi tìm, nếu như đến tối vẫn chưa tìm ra được thì chắc chúng ta đã tìm nhầm chỗ rồi.

Chàng trai nói xong liền kéo cô gái kia đi tìm một gốc cây đại thụ, ngồi dưới bóng cây nghỉ ngơi một lát.

Hai người vừa ngồi xuống, trên cao bỗng có một vật rơi trúng đầu chàng trai, anh ta đau quá gắt lên:

- Thứ gì thế? Sao lại rơi trúng đầu ta?

Vừa dứt lời, nhìn xuống thì ra là một quả táo, thật là một việc kì quái. Cô gái thấy tình hình có gì đó không ổn, vội vàng ngước mắt nhìn lên trên, thấy một kẻ quái dị đang ngồi trên cây nhìn hai người cười khoái trá. Người này khoảng trên dưới sáu mươi tuổi, phía dưới tấm áo cà sa rách rưới là một đoạn vạt áo đạo sỹ. Đỉnh đầu phân thành từng mảng, phía bên trái không hề có tóc, phía bên trên là một hàng sẹo dài, bên phải thì một nửa là tóc đen một nửa là tóc bạc. Ngoài ra trên cổ lão còn đeo một chiếc vòng thép đen tuyền bên trên có vẽ đầy những hoa văn kì quái, trông chẳng ra đâu vào đâu, khiến cho cô gái kia phá lên cười.

- Cười cái gì mà cười, có cái gì đáng cười à? Đồ ngu!

Quái nhân nheo mắt lại, gằn giọng giận dữ. Cô gái nghe xong càng thích chí, kéo chàng trai bên cạnh lại nói:

- Sư huynh xem cái kẻ lập dị này, hoà thượng không ra hoà thượ ng, đạo sỹ không ra đạo sỹ, cổ lại còn đeo cái vòng trông giống hệt như con chó của một nhà giàu có, buồn cười quá!

Chàng trai nghe xong ngây người ra, sau đó cũng không nhịn được cười phá lên, còn quái nhân thì sắc mặt phẫn nộ, gầm lên:

- Con tiểu nha đầu kia, dám chửi ta, hãy xem ta dạy dỗ ngươi đây.

Nói xong, chiếc vòng thép đen tuyền trên cổ lão bỗng bay vụt đi chụp gọn vào cổ cô gái, đột nhiên có một sức mạnh giáng xuống, khiến cho mặt cô gái trở nên tái mét, toàn thân không thể nhúc nhích được.

Thất Giới Truyền Thuyết - Chương #220