Chương 2: Tổ Vật Gia Truyền


Dưới chân núi Thương Phong Lĩnh, quái nhân lặng lẽ nhìn Lục Vân, ánh mắt vui mừng. Lục Vân bây giờ phong thái ung dung với tấm áo choàng màu
xanh nhạt, gương mặt tuấn tú khả ái. Đôi mắt trong ngần sâu thẳm như ẩn
chứa điều gì đó khó nắm bắt khiến người khác ngắm nhìn đều bị mê hoặc.
Nhìn Lục Vân chẳng khác nào một tài tử Giang Nam với nét đẹp thư sinh
toát lên một khí chất cao quý nho nhã.

Quái nhân nhỏ nhẹ: "Mười
hai năm, ngươi hôm nay cũng đã học thành tài rồi. Bản lãnh của ta ngươi
cũng đã lãnh hội được gần hết. Tuy vẫn chưa nhuần nhuyễn nhưng chỉ cần
kiên trì, sẽ có lúc ngươi có được thành tựu như ta thôi. Tất cả những gì ta biết, phức tạp và hỗn loạn, thế nhưng ngươi chỉ cần mười hai năm để
học hết đạo hạnh trăm năm của ta thì quả là cực hiếm. Cuộc đời của ngươi sẽ phải đối mặt với nhiều biến đổi bất định. Ngươi có thể chiến thắng
được thiên mệnh hay không đều phải xem vào tạo hóa của riêng ngươi,
không ai có thể can thiệp hay giúp đỡ gì cả. Bây giờ ngươi sắp phải rời
khỏi rồi, ta muốn nói với ngươi vài việc, sau này có gặp phải thì nhớ
lời ta dặn..." Nói tới đây chợt quái nhân im lặng... nét mặt có vẻ đăm
chiêu ngắm nhìn Lục Vân như đang gặp điều gì đó rất khó nói.

Lục Vân cười nghịch ngợm: "Sư phụ có gì cứ nói, không cần phải lo lắng
nhiều cho đệ tử. Ở đây chỉ có hai ta thôi, không có ai khác hết mà!" Lục Vân cười lém lỉnh.

Quái nhâm trầm tư một lúc rồi nói: "Thứ
nhất, pháp quyết mà ta truyền dạy bao gồm Đạo gia, Phật gia, Nho gia, Ma tông, Quỷ tông, ngũ phái tuyệt kỹ, ngươi phải ghi nhớ là không được thi triển tùy tiện, nếu không ngươi sẽ gặp rắc rối không đáng có. Trong
pháp quyết của ngũ phái này, dĩ Thái Huyền Liệt Thiên Đạo của Đạo gia và Tâm Thiền Bất Diệt Quyết của Phật gia vi bá đạo, Hạo Nhiên Thiên Cương
của Nho gia vi cương mãnh, Tâm Dục Vô Ngân của Ma Tông vi huyền kỳ, Hóa
Hồn Đại Pháp của Quỷ tông vi kịch độc. Trong mười hai năm, ngươi đã nắm
hết, tuy chỉ là tiểu thành nhưng đối với những kẻ đồng đạo thì tài nghệ
của ngươi được xem là thượng đẳng rồi. Thứ hai, trong thiên hạ rộng lớn, các phái chân tu nhiều không đếm xuể. Mỗi môn mỗi phái đều có nét tinh
hoa riêng biệt và đều đáng để học hỏi. Nhưng do suốt mấy ngàn năm nay,
sự phân biệt môn hộ đang ngày càng gay gắt, các môn phái cứ đấu đá nhau, khiến cho nhiều môn phái biệt tích khỏi giang hồ. Ngươi cũng phải đặc
biệt cẩn thận với Ngũ phái Lục viện đang vang danh khắp thiên hạ hiện
nay. Ta hy vọng rằng sau khi ngươi đã lấy được vật tổ gia truyền thì hãy đến Dịch Viện ở Tây Thục để học hỏi ở đấy. Nơi này sẽ có nhiều thứ kỳ
dị khiến ngươi thích thú, nếu sau này có đi đến đó thì hãy ghi nhớ lời
ta dặn hôm nay."

