Chương 13: Khách Vãng Lai


Thời gian, chậm rãi, lặng lẽ trôi qua... Hai năm, tu luyện, lướt qua âm thầm. Mọi việc trên thế gian dường như vẫn như xưa. Mọi thứ không vì sự xuất hiện của Lục Vân mà thay đổi, cũng không vì chàng không xuất hiện mà đổi thay. Tuy nhiên, sự xuất hiện của chàng, thật sự không thay đổi điều gì ư?

Tại khu vườn trước Dịch Thiên Các, Lục Vân gặp lại Lâm Vân Phong. Hắn vẫn bản tính cũ lúc nào cũng tinh nghịch đáng yêu, nhưng đạo hạnh thì rõ ràng đã tiến bộ thần tốc, khác xa với Vân Phong ngày nào. Ngoài ra, còn có Ngạo Tuyết và Lý Hoành Phi.

Tất cả đều cùng đi vào Dịch Thiên Các. Tứ vị viện chủ cùng với bốn đệ tử kiệt xuất đều đã tề tụ tại đây. Mọi người im lặng cùng nhìn lên Huyền Ngọc chân nhân, đợi người lên tiếng. Huyền Ngọc chân nhân quan sát từng người, ánh mắt dừng lại trên bốn vị môn hạ đệ tử, nét mặt tươi cười khẽ nói: "Hai năm thấm thoát đã trôi qua, trong thời gian này, các đệ tử đều có tiến bộ rất tốt, điều này ta rất biểu dương. Trong bốn vị đệ tử các ngươi, Lục Vân và Vân Phong mới đến được hai năm. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, hai ngươi đã có những bước đột phá ngoạn mục thật khiến ta ngạc nhiên, đặc biệt là Lục Vân. Từ một thiếu niên hoàn toàn không biết chân tu pháp quyết, trong hai năm lại có thể thể luyện đến quyết thứ mười của 'Dịch thiên thập nhị quyết', 'Liệt hỏa thiên cang kiếm quyết' luyện đến cảnh giới đại thành, quả là tuyệt thế vô song. Còn hai đệ tử Ngạo Tuyết và Hoành Phi, thành quả của họ ai cũng thấy rồi, ta không cần nói hơn. Lần này gặp mặt, chủ yếu là bàn về Luận Võ đại hội mười năm một lần cử hành tại Thiên Kiếm Viện nửa tháng sau". Nói đến đây, Huyền Ngọc chân nhân bất ngờ dừng lại, mắt nhìn ra phía cửa.

Sắc mặt của người hơi thay đổi, sau đó đột nhiên nhìn sang Tử Dương: "Tử Dương sư đệ, đệ mau thay ta ra ngoài tiếp đón vị bằng hữu từ xa mới đến, hãy sắp đặt chỗ nghỉ ngơi thật đàng hoàng, khoảng một nén nhang sau khi ta đã trao đổi mọi việc ổn thỏa thì đệ mới dẫn người đó đến đây".

Tử Dương chân nhân tò mò: "Đệ sẽ đi ngay, không biết người đó là ai?".

Huyền Ngọc chân nhân xua tay "Đệ gặp sẽ biết ngay thôi, đi đi, người ta đã đến ngay cổng rồi, đừng để khách phải đợi trước cổng Dịch Viện chúng ta như vậy". Tử Dương chân nhân vội vã lui ra, những người còn lại nhìn nhau với dấu chấm hỏi to đùng, rồi cùng nhìn về phía Huyền Ngọc chân nhân, chờ đợi.

Nhưng người lại không đề cập nhiều đến việc đó, chỉ tiếp tục đề tài đang nói dở dang: "Lục Viện luận võ lần này cũng giống như bao lần trước, tổng cộng có ba mươi sáu người tham gia. Mỗi viện có thể cử ra tám người, tùy theo số người của từng viện mà định. Nếu số người tham dự vượt qua con số ba mươi sáu thì trước khi thi đấu chính thức sẽ phải qua vòng sơ khảo, cuối cùng chỉ chọn ra ba mươi sáu người tham gia".

"Lần này Dịch Viện chúng ta chỉ phái bốn đệ tử tham dự, lượng người không quá sáu nên sẽ không cần tiến hành sơ đấu. Bởi vì Lục Viện hội võ có một quy định, chỉ cần số người tham gia của mỗi viện không hơn sáu thì sẽ miễn sơ khảo, có thể trực tiếp tiến vào vòng đấu chính. Nếu như hơn sáu và tổng số người tham dự của Lục Viện hơn ba mươi sáu thì phải tiến hành để loại bớt người dư thừa. Giả sử như vậy thì một số môn phái nếu có nhiều đệ tử kiệt xuất thì số người lọt vào được vòng đấu chính có lẽ sẽ hơn sáu, ưu thế sẽ áp đảo hơn so với những viện có ít nhân tài. Điều đó sẽ tạo ra sự chênh lệch không đáng có. Nên ta quyết định chỉ chọn bốn người tài giỏi nhất của bổn viện".

