Thấy Bách Linh tương đối bình tĩnh, ba người nơi đây không hề có quan hệ trực tiếp với nàng, nhưng nàng vẫn nắm chặt tay của Hải Nữ đứng yên lặng một bên.
Thời gian trôi qua trong trầm lặng. Khi nhang đèn hóa thành tro bụi, Trương Ngạo Tuyết ngồi trước phần mộ, nhỏ giọng nói:
- Sư thúc, sư huynh, Ngạo Tuyết đến đây bái tế các vị. Bây giờ, sư phụ và Phong sư huynh cũng đã rời các con mà đi rồi, Dịch viên chỉ còn lại Càn Nguyên sư bá, con, Lục Vân, Vân Phong là bốn người. Sư thúc, báo cho người nghe một tin tốt lành, Vân Phong đã luyện thành tu vi, thực lực hơn hẳn Kiếm Vô Trần, trở thành đệ tử kiệt xuất nhất của Dịch viên, người hẳn phải cao hứng với đệ ấy lắm. Hiện nay, đệ ấy đang đi tìm tung tích của Dịch viên, đợi sau khi tìm được rồi sẽ trùng kiến lại Dịch viên, hơn nữa còn đưa di cốt các vị về lại cố hương cùng chưởng giáo sư bá, Tử Dương sư bá, sư phụ, sư huynh. Nghỉ ngơi đi, cừu hận các vị con ghi nhớ trong lòng, chắc chắn có một ngày chúng con sẽ lấy đầu Kiếm Vô Trần tế tự các vị.
Thương Nguyệt đứng bên cạnh, nhỏ giọng an ủi:
- Đừng đau lòng, tỷ tin chắc bọn họ đang nhìn chúng ta, hy vọng chúng ta được vui vẻ hạnh phúc.
Trương Ngạo Tuyết đứng lên cất lời:
- Muội biết, nhưng đời này muội đã thiếu nợ bọn họ quá nhiều thứ.
Thương Nguyệt cũng nói:
- Nỗ lực là một loại quyết tâm. Bọn họ đã không tiếc sinh mạng hy sinh cho muội, điều đó cho thấy trong lòng bọn họ đều hy vọng muội bình an vô sự, chứ không hy vọng trong lòng muội phải áy náy.
Bách Linh tán đồng:
- Thương Nguyệt nói không sai, những điều không vui trong dĩ vãng muội hẳn phải quên đi, sống cho vui vẻ, đó mới là sự báo đáp tốt nhất cho họ.
Trương Ngạo Tuyết nhìn hai người, hơi hơi gật đầu, nhỏ nhẹ nói:
- Đa tạ các vị.
Thương Nguyệt và Bách Linh mỉm cười không nói, Hải Nữ lại đi đến bên cạnh Trương Ngạo Tuyết, kéo áo nàng lên tiếng:
- Dì Ngạo Tuyết đừng đau lòng, Hải Nữ đi cùng với người.
Trương Ngạo Tuyết hơi cảm động, vuốt ve mái tóc của Hải Nữ, nhỏ giọng nói:
- Hải Nữ thông minh, có con bên cạnh ta chắc chắn ta rất vui vẻ.
Hải Nữ mỉm cười ngọt ngào, ôm lấy thân thể của nàng.
Lúc này, đầu giờ đã qua, giờ tỵ sắp đến. Lục Vân từ trước đến giờ vẫn ngậm miệng không nói, lúc này đột nhiên lên tiếng:
- Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đi loanh quanh thưởng thức một chút phong cảnh của Hoa Sơn thôi.
Thương Nguyệt đáp:
- Từ lúc nơi này bị Thiên Sát phá hủy, rất nhiều cảnh sắc đã không còn, hiện nay …
Cắt đứt lời của nàng, Bách Linh cười nói:
- Nếu Lục Vân muốn đi loanh quanh, chúng ta hãy theo huynh ấy đi.
Nói rồi tròng mắt đảo tròn, đưa mắt ra dấu cho Thương Nguyệt.
Thấy vậy, Thương Nguyệt không nói thêm lời nào, cả năm người liền rời khỏi nơi đó.
