Chương 153: Ngũ Viện Liên Thủ


oOo

Ầm trầm nhìn tám người bị đánh lùi, Lục Vân ngạo nghễ tĩnh lập giữa không trung, toàn thân hỏa diễm rực cháy lấp lánh ánh sáng phối hợp với Như Ý Tâm Hồn kiếm xoay chuyển trên đầu tựa như một vị Liệt hỏa Sứ giả ngạo thị chúng sinh.

Không thèm truy kích theo, toàn thân Lục Vân phát tán một luồng khí tức mãnh liệt, lãnh ngạo nói:

- Lần này hạ thủ lưu tình, lần sau còn bức ta giao thủ thì đừng trách ta không biết đạo lý. Người không phạm ta, ta không phạm người, bằng như ngược lại thì đừng có trách ta hạ thủ vô tình!

Nói xong kiêu ngạo cười một tiếng, mỗi bước đi lại xuất hiện một đoá hồng liên bay tản ra bên ngoài.

Sắc mặt của Kiếm Vô Trần biến đổi, mở miệng nói:

- Tà ma ngoại đạo, người người đều muốn tru diệt ngươi! Muốn đi à? Không có lệnh của ta ngươi nghĩ ngươi có thể đi được sao?

Dứt lời, ngũ vị chưởng giáo lại phi người bay lên. Bốn thanh trường kiếm cùng một hạt phật châu lấp lánh quang hoa chói mắt, giữa không trung chuyển động thành hình xoắn ốc tán phát ra khí tức cường thịnh đáng sợ. Cùng lúc khi năm vị chưởng giáo toàn lực xuất thủ, thân thể Lục Vân tức thì tiến lên rồi cả người đột nhiên dừng lại, toàn thân hồng quang bạo thịnh dốc hết sức chống lại hợp kích liên thủ của ngũ đại cao thủ. Nhìn bốn thanh trường kiếm xung quanh thần sắc Lục Vân hơi biến đổi, cảm giác rõ ràng lần này năm vị chưởng giáo đã xuất thủ toàn lực.

Giữa không trung bốn thanh trường kiếm lấp lánh quang mang bất đồng trực chỉ Lục Vân, rồi tăng tốc xoay chuyển xung quanh chàng hình thành một vòng ánh sáng mỹ lệ. Phía trên đầu chuỗi Phật châu của Pháp Quả đại sư lấp lóe kim quang chói mắt như một vòng ánh sáng kim sắc phát tán ra vô số Phật chú, tầng tầng lớp lớp nhắm vào Lục Vân phía dưới chụp xuống.

Sắc mặt lạnh lùng, từ trong mắt của Lục Vân bắn ra một tia nhìn cực kỳ lạnh lẽo đáng sợ, toàn thân liệt hỏa chân nguyên điên cuồng gia tăng, liệt diễm cuồn cuộn toả ra, giữa không trung hình thành một Liệt hỏa Long viêm kỳ diệu tự động xoay chuyển xung quanh Lục Vân kháng cự với ngũ đại cao thủ đang bức tới gần. Ngạo nhiên tĩnh lập giữa không trung song thủ Lục Vân vung lên, khí lưu mạnh mẽ cuộn lên làm y phục tung bay, tóc dựng đứng lên, toàn thân được bao trùm trong vòng ánh sáng của Liệt hỏa Long viêm tựa như thiên thần, vừa uy nghiêm lại vừa thần bí.

Xung quanh ngũ vị chưởng giáo sắc mặt trầm xuống, cảm thấy khí thế của Lục Vân gia tăng cực nhanh thâm tâm của năm người vô cùng chấn kinh. Tuy nhiên, họ cũng tự biết lúc này không thể dừng tay được nên nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng thời phát động tấn công.

Chỉ thấy Hạo Vân cư sĩ, Ngọc Vô Song, Thất Huyền chân nhân, Lý Trường Xuân đồng thời song thủ ngự quyết toàn lực thôi động trường kiếm giữa không trung hướng về phía Lục Vân bức tới. Còn Pháp Quả đại sư toàn thân kim quang đột thịnh, Phật châu thần kỳ xuất hiện Phật gia Lục Tự chân quyết mang sáu cỗ khí tức thần thánh mạnh mẽ, sau đó hợp lại thành một vòng ánh sáng hạ xuống. Khi đến ngang bên ngoài thân thể Lục Vân, vòng ánh sáng đó tức thì co lại như muốn trói chặt chàng giữa không trung.

Thân thể chấn khẽ, Lục Vân từ tĩnh chuyển sang động toàn thân như linh viên phi báo ở trong một khoản không gian nhỏ hẹp, nháy mắt đã biến đổi một trăm lần tránh khỏi mũi nhọn vây công của ngũ đại cao thủ. Đồng thời Như ý tâm hồn kiếm trên đầu Lục Vân tự động phân ly, giữa không trung tự động xoay chuyển mãnh liệt tấn công Phật châu của Pháp Quả đại sư.