"Bốn vị đệ tử có mặt hôm nay sẽ đại diện cho Dịch Viện mà thi đấu, ta hy vọng rằng các ngươi sẽ nỗ lực hết mình, vì Dịch Viện mang về niềm vinh dự chiến thắng. Đối với tu vi hiện tại của các đệ tử, ta khá vừa lòng, tin là ít nhất sẽ có một hay hai vị sẽ vào được Lục cường của đại hội, địa vị của Dịch Viện sẽ nhờ đó mà nâng cao không ít. Để mọi người có thể thích ứng với môi trường nơi giao đấu, ta sẽ khởi hành đến Thiên Kiếm Viện ba ngày trước khi trận đấu bắt đầu.Trong mười hai ngày còn lại, các đệ tử vẫn còn nhiệm vụ phải hoàn thành trước khi lên đường. Sau khi ta nói rõ tình hình, Huyền Âm chân nhân sẽ dẫn các ngươi đến Tuyệt Âm cốc tại Thục Nam".

"Tuyệt Âm cốc ẩn tàng vô số yêu thú, trong giới chân tu, đó là một trong bảy nơi tụ tập yêu vật nhiều nhất, xếp hạng thứ năm. Vì là một nơi thần bí, ẩn tàng nhiều huyền cơ nên ta phái bốn ngươi đến đó để tiến hành quá trình khổ luyện trong bảy ngày. Mỗi người đều phải chia ra, tự tu luyện. Sau bảy ngày thì tập trung tại cốc khẩu rồi cùng tiến vào Yêu Nguyệt động thiên - nơi thần bí nhất trong Tuyệt Âm cốc. Trong thời gian năm ngày, các đệ tử hãy tranh thủ tự tìm tòi và nâng cao tu vi của bản thân. Lần khổ luyện này mục đích chính là tăng cường kinh nghiệm đơn độc xử trí tình huống khi lâm nguy và nâng cao phản xạ đối địch của mình. Có như thế, khi đối diện với cuộc tỉ võ trong Luận võ đại hội, các đệ tử mới có thể phát huy hoàn toàn tiềm lực của bản thân, đồng thời tiếp thu thêm nhiều kinh nghiệm thực tiễn".

"Ta mong là chuyến khổ luyện sẽ giúp nâng cao tu vi của bốn đệ tử khá nhiều. Tuy nhiên, lần đi này có ít nhiều nguy hiểm, mọi người hãy cẩn thận. Nếu sơ ý bị trọng thương thì lập tức rời khỏi và trở về cốc khẩu, không được liều mạng. Huyền Âm chân nhân sẽ túc trực tại đó để tiếp ứng. Ghi nhớ, ta không muốn xảy ra sự cố ngoài ý muốn nào nghiêm trọng cho ai. bốn người đi thì phải bốn người về. Được rồi, các ngươi hãy đi theo Huyền Âm. Chúc mọi người toàn thắng trở về".

o0o

Sau khi cả bốn người đều đi theo Huyền Âm chân nhân, Tử Dương chân nhân dẫn ba người vào các. Trong ba người này, một vị là hòa thượng xuất gia, tuổi khoảng đầu lục tuần, sắc mặt hồng hào, khí thế uy nghiêm. Vị thứ hai là một đạo sĩ, trong khoảng ngũ tuần, tay cầm phất trần, gương mặt xương xương thoảng hiện thanh quang. Vị cuối cùng là một trung niên văn sĩ, ăn mặc như một nho sinh, một mặt đầy chính khí.

Huyền Ngọc chân nhân nhìn thấy ba người này, lập tức đứng dậy nghênh tiếp: "Thì ra là ba vị lão hữu từ xa đến chơi, Huyền Ngọc không ra nghênh tiếp, thật thất lễ, mời ngồi!". Khi cả ba đã an tọa, Huyền Ngọc mới lên tiếng: "Lần này ba vị lão hữu cùng đến gặp, phải chăng có gì xảy ra? Hiếm khi nơi đây tề tụ cả tứ phái Bồ Đề Học Viện, Đạo Viện, Nho Viện và Dịch Viện ta náo nhiệt như vậy. Không biết là các vị đến do chuyện gì?".