"Dịch Viện là một trong thiên hạ Lục Viện là
nơi thần kỳ nhất từng được người đời nhắc đến. Nơi này thu nhận đệ tử
theo hai loại: một là nhân sĩ chân tu, hai là những học tử bình thường,
chuyên dạy về văn học Trung Hoa thiên cổ, trong khi tất cả ngũ viện còn
lại đều chỉ thu nhận để tử chân tu, nên nó được xếp cuối cùng trong Lục
Viện. Nhưng nó lại là nơi được hoan nghênh nhất. Dịch Viện trong giới
chân tu vi Dịch Kinh vang danh thiên hạ. Tuyệt kỹ danh bất hư truyền là
Dịch Thiên Thập Nhị Pháp Quyết. Tương truyền sau khi học thành chiêu
thức này thì có khả năng dịch thiên cải mệnh, Dịch Viện có một trấn sơn
chi bảo là thần khí Dĩ Thiên Thước có năng lực phi thường."

"Ngoài ra ta còn biết một bí mật của Dịch Viện, trong này có một bộ pháp quyết tên là Ngũ Lôi Chánh Thiên Quyết. Từ lúc Dịch Viện được tạo lập, chưa
ai luyện thành công bộ pháp quyết này cả. Nếu sau này có cơ hội thì hãy
nhớ tiếp cận và luyện thành bộ công pháp này. Điểm lợi hại của nó chính
là chỗ có thể tiêu diệt mọi yêu ma quỷ quái trên thế gian, là loại võ
công cực cương và cực dương, có sức phá hủy mọi vật có âm lâm quỷ khí,
là loại võ công vô cùng bá đạo."

"Thứ ba, gần đây mỗi tối ta đều quan sát sao vị và thế trời, phát hiện một điềm xấu... Thiên hạ ắt đại
loạn, yêu nghiệp ắt sẽ hiện thân. Khoảng ba năm nữa, thiên hạ sẽ có một
trận dị biến lớn. Chỉ e rằng lúc đó cả giới chân tu cũng sẽ bị ảnh
hưởng, tất cả sẽ chìm trong bể máu. Ngươi hãy ghi nhớ kiếp nạn này mà
hãy cẩn thận."

"Thứ tư, ngươi vốn không có binh khí nào cả. Khi
có dịp thì hãy ráng tìm một món phù hợp với mình. Trong giới chân tu,
binh khí chia làm bốn loại bao gồm: thần khí, tiên khí, linh khí và pháp khí. Pháp khí là thứ thường gặp nhất và bình thường nhất. Còn thần khí
thì cả thiên hạ này chỉ có mấy món mà thôi và cũng là vật không thể
cưỡng cầu. Đối với tiên khí thì đa số là những binh khí bị bỏ lại của
những chân tu sĩ đắc đạo thành tiên. Những binh khí này rất bá đạo và
hiếm có."

"Còn linh khí thì là pháp khí được tái luyện sau khi
có được trong quá trình tu luyện của chân tu sĩ. Pháp quyết để luyện khí có rất nhiều. Loại đầu tiên là phương pháp mà chánh đạo nhân sĩ hay
dùng. Đó là vận dụng đạo hạnh của mình để truyền linh lực đạo hạnh hay
pháp lực cường hành vào trong nguyên bản của pháp khí nhằm nâng cao uy
lực vượt khỏi giới hạn của nó, trở thành linh khí. Cách luyện pháp khí
này tuy có thể tăng cường uy lực của pháp khí lên tột đỉnh nhưng lại quá hao tổn đạo hạnh. Những chân tu sĩ thiếu ý chí và nghị lực đều không
muốn bỏ phí sức lực để tu luyện linh khí theo cách này."

