Chương 1015: Tà Thần Quy Túc (Tà Thần ...


Đứng yên lặng như núi, ngóng nhìn xa xa, ưu thương nhàn nhạt mơ hồ trong lòng.

Trong gió nhẹ, Chu Hỷ nhớ lại chuyện xưa, năm tháng dĩ vãng hệt như một giấc mộng, đến cuối cùng chỉ còn ưu sầu rõ ràng mà thôi.

Cúi đầu, nhìn lại vật trong tay, đó là thứ còn lại duy nhất của hắn, đã từng bầu bạn với hắn đi qua cơn phong ba, trải biết bao hiểm trở sinh tử.

Thở dài sâu lắng, Chu Hỷ ngửng đầu, trên bầu trời mây đen chầm chậm trôi, hệt như giấc mộng tàn đã qua cứ vang vọng trong lòng.

Đột nhiên, một làn sáng trắng phá vỡ giấc mộng tàn, chỉ thấy trên bầu trời một bóng hình lóe lên, Ma Thần tông chủ Bạch Vân Thiên chầm chậm hạ mình xuống.

Lạnh lùng nhìn hắn, Tà Thần Chu Hỷ thản nhiên nói:

- Nơi hoang vắng gặp lại có chút nào trùng hợp chăng?

Bạch Vân Thiên tươi cười, nhỏ nhẹ nói:

- Tà Ma vốn là đồng đạo, gặp mặt hà tất phải lạnh nhạt như vậy?

Tà Thần Chu Hỷ hờ hửng đáp:

- Ngươi là ngươi, ta là ta. Tà Ma tuyệt đối không cùng phái, gần nhau chút đỉnh. Nói đi, ngươi xuất hiện gặp ta vì nguyên nhân nào.

Bạch Vân Thiên mất đi nụ cười, trầm giọng nói:

- Nghe nói ngươi đi lại gần gũi với Trừ Ma liên minh, vì sao hiện nay lại đi có một mình?

Tà Thần Chu Hỷ trả lời:

- Chuyện của bổn Tà Thần không nhọc tông chủ phải hỏi đến, ngươi hãy nói trực tiếp ý muốn của mình đi.

Bạch Vân Thiên thấy hắn không nói, vẻ mặt hơi lạnh lại, hừ khẽ nói:

- Cũng được, bổn tông chủ không muốn loanh quanh với ngươi, lần này vô tình gặp nhau, tiện thể muốn hỏi thăm ngươi một chuyện.

Chu Hỷ hai mắt hơi khép hờ, không hiểu lên tiếng:

- Ngươi đường đường là Ma Thần tông chủ, thủ hạ vô số, sao lại đến hỏi ta vậy?

Bạch Vân Thiên nhún vai, bĩu môi đáp:

- Ta cho dù thủ hạ nhiều, cũng không phải chuyện gì cũng biết, tự nhiên có lúc phải tìm người khác xin chỉ giáo.

Chu Hỷ nghe vậy gật đầu điềm nhiên nói:

- Ngươi hỏi đi, chuyện gì?

Bạch Vân Thiên đáp:

- Nghe nói Thiên Tuyệt trảm pháp có thể phá vỡ mọi pháp quyết, ta muốn hỏi qua, ngươi có thể phá giải được Vu thuật quỷ bí không?

Chu Hỷ nhìn hắn, nghi ngờ hỏi:

- Ngươi hỏi chuyện này làm gì?

Bạch Vân Thiên đáp:

- Ngươi hãy trả lời ta trước đã.

Chu Hỷ chần chừ một lúc mới trả lời:

- Thiên Tuyệt trảm pháp có thể phá mọi pháp quyết hữu hình, nhưng lại có ba thứ không phá được.

Bạch Vân Thiên hơi thất vọng nhỏ giọng nói:

- Nói như vậy là không phá được Vu thuật rồi. Thôi, coi như ta chưa từng đến, cáo từ.

Nói rồi bay lên, nhưng chớp mắt đã quay lại chỗ cũ.

Chu Hỷ nghi hoặc hỏi lại:

- Ngươi đây là … ồ … người nào đó, ra đi.

Đưa mắt nhìn qua phía trái, Chu Hỷ chỉ thấy một bóng hình màu tím đang bay trong không trung rừng núi đến, toàn thân phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Bạch Vân Thiên nhìn người đó, nhỏ giọng nói:

- Tu vi thật mạnh mẽ, khí tức này hơi quen thuộc, dường như đã từng gặp qua rồi.

