Chương 207: Nhân Gian Tiêu Tức


oOo

Diệp Tâm Nghi nhìn vẻ mặt lo lắng của mọi người, khẽ than:

- Ta biết mọi người cho như thế là không thoả đáng, nhưng việc này tạm thời dẹp sang một bên, đợi sau này Kiếm Minh chủ trở về sẽ bàn tiếp. Bây giờ chúng ta cần thảo luận việc khác, về thời điểm này ở những nơi khác đang xảy ra những chuyện gì. Theo tin tức mới nhất ta nhận được, tu chân giới trong hai ngày gần đây đã phát sinh hai sự kiện lớn. Một là có một tổ chức tên gọi Trừ Ma liên minh đã chính thức quật khởi với hai vị minh chủ, thành viên hiện tại khoảng hơn năm mươi, toàn bộ đều là thuộc những môn phái nhỏ hoặc là những người du tán của tu chân giới. Theo tin loan truyền, nhóm này hoạt động ở hai bên bờ sông, lần này việc chúng ta đối phó với bọn cao thủ Yêu vực, chúng cũng biết nhưng không can dự vào thôi.

- Trừ Ma liên minh? Danh tự này nghe rất chính phái. Không biết Minh chủ của bọn chúng là ai, tại sao lần này đối phó với cao thủ Yêu vực, bọn chúng không theo hỗ trợ?

Nho viên Hạo Vân cư sĩ nghi ngờ hỏi Diệp Tâm Nghi.

Diệp Tâm Nghi trầm tư một lúc rồi khẽ giọng đáp:

- Đây chính là việc ta muốn nhắc nhở mọi người, Trừ Ma liên minh tuy hô hào trừ ma vệ đạo, nhưng bọn chúng vì việc của người lãnh đạo, có ý đối đầu với chúng ta, vì thế mọi người sau này cần phải đề phòng bọn chúng. Minh chủ của bọn chúng một là Hạo Thiên Phủ thủ Văn Bất Danh, một là Quy Vô đạo trưởng truyền nhân của Vân Vụ Phong, hai người này có giao tình thâm hậu với Lục Vân, vì căm hận sự việc lần trước nên chỉ bàng quan đứng một bên, không xuất thủ tương trợ.

Lờ vừa nói ra, Lục viện chợt trầm lắng xuống, hiển nhiên mọi người đang nhớ lại trận quyết đấu dữ dội ấy, không ai nói thêm một lời nào.

Pháp Quả đại sư liếc qua người của Dịch viên, nhìn thấy thần tình cổ quái biết ngay là đã đụng vào nỗi đau của họ, liền vội chuyển chủ đề:

- Việc này cũng không có gì, từ xưa đến nay tà bất thắng chính, chỉ cần mọi người đứng về chính đạo hành sự trong sáng ngay thẳng, cần gì phải sợ bọn yêu ma quỷ quái. Bọn chúng đã không muốn ra tay thì tùy bọn chúng, cốt là chúng ta cứ đi theo đường của mình, tận hết sức mình, tin rằng sẽ thắng bọn ác tà hoàng dương chính đạo. Bây giờ Diệp minh chủ hãy nói tiếp tin thứ hai đi, biết đâu là tin tốt thì sao!

Cổ quái nhìn Pháp Quả đại sư, Diệp Tâm Nghi do dự một chút rồi nói:

- Tin thứ hai có liên quan đến Lục Vân cũng chẳng phải là tin tốt lành gì.

Có thể thấy năm người bọn Dịch viên thân mình chấn động, thần tình lộ vẻ chú ý, còn những cao thủ của viện khác cũng sắc mặt biến đổi, hiển nhiên "Lục Vân" hai từ này không chỉ liên quan đến Dịch viên mà đối với họ cũng là những từ hết sức nhạy cảm.