"Cách
thứ hai là cách luyện khí của Ma đạo. Chủ nhân của pháp khí sẽ truyền
vào bản thể linh hồn sống hay nguyên thần của yêu vật để nâng cao uy lực của pháp khí. Khi uy lực đến một mức độ nhất định, nó sẽ trở thành linh khí. Đây cũng là cách mà các chân tu sĩ hay sử dụng nhưng nó lại quá
tàn nhẫn và bị chánh đạo sỉ nhục. Tuy nhiên người trong ma giáo đạo thì
vẫn thích sử dụng cách này vì nó không những tiết kiệm sức lực mà còn
tiết kiệm thời gian luyện thành linh khí."

"Cuối cùng ngươi nên
ghi nhớ một số kinh nghiệm ta thu nhặt được. Trong thế giới vạn vật thì
ngoài con người ra, vẫn còn một số linh vật đang tu chân với hy vọng hóa dạng thành người hay đắc đạo thành tiên. Nhưng trong mắt con người,
chúng là dị loại và bị cho là yêu ma quỷ quái. Tuy nhiên, trong thế giới dị vật cũng như thế giới con người, đều có thiện và ác. Không phải mọi
yêu ma quỷ ái đều là xấu mà cũng không phải mọi con người đều là tốt. Vì thế khi xuất đạo, ngươi nên cẩn thận trước những lời hô hào trảm yêu
diệt ma mà kẻo bị ảnh hưởng, cần phải tỉnh táo để phân biệt thiện ác và
tự quyết định cách giải quyết đúng đắn. Những cái khác thì ta không nói
nhiều nữa. Sau này ngươi sẽ hiểu dần. Ngươi hãy đi đi, có rảnh thì về
thăm ta."

Lục Vân tần ngần lắng nghe, cười nhẹ: "Sư phụ yên tâm, đệ tử không như những phàm nhân kia đâu. Người hãy bảo trọng, Vân nhi
đi đây. Thủy thổ phương này, mong nhờ sư phụ chăm lo." Nói xong Lục Vân
ngẩng đầu xoay mình ngắm một lượt cảnh vật xung quanh, luyến tiếc không
rời...

Quái nhân xua tay: "Ta cần gì ngươi nhắc, hãy đi đi.
Thương thiên chi đại, vạn vật chi kỳ, rồi ngươi sẽ hiểu những gì ngươi
nghi vấn bây giờ. Con đường chân tu nghịch thiên nhi hành, không phải ai cũng dễ dàng mà tiếp bước. Con đường này không dễ đi đâu. Mong ngươi
hãy tự bảo trọng. Đi đi, thiên địa vạn vật, tất cả cũng chỉ là hư
không." Nói xong y ngẩng nhìn trời cao, không nhìn Lục Vân nữa. Lục Vân
nghiêng mình tạ lễ báo đáp tình sư đồ trong mười hai năm qua. Sau đó
xoay mình, mắt nhìn xa xăm, bất chợt cơ thể Lục Vân rời khỏi mặt đất, lơ lửng như áng mây trôi. Rồi đột nhiên như ánh sao băng vụt qua, phút
chốc không còn thấy bóng dáng Lục Vân nữa.

Thật thần kỳ và khó
tin! Nhưng quái nhân vẫn lặng nhìn sao trời, thở nhẹ rồi quay mình đi
vào hang động. Gió lên, mùi hoa dại phảng phất khắp lưng chừng núi...
mọi thứ lại yên ắng và bình dị như chưa từng xảy ra chuyện gì.

0O0

Từ trên dốc núi thẳng đứng, một tà áo xanh lướt như gió nhẹ, vô thanh vô
tức, không ai biết người này là ai và từ đâu đến, chỉ thấy bóng người lơ lửng lạ kỳ. Chàng thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi với gương mặt
tuấn tú đứng lặng nhìn xuống núi chính là Lục Vân. Với nụ cười nở nhẹ
trên môi, cơ thể nhẹ như tơ hồng cứ thế lướt đi giữa rừng núi, tốc độ
nhanh đến chóng mặt.

Không lâu sau, Lục Vân đã đến bờ vực sâu
gần khe núi. Ngóng nhìn xuống, Lục Vân hơi nhíu mày: "Có lẽ là đây, tại
sao tổ tiên Lục gia lại chọn chỗ này để lập mộ phần nhỉ? Hay là đây là
nơi cực âm? Với lượng âm khí nặng nề này, ắt hẳn dưới đáy có không ít là vật hung hãn." Càng nhìn sâu xuống đất, Lục Vân càng cảm thấy có luồng
khí lạnh thổi bùng vào mặt, rợn lên một cảm giác kinh hãi và quái dị.