Chu Hỷ gật đầu đáp:

- Người này thực lực phi thường, mơ hồ trên cả ta và ngươi.

Giây lát, hình bóng màu tím đã đến bên hai người, ánh sáng tím lưu chuyển quanh thân, không thể nhìn rõ được dung mạo thân thể, chỉ đôi mắt lấp lánh ánh sáng an hòa. Liếc qua hai người, bóng tím điềm nhiên lên tiếng:

- Thực lực hai vị kinh khiếp, chỉ có tâm ma quá nặng, đáng tiếc thật.

Chu Hỷ nói:

- Vì sao lại đáng tiếc?

Bóng tím đáp:

- Người bị tâm ma, trong lúc tu luyện bị ma chướng. Nếu như trừ đi được tâm ma, hai vị hẳn có thể tiến cao hơn một tầng.

Bạch Vân Thiên nhìn bóng tím, nghi ngờ hỏi:

- Ngươi là ai? Quả thật biết bọn ta sao? Vì sao ta có cảm giác quen thuộc với ngươi?

Bóng tím điềm nhiên cười đáp:

- Ta là ta, cũng không phải là ta, kính hoa thủy nguyệt vốn không có quả. Quên chuyện lúc trước, trừ đi tâm ma, sau kiếp nạn sẽ thành phật.

Nói rồi bóng tím tự bỏ đi, hệt như một cơn gió mát, biến mất ở xa xa.

Chu Hỷ cau chặt mày, suy tư câu nói của bóng tím, Bạch Vân Thiên vẻ mặt lại cổ quái, rất lâu sau đột nhiên kinh hãi la lên:

- Đúng là hắn, ta nghĩ ra rồi.

Nghiêng đầu, Chu Hỷ hỏi lại:

- Hắn là ai? Ngươi nghĩ ra điều gì?

Bạch Vân Thiên đáp:

- Hắn chính là chưởng giáo đời trước của Tiên Kiếm môn – Tử Chuyết, lúc nhỏ ta đã từng gặp qua. Nghe nói hắn đã phi thăng lên Cửu Thiên Hư Vô giới, không ngờ hôm nay lại gặp ở nơi này.

Chu Hỷ ồ lên một tiếng, hoàn toàn không kích động, chỉ lạnh nhạt nói:

- Té ra là hắn, khó trách tu vi lại cao thâm khó lường. Được rồi, ta phải đây, ngươi cũng đi đi.

Bạch Vân Thiên hỏi:

- Ngươi muốn đi? Đi đâu?

Chu Hỷ vẻ mặt bình tĩnh nhẹ giọng nói:

- Đi đến một nơi có thể loại bỏ tâm ma, trải qua một cuộc sống an bình.

Bạch Vân Thiên nghi hoặc nói:

- Nơi nào có thể trừ được tâm ma?

Chu Hỷ nhẹ nhàng bay lên, điềm nhiên đáp:

- Tâm ma có rất nhiều loại, người khác nhau sẽ có tâm ma khác nhau. Ngươi chỉ cần hiểu rõ tâm ma bản thân mình là gì, đến lúc đó ngươi tự nhiên biết được nơi nào có thể khiến ngươi trừ khử được tâm ma.

Nhìn Chu Hỷ đi về phía xa xa, Bạch Vân Thiên vẻ mặt biến chuyển hoài, rất lâu mới nhỏ giọng nói:

- Người có tâm ma, cũng có dục vọng. Có bao nhiêu người có thể tránh thoát được đây?

Nghi vấn nhàn nhạt theo gió bay đi. Không biết lúc nào, Bạch Vân Thiên cũng biến mất, chỉ còn lại những làn gió nhẹ, thổi qua êm ái …

Bay trong biển mây, nhìn dãy núi nhấp nhô dưới chân lùi lại nhanh chóng, vẻ mặt Hải Nữ hơi có chút hoài niệm mới lạ.

Trước đây, nó cũng đến từ nhân gian, đáng tiếc lúc đó còn nhỏ, ký ức dĩ vãng sớm mơ hồ khó phân biệt. Hiện nay, quay lại nhân gian, những cảnh tượng vốn phải quen thuộc lại biến thành xa lạ khiến nó quên cả việc nhớ lại.