Bản Tánh đại sư của Bồ Đề Học Viện liền lên tiếng: "Thật ra lần này, chúng tôi đều là tình cờ gặp mặt đi chung chứ không hề có bàn bạc gì trước, cùng ngộ kiến cách đây vài dặm và tiện đường kết bạn đồng hành. Sẵn tiệnghé qua trang viện của Huyền Ngọc chân nhân vào vấn an một tiếng, đồng thời thăm hỏi đôi chút về đại hội Luận Võ năm nay".

Thanh Nhất chân nhân của Đạo Viện cùng lên tiếng: "Lần này ghé thăm, một mặt là vì Luận Võ đại hội, mặt khác là muốn cùng bàn luận với mọi người về sự cố yêu tà dị linh trong thiên hạ đang không ngừng trổi dậy, quấy nhiễu dân lành, để xem có lương sách gì không".

Huyền Ngọc chân nhân nhìn sang Đan Thanh kiếm hiệp của Nho Viện, hỏi: "Thế còn Hứa lão hữu thì sao? Có giống với họ không?". Nho Viện Đan Thanh Hứa Thương Hải cười nói: "Ta cũng có cùng ý định, ngoài ra muốn hỏi thêm là tình hình tại Quỷ vực có động biến gì lớn không?".

Huyền Ngọc chân nhân điềm tĩnh trả lời: "Về Luận võ đại hội thì lần này Dịch Viện ta định tuyển chọn và đưa ra bốn vị đệ tử. Còn về quyết định cuối cùng thế nào thì phải xem tình hình của ngũ viện ra sao, dù gì thì ta cũng không quan tâm đến việc này lắm. Về sự cố yêu linh âm hồn đang quấy rối khắp nơi, chúng ta vẫn đang cố gắng khống chế tình hình. Quỷ vực trong vài năm nay đều không ngừng âm thầm dục động, muốn xông phá phong ấn tại vực khẩu mà tiến vào nhân gian. Ta đã phái người canh giữ thật kỹ càng, một khi có động tĩnh gì lập tức về báo ngay để kịp ứng phó. Hiện tại thì mọi việc vẫn trong tầm kiểm soát, chưa có biến động gì. Những yêu linh khắp nơi có lẽ chính là điềm báo cho trận đại loạn sau này, chúng ta chỉ có thể tận lực ngăn chặn chúng lan tỏa và pháp hoại chứ chưa tìm ra cách nào hay hơn để giải quyết triệt để".

Đạo Viện Thanh Nhất chân nhân tò mò xen vào: "Nghe nói quý viện môn hạ có hai nhân tài kiệt xuất, một là Lý Hoành Phi và một là Trương Ngạo Tuyết, không biết lần này họ có tham gia?".

Huyền Ngọc chân nhân nghe thế cười nhạt, nhẹ nhàng nhìn sang ba vị đồng môn sư đệ và sư muội, rồi quay lại mỉm cười nói: "Lão hữu thông tin nhạy bén thật, ngay cả việc bổn môn có hai đệ tử kiệt xuất cũng nắm rõ như vậy. Còn của Đạo Viện thì ta lại không hề hay biết gì cả, thất toán, thất toán quá!".

Thanh Nhất chân nhân vội nói vớt: "Huyền Ngọc trưởng giáo nói quá, bổn viện vốn chẳng có đệ tử kiệt xuất nào thì làm sao có thông tin gì cơ chứ. Nói ra thì thật bẽ mặt! Đương kim thiên hạ, kiếp nạn đã hiện, chính là lúc Lục Viện đại triển thân thủ, lần này e là mọi hảo danh đều tập trung về phía Dịch Viện, Thiên Kiếm Viện và Phụng Hoàng Thư Viện rồi. Nghe nói Bồ Đề Học Viện đợt này cũng có một kỳ tài hiếm có, đã tu luyện đến cảnh giới cao nhất của 'Vô tướng bàn nhược', cực kỳ hiếm thấy. Ngoài ra Tam Kiếm Hiệp của Nho Viện cũng tu vi thâm hậu, xem ra Đạo Viện lần này xếp chót rồi".

Bản Tánh đại sự của Bồ Đề Học Viện không thua thiệt: "Thanh Nhất đạo hữu, ngài còn giấu gì nữa? Tu vi của Vô Vong, Vân Hoa - nhị vị đệ tử danh tiếng của lão hữu cũng đâu phải là hạng xoàng? Nghe nói hai người họ đã luyện đến cảnh giới tầng thứ mười của vô thượng pháp quyết 'Ngọc thanh tâm quyết' của Đạo Viện, chỉ còn một bước là đã đạt cảnh giới tối cao rồi. Với tu vi như thế, trong Lục Viện, cũng được xem là kiệt xuất cực kỳ rồi đó lão hữu ạ".

Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải phụ họa: "Đại sư nói đúng, nhị vị đệ tử của Đạo Viện ta có nghe nói đến. Thật ra đệ tử của Lục Viện lần này ai cũng là kiệt xuất nhân tài, có lẽ năm nay là năm có thu hoạch lớn nhất của Lục Viện. Theo như ta biết thì lần này Thiên Kiếm Viện có sáu đệ tử kiệt xuất, ai nấy đều có tu vi kinh người. Còn Bồ Đề Học Viện thì có hai người, Đạo Viện có ba người, Nho Viện của ta cũng có ba người. Còn về Phụng Hoàng Thư Viện thì nghe tin đồn là có hai nhị vị nữ đệ tử, vô cùng xuất sắc, tu vi bất phàm. Dịch Viện thì ít nhất cũng có hai người. Xem ra lần hội võ năm nay sẽ rất náo nhiệt. Lục cường chi tranh, kịch liệt hoành tráng. Đến lúc đó, thật không thể đoán trước ai là người đứng đầu, tất cả đều phải xem bản lĩnh của mỗi viện ra sao".

Huyền Ngọc chân nhân cười nói: "Nói chung bất luận là ai thì vẫn sẽ có người đứng đầu. Lần này chỉ cần Dịch Viện ta có đệ tử lọt vào Lục cường là ta mãn nguyện rồi. Trong bao nhiêu năm qua, Dịch Viện lúc nào cũng xếp cuối trong thứ hạng, ta thật ngại quá sức. Hy vọng lần này đệ tử môn hạ sẽ thay đổi được cục diện thảm bại hơn trăm năm nay của bổn viện. Còn về vị trí đệ nhất, theo như mọi người suy đoán thì có lẽ không ai khác ngoài Thiên Kiếm Viện. Mỗi đợt đều có vô số nhân tài kiệt xuất, thật không hổ danh là Thái Sơn Bắc Đẩu của giới chân tu".

Tam viện còn lại nghe thế đều gật gù đồng tình. Thực lực của Thiên Kiếm Viện, vốn cường thịnh bất suy, trong bao nhiêu năm qua, không ai thay thế được địa vị của họ, đó quả thật là một thần thoại trong thiên hạ chân tu giới. Thời gian sau đó, mọi người đều sôi nổi bàn về yêu linh nổi loạn nhưng cuối cùng vẫn đưa ra được sách lược nào khả thi.

Một hồi sau, từng người một đành cáo từ ra về. Huyền Ngọc chân nhân nhiệt tình níu giữ, chỉ mỗi Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải của Nho Viện đồng ý ở lại, hai vị kia đều xưng có việc bận nên mạnh ai nấy rời khỏi Dịch Viện.

o0o

Cùng lúc đó, Huyền Âm chân nhân dẫn theo bốn vị đệ tử ngự kiếm phi hành, cùng hướng đến Tuyệt Âm cốc. Từ Dịch Viện đến nơi này cách khoảng hơn năm trăm dặm, năm người cùng ngự kiếm phi hành, chỉ nửa canh giờ đã đến nơi. Huyền Âm chân nhân dừng giữa không trung, quay lại nhìn, thấy Lý Hoành Phi và Ngạo Tuyết có tốc độ cao nhất, cách một khoảng xa với Vân Phong và Lục Vân đến hơn trăm trượng.

Huyền Âm chân nhân thông báo: "Trước mặt là Tuyệt Âm cốc, mọi người xuống dưới đi. bốn bề của cốc đều có bố trí Âm dương tỏa ma trận nên không thể tiến vào tùy tiện, phải đi vào từ cốc khẩu". Dứt lời người ngự kiếm hạ xuống, nhẹ nhàng dừng ngay cốc khẩu. Rất nhanh chóng, Hoành Phi và Ngạo Tuyết đã ở ngay bên cạnh Huyền Âm chân nhân, cẩn thận thám xét hoàn cảnh xung quanh.