Lục Vân hất đầu, ngẩng cao nhìn trời và trầm tư. Mỗi lần Lục vân trầm tư
đều thích ngẩng nhìn trời như muốn thét với thiên tế ý chí không khuất
phục của mình. Một lần nữa cúi nhìn vực thẳm, Lục Vân nghĩ thầm "Xem ra
tổ tiên của Lục gia không phải là hạng tầm thường mà là bậc kỳ tài tuyệt thế. Nếu không thì cũng không chọn ngay vị trí mắt rồng trên Long huyệt để ẩn tàng tổ vật của gia tộc và giữ vững thế xương thịnh của trăm đời
Lục gia như thế này, thật phi phàm."

Lục Vân nghiêng người và
thả mình từ từ rơi xuống vực. Cơ thể rơi xuống chậm rãi, đồng thời rực
lên một màu đỏ chói như ánh lửa mặt trời, tỏa sáng cả một khoảng vực
sâu. Để an toàn, Lục Vân thi triển Hạo Nhiên Thiên Cương của Nho gia tạo vòng phòng vệ quanh thân thể. Vừa rơi xuống, Lục Vân phát hiện ra xung
quanh mình có rất nhiều những quái thú hình hài kỳ dị, con thì cao to
khổng lồ, con thì thân thể dài kinh người, lũ quái vật đều lăm le quanh
Lục Vân như thể miếng mồi ngon đang lơ lửng.

Lục Vân vận khí
nhãn nhìn lướt qua, thở phào, hóa ra chỉ là những dị vật yếu kém vừa mới trong giai đoạn sơ dị linh. Bọn chúng chẳng thể uy hiếp được Lục Vân dù chỉ là cọng tóc. Rơi mình, Lục Vân đang xuống sâu dần, sâu đến vài trăm trượng. Tiếp tục rơi, xung quanh âm khí càng nặng nề, tà khí âm trầm
liên tục luồn giữa kẽ đá rít lên những thanh âm rợn người khiến cho Lục
Vân không khỏi rùng mình. Trong thâm tâm, Lục Vân cũng ngầm biết trước
thế nào dưới đáy vực cũng có những dị linh chân tu cực kỳ hung hãn và tà ác. Thật đáng lo ngại! Lục Vân đang dần cảm nhận được hơi thở của chúng đang... manh dần... mạnh dần.

Vừa nhẹ nhàng tiếp cận mặt đất,
Lục Vân vận hết công lực, tập trung quan sát động tĩnh tứ phía, đồng
thời, vận khí truy tìm căn nguyên của những khí tức ám linh. Thế nhưng
sau một hồi quan sát và tầm khí, Lục Vân lại phát hiện đáy cốc chỉ là
một quái thạch lâm cằn cỗi không một bóng cây hay quái thú, càng không
có chốn dung thân hay ẩn mình.

Cơ thể Lục Vân lại lơ lửng cách
mặt đất ba thước. Khắp người bùng phát vầng quang lửa sáng rực, nhuộm đỏ cả đáy cốc, soi sáng mọi vật dưới này. Thật lạ! Nhìn khắp một lượt vẫn
không phát hiện gì ngoài một sơn động cao cả trượng ở hướng trái. Nơi ấy tỏa ra âm khí đặc biệt nặng. Lục Vân nghi ngại, rồi nắm lấy bàn tay
nhẩm pháp quyết. Phúc chốc đôi tay cuộn lên hai luồng sáng xanh và vàng
kim. Lục Vân hướng tay xuống đất, chưởng nhẹ. Mặt đất chợt rung chuyển,
rung động tản mạnh ra tứ phía, một nguồn khí cuộn mạnh từ trung tâm cơ
thể Lục Vân tỏa phừng ra xung quanh như muốn bật tung cả lớp đất đang
run rẩy dưới chân. Chân khí dịch chuyển điên cuông trong khoảng không,
va chạm và chèn ép, nổ từng tiếng như sấm gầm, khí thé thật kinh thiên
động địa.