Phát hiện sự khác lạ của nó, Bách Linh vừa vuốt ve mái tóc của nó, vừa mỉm cười hỏi:

- Hải Nữ, đang suy tưởng gì đó?

Ngửng đầu, Hải Nữ nhìn Bách Linh, vẻ mặt hơi thương cảm đáp:

- Hải Nữ nghĩ đến cha mẹ.

Bách Linh đang cười cứng lại, an ủi:

- Đừng đau lòng, bọn họ nhất định ở trên trời nhìn con, chúc phúc cho con, hy vọng con sống khoan khoái vui vẻ.

Hải Nữ ôm chặt nàng, nhỏ giọng nói:

- Hải Nữ biết, vì thế Hải Nữ không khóc, Hải Nữ phải sống cho thật sự vui vẻ thoải mái, đi theo sư phụ và ba dì thân thương, từ từ lớn lên.

Bách Linh thương cảm lên tiếng:

- Hải Nữ rất thông minh, sau này nhất định sẽ giống như sư phụ của con dương danh thiên hạ. Lúc đó, cha mẹ con đều cảm thấy tự hào vì con.

Hải Nữ vẻ mặt hơi nhúc nhích, si ngốc nói:

- Phải vậy chăng? Thế Hải Nữ nhất định sẽ nỗ lực, để cha mẹ tự hào vì con.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Thương Nguyệt và Trương Ngạo Tuyết hơi cảm xúc, bọn họ từ nhỏ đã tu luyện ở sư môn, cũng không biết cha mẹ là ai, nhiều năm nay trong lòng không chút tạp niệm. Bây giờ, tu vi đã thành công, nhớ lại năm trước, ký ức lãng quên không khỏi mờ hiện lên trước mắt.

Quay đầu, Lục Vân nhìn cả bốn người, nhỏ nhẹ nói:

- Mọi thứ dĩ vãng như giấc mộng trôi qua. Tương lai sắp tới mộng đẹp không ngừng. Bỏ hết đau thương, nhìn về tương lai, cuộc sống tươi đẹp đang ở ngày mai.

Nhìn lại chàng, cả bốn người vẻ cổ quái. Hải Nữ hỏi:

- Sư phụ chưa bao giờ đau thương sao?

Lục Vân cười cười, nhỏ nhẹ đáp:

- Có, nhưng sư phụ không bị đau thương đánh bại được.

Hải Nữ nghe rồi, nghiêm mặt nói:

- Hải Nữ cũng muốn được như sư phụ, không để bất cứ chuyện gì đánh bại được mình.

Vui vẻ mỉm cười, Lục Vân lên tiếng:

- Được, nhớ lấy lời của con, đừng khiến chúng ta phải thất vọng. Bây giờ, không còn sớm nữa, chúng ta hãy tìm một nơi nghỉ ngơi trước đi.

Nói rồi liền quan sát tình hình trên mặt đất, nhanh chóng phát hiện có một trấn nhỏ, liền dẫn bốn cô nhẹ nhàng hạ xuống.

Tìm được một quán rượu, Lục Vân đặt một bàn lớn, tiếp đãi bốn cô ăn uống. Lúc này, bầu trời dần dần tối đi, quán rượu theo lý thuyết phải tới giờ làm ăn, nhưng nơi này lại vắng lặng khiến cho người ta kỳ quái.

Kêu tiểu nhị đến, Lục Vân hỏi:

- Công việc vì sao lại kém như thế?

Tiểu nhị bật cười khổ đáp:

- Công tử có chuyện không biết, hiện nay thiên hạ bị quỷ quái hoành hành, bách tính đã sớm như chim non bị tên, còn ai dám đi ra ngoài nữa đây?

Lục Vân nghe vậy tỉnh ngộ, dò hỏi:

- Nghe nói Trừ Ma liên minh liên tục bảo hộ hòa bình nhân gian, bọn họ lẽ nào không tận hết sức lực chăng?

Tiểu nhị đáp:

- Trừ Ma liên minh có thể nói là cứu tinh của chúng ta. Nhưng bọn họ nhân lực có hạn, cũng không thể chiếu cố đến tất cả mọi nơi.

Lục Vân hơi hơi gật đầu, phất tay nói:

- Được rồi, đa tạ tiểu nhị ca, ngươi đi làm việc đi.