Nhìn thần tình chúng nhân, Diệp Tâm Nghi tiếp tục nói:

- Theo tin nói trên, hai ngày trước Quỷ vực Hắc Hà Quỷ Vương suất lĩnh một nhóm nhiều cao thủ đi về Thương Sơn Huyết Hà truy tìm thần vật trong truyền thuyết - Càn Khôn Ngọc Bích. Sau đó Lục Vân không rõ làm sao biết được tin này cũng đã đến đó, trong lúc Quỷ Vương cùng Ma Vực Hắc Ám giới Ma thần Viêm Huyết đang tranh đoạt Càn Khôn Ngọc Bích thì đột nhiên hiện thân, một chiêu đã cướp được thần vật trong truyền thuyết. Nghe nói đương trường lúc đó còn có một nhân vật thần bí nữa là Kim Luyện đến từ Luyện Hồn Động Thiên, tiếc là hắn không đoạt được thần vật mà bị Lục Vân cướp đi.

Trầm mặc im lặng, năm cao thủ Dịch viên nhìn nhau, khuôn mặt tỏ vẻ điềm tĩnh, tựa hồ việc này với họ không có liên quan, ngược lại cao thủ các viện khác sắc mặt biến đổi, thần sắc tỏ vẻ lo âu.

Chỉ thấy Liễu Tinh Hồn mở lời:

- Xin hỏi Diệp Minh chủ, Thương Sơn Huyết Hà mà người nói là nơi nào, sao chúng tôi chưa từng nghe nói đến, ngoài ra, Càn Khôn Ngọc Bích là vật gì, Kim Luyện là ai?

Mục quang lướt qua cao thủ Tam phái, thấy nhóm người Kim Cương thánh phật không nói gì, Diệp Tâm Nghi chậm rãi trả lời:

- Thương Sơn Huyết Hà là một địa danh cổ xưa, quả thực ngày nay ít người biết đến, nó chính nằm trong dãy Vu Sơn. Nhắc đến Huyết Hà thì có truyền thuyết về một chuyện tình đẹp mà bi thương, ta cũng không muốn kể nhiều. Còn về Càn Khôn Ngọc Bích, tương truyền nằm trong Ngũ Đại Động Thiên, là trấn sơn bảo vật của Thần Ma Động Thiên xếp hàng thứ ba, công hiệu của nó ra sao, do quá thần bí nên ta cũng không rõ. Kim Luyện từ Luyện Hồn Động Thiên là là một cao thủ kiệt xuất trong Ngũ Động. Ở Nhân gian bây giờ, Vực chi Tam giới đã tề hiện, Ngũ Đại Động Thiên cũng bắt đầu xuất hiện, tình thế ngày càng gay go, con đường trước mắt chúng ta ngày càng gian khó, cho nên mọi người cũng phải đem hết dũng khí và toàn bộ tâm sức ra đối phó với bọn chúng, như thế ta mới có cơ hội chiến thắng ác tà, phát huy chính đạo.

Đại sảnh lại chìm trong im lặng, mọi người phân tích tình hình trước mặt của Nhân gian, hiển nhiên kết quả sau này thế nào trong lòng mọi người đều đã rõ.

Khẽ thở dài, Thất Huyền chân nhân liếc nhìn mọi người rồi đứng lên bước ra ngoài. Những người khác có hơi ngần ngại rồi cũng lần lượt đứng lên lắc đầu lặng lẽ đi ra.

Sau khi người của Lục viện ly khai, Diệp Tâm Nghi nhìn Kim Cương thánh phật, Thiên Thương đạo trưởng, Chiến Tâm tôn giả ba người, hỏi:

- Ba vị không nói một lời, có phải vì cho rằng bản Minh chủ sẽ thất bại, hay còn vì duyên cớ gì khác?

Ba người nhìn nhau rồi cùng hướng ánh mắt vào Phong Lôi chân quân và Thái Phượng tiên tử mà không nói câu nào, cứ đăm chiêu suy nghĩ.

