Chương 218: Cố Địa Tương Phùng


oOo

Lâm Vân Phong vừa thốt ra câu này, sắc mặt của mọi người ở đó đều biến đổi, Thái Phượng tiên tử tỏ ra rất kích động, không tin vào tai mình mà hỏi lại:

- Không thể như thế được, với sức lực của Thiên Thương đạo trưởng, dù không bằng được Ma Huyễn Tôn chủ nhưng nếu nói chết dưới tay của hắn lại là việc hoàn toàn không thể xảy ra, nhất định chỉ là tin đồn nhảm. Ngoài ra, dưới sự chọn lựa kĩ lưỡng của Vô Vi phái, lần này mười hai cao thủ được phái đến để giúp đỡ chúng ta đều là những cao thủ hàng đầu, làm sao có thể xảy ra hoàn cảnh thê thảm như vậy chứ, điều này quá phi lí.

Lâm Vân Phong nhìn bà ta, bình thản đáp trả:

- Đây chỉ là tin đồn, thật hay không ta vẫn chưa dám khẳng định. Tuy nhiên, hành động của Ma Huyễn Tôn chủ ra sao thì chưa ai có thể thấy được, Thiên Thương đạo trưởng chết dưới tay hắn cũng là việc có thể xảy ra.

Huyền Ngọc chân nhân nghe xong, nhìn Lâm Vân Phong nói:

- Vân Phong nói vậy cũng có lý, chúng ta có thể thấy được công lực của ma thần Viêm Huyết qua tấm gương Huyền Thiên hôm đó, tên Ma Huyễn Tôn chủ này được xem là cao thủ thứ hai của Ma vực, công lực của hắn e rằng còn mạnh gấp đôi tên ma thần Viêm Huyết kia, vì thế mọi việc đều có thể xảy ra.

Tĩnh Nguyệt đại sư nhìn sư huynh, trong lòng thấy hơi chán nản, bà ta biết rõ Huyền Ngọc chân nhân nói vậy có dụng ý gì. Nhìn thấy vẻ đau khổ của Thái Phượng tiên tử, Tĩnh Nguyệt đại sư nói:

- Thôi được rồi, việc này trước mắt vẫn chưa rõ thực hư ra sao, nói nhiều cũng chẳng ích gì, thời gian không còn sớm nữa, mọi người nên nghỉ ngơi chút rồi chuẩn bị dùng cơm, có việc gì để đến chiều hãy nói tiếp.

Huyền Ngọc chân nhân nghe xong nhìn qua Tĩnh Nguyệt đại sư rồi đứng lên bước ra.

Ra khỏi Dịch Thiên các, mọi người đi theo Càn Nguyên chân nhân đến thẳng phòng khách để dùng cơm. Trên đường đi, Hứa Khiết kéo lấy ống tay áo của Lâm Vân Phong, nhẹ nhàng hỏi:

- Dạo này huynh vẫn khoẻ chứ, có phải vẫn còn chìm đắm trong nỗi đau thương đó không?

Nhìn vào mắt nàng, Lâm Vân Phong cảm thấy động lòng, đôi mắt của nàng đang chứa đựng làn nhu tình dịu dàng như nước, biểu lộ một tình cảm chân thành không chút nghi ngờ, tất cả những điều đó khiến cho người ta phải say đắm.

Khoé miệng khẽ giương lên, Lâm Vân Phong lộ ra một nụ cười chua chát rồi nhẹ nhàng trả lời:

- Ta vẫn khoẻ, chỉ là có một số chuyện có lẽ đến chết cũng không thể quên được mà thôi. Còn nàng, dạo này liên tục phải đánh nhau với bọn yêu vật, nàng nhớ phải cẩn thận an toàn cho bản thân.

Nhìn nụ cười chua chát đó, Hứa Khiết nói nhỏ:

- Nụ cười của chàng chỉ có vài phần có thể xem như một nụ cười thực sự, hay là do sự việc ngày hôm đó đã làm chàng tổn thương quá sâu. Thật ra, không chỉ có chàng mà Ngạo Tuyết và sư tỉ của ta cũng đều như vậy, họ đều đang phải gặm nhấm nỗi buồn, hồi tưởng về những tình cảm khi trước.

Lâm Vân Phong lạnh nhạt nở một nụ cười, hắn không trả lời, chỉ nhìn về phía phương trời xa xăm, trong ánh mắt lộ ra vẻ gì đó không vừa ý, và cũng có phần không yên.