Bước chậm trên Hoa Sơn, khuôn mặt Lục Vân cứ mang nụ cười kỳ dị, điều này khiến cả ba cô đều không hiểu được.
Khi năm người đến một vách núi thẳng đứng, Lục Vân đứng yên lặng, ngắm nhìn về xa xa, toàn thân lộ ra mấy phần ngạo khí kinh trời.
- Trước đây, ta đã gặp Thiên Sát nơi đó, chọn phương án thối lui, không phải vì sợ hãi mà chỉ không muốn gây hại đến những người an nghỉ kia. Lần này đây, ta rời khỏi nơi đó, cũng chính vì nguyên nhân tương tự.
Thương Nguyệt lên tiếng:
- Té ra là như vậy, huynh suy nghĩ rất đúng. Hôm nay, huynh xuất hiện ở Hoa Sơn, dĩ nhiên thiên hạ đều biết. Một lúc nữa hẳn liền có người đến nơi này.
Lục Vân nói:
- Thật ra có người đến rồi, chỉ có điều người ấy không xuất hiện mà thôi.
Thương Nguyệt thất kinh, đưa mắt cho Ngạo Tuyết, Bách Linh. Ba người nhanh chóng quan sát động tĩnh bốn phía.
Rất nhanh, Trương Ngạo Tuyết phát hiện liền mở miệng nói:
- Có hai luồng khí tức, ở cách đây mười dặm về phía Tây, đang ra sức ẩn chứa khí tức, vì thế muội tạm thời còn không biết đối phương là ai.
Bách Linh điềm nhiên đáp:
- Không cần quan tâm đến bọn chúng, đến lúc bọn chúng sẽ tự xuất hiện. Bây giờ, khó có thể thanh tịnh được một lúc, hay là chúng ta hãy thưởng thức cảnh đẹp trước mắt cho tốt.
Thương Nguyệt và Trương Ngạo Tuyết nghe vậy bật cười, Hải Nữ lại la lên đòi du ngoạn trong tầng mây.
Lục Vân mỉm cười đồng ý, để bốn người nắm lấy tay nhau, bản thân nắm tay Bách Linh và Trương Ngạo Tuyết. Cả năm người hình thành một vòng, vừa xoay tròn vừa bay trong tầng mây về phía vách núi thẳng đứng.
Thời khắc đó, Lục Vân bỏ hết mọi thứ, chủ động tiếp đãi bốn người kia du lịch trong tầng mây ở đỉnh Hoa Son này.
Bốn người rất cao hứng, đặc biệt là Bách Linh, Thương Nguyệt và Ngạo Tuyết.
Trước kia, tình yêu của Lục Vân đối với bọn họ chỉ ẩn chứa thầm lặng trong lòng.
Hiện nay, Lục Vân đột nhiên biến đổi khiến ba người có cảm giác khác đi, trong lòng không khỏi dâng lên hào tình mong chờ.
Dường như phát hiện được tâm tình của cả ba cô Lục Vân mỉm cười nhẹ nhàng với họ, một tình cảm yêu thương âm thầm nối kết mọi người với nhau.
Thời gian khoái lạc luôn luôn trôi qua trong nhanh chóng. Khi một luồng khí tức quen thuộc đến gần, Lục Vân buông cả bốn người kia, đưa mắt nhìn bóng người đang đến.
Rất nhanh, một bóng trắng xuất hiện trước mắt mọi người. Đó là một người đàn ông trung niên áo trắng, tướng mạo anh tuấn, có ba phần tà khí.
Vừa gặp mặt, Lục Vân cười hơi quái dị, nhẹ giọng nói:
- Rất bất ngờ, ngươi lại là người xuất hiện đầu tiên.
Bạch Vân Thiên cười nói:
- Ta và ngươi ít nhiều cũng gọi là cố nhân, hai bên không có ân oán với nhau, vì thế tự nhiên mà đến. Những người khác tình hình không giống vậy, tự nhiên không dám ngang nhiên xuất hiện.
Lục Vân cười đáp:
- Đúng thế, trong Tu Chân giới có rất nhiều tà phái, với cả Thiên Ma giáo và Ma Thần tông, ta còn chưa có gì quá đáng.