Khẽ mỉm cười, Thái Phượng tiên tử lên tiếng:

- Tâm Nghi không nên suy nghĩ linh tinh, kỳ thực con đã làm rất tốt, biết không? Với chính mình cần có sự tự tin, việc gì cũng phải có quyết tâm hoàn thành mới xong xuôi được. Nếu hành sự mà không tự tin, không có chút dũng khí động lực nào thì sao có thể hoàn thành việc lớn? Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, đợi ngày mai Vô Trần trở về chúng ta sẽ thương lượng tiếp, hai con người trí tuệ hợp lại tin rằng sẽ có kết quả tốt đẹp.

Nhìn bà ta với vẻ không khẳng định, chỉ khi cảm nhận rõ niềm tin trong ánh mắt tiên tử, Diệp Tâm Nghi mới cảm thấy yên lòng, trầm giọng nói:

- Đa tạ, ta biết phải làm thế nào rồi, đời này ta không thể thua Bách Linh, nhất định!

Nói xong nàng chuyển thân đi ra ngoài, chỉ còn ba vị cao thủ sửng sốt nhìn theo bóng Diệp Tâm Nghi, trong nhãn thần lộ ra nét dị thường, tựa hồ câu nói ấy mang lại cho họ một kết quả ngoài ý muốn. Đêm không gió yên lặng như mặt nước, tĩnh mịch như tranh vẽ.

Trên đỉnh cô phong, một hắc sắc thân ảnh lăng không lên ba xích, dưới chân là một đám mây đen đang biến hóa bất định trong đêm tối, thấp thoáng lộ ra chút cổ quái. Xung quang bốn bề yên lặng tĩnh mịch, trong vòng trăm trượng một cỗ khí lưu đặc thù lưu chuyển, hoàn toàn ngăn cách với mọi thứ bên ngoài.

Dưới ánh trăng, bóng đen ngẩng đầu đứng yên hồi lâu rồi chợt cất tiếng:

- Hai ngàn năm rồi, ta cuối cùng đã lại trở về Nhân gian. Lần này ta sẽ không dễ dàng nương tay nữa, ta muốn cả thiên hạ này, ta phải dùng đôi tay mình thống nhất Tam gian Thất giới, xưng bá chốn nhân gian. Ha ha ha..., ta phải xưng bá chốn nhân gian, xưng bá vũ trụ, đánh đổ mọi thần tiên đòi lại những gì ta phải có.

Trong gió đêm vang lên tiếng cười ngông cuồng chấn thiên liệt địa, nhưng rồi bị một kết giới cường mạnh cắt đứt, tiếng cười nhạt dần.

Một thân ảnh hư ảo xuất hiện, cung kính nói:

- Quân thượng, việc người cần tôi thám thính nay đã có tin tức rồi. Hiện nay Âm Sơn Huyết Sát đang ẩn mình ở cổ động của Lục Bàn sơn để trị thương, xem ra đa phần vết thương đã hồi phục, ngoài ra, bọn môn hạ cao thủ đã bí mật tiềm nhập nhân gian theo sự phân phó của ngài, tiến hành sắp xếp mọi việc. Trong Ma vực Tứ giới, đã nắm được nơi bọn Hắc Âm giới và Huyết giới chủ yếu hoạt động, riêng Ma Huyển tôn chủ và Ma Thiên tôn chủ hành tung bí ẩn, tạm thời chưa dò ra nơi hạ lạc. Còn về cao thủ Yêu vực, Hắc Sát Hổ Vương chọn Lương Sơn làm căn cứ, bắt đầu khai doanh trát trại, khuế ch trương lực lượng; Tam Nhãn Long Lang và Ma vực Hắc Âm giới lại rất thân cận nhau, tựa hồ song phương đang hợp tác làm việc gì đó.

Tiếng cười u ám vang lên, một luồng hồng quang sáng lên trong đêm tối, hắc ảnh đạm nhiên hỏi:

- Về phía bọn chính đạo có động tĩnh gì, bọn Vân Chi pháp giới và Cửu Thiên Hư Vô giới có biến chuyển gì khả nghi không?