Cùng lúc đó, Tất Thiên của Nho viên nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của Ngạo Tuyết bèn hỏi nhỏ:

- Trương sư muội, lâu ngày không gặp, muội gầy đi đấy.

Trương Ngạo Tuyết nhìn hắn một cách đờ đẫn rồi thản nhiên nói:

- Cám ơn sự quan tâm của huynh, lâu rồi cũng thành quen.

Cơ thể bỗng run lên, ánh mắt của Tất Thiên lộ ra muôn vàn đau khổ, trả lời:

- Đúng vậy, lâu rồi cũng thành quen. Thời gian là kẻ địch của tất cả mọi thứ, không gì có thể trường tồn trên dòng sông thời gian.

Trương Ngạo Tuyết nhìn lên bầu trời với vẻ mệt nhọc, nhẹ nhàng nói:

- Có một thứ như vậy, chỉ là những người có thứ đó không nhiều mà thôi. Nàng lúc này không còn để ý gì đến Tất Thiên nữa, lạnh lùng bước đi.

Nhìn Tất Thiên đờ đẫn đứng đó, Lý Hoành Phi vỗ nhẹ vào vai hắn ta:

- Đi thôi, trên đời này ngoài Lục Vân ra thì không có người đàn ông thứ hai có thể chiếm được trái tim nàng ấy đâu.

Khẽ gật đầu, Tất Thiên nói nhỏ:

- Ta biết, tình yêu phải biết hi sinh thì mới đẹp! Cho dù không có được người ấy, nhưng chỉ cần người ấy vui là ta cũng sẽ vui.

Lý Hoành Phi rùng mình một cái, lặng lẽ nhìn Tất Thiên một hồi lâu rồi mới đáp:

- Nói hay lắm, tình yêu phải có sự hi sinh thì mới đẹp! Cho dù chỉ là hồi ức, cũng vẫn là thứ đáng để gìn giữ cả một đời.

Ngọc Vô Song ở phía sau nhìn hai người này, trong ánh mắt lộ ra một chút phiền não, tuổi trẻ thật si tình, một khi đã rơi vào rồi thì mãi mãi không thể kéo ra được. Ngoảnh sang bên kia thấy Tĩnh Nguyệt đại sư cũng đang ngó Tất Thiên và Lý Hoành Phi, hai người nhìn nhau rồi khẽ truyền cho nhau tiếng thở dài vô thanh.

Chiều đến, Lâm Vân Phong và Hứa Khiết cùng rời khỏi Dịch viên, tìm một nơi vắng vẻ bày tỏ tình cảm. Còn Trương Ngạo Tuyết không có tâm trí ngồi nghe mọi người nói về những việc chánh tà, một mình đi đến Âm Hồn lâm lặng lẽ ngồi bên Hàn Trì, đáy hồ hiện lên dưới những làn nước trong vắt. Trong cánh rừng, từng cơn gió nhẹ thổi qua, Trương Ngạo Tuyết trong bộ váy trắng trông giống như một nàng tiên nữ của trăm loài hoa rừng nở rộ giữa đám cây xanh. Lúc này thời gian dường như dừng lại, một bức tranh tuyệt đẹp được định hình tại nơi đó. Chỉ tiếc rằng nàng tiên nữ trong tranh đang mang trong lòng một nỗi buồn da diết, làm tăng thêm vẻ ảm đạm và cả nỗi u sầu cho phong cảnh tuyệt đẹp này. Lục Vân lặng lẽ đứng từ xa chăm chú nhìn bóng dáng trắng như tuyết đó, trong ánh mắt mang theo một tình cảm sâu nặng, khuôn mặt dần hiện nụ cười. Từng cơn gió nhẹ thổi đến, hương thơm thoang thoảng mang theo những mùi vị quen thuộc bay đến bên Lục Vân, khiến chàng lặng lẽ say đắm trong những kí ức ngọt ngào. Tất cả những chuyện xưa trong lúc này đã hiện lên hết trong đầu chàng, khoảng thời gian tuyệt vời đó, khoảng thời gian khó quên đó chẳng khác gì một trận mưa bão sau buổi hạn hán, dâng lên một cách đột ngột và cuồng dã như vậy đấy, làm tăng thêm phần đặc sắc trong cuộc sống thường ngày của mỗi con người. Rừng cây rất yên tĩnh, chỉ có những cơn gió thoảng qua giống như đang thuật lại những chuyện tình ngày trước. Bên Hàn Trì, Trương Ngạo Tuyết bỗng thở dài ngao ngán, tiếng thở dài như tiếng sét kinh người đập mạnh vào tâm hồn Lục Vân. Chỉ thấy Ngạo Tuyết bay vút lên trời cao, dáng người đẹp tuyệt trần bay lượn cùng một tia sáng màu tím chói lọi tràn ngập cả khu rừng. Ánh sáng của thanh kiếm vút đi như một con rồng đang bay, xiêm áo của nàng còn trắng hơn cả tuyết. Trong khu rừng lạnh lẽo, ánh sáng của thanh kiếm hiện lên dày đặc, từng luồng tia sáng màu tím thần bí lượn vòng tách thành những ánh hào quang thánh khiết tuyệt đẹp bên hồ.

