Chương 141: Trùng Hồi Dịch Viên


oOo

Nhìn mọi người, Kiếm Vô Trần đột nhiên khôi phục thần thái, một tia sáng kỳ lạ loé lên trong mắt. Kết quả này mặc dù hắn cũng bất ngờ, nhưng hắn ý thức được, đây là cơ hội mười phần khó gặp. Một mai hắn trở thành Minh chủ Lục viện, tương lai có Vân Chi Pháp Giới ứng phó, sau này cả tu chân giới chính là thiên hạ của hắn.

Nghĩ đến đó, kẻ đầu tiên mà hắn nghĩ tới, kẻ đã từng tước đi cuộc sống vẻ vang của hắn, khiến cho hắn vô tình bị đả kích chính là Lục Vân. Một ngày nào đó, Kiếm Vô Trần hắn sẽ đòi lại tất cả những thứ đã mất. Nhìn sang Ngọc Tiêu Sinh ở bên cạnh đến đây chúc mừng, Kiếm Vô Trần đột nhiên nở nụ cười thần bí, khóe miệng nhế ch lên biểu lộ niềm vui mừng, nhưng cũng nhanh chóng biến mất.

Trong đại sảnh, Huyền Ngọc chân nhân nhìn Kiếm Vô Trần, lại nhìn sang môn hạ đệ tử, chẳng nén nổi cất tiếng thở dài. Hiện tại biết được kết quả, hồi tưởng lại từ khi Lục viện liên minh, thất giới bắt đầu loạn, nguyên lai tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ thời khắc này. Bốn vị chưởng giáo khác, lúc này cũng thở dài, hiển nhiên với kết quả này mọi người đều rất không vừa ý, chỉ là Phong Lôi chân quân đã có lời trước nên mọi người cũng không có ý kiến gì.

Nhìn biểu tình kinh dị của mọi người, Phong Lôi chân quân cười nói:

- Mọi người không cần kinh ngạc, chuyện này đã được xếp đặt từ lâu. Vô Trần mặc dù niên kỷ còn trẻ, nhưng tu vi đã cao đến kinh người. Với niên kỷ như hắn mà có thể đạt tới cảnh giới Quy Tiên, chuyện này tại nhân gian cực hiếm gặp. Với tu vi của hắn, mọi người chỉ cần đi theo chỉ điểm và hỗ trợ, tin rằng chẳng bao lâu sẽ tạo thành một ngôi sao sáng của giới tu chân. Lúc đó mọi người cùng nhau trợ giúp hắn, đồng tâm hiệp lực chế ngự yêu ma, ta tin rằng nhất định sẽ đưa nhân gian về lại hoà bình. Trước mắt, sự tình đã được định liệu, mọi người tự chuẩn bị mọi việc, hai ngày sau tại Dịch viên cử hành nghi thức liên minh Lục viện. Để giúp cho việc liên minh, trong hai ngày tới lục viện đồng thời tuyên bố với thiên hạ lấy thanh uy, sau này rất tốt cho việc triệu tập một số cao thủ chính đạo gia nhập liên minh. Hiện tại Vô Trần theo ta đi gặp một người, hai ngày sau sẽ trở lại nhận chức.

Phong Lôi chân quân nói xong liền cười mát, mang theo Kiếm Vô Trần bỏ đi.

Lạnh nhạt nhìn lại Lý Trường Xuân vẫn đang ngây dại, Huyền Ngọc chân nhân đứng dậy phân phó cho môn hạ theo dọc đại sảnh đưa mọi người về nghỉ ngơi, đồng thời chuẩn bị chỗ ở chu đáo cho bọn họ. Xử lý xong xuôi, Huyền Ngọc chân nhân nhìn chúng môn hạ, thở dài nói:

- Truyền lệnh triệu hồi Vân Phong và Hoành Phi, đồng thời thông báo cho Tử Dương sư đệ quay trở lại. Kiếp nạn nhân gian hiển hiện, mọi người cần nhớ ngàn vạn lần để tâm, ta đi đây.

Nói rồi chuyển thân rời đi.

Đầu buổi chiều, ánh mặt trời có phần thiêu đốt, trên Tây Thục cổ đạo người đi lại cũng không nhiều. Lục Vân chầm chậm bước đi trên cổ đạo, vẻ mặt có phần mất mát. Dịch viên không còn xa, lúc này chàng đang tưởng nhớ tới Bách Linh, những giây phút bên nàng bây giờ hiện lên rõ từng chi tiết. Lúc ở cùng nhau thường dò xét mà chẳng nhận ra điều gì, sau ngày chia tay, Lục Vân mới phát hiện bản thân mình bất ngờ có chút gì đó không quen. Tiếng cười của nàng, một vài câu nói dễ thương, tất cả tựa như mất đi màu sắc.