Hồi Quân thượng, từ những tin tức trước mắt đã thu được mà phân tích, Thiên Chi Tam giới toàn bộ đã hiện thân ở Nhân gian, trong đó hoạt động nhiều nhất là Vân Chi pháp giới. Lần này Lục viện của chính đạo và Tam phái liên minh đều do Cửu Thiên Hư Vô giới vách kế hoạch và Vân Chi pháp giới lộ diện để thực hiện. Trong đó bọn cao thủ của Vân Chi pháp giới hiện thân ở nhân gian đã có ba người lần lượt là Phong Lôi chân quân, Huyền Mộc đại sư và Thái Phượng tiên tử. Nghe nói lão ngốc Huyền Mộc đã bị Lục Vân đánh trọng thương, hiện giờ vẫn đang bị pháp quyết cổ quái phong trụ kinh mạch, vô pháp hành động. Hôm đó cũng người của Thiên Chi đô xuất hiện ở Nhân gian là Khổng Tước công chúa Bách Linh. Theo truyền ngôn, cô ta và Lục Vân có quan hệ thân thiết, vì cứu Lục Vân mà không kể đến sĩ diện ra tay với Vân Chi pháp giới, song phương bất hòa không vui. Còn Cửu Thiên Hư Vô giới Thiên Kiếm khách chỉ là xuất hiên trong chốc lát rồi biến mất tăm, hành tung rất bí hiểm. Về Minh chủ của Lục viện và Tam phái, phân biệt là Kiếm Vô Trần và Dao Trì Thánh nữ Diệp Tâm Nghi, hai người này đều không đơn giản, đặc biệt là Diệp Tâm Nghi sau lưng còn có Dao Trì hậu thuẫn, thật không dễ đối phó.

Hừ lạnh một tiếng, hắc ảnh quát:

- Dao Trì có gì đáng sợ chứ, ta quan tâm là Cửu Thiên Hư Vô giới bọn cao thủ ấy đều đã qua chín lần thiên kiếp tu thành tiên, có được bất diệt chi thể, đối phó với bọn chúng là một việc phiền phức. Được rồi, lời ngươi nói ta đã minh bạch, ngươi hãy mau truyền lệnh của ta bắt đầu thực hiện phương án hai làm cho Nhân gian hỗn loạn, như thế mới thú vị. Cái gọi là loạn thế xuất anh hùng, anh hùng trong tu chân giới, để xem bản lĩnh của từng người. Haha... đi thôi, chúng ta để cho bọn họ xem xem ai là anh hùng.

Có tiếng đáp nhỏ, thân ảnh hư ảo loé sáng rồi biến mất. Trong màn đêm, tiếng cười ngông cuồng vang dội khắp không gian, tiếc là chẳng có ai nghe thấy.

Trong lúc đó ở một nơi khác cũng trong đêm trăng trên đỉnh núi, cũng một hắc ảnh ngẩng đầu ngắm trời mây. Nhìn ánh trăng trên cao tròn vành vạnh, hắc ảnh nhẹ giọng than:

- Trăng đã tròn, thời gian lại ngày càng gần, tai sao chìa khoá vận mệnh vẫn chưa xuất hiện? Lẽ nào trong đó còn có sai sót nhất thiết phải bổ giá? Nếu như thế, đó là gì?

- Ngươi thật là nho nhã, một mình ngồi ngắm trăng rồi thở dài, không biết đang suy nghĩ những gì?

Phía sau mười trượng, một thân ảnh mờ ảo phát ra hắc sắc quang hoa toàn thân lóe sáng đằng không xuất hiện, đứng sau lưng hắc ảnh mỉm cười hỏi.

Không quay đầu lại, hắc ảnh vẫn nhìn lên trời, giọng bình tĩnh nói:

- Không ngờ là Ma Thiên Tôn chủ, đúng là khách quý. Ngươi một mình tới đây có điều gì muốn hỏi chăng?

Ma Thiên tôn chủ cười ha hả nói:

- Lão bằng hữu quả thật lợi hại, vừa nghe đã biết tâm sự của ta. Ta đến tìm ngươi có vài chuyện muốn hỏi, chẳng hay ngươi có nguyện ý hồi đáp không?

Thất Giới Truyền Thuyết - Chương #207