Luồng không khí từ bốn phía chuyển động cuồn cuộn như những con sóng lao về phía trước, cuốn đi rất nhiều hoa, tạo thành một đám mây màu tím tuyệt đẹp trong không trung, trôi bồng bềnh dưới chân Ngạo Tuyết làm cho nàng cành trở nên giống tiên nữ hơn, trong sự lạnh lùng lại có vẻ đẹp thánh khiết, trong sầu muộn lại có linh hồn. Nhìn thấy bóng dáng đó đang dần hạ xuống, toàn thân Lục Vân rung động kịch liệt, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên thần sắc phức tạp, có yêu thương lẫn than trách, tình cảm đó dâng lên một cách điên cuồng, không lời nào kể xiết. Hai mắt khẽ khép, những hình ảnh đó lại hiện lên trong tim chàng, cho dù không nhìn thấy cũng không thể nào quên được. Chàng thở dài rồi chậm rãi bước ra từ phía sau lùm cây, cứ đứng như vậy dưới ánh nắng mặt trời mà không nói năng gì, nhìn người con gái mình yêu chân thành suốt cuộc đời với tình cảm sâu đậm. Vung nhẹ thanh kiếm trong tay, Trương Ngạo Tuyết với vẻ dịu dàng chẳng khác lưu thuỷ, tưởng tượng như đang nhìn thấy người mình yêu nhất trên đời ở cạnh bên, khuôn mặt nàng hồng lên. Nhìn lại những chuyện khi trước, tất cả mọi thứ tốt đẹp đều bắt đầu từ nơi đây, nhưng bây giờ thì sao, ở đây chỉ còn lại một mình cô độc. Mỗi lần nhìn về quá khứ, Trương Ngạo Tuyết thường cảm thấy như có một con dao sắc nhọn đâm vào tim mình một cách tàn nhẫn, nỗi đau khổ đó quả là khó có thể nói được bằng lời, nhưng lại không nỡ lòng nào vứt bỏ bởi vì trong sự đau khổ vẫn có những ngọt ngào. Từ đó đến giờ, từng chút hồi ức xưa giống như một giấc mơ, mặc dù không trọn vẹn, chưa có kết quả gì nhưng quá trình trong đó lại in sâu trong đầu nàng, cả đời cũng không thể xua đi được. Ngẩng đầu nhìn hình bóng Lục Vân trong tâm tưởng, Trương Ngạo Tuyết lại nhớ về những việc ở trong Quỷ vực. Nhớ đến lúc ở bên ngoài Toả Hồn Tỉnh, khi hơi thở quen thuộc đó bay đi mất, nỗi đau như bị dùi đâm đến tận bây giờ vẫn còn rõ mồn một. Sau đó, khi ra khỏi Quỷ vực, sau cuộc chiến gian khổ đó, tình cảm giữa hai người trở nên gắn bó. Nhưng khi về đến nhân gian, mọi việc đều thay đổi, thay đổi đến nỗi làm người ta đau lòng, làm người ta chán nản.

Lặng lẽ chìm đắm trong hồi ức ngọt ngào nhưng đau đớn, Trương Ngạo Tuyết đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh mình không giống lúc trước nữa, một cảm giác rung động bỗng nhiên hiện về, khiến nàng có cảm giác hoa mắt chóng mặt.

Hít thở sâu một cái, Trương Ngạo Tuyết quay người lại nói nhỏ:

- Là chàng phải không, Lục Vân?