Âm phong dưới đáy cốc càng nổi dậy, hú những tiếng ghê rợn như thanh âm của các âm hồn dưới địa phủ đang thét gào. Trên đầu
Lục Vân bất chợt ập xuống một luồng khí đen. Trong đó có con tam thủ
linh xà đang cuộn mình liên tục. Nó dài ít nhất là cả trăm trượng, cuộn
mình như một đám mây đen phủ kín cả một góc vực. Ánh sáng bị che khuất
và âm kí tỏa mạnh phủ ngợp cả không gian. Con linh xà này có ba đầu rắn
khổng lồ, mỗi cái cũng to gần mười trượng. Sáu con mắt sáng quắc như
những lồng đèn trong đêm, rực lên một màu đỏ yêu dị, rùng rợn. Chúng há
miệng, luồng âm khí có độc phả bùng ra, khí lan tới đâu, mọi thứ rả ra
đến đó.

Lục Vân lặng nhìn con quái thú khổng lồ. A! Đây là lần
đầu tiên mà Lục Vân nhìn thấy một con yêu linh to lớn đến kinh người như vậy. Nghĩ lại những gì sư phụ đã từng nói về con tam thủ linh xà, Lục
Vân chợt thấy bất an. Tương truyền con linh xà này là yêu linh cực hiếm
trên thế gian, đã tuyệt giống. Chúng vốn là dị chủng từ rồng, tuổi thọ
có thể hơn ngàn năm, thậm chí vạn năm. Là một hợp thể hiếm thấy giữa yêu linh và tà linh. Đặc biệt chúng rất thông minh nên tu luyện nhanh hơn
những loài dị linh khác. Bất kỳ ai gặp được đều khó thoát nạn.

Lục Vân thật không ngờ mình lại có thể đụng độ nó nơi này, không biết là
nên vui mừng hay lo lắng. Ngay lúc đó, Lục Vân nhìn qua hướng sơn động,
cũng may cửa động không lớn, con linh xà chắc chắn không thể chui lọt
được. Tạm thời cần phải tránh đường tấn công của nó trước đã. Nghĩ là
làm, Lục Vân vặn mình trên không, phóng nhanh đến hướng sơn động.

Trên không, lực nhãn của con tam thủ linh xà bừng sáng như tức giận. Nó quẩy đuôi phóng mình theo Lục Vân. Cuồng phong nổi dậy, uy lực của linh xà
làm rung chuyển cả khe núi, đất đá bật tung từ hai bên vách cuộn vào
luồng khí xoắn ốc trên người nó. Từ phía sau, Lục Vân đã cảm nhận được
cơn bão đá và linh xà đang tiến gần đến. Lòng hoang mang, Lục Vân chưởng hai chưởng thật mạnh ra sau vừa để cản bước tiến của linh xà vừa tạo
phản lực để đẩy mình nhanh chóng tiến vào sơn động.

Dưới đáy vực âm u sâu hoẳm, một tiếng nổ ầm trời làm núi đá rung chuyển, khí thế
kinh hồn chấn động cả thiên địa. Lục Vân đã nhanh hơn linh xà một bước
bay thẳng vào hang động, tránh khỏi cú tấn công vũ bão của linh xà.
Nhưng cú tấn công hụt này đã làm cho đáy cốc bị hỏng một lỗ to và sâu,
đất đá văng tung toé và các vết rạn nứt kéo dài từ dưới đáy cốc lên đến
mặt đất và lan rộng hơn trượng dài. Các động vật và cây cối trên đó
khiếp hãi và run sợ.