Lục Vân ngẩng đầu nhìn ra nơi ngọn núi phía xa, tâm lý minh bạch, chỉ cần vượt qua đỉnh núi đó là có thể nhìn thấy Dịch viên. Lúc ấy, Lục Vận đột nhiên nhớ đến Ngạo Tuyết, nhớ đến Vân Phong, nhớ lại tất cả mọi chuyện trong quá khứ, một nụ cười hiện lên trên mặt chàng, những hồi ức tốt đẹp, vào lúc này, những ký ức nằm sâu trong tim chàng được đánh thức. Nhẹ nhàng nhìn về chân trời, đôi mắt nhìn ánh mặt trời tịnh không chớp, chàng đứng yên như thế một lúc, rồi tiếp tục bước về phía trước.

Khoảng cách thu hẹp dần, Lục Vân đã vượt qua đỉnh núi, nhìn Dịch viên tọa lạc trên bình nguyên, khuôn mặt chàng mang theo nụ cười kỳ quái, hôm nay mình quay trở lại, nghĩ tới khi gặp mặt Vân Phong, gặp Ngạo Tuyết, Lục Vân tâm lý không kìm được nỗi vui mừng. Không quản tương lai thế nào, chí ít lúc này được gặp lại, tâm lý chàng rất háo hức.

Ngạo nghễ đứng trên đỉnh núi, Lục Vân toàn thân phát ra một sự tự tin. Vẻ hoà nhã, ấm áp trước đây biến mất, thay vào đó là thái độ ngạo nhiên bất khuất trở lại con người của chàng. Cười nhạt, Lục Vân sải bước, nhằm hướng Dịch viên từng bước tiến tới. Tuy nhiên, vừa đi được vài bước, Lục Vân tâm thần chấn động, một cảm giác rất bất tường trỗi dậy.

Đột ngột dừng thân, Lục Vân cẩn thận tra xét tất cả bốn phía trong vòng trăm trượng, tiếc là đến một điểm dị thường cũng không có, chuyện này với chàng có một chút không thông suốt. Xét cho cùng có việc gì, hoặc là có sự tình gì, lúc này trong chàng bỗng dâng lên cảm giác kinh sợ.

Cẩn thận xem xét toàn bộ cơ thể, tất cả bình thường, chỉ có cảm giác kinh hãi đúng là tồn tại. Chuyện này trước đây chưa hề có nên Lục Vân vạn phần cảnh giác. Từ khi xuất đạo đến nay, đây là lần đầu tiên tâm sinh ra điềm cảnh báo, đối với tu vi đạt được đến cảnh giới này mà nói, chuyện này đích thực rất kỳ quái.

Hít một hơi sâu, Lục Vân vận khởi Phật môn pháp quyết, toàn thân kim quang ẩn hiện lấp loáng, một cỗ khí tức thần thánh trấn áp cảm giác bất an trong tâm. Chờ cho cảm giác bất an hoàn toàn biến mất, Lục Vân mới chuyển thân, nhằm hướng Dịch viên bước đi.

Nhìn thấy càng lúc càng gần tới Dịch viên, Lục Vân mặc dù không còn thấy lại cảm giác bất an đó nữa, nhưng trong tâm chàng vẫn ẩn chứa một cảm giác bất thường khác lớn hơn. Có chuyện gì đó khiến chàng không yên tâm, điểm này chàng không minh bạch, nhưng chàng cảm giác được rằng, ở sâu trong tâm cứ ngọ nguậy, như có gì đó không rõ đang dao động không ngừng.

Tại Dịch viên, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt đứng tại tiểu viện, nhìn vào bông hoa dưới chân tường, trong hai người không có ai mở miệng. Lúc này một ngọn gió thoáng lướt qua mang theo làn hương hoa, Thương Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Chàng vẫn không có tin tức gì ư?

Lắc đầu, Ngạo Tuyết giọng có chút lo lắng:

- Không có, hi vọng lần này chàng sẽ quay về. Nhìn lại bông hoa, Thương Nguyệt hỏi:

- Trở về, lại có thể vậy sao? Có khi không quay lại, không phải sao? Thân thể run lên, Ngạo Tuyết thấp giọng đáp

- Đúng thế, ta đã hy vọng chàng trở lại, lại cũng hy vọng chàng đừng quay về, vì khi gặp lại ta sợ chàng vướng mắc, nói nhiều thế này lại càng thêm phiền muộn.