Tiểu nhị vâng một tiếng liền xoay người đi, vừa hay va chạm vào một thực khách đi đến.

- Khách quan, xin lỗi, xin người tha thứ cho.

Người mới đến khoảng hơn ba mươi tuổi, chính là một đạo sĩ áo xám, thấy tiểu nhị chủ động xin lỗi cũng không để ý, phất tay để hắn đi, ánh mắt nhìn đến năm người Lục Vân.

Ngóng nhìn giây lát, đạo sĩ đó vẻ mặt hơi biến, bước nhanh đến hỏi:

- Vị này không biết có phải là Lục Vân Lục đại hiệp chăng?

Lục Vân nhìn đạo sĩ một lúc, thấy tu vi người này bình thường, hơi hơi gật đầu đáp:

- Không sai, ta chính là Lục Vân, ông là?

Đạo sĩ thần sắc vui mừng, vội vàng đáp:

- Thuộc hạ chính là đệ tử Trừ Ma liên minh, ra mắt Lục đại hiệp và ba vị nữ hiệp.

Lục Vân hơi bất ngờ, nhưng không tỏ ra, điềm nhiên nói:

- Đã là đệ tử của liên minh thì cùng ngồi đi.

Đạo sĩ vẻ mặt kích động, hưng phấn đáp:

- Được ngồi cùng bàn với Lục đại hiệp quả thật là vinh hạnh rất nhiều.

Nói rồi đến ngồi bên cạnh Lục Vân.

Điềm nhiên bật cười, Lục Vân hỏi:

- Tình hình nhân gian gần đây như thế nào rồi?

Đạo sĩ vẻ mặt biến hẳn, thở dài nói:

- Lục đại hiệp có điều chưa biết, từ lúc đại hiệp đi rồi, nhân gian phát sinh không ít biến cố. Trước hết, minh chủ thống lĩnh cao thủ liên minh tiêu diệt thành công thế lực Ma vực ở nhân gian, hơn nữa còn tự tay giết chết Ma Thiên tôn chủ. Thứ đến, đại quân Yêu vực đột nhiên xuất hiện ở nhân gian, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã quét qua thiên hạ, hiện nay đã qua hơn nửa giang sơn. Thứ ba, hai ngày trước, liên minh đột nhiên phát sinh biến cố, tổng đàn ở Phục Long cốc bị phá hủy, mấy người minh chủ toàn bộ đều bị trọng thương, tình hình cụ thể đệ tử tầm thường không thể biết được. Thứ tư, Kiếm Vô Trần hôm qua đột ngột tập kích nơi đóng tạm của liên minh, vừa may Dao Quang về kịp, cùng mấy người minh chủ đánh đuổi đi.

Lục Vân và ba cô nghe vậy biến sắc, cao thủ Trừ Ma liên minh nhiều như mây, ngay cả Ma Thiên tôn chủ đều diệt được, sao lại bị người ta phá hủy mất tổng đàn vậy? Người nào lợi hại như vậy? Yêu Hoàng? Vu Thần? Hay là Thiên Sát?

Nghi ngờ, Bách Linh hỏi:

- Trận chiến ngày đó, lẽ nào không biết đối thủ là ai?

Đạo sĩ lắc đầu đáp:

- Theo lời truyền từ trên xuống, địch nhân hủy diệt tổng đàn liên minh, đánh cao thủ liên minh trọng thương thì mấy người minh chủ đều không nhìn ra, cũng không biết rõ tại sao người đó muốn làm như vậy.

Thương Nguyệt kinh ngạc hỏi:

- Không nhìn ra? Vậy người này là ai?

Trương Ngạo Tuyết lên tiếng:

- Cao thủ có khả năng phá hủy được tổng đàn liên minh không nhiều, nhưng không ai nhận ra được thì đúng là không nghĩ ra người nào. Hiện nay đối với nhân gian, Vu Thần có người gặp qua, hình dáng Thiên Sát cao thủ liên minh cũng biết, còn lại Yêu Hoàng Liệt Thiên thì Liệt Nhật Long thương của hắn vô cùng rõ ràng, khiến người gặp có thể đoán được. Còn lại, tạm thời chưa nghĩ ra được là người nào.

Thất Giới Truyền Thuyết - Chương #1015