Đợi Lục Vân và Vân Phong đều tiếp đất, Huyền Âm chân nhân trừng mắt nhìn Vân Phong, giận dữ mắng: "Cái đồ vô dụng, còn không nhanh lên. Bây giờ ta sẽ dẫn bốn người vào trong. Sau khi đi vào, bên trong sẽ có hai ngả đường, một trái một phải. Mỗi nhóm hai người sẽ đi một hướng, đi sâu thêm sẽ lại gặp ngả rẽ, lúc đó mỗi người đi một đường, tiếp tục đi. Trên đường gặp những gì thì đó là vận mệnh của mỗi người. Những gì ta có thể tiết lộ đó là trong này có tổng cộng bảy sơn động, mỗi nơi đều có những yêu linh quỷ quái khác nhau. Sau bảy ngày, ai có thể thuận lợi trở về cốc khẩu thì phải xem bản lĩnh của các ngươi thế nào. Nếu như gặp phải yêu thú lợi hại nhất - Tiêu nguyệt thiên lang thì hãy cẩn thận. Bây giờ theo ta đi vào". Sau đó dẫn theo bốn người, từ từ tiến vào trong sơn cốc.

Lục Vân cẩn thận quan sát cốc khẩu, nơi này rất kỳ lạ, trông như miệng sói, hai bên có những đá tảng to, nhô cao như những chiếc răng nanh hung tợn, như muốn xé nát con mồi. Đồng thời, Lục Vân cũng chú ý đến trận pháp được bố trí bên trong cốc, ẩn tàng âm dương nhị khí, nguy hiểm khôn lường. Xem ra người bình thường muốn vào cũng khó.

Huyền Âm chân nhân dẫn mọi người đi vào, quẹo trái rẽ phải, vừa đi vừa nói: "Trận pháp này được lập theo âm dương bát quái, chỉ cần lưu ý một chút thì sẽ không bị lạc. Điểm đặc biệt của nó là khi vào thì khó nhưng ra thì dễ. Đương nhiên là đối với các ngươi, còn lũ yêu linh quỷ quái mà bước vào đây thì lập tức bị tiêu diệt bởi âm dương nhị khí trong này". Không lâu sau, họ đã vượt qua được đại trận, đến ngay nhập khẩu của Tuyệt Âm cốc.

Trước hai con đường một trái một phải, Huyền Âm chân nhân nhìn thẳng vào bốn người rồi nói: "Bây giờ các ngươi hãy vào đi, trong đó bảy ngày, với tu vi hiện tại, không ăn không uống chắc cũng không có vấn đề. Trên đường đi hãy cẩn thận, mục đích của chuyến đi là để nâng cao kinh nghiệm thực chiến cũng như khả năng ứng biến của mình, nên phải thật chú ý. Hoành Phi, ngươi hãy vào trước đi".

Lý Hoành Phi khẽ gật đầu, im lặng đi thẳng vào con đường bên tay trái. Còn Ngạo Tuyết thì bước nhanh đến phía tay phải. Vân Phong và Lục Vân nhìn nhau, Lục Vân đi theo con đường của Hoành Phi, Vân Phong chỉ còn đi vào con đường của Ngạo Tuyết.

Lục Vân đi dọc theo con đường nhỏ, rất nhanh đã gặp ngả rẽ tiếp theo. Chàng quan sát tỉ mỉ, ở đây tổng cộng có bốn nhánh đi khác nhau. Trong đó nhánh đường thứ hai bên trái có vài dấu chân in hằn trên mặt đất, hiển nhiên là do Lý Hoành Phi cố tình để lại nhằm nói với kẻ đến sau là mình đã đi con đường này. Lục Vân tần ngần một lúc, quyết định đi vào còn đường bên phải cuối cùng, chàng muốn cách Lý Hoành Phi càng xa càng tốt để có thể dễ dàng tu luyện mà không bị ai phát hiện bí mật của mình.

Đi được ba dặm đường, cảnh vật xung quanh dần thay đổi, thảo mộc um tùm, không khí trong lành, hoàn toàn không giống một nơi tập trung thất đại yêu vật trong chân tu giới. Lục Vân tự nhủ: "Hoặc giả đây là nơi bảo địa sơn linh thủy tú, nếu không thì tại sao yêu vật lại tề tụ tại đây?".

Cảm giác đầu tiên khi nhìn thấy sơn động trước mặt đó là yêu khí xung thiên, vô cùng kỳ dị. Động này rất sâu, trong thoáng chốc, hình ảnh bên trong động đã ẩn hiện trong đầu nhưng chỉ được phần động bên ngoài, trong khu vực sâu hơn nữa thì do yêu khí quá nặng, Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân bị quấy nhiễu không thể tiếp tục thám xét.