Ánh mắt di chuyển về nơi xa, Thương Nguyệt nhẹ giọng nói:

- Chuyện thế gian, khả dĩ một số có thể tránh, nhưng một số không thể lẩn tránh. Bất kể là chuyện gì, nhưng chàng với Dịch viên, với thiên hạ có một số chuyện phải cùng đối đầu. Bất luận ra sao thì lúc đối mặt, mong rằng kết quả không đi quá xa.

Trên khuôn mặt mỹ lệ của Thương Nguyệt hiện nét lo âu, hàng mi tỏa ra nỗi sầu.

Đột nhiên, Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt thân thể chấn động, hai người run sợ nhìn nhau, cùng đưa mắt ra xa. Cơ thể run lên, hai người đồng thời phóng lên không trung, nhìn ra con đường ấy. Đồng thời lúc đó, thân ảnh Vân Phong đột nhiên xuất hiện bên cạnh hai người, khuôn mặt mừng rỡ nhìn theo thân ảnh màu lam đang từ từ tiến tới.

- Là Lục Vân, huynh ấy cuối cùng cũng trở về!

La lớn, Vân Phong thân pháp nhanh như tia sáng, phóng tới Lục Vân. Nhưng có người còn nhanh hơn hắn, chính là Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt. Lúc Vân Phong xuất hiện trước mặt Lục Vân thì Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt lặng yên nhìn Lục Vân, ánh mắt ba người gặp nhau giữa không trung. Cười he he, Vân Phong thấp giọng nói:

- Hiện tại nhường cho huynh hưởng thụ tư vị ôn nhu, chờ gặp lại đệ sẽ tính toán với huynh sau.

Nói rồi thân ảnh loáng cái đã biến mất.

Hàm tiếu nhìn hai nàng, Lục Vân phát hiện hai người thần tình tiều tuỵ đi nhiều, đặc biệt là Ngạo Tuyết, trong đôi mắt nhu tình như nước, lệ hoen long lanh, một vẻ đẹp xúc động lòng người. Còn Thương Nguyệt mặc dù kiên cường hơn một chút, nhưng làn thu thủy cũng ánh lên muôn phần hoan hỉ, khó che đậy được nhu tình dào dạt từ đáy lòng.

Đôi môi run lên phấn khích, Lục Vân rốt cục không biết nên nói gì, chỉ là nhẹ nhàng nhấc tay lên, đưa tới nắm hai bàn tay nhỏ nhắn đẹp mê người. Cầm tay hai nàng, cảm thụ được cái cảm giác kỳ diệu huyết mạch tương thông, trong chàng bỗng trỗi dậy một cảm giác tự hào. Cuộc sống này có thể có được hai con tim thánh khiết mỹ lệ, việc này sẽ mãi mãi khiến chàng kiêu hãnh trong đời.

Đôi môi khẽ mở, Ngạo Tuyết dịu dàng nói:

- Lục Vân, thời gian qua chàng có ổn không? Có gặp nguy hiểm, có đụng phải ma vật lợi hại gì không?

Lắc đầu cười, Lục Vân không nói, chỉ nhìn nàng với ánh mắt đầy thâm tình.

Thương Nguyệt nhìn Lục Vân cười, khuôn mặt toát ra vẻ đẹp nguyệt thẹn đến kinh người, giọng nhẹ nhàng:

- Nhớ lúc chia tay chàng đã nói, hy vọng khi gặp lại sẽ được nhìn thấy muội cười. Hiện tại, muội lại được thấy lại một Lục Vân hòa nhã ấm áp, hiệp cốt nhu tình, bởi vậy muội rất vui mừng nên cũng muốn cười.

Nhìn Thương Nguyệt, lại nhìn Ngạo Tuyết, cơ thể Lục Vân đột nhiên phát ra một cỗ thâm tình nồng nhiệt, kiên quyết sẽ bảo vệ hai nàng. Không nói lời nào, lúc này Lục Vân lấy hành động biểu hiện tâm ý của chàng. Cảm giác được cỗ thâm tình của Lục Vân, hai nàng khuôn mặt hoan hỉ, nhìn Lục Vân chứa chan tình cảm.

Thất Giới Truyền Thuyết - Chương #141