Bạch Vân Thiên cười nói:
- Thật ra ngươi xuất thân từ Dịch viên, vốn thuộc về nhân sĩ chính đạo. Đáng tiếc Kiếm Vô Trần lòng dạ hẹp hòi, cố ý ép ngươi ra khỏi chính đạo, cuối cùng khiến cho chính đạo không gượng dậy nổi nên mới có cục diện của ngày hôm nay.
Mỉm cười bình thản Lục Vân lên tiếng:
- Hôm nay chắc ngươi không phải đặc biệt đến đây để ôn lại chuyện cũ với ta chứ?
Bạch Vân Thiên cười ha hả đáp:
- Ta nói đúng tự nhiên ngươi không tin, nhưng nếu không đúng thì vì chuyện gì đây?
Lục Vân trả lời:
- Điều này ngươi phải tự hỏi mình.
Bạch Vân Thiên quét mắt qua những người còn lại, ánh mắt dừng ở Hải Nữ, kinh ngạc nói:
- Cô bé này là …
Lục Vân đáp:
- Đây là đồ đệ ta mới thu nhận tên là Hải Nữ.
Bạch Vân Thiên thất kinh, sau đó lên tiếng khen ngợi:
- Nhãn quang thật tốt, đồ đệ này của ngươi tương lai người khác khó mà so được.
Lục Vân vẻ mặt bình tĩnh, đưa mắt nhìn về xa xa, điềm nhiên nói:
- Thời gian không còn sớm, ngươi nên nắm chắc thời cơ.
Lời này hơi kỳ quái, nhưng trong tai của Bạch Vân Thiên như tiếng sấm nổ, khiến hắn thất kinh hồn vía.
Kinh hãi nhìn Lục Vân, Bạch Vân Thiên lên tiếng:
- Lục Vân vẫn là Lục Vân, không những có tu vi kinh thế hãi tục, còn có tầm nhìn soi thấu lòng người. Lần này ta đến đây, thật ra chỉ muốn xem thử kết cục cuối cùng. Dù sao ta cũng là Ma Thần tông chủ, nên muốn khảo sát vận mệnh sau này của Ma Thần tông.
Lục Vân vẻ mặt vô tình, lạnh lùng nói:
- Nếu như mọi thứ tà ác đều bị tiêu diệt, mục tiêu kế tiếp ngươi cho là ta có hướng về ngươi hay không?
Bạch Vân Thiên khuôn mặt biến hẳn, ánh mắt quan sát vẻ mặt Lục Vân, đáng tiếc lại không biết được gì. Trầm ngâm một lúc, Bạch Vân Thiên lên tiếng:
- Ta không nghĩ như vậy.
Lục Vân nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi tiếp:
- Ngươi khẳng định chắc chắn chăng?
Bạch Vân Thiên hơi chột dạ, chần chừ lên tiếng:
- Trong cuộc sống không hề có hòa bình tuyệt đối, nhưng có sự an bình tương đối. Chính và tà chính là hai đặc tính của con người vĩnh viễn đối lập nhưng lại không thể tiêu diệt. Một khi không còn tà ác, cũng sẽ không còn tồn tại chính nghĩa.
Nghe vậy, Lục Vân bật cười nói:
- Câu này rất có lý, hy vọng ngươi không quên nó đi. Khi dục vọng bắt đầu dâng lên, điều đầu tiên ngươi phải nghĩ đến chính là cái bẫy phía sau dục vọng. Được, lại có một cố nhân đến rồi, lần này sợ là rất khó giữ bình tĩnh để nói chuyện.
Bạch Vân Thiên thất kinh, ánh mắt nhìn xa xa. Chỉ thấy một đám mây đen đang nhanh chóng đến gần, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trên đỉnh đầu.
Một tiếng rít “ào” được Tam Đầu Linh xà trên vai Bách Linh phát ra. Chỉ thấy nó giận dữ nhìn lên không trung, toàn thân hơi run lên nhè nhẹ, trong mắt đầy vẻ e ngại sợ sệt.