Lục Vân nhìn một lượt xung quanh, không một bóng người, cười nhẹ nhõm... Chàng chậm rãi đi vào trong động. Sơn động âm u nhưng Lục Vân không hề e ngại, với Ý Niệm Thần Ba đang được thi triển, mọi thứ đều rõ ràng trong đầu. Ở phía sâu trong kia, thấp thoáng cảm nhận được nguồn yêu khí dày đặc đang cuồn cuộn chuyển động. Lục Vân phát ngay ba luồng Ý Niệm Thần Ba để tiếp tục thám xét. Luồng thứ nhất có tần suất ba ngàn sáu trăm lần mỗi thức để thám xét bề mặt của nguồn yêu khí. Luồng thứ hai với bốn ngàn bốn trăm lần mỗi thức nhằm tìm kiếm tần suất ba động của nó. Luồng Ý Niệm Thần Ba cuối cùng có tần số cực thấp một lần mỗi thức để dò tìm phản ứng của yêu khí.

Bất ngờ sắc mặt của Lục Vân lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì cả ba nguồn Ý Niệm Thần Ba đều có những phản ứng kỳ lạ khác nhau, nhưng vẫn không biết rõ được cấu thành của nguồn yêu khí đó là gì. Điều này chưa từng xảy ra với chàng. Tuy nhiên, cẩn thận vẫn hơn, Lục Vân lập tức xuất kiếm linh không, thanh trường kiếm phát ra sắc đỏ chói lòa, xoay chuyển ngay trên đỉnh đầu, tỏa ra vòng hào quang đỏ rực bao bọc xung quanh cơ thể.

Lục Vân chân không tiếp đất, cơ thể dần lướt đi với tốc độ khá cao. Chớp mặt chàng đã đến một đại sơn động, nơi yêu khí cường thịnh, chắc hẳn có con yêu vật ghê gớm nào đó đang ẩn thân tu luyện tại đây. Lục Vân vừa bước đến, tức khắc tạo nên một mối hỗn loạn trong động. Vô số những khí thể màu đen tụ lại rồi tản ra, biến hóa thành vô số những hình trạng kỳ dị. Cùng lúc, chúng phóng ào ạt đến Lục Vân, như muốn nuốt chửng tất cả.

Lục Vân trừng mắt nhìn những khí thể đang phóng đến, cười nhạt. Ngay lúc đó, cơ thể của chàng bừng phát một nguồn khí tức cực kỳ bá đạo, đánh bật toàn bộ nguồn khí thể đang rào rào bay đến. Âm phong quỷ khí vang vọng trong động, rên siết một cách ai oán. Lục Vân vẫn giữ trên môi nụ cười lạnh lùng đến kỳ dị, thanh trường kiếm trên đầu sáng rực hơn nữa, chiếu rọi cả một vùng rộng lớn xung quanh. Lũ khí thể không đường trốn chạy, run rẩy tiêu tan dưới ánh hào quang đỏ rực.

Ngay lúc này, phía sau lưng bất ngờ có một bóng đen nhào đến, một bóng đen hình thù khủng khiếp, như muốn xé xác, ăn tươi nuốt sống Lục Vân. Cùng lúc, từ chín hướng phương vị cũng xuất hiện chín bóng đen với khí tức khác nhau, đằng đằng sát khí bổ nhào vào Lục Vân.

Lục Vân ngạo nhiên nhất tiếu, tại đây không có ai cả, chàng chính là người chủ đạo duy nhất, không cần giấu giếm gì nữa. Khắp cơ thể bùng phát ngũ sắc hào quang, tứ phía bố trí chín đạo Ý Niệm Thần Ba, tần suất của mỗi đạo không ngừng nâng cao, bao bọc lấy cơ thể của Lục Vân. Ngoài ra, thanh trường kiếm trên đỉnh đầu cũng không ngừng ánh lên vầng sáng đỏ chói, khiến cho lũ quỷ ảnh rú lên thảm thiết.

Lục Vân biết được từ Vân Phong rằng Liệt hỏa thiên cang kiếm của Dương viện cực kỳ bá đạo đối với yêu vật trên thế gian, dùng khắc chế chúng là tuyệt nhất. Còn thanh Trảm yêu diệt ma kiếm của Âm viện cũng có năng lực tương khắc với yêu ma quỷ quái. Lúc này, Lục Vân đang pháp huy uy lực của Liệt hỏa thiên cang kiếm, chỉ thấy ánh đỏ chói lòa, vô số thanh âm rên siết, nộ hống quỷ dị tràn ngập trong sơn động.