Giọng nói rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng nhưng khi đến tai Lục Vân lại giống như một tiếng sét làm rung động trái tim chàng.

Nhìn từ xa, đôi môi của Lục Vân rung động, hai chữ "là ta" cuối cùng cũng được thốt nên lời. Khi ánh mắt nhìn nhau, Trương Ngạo Tuyết và Lục Vân cùng cảm thấy run rẩy, sự cách trở nửa tháng lúc này cũng giống như là sự chờ đợi nghìn kiếp, hai tâm hồn cùng rung động. Nước mắt đã làm mờ đi hình ảnh trước mặt, Trương Ngạo Tuyết mím chặt môi, cố không để chàng nghe thấy tiếng khóc của mình, nhưng những tia sáng trong mắt nàng lại để lộ ra sự yếu đuối của nàng.

- Nàng gầy đấy, Ngạo Tuyết!

Chỉ vỏn vẹn năm chữ mà nặng tựa nghìn cân, làm cho nụ cười của Lục Vân có chút đắng chát. Với nỗi thương nhớ bao lâu nay, vào lúc gặp nhau như thế này, chàng mới nhận ra rằng thì ra lại khó nói như vậy, tất cả đều không biết bắt đầu từ đâu.

Miệng hơi nhế ch lên, Trương Ngạo Tuyết cố gắng nở nụ cười, nhưng những giọt nước mắt lại cứ lăn dài trên khuôn mặt nàng. Trương Ngạo Tuyết nhẹ nhàng nói:

- Đúng vậy, muội gầy đi, chàng cũng không như trước nữa, phải không?

Nhìn khuôn mặt thấm đẫm nước mắt, Lục Vân nói:

- Nàng đừng khóc, mỗi giọt nước mắt của nàng như từng tảng đá rơi vào tim ta. Từ khi gặp nhau, tâm nguyện lớn nhất của ta là khiến cho khuôn mặt đẹp của nàng mãi giữ được nụ cười, nhưng bây giờ, thứ ta mang lại cho nàng chỉ là những giọt nước mắt.

Trương Ngạo Tuyết lắc đầu nói:

- Không, đây là nước mắt vui mừng. Có thể gặp được chàng lúc này muội rất vui, vì thế mới không kìm được nước mắt. Nước mắt có lúc thay cho nỗi đau đớn nhưng bây giờ nước mắt lại thay cho niềm hạnh phúc.

Một cơn gió thoang thoảng thổi qua, Lục Vân cảm thấy run rẩy, từng bước tiến về phía Ngạo Tuyết. Nhìn bóng dáng ngày càng gần đó, trong ánh mắt của Trương Ngạo Tuyết ngoài một sự chờ đợi, còn có cả sự lo lắng, chờ đợi để có thể nói hết những tâm tư của mình với người yêu, nhưng lại lo sự việc này chỉ là một giấc mơ.

Đứng trước Trương Ngạo Tuyết, Lục Vân nhìn vào mắt nàng, nhẹ nhàng đưa tay ra lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt nàng. Cảm nhận thấy cơ thể của Ngao Tuyết đang run lên, Lục Vân vuốt nhẹ lên khuôn mặt nàng rồi nói:

- Nàng đừng sợ, cho dù thời gian có thay đổi như thế nào, đời này kiếp này hình bóng nàng sẽ mãi in trong tâm trí ta, dù trời đất có thay đổi thì tấm chân tình của ta đối với nàng vẫn mãi không lay chuyển.

Nhìn lên khuôn mặt Lục Vân, Trương Ngạo Tuyết không nói gì mà chỉ mỉm cười, trong ánh mắt hiện rõ lên sự tin tưởng. Cảm nhận thấy tình cảm sâu sắc của Trương Ngạo Tuyết, Lục Vân buông thanh kiếm trong tay ra, ôm chặt nàng vào lòng đắm đuối, miệng kêu tên Ngạo Tuyết.

Trương Ngạo Tuyết lặng lẽ dựa vào lòng người yêu, hưởng thụ thời khắc tuyệt diệu này, tâm ý của hai người như nhau, hai trái tim cùng nhịp đập.

Ngồi bên Hàn Trì, hai tay Lục Vân ôm lấy Trương Ngạo Tuyết, hôn lên mái tóc nàng rồi hỏi:

- Sau khi chia tay, nàng sống thế nào, mọi việc đều ổn cả chứ?

Thất Giới Truyền Thuyết - Chương #218