Tứ Linh thần thú cảm nhận được tâm tình của nó, liền mở miệng rống lên một tiếng, lập tức hóa thành một luồng sấm sét khiến cho không gian trăm dặm chấn động kịch liệt, một luồng khí mênh mông to lớn phóng thẳng lên tầng mây đánh lui vầng mây đen vừa rồi.
Một tiếng “hống” giận dữ vang lên, vầng mây đen quay cuồng, tiếng đáp trả to lớn của Ma long đối thẳng với sự khiêu khích của Tứ Linh thần thú.
Lúc này, đỉnh Hoa Sơn cuồng phong hội tụ, dòng khí mạnh mẽ làm rung chuyển núi đồi, khiến cho mặt đất rung lên bần bật, thời không dời chuyển.
Ở giữa đó, Lục Vân ngạo nghễ đứng vững, khí thế toàn thân ngưng đọng nặng nề, “Hải Tâm quyết” thần kỳ khiến cho không gian hoàn toàn yên tĩnh, không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, né tránh sức hủy diệt đáng sợ kia.
Bạch Vân Thiên nhanh chóng tiến gần đến Lục Vân, ánh mắt nhìn lên bầu trời, miệng kinh hãi thốt lên:
- Đúng là U Minh Ma long, ngày trước con quỷ này đã hủy diệt tổng đàn của Trừ Ma liên minh.
Lục Vân vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn ma long trên trời, nhạt nhẽo lên tiếng:
- Ta biết, vì thế ta chờ mãi nó ở đây. Bây giờ nơi này rất nguy hiểm, tông chủ muốn bỏ đi hay tiếp tục ở lại quan sát?
Bạch Vân Thiên chần chừ một lúc, đáp lời:
- Tốt hơn ta hãy rời xa nơi này một chút, con quỷ này ta không muốn chọc đến.
Nói rồi hình bóng lóe lên liền biến mất giữa hư không.
Đợi Bạch Vân Thiên đi rồi, Lục Vân nói với ba cô:
- Ma long này thực lực kinh người, không rõ có mạnh mẽ như Cự Linh thiên thú hay không, hay các muội hãy lùi lại trước đã, để huynh và Đại linh nhi xử lý.
Hải Nữ lên tiếng:
- Sư phụ, con muốn ở lại giúp sư phụ.
Lục Vân đáp:
- Hải Nữ đừng gấp, một lúc nữa con mới ra tay cũng không muộn, bây giờ mọi người hãy rời đi trước đã.
Hải Nữ vâng dạ, cùng với ba người Bách Linh bay về phía xa xa.
Đưa tiễn bốn người rồi, Lục Vân phất tay triệu hồi Tứ Linh thần thú trên đầu, bay lên trên tầng mây, bình tĩnh nhìn người đàn ông tóc đỏ trên lưng của U Minh Ma long.
Ánh mắt lạnh lùng tàn khốc, cừu hận vô tình, trong lòng Lôi Thiên đầy dẫy thù hận.
Thấy vậy, Lục Vân không thèm để ý, chỉ lạnh lùng nhìn Lôi Thiên, hờ hững lên tiếng:
- Ngươi đã quên mất cảnh cáo của ta, quả thật đáng tiếc.
Lôi Thiên giọng hận thù đáp trả:
- Câm miệng, ta không hề quên, ta luôn nhớ rõ những lời ta đã thốt lên, ngươi dám náo loạn Vân Chi Pháp giới, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Bây giờ chúng ta đã gặp lại lần nữa, ngươi cũng chịu chết thôi.
Nói rồi hai tay giơ cao, sét điện chói mắt gào thét đánh xuống, tốc độ của nó nhanh kinh người.
Đối mặt với công kích của Lôi Thiên, Lục Vân vẫn không chút sợ hãi, không hề trả đũa, cũng không né tránh, vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Ngươi thay đổi rồi, ngày đó khi gặp ngươi, tóc của ngươi hãy còn đen.
Lôi Thiên vẻ mặt dữ tợn quát lên:
- Ta thay đổi rồi, nhưng điều đó cũng đều do ngươi mà thôi.
Còn đang nói, chớp điện trên trời đã đánh xuống, toàn bộ tập trung lên người của Lục Vân.