Trong mười đạo hắc ảnh xông vào tấn công Lục Vân thì lập tức có ba đạo bị đánh bật ra ngoài, tan thành ba luồng khói xanh, tiêu biến trong không khí. Bảy đạo hắc ảnh còn lại, mạnh mẽ hơn thì bị chấn lùi ra sau. Trong bảy đạo hắc ảnh này, Lục Vân cảm nhận được vẫn còn ba đạo yêu khí cường đại chưa hiện thân. Nhãn thần hàm tiếu, thần thái ngạo nhiên, thanh trường kiếm không ngừng xoay chuyển, hóa thành con hỏa long, cuộn mình gầm thét đầy uy nghi. Nhiệt khí từ cơ thể của nó tỏa ra xung quanh như hải lang nộ khởi, ào ào liệt hỏa địa ngục, càn quét xung quanh, thiêu rụi mọi âm phong quỷ khí gần đó... tiếng gào thét đau đớn lại tràn ngập trong động, nghe đến kinh tâm động phách, ghê rợn khôn cùng.

Lục Vân song thủ chắp sau lưng, mỉm cười thách thức: "Để xem còn trốn không, yêu nghiệt, hiện thân ngay". Dứt lời, hỏa long vụt người xông vào một hắc ảnh đang lởn vởn gần đó. hai đạo hồng quang và hắc khí cuộn vào nhau, tạo nên cảnh tượng thật hoành tráng. Hỏa long hùng hổ, trương khẩu nộ mục, giơ nanh đưa vuốt chiến đấu kịch liệt với luồng hắc vân. Nhiệt lang cuồn cuộn chạm trán cùng âm lâm hàn khí, phát ra những âm thanh ma sát chói tai.

Ánh mắt của Lục Vân hàn quang nhất hiện, đột nhiên thu hồi trường kiếm, hào quang vụt tắt, cả sơn động lại chìm vào bóng tối. Khi mọi thứ lại soi mình dưới ánh sáng đỏ rực, thì thanh trường kiếm đang xoay chuyển trên đỉnh đầu của Lục Vân, chàng nhìn chằm chằm vào luồng hắc khí tỏa sắc yêu diễm quang, trầm giọng nói: "Vẫn không hiện thân? Muốn ta động thủ phải không?".

Bất ngờ một giọng nói truyền đến: "Kẻ tu đạo, ngươi đừng làm quá đáng, đây là Tuyệt Âm cốc, không phải nơi dừng chân của bọn đạo nhân các ngươi, ngươi còn không rời khỏi thì đừng trách". Trong giọng nói âm trầm ẩn chứa vài phần uy hiếp, đe dọa.

Lục Vân lạnh lùng nhìn khối hắc ảnh, cười nhạt: "Tuy các ngươi tam vị nhất thể nhưng ta vẫn có thể ép các ngươi hiển lộ chân thân, lúc đó thì e là hối hận không kịp đấy. Từ lúc ta bước vào trong này là xem như số mệnh của các ngươi hôm nay phải bị tiêu diệt. Sở dĩ ta bắt các ngươi hiện hình là để xem bản thể thế nào, nếu không phải tà ác thì có lẽ... ta sẽ nương tay".

Giọng nói âm trầm lại cất lên, gầm gừ: "Kẻ tu đạo, ngươi quá ngạo mạn ngông cuồng rồi đấy. Đã từng có biết bao kẻ liều lĩnh đến đây, miệng lưỡi xấc láo, kết quả... hà hà, đều phải chết và trở thành món ngon để nhét kẽ răng. Hôm nay ngươi cũng chung số phận thôi, ha ha ha. Tuy ta có thể ngửi thấy khí tức của Dịch Viện, nhưng muốn sống ư? Đừng hòng!". Dứt lời, lập tức xuất hiện sáu đạo thực thể ảnh tử, công kích Lục Vân. Lục Vân trừng mắt nhìn, toàn là dã lang, thể hình kỳ dị, hung tợn đầy sát khí. Trên đầu của bọn chúng đều ẩn hiện vầng sáng tà ác, hiển nhiên không phải loài lang bình thường.

Cả sáu con lang yêu thân pháp nhanh nhẹn, lướt như gió, nanh nhọn sắc ánh lên ánh hàn quang đầy yêu khí, từ mọi hướng tấn công Lục Vân tới tấp. Nhìn tình hình, có thể biết ngay lũ lang yêu này biết hợp kích chi thuật, vận dụng nhuần nhuyễn chiến thuật, dồn ép và tấn công con mồi. Ánh mắt của Lục Vân chớp nhoáng nhận thấy sự khác biệt của lũ lang sói này, hồng quang khẽ dời, Lục Vân lùi ra khỏi phạm vi ba trượng, nhẹ nhàng tránh khỏi tầm tấn công của lũ lang yêu. Chàng vẫn bình thản, mỉm cười quái dị, chờ đợi đợt tấn công thứ hai của chúng.