Ở bên ngoài cùng chứng kiến trên không trung quang hoa chói mắt, thân ảnh thiểm động giao chiến mọi người tâm lý thập phần khẩn cấp, không biết kết cục của trận chiến này sẽ như thế nào. Một bên là Lục viện quán quân, bên kia là do năm vị chưởng giáo trong Lục viện liên thủ, đích thực ai mạnh ai yếu tạm thời vẫn chưa đoán được. Mặc dù lúc này kết quả cuối cùng vẫn chưa thể biết, nhưng đại đa số đều tin rằng ngũ vị chưởng giáo sẽ giành thắng lợi, Lục Vân dù có mạnh đến đâu thì một người khó chống nổi năm người.

Mọi người của Dịch viên nhìn Lục Vân bị hãm vào cục diện bế tắc thần sắc đều hiện lên vẻ bi phẫn, tâm lý thập phần bất mãn Kiếm Vô Trần vô sỉ và hiểm độc. Riêng Lâm Vân Phong kích động dị thường, hắn nhìn Lục Vân di chuyển cực nhanh trong không gian ngày càng thu hẹp lại nhịn không được liền giận dữ thoá mạ:

- Cái gì gọi là Lục viện liên minh? Cái gì gọi là nhân gian chính nghĩa? Lẽ nào lại là như thế này, không dùng đối phó với tà ma mà đem đi đối phó với người của mình? Các ngươi cứ mở miệng là nói Lục viện hết lòng vì chính nghĩa nhưng hiện tại lại lấy đông thắng ít, lẽ nào không cảm thấy hổ thẹn và mất mặt sao? Kiếm Vô Trần, nếu ngươi ghi hận đã từng bại trong tay Lục Vân, nếu có can đảm thì tự mình xông lên đi! Sao lại mượn tay người khác để hành sự, ngươi mưu toan cái gì vậy? Danh hiệu Lục viện minh chủ này ta vì ngươi mà cảm thấy xấu hổ!

Bên cạnh Tử Dương chân nhân nghe vậy cũng lớn tiếng phụ họa, tâm thần hiển nhiên cũng vô cùng giận dữ, hoàn toàn không coi thân phận Kiếm Vô Trần vào đâu. Huyền Ngọc chân nhân buông hai tiếng thở dài, khẽ xua tay ngăn trở hành vi kích động quá mức của Tử Dương chân chân. Vào thời điểm này nếu cùng với Kiếm Vô Trần phát sinh thêm xung đột, mọi thứ đối với Dịch viên mà nói thì chỉ càng thêm bất lợi.

Ngạo Tuyết trầm mặc nhìn cuộc chiến thần tình đạm nhiên, nhưng trong đáy mắt lại không thể ẩn dấu được vẻ lo lắng và đau xót. Không nói một lời Ngạo Tuyết cũng không ngăn cản sự kích động của Lâm Vân Phong bởi vì nàng biết lúc này, thời khắc này Lâm Vân Phong và nàng có chung một tâm trạng.

Đang chăm chú theo dõi trận chiến, Kiếm Vô Trần sau khi nghe Lâm Vân Phong tức giận thóa mạ, thần sắc lạnh lùng, mục quang âm sâm nhìn Lâm Vân Phong lạnh lẽo nói:

- Lâm Vân Phong, ngươi tốt nhất nên chú ý nói năng có chừng mực. Sự việc này ta đã nói qua nhiều lần rồi không muốn giải thích thêm gì nữa. Nếu ngươi còn tiếp tục ở đó nói năng càn rỡ thì đừng trách ta xuất thủ giáo huấn ngươi. Đến lúc đó đừng có nói ta khi phụ Dịch viên các ngươi, bởi vì đó là do các ngươi tự chuốc lấy.

Phẫn nộ nhìn Kiếm Vô Trần, Lâm Vân Phong định mở miệng mắng lại nhưng liền bị Huyền Âm chân nhân can ngăn. Kế bên, Phong Phi Dương, Lý Hoàng Phi cũng mở lời khuyên giải Lâm Vân Phong hiện tại tạm thời nhẫn nhịn đợi có kết quả cuối cùng rồi tranh luận lại cũng không muộn.

Bất phục trừng mắt nhìn Kiếm Vô Trần, Lâm Vân Phong hét lớn:

- Ta dám cuộc là Kiếm Vô Trần tuyệt đối không phải là đối thủ của Lục Vân. Đừng sợ hắn, hiện tại hắn chỉ là một Minh chủ vô tích sự.

Các cao thủ xung quanh mục quang di chuyển, hết nhìn Lâm Vân Phong rồi đến Kiếm Vô Trần đoán xem sau những lời của Lâm Vân Phong thì Kiếm Vô Trần sẽ đối đáp như thế nào. Kiếm Vô Trần tịnh không bị khích nộ, chỉ cười âm sâm nói:

- Ai mạnh ai yếu ngươi cứ đợi rồi sẽ biết, hiện tại ta không rảnh để lý đến con chó điên này. Dịch viên hãy nghe ta nói đây, nếu hắn còn dám mở miệng nói bậy bạ nữa thì ta sẽ bịt mồm hắn lại, đến lúc đó đừng nói ta lấy thân phận Minh chủ ra chèn ép các ngươi.