Lục Vân vừa bắn mình vào sơn động, người
rơi long lóc dưới đất bởi sức đẩy khủng khiếp của cú va chạm vừa rồi.
Ngồi trên mặt đất vẫn đang rung chuyển, Lục Vân thở hổn hển và nghĩ
thầm: "Thật là con yêu linh khủng khiếp, e rằng đến sư phụ cũng phải
tránh mặt để khỏi vong mạng. Số ta sao tốt đến dã man thế nhỉ, lại để
gặp được con linh xà này. Thật không hiểu sao tổ tiên Lục gia lại chọn
chỗ này để cất giữ báu vật. Tuy là long mạch bảo địa nhưng lại quá nguy
hiểm... Yêu linh nhiều như thế ai mà dám đến lấy đồ chứ, thật là... Nếu
ta không phải có chút bản lĩnh thì hôm nay tiêu rồi!" Vừa lẩm bẩm Lục
Vân vừa chăm chú quan sát xung quanh, đề cao cảnh giới và bỏ ngoài tai
tiếng thét chói tai của linh xà ngoài cửa động.

Sơn động không
rộng lắm nhưng lại sâu hun hút. Lục Vân cứ thế đi xuống, càng đi càng
cảm nhận âm khí đang ngày một nặng dần, có vẻ như đang có những yêu linh cực kỳ nguy hiểm đang chờ đợi dưới ấy vậy. Bất giác Lục Vân rùng mình,
Lục Vân chậm rãi lướt đi, hai bên lối đi chính thỉnh thoảng vẫn có những ngã rẻ nhỏ. Trong các lối nhỏ ấy luôn nhung nhúc một đám dị linh quái
quỷ, hình thù kỳ lạ trực chờ tấn công những kẻ xâm nhập. Lúc này, Lục
Vân đã thay vòng bảo vệ từ chiêu Hạo Nhiên Thiên Cương bằng chiêu Hóa Hồ Đại Pháp của Quỷ tông. Một vầng khí đen bao bọc lấy cơ thể Lục Vân. Đó
là luồng tà khí rất mạnh được phát ra từ Tà Dị Quỷ Bí của Quỷ tông kỳ
thuật - một phần của Hóa Hồn Đại Pháp. Luồng tà khí cực ác này lại khiến cho lũ dị linh sơ đẳng ấy phải sợ hãi nép mình tránh đường cho Lục Vân.

Thời gian trôi qua từng khắc từng giờ, Lục Vân đã đi được một
quãng đường dai dưới động, bất chợt phát hiện ra một tâm động to đến hơn mười trượng. Có lẽ đây là phúc địa của sơn động, vì đứng ở vị trí này
sẽ phải lựa chọn một trong ba lối đi tiếp của ba động nhỏ. Ở giữa phúc
địa có viên minh châu to như nắm đấm chiếu sáng khắp nơi huyệt động. Và ở giữa cũng có một thạch quang với bốn tượng đá ở bốn góc. Đó alf bốn
tượng hình vệ binh với binh khí đang cầm trên tay, vẻ mặt nghiêm nghị.
Gần ngay dưới chân của bốn bức tượng là tám họa đồ được khắc trên nền
đá. Đó là các bức đồ của những hung thần ác ma giống như lệ quỷ trong
truyền thuyết, khiến người xem phải chùn bước.

Lướt nhìn tứ
phía, Lục Vân cẩn thận quan sát và phát hiện có rất nhiều bạch cốt đang
chất đống ở các góc động. Nhủ thầm trong này ắt có bí kíp thì mới có
nhiều người đến nạp mạng như vậy. Lục Vân nhẹ nhàng rảo bước xung quanh
thạch quan và thật kinh ngạc. Chỗ này linh khí tỏa ra rất mạnh nhưng lại không hề có tà khí hay âm tịch. Quái lạ thay! Luồng âm khí cảm nhận
trước lúc đến đây đột nhiên không còn nữa. Linh khí thì ngưng tụ phía
trên thạch quan và tỏa rộng ra bốn bề. Rốt cuộc trong đó đang ẩn tàng
vật gì? Khó hiểu, thần bí.

Sau một hồi tỉ mỉ nghiên cứu tám họa
đồ trên đất cùng với bốn binh tượng, Lục Vân như hiểu ra được manh mối
của thạch quan. Tuy không chắc lắm về sự suy đoán của bản thân nhưng Lục Vân quyết thử một phen để xem thứ uy lực của trận đồn này như thế nào
rồi hẳng tính tiếp.