Lục Vân thầm nghĩ, thời gian bảy ngày vẫn còn dài nên không cần vội vã. Mục đích đến đây là để tu luyện khả năng ứng biến nên cứ vờn với lũ lang yêu thân thủ bất phàm này, nhằm nâng cao kỹ xảo phản ứng và ứng địch của mình. Thật tiện lợi! Nghĩ là làm, Lục Vân thu hồi Ý Niệm Thần Ba, tay cầm trường kiếm, xông vào vòng vây của lục lang. Lăm lăm thanh kiếm rực lửa trên tay, Lục Vân lập tức xuất ba mươi sáu nhát kiếm, phân kích sáu con lang yêu.

Kiếm pháp mà Lục Vân đang thi triển chính là Liệt hỏa thiên cang kiếm quyết của Dịch Viện, chỉ là không kết hợp với pháp quyết thần lực mà thôi. Chàng định sử dụng những chiêu thức kiếm quyết bình thường để tiêu diệt lũ lang yêu.

Thanh trường kiếm vùn vụt kiếm khí, vô hình trung tạo thành một vòng khí bao bọc xung quanh cơ thể Lục Vân. Đồng thời vô số những kiếm khí sắc bén phóng ra ngoài, đánh trúng ba con lang yêu, khiến chúng thét lên đau đớn, lập tức hóa thành luồng hắc khí, tiêu tan. Kiếm khí tung hoành, thạch đá cát bụi trong động rào rào chuyển động, bay lên phủ mờ cả một vùng.

Cơ thể của Lục Vân không ngừng chuyển động giữa không trung, đan xen với ánh kiếm loang loáng, kiếm khí cường hoành vô cùng, khiến cho ba con lang yêu còn lại sợ hãi không nơi trốn chạy. Lục Vân lừ mắt lạnh lùng: "Còn không phục pháp? Xem kiếm". Từng tầng kiếm khí tạo thành những vòng sáng hình tròn, vây lấy ba con lang yêu, thu hẹp dần. Chúng cố hết sức né tránh, muốn xông phá khỏi các tầng kiếm khí nhưng khi vừa chạm vào kiếm quang rực đỏ, cơ thể lập tức teo đi. Trong phút chốc, chúng rú lên thật thê lương, cơ thể dần dần bị kiếm quang đỏ lòa nuốt chửng.

Lục Vân tay phải cầm kiếm, vận khí, một luồng kiếm khí của Liệt Hỏa thiên cang phối hợp với Dịch Thiên thập nhị quyết, đầy uy lực, phất một đường thật mạnh về phía khối hắc khí. Chỉ thấy khí thể đen đó phóng ra đón lấy kiếm khí cương mãnh của Lục Vân, hai loại chân khí đối ngược chạm nhau, tạo nên một tiếng nổ rung chuyển sơn động.

Kiếm quang rực sắc đỏ của Lục Vân một nhát kích trúng khối khí thể đen đặc, nhưng lạ thay, từ bên trong luồng khí thể, xuất hiện một đạo hào quang đen sáng, đỡ lấy đường kiếm mạnh mẽ của Lục Vân. Khí quang bị chấn mạnh, văng ngược về, khiến cho Lục Vân ngỡ ngàng...

Lục Vân cẩn thận xem xét ánh hào quang màu đen đang bay lòng vòng xung quanh khối khí thể, ánh mắt đầy trầm tư. Trông nó như một chiếc nanh sói, dài và to khoảng ba thước. Lục Vân không ngờ rằng lũ yêu thú này lại biết luyện khí, thật là không đơn giản. Xem ra trong này còn ẩn tàng nhiều điều bí ẩn nữa...

Lặng lẽ quan sát chiếc lang nha đang lượn qua lượn lại, đôi mắt của Lục Vân bất chợt phát ra ánh hào quang sáng rỡ, một khí thế ngạo lập thiên địa lan tỏa khắp mọi ngõ ngách trong sơn động. Cơ thể dần tỏa sáng vầng sáng màu xanh, ngày càng rực rỡ hơn. Nhẹ nhàng dang chân, Lục Vân lạnh lùng trừng mắt nhìn thẳng vào khối hắc khí, từ từ đến gần.

Trong sơn động, mọi vật như nín thở, một trận quyết đấu giữa người và yêu thú sắp trình diễn ngay tại đây. Trong sơn động âm u tối tăm, những ánh hào quang xanh đỏ soi rọi cả một góc sơn động, cảnh vật trông thật huyền bí. Trước trận đại chiến, bất ngờ âm phong khởi dậy, vô số những tiếng thét gào rên rỉ văng vẳng như tiếng khóc than của vong linh, khiến người nghe thấy phải rợn nguời. Khoảnh khắc quái dị vừa rồi, thật ra là ám thị điều gì?

Thất Giới Truyền Thuyết - Chương #13