Nói xong không thèm để ý tới Lâm Vân Phong, hắn tiếp tục theo dõi cuộc chiến trên không.

Trong cuộc chiến Lục Vân dưới sự giúp đỡ của Ý niệm thần ba đã tránh né được vô số đòn tấn công của ngũ vị chưởng giáo. Tuy nhiên sau một thời gian dài ngũ vị chưởng giáo đã đoán được tâm ý của Lục Vân, mỗi người bèn toàn lực thi triển thần kỳ pháp quyết ép từ bên ngoài ngoài, liên thủ hình thành một một đạo phong bế không gian từng bước từng bước cường hoành thu hẹp lại. Do vậy áp lực lên Lục Vân ngày càng tăng, thân ảnh phiêu dật linh động tức thì chậm lại hơn nhiều, phương vị tránh né cũng dần dần nhỏ đi.

Đột nhiên Thiên kiếm viện chưởng giáo Lý Trường Xuân quát to một tiếng, toàn thân tử sắc quang hoa bạo trướng, cả người cùng với Hạo Nhiên cư sĩ, Ngọc Vô Song, Thất Huyền chân nhân ba người đồng thời bạo phát thập tầng công lực, hoá thành bốn cỗ kỳ dị quang mang chói mắt phổ vào bốn thanh trường kiếm phát động toàn lực công kích. Chỉ thấy lúc này bên ngoài thân thể Lục Vân bốn thanh trường kiếm liên tục xoay chuyển, quang hoa đột thịnh lên gấp ba lần làm cho vòng xoáy nhanh chóng thu nhỏ lại. Đồng thời Pháp Quả đại sư thân thể lăng không ngồi xếp bằng xuất hiện phía trên đầu Lục Vân, toàn thân kim sắc quang mang huyễn hoá thành tứ đạo kim cương Di la Phật tượng trấn thủ bên trên đề phòng chàng tẩu thoát.

Thân ảnh đang thiểm động nhất thời dừng lại, Lục Vân thần sắc lạnh lẽo nhìn ngũ đại cao thủ đang toàn lực công kích tâm thần thập phần khẩn trương. Lúc này đây muốn né tránh đã không còn đường lùi, ngoại trừ liều mạng ngạnh tiếp thì quả thật không còn cách thứ hai. Tuy nhiên đối với tâm tính kiên nghị, theo lý trí của Lục Vân mách bảo thì liều mạng ngạnh tiếp không phải là điều mà chàng mong muốn. Lục Vân biết rằng đây mới chỉ là bắt đầu, mấu chốt chân chánh là cùng với Kiếm Vô Trần đánh một trận, cùng với cao thủ tam phái hoặc là cùng với những người cùng đẳng cấp với Phong Lôi chân quân giao thủ. Nhưng vào thời điểm hiện tại ngoại trừ liều mạng ngạnh tiếp ra còn có lựa chọn nào khác không?

Cười một cách kỳ dị, thần tình Lục Vân lúc này đầy vẻ thần bí khiến cho mọi người không đoán biết được trong lòng chàng đang nghĩ những gì. Hộ thân chân khí bên ngoài cơ thể Lục Vân nhất thời thu lại, tức thì khí lưu cường kính sắc bén như quang đao lập tức xé rách y phục toàn thân và cơ bắp của chàng. Nhưng đối với việc đó Lục Vân lúc này hoàn toàn không quan tâm, chỉ nỗ lực điều chỉnh chân khí ba động bên ngoài cơ thể làm cho nó trùng khớp với chân khí xoay chuyển xung quanh phía ngoài.

Trong chớp mắt khí lưu mạnh mẽ của phong đao bên ngoài Lục Vân biến mất, đồng thời khí tức toàn thân của chàng cũng hoàn toàn thu liễm nhưng lại khiến cho mọi người chấn kinh. Lục Vân rõ ràng nằm trong phạm vi vây công của ngũ vị chưởng giáo nhưng bọn họ lại không thể cảm thấy một điểm chân nguyên khí tức của Lục Vân. Tâm thần chấn động, trong chớp mắt không gian bị phong bế hiện ra một khe hở nhỏ, tuy vừa hiện ra là mất đi liền thế nhưng đối với Lục Vân mà nói thì bao nhiêu đó đã là quá đủ.

Lục Vân toàn lực điều chỉnh tầng suất của chân khí ba động tương đồng với tầng suất chân khí đang tấn công, làm cho thế công của ngũ vị chưởng giáo tựa như mất tác dụng. Điều đó làm cho trong năm vị chưởng giáo sẽ có người cảm thấy chấn kinh và ngạc nhiên. Đối với cao thủ mà nói chỉ một chút phân tâm thì đã là một cơ hội hiếm có, chỉ cần nắm chắc lấy cơ hội này cũng có thể giải quyết được nhiều

Thất Giới Truyền Thuyết - Chương #153