Tay phải Lục Vân vận Hạo Nhiên Thiên Cung
của Nho gia, tức thì một khối sáng đỏ rực với sức mạnh cực dương xoáy
trên tay của Lục Vân. Lục Vân giơ tay, giáng mạnh xuống ngay trung tâm
của thạch quan. Đồng thời Lục Vân cũng lập tức chuyển mình nửa vòng để
di chuyển sang bên kia thạch quan. Cả cơ thể rực đỏ như lửa đang cháy
bừng.

Nhưng vừa lúc Lục Vân thi triển phát chưởng chí cương, chí mãnh đó lên thạch quan, khi khoảng cách chỉ còn ba thước, đột nhiên tám họa đồ phát sáng chói lòa tạo nên một vòng hào quang bao bọc lấy thạch
quan. Cùng lúc, bốn binh tượng như sống dậy, huơ tay múa binh khí liên
tục nên vòng xoáy chân khí bốn màu xoay chuyển không ngừng và đánh bật
công thế mạnh mẽ vừa rồi của Lục Vân.

Lục Vân tái mặt, đành lui
về sờ cằm tiếp tục trầm tư. Xem ra muốn đột phá được kết giới của hai
trận pháp này quả không chút dễ dàng. Trong thạch quan, có lẽ chính là
nơi cất giữ bảo vật mà tổ tiên Lục gia để lại. Rốt cuộc trong đó là bảo
vật gì mà phải giữ kỹ như vậy? Lục Vân phóng mình chạy quanh thạch quan, khắp người có năm luồng hào quanh ngũ sắc đang dịch chuyển. Lục Vân thi triển Tâm Dục Vô Ngân của Ma tông để dùng chân khí xâm nhập vào trận
pháp. Lục Vân không ngừng gia tăng cường độ từ một trăm hai chục lần
trong một thức trở thành đến một ngàn hai trăm lần trong một thức, nhưng vẫn vô phương vượt được kết giới và cũng không thể cảm nhận được khí
tức trong thạch quan.

Vầng hào quang quanh người Lục Vân chợt
bùng sáng, bây giờ đã vận đến mười phần công lực, tốc độ dịch chuyển của chân khí đã lên đến hai ngàn bốn trăm lần trong một thức và đây cũng là cực hạn rồi, không thể cố hơn được nữa. Nếu như lần này thất bại thì
Lục Vân cũng đành chịu thua. Sở dĩ chàng sử dụng chiêu thức Tâm Dục Vô
Ngân của Ma tông để tìm lối vào trận pháp vì nó là chiêu thức thiên về
tốc độ. Khi sử dụng nó thì mới có thể đẩy tốc độ dịch chuyển chân khí
lên đến cực đỉnh. Nhớ lúc trước tập luyện, khi sư phụ thi triển pháp
quyết này thì tốc độ đạt được là sáu mươi tám ngàn sáu trăm lần trong
một thức. Đó là điều khó tin nhưng là sự thật. Với thực lực của Lục Vân
hiện giờ thì đạt đến cảnh giwosi hai ngàn bốn trăm cũng đã khá lắm rồi.
Lục Vân cố gắng duy trì mức tốc độ hai ngàn bốn trăm, từ từ điều khiển
chân khí tiếp cận trận pháp.

Thời gian dần trôi qua, sự mệt mỏi
lộ rõ trên gương mặt nhễ nhại mồ hôi của Lục Vân. Biểu hiện của sự kiệt
sức vì tiêu hoa quá nhiều chân khí đang ngày càng rõ rệt. Cuối cùng Lục
Vân cũng ngã gục sau một hồi kiên trì trụ lại. Từng giọt mồ hôi chảy dài trên má, thấm cả xuống nền đất, nhưng ánh mắt của Lục Vân lại hiển hiện một nụ cười. Thì ra Lục Vân đã tìm ra được phương thức để phá giải trận pháp này, khám phá bí mật của thạch quan

Thất Giới Truyền Thuyết - Chương #2