Chương 1214 – Phong ấn nhập khẩu (Phong ấn lại lối vào).



Có phát hiện như vậy, Thiên Lân cảm thấy rất kinh ngạc, trận pháp này cũng không tránh khỏi quá huyền bí, không ngờ biết được quá khứ vị lai.



Nhưng chỉ không biết, trận pháp này có thể biểu hiện được chủ nhân của dấu chân kia là ai không?



Lần này, trận pháp vẫn không như hắn mong muốn, ngược lại bắt đầu giảm chậm, không bao lâu liền dừng lại.



Bỏ qua cảm giác thất vọng, Thiên Lân liếc chung quanh, phát hiện Xích Viêm và năm tộc nhân không ngờ mỗi người ở bên một ngọn núi, tay đều áp trên ngọn núi.



Cảnh tượng như vậy Thiên Lân trong lòng biết được, trận pháp thần kỳ cần phải có người thúc động mới có thể hiện rõ.



Rời khỏi Thất Tinh trận, Thiên Lân vẫn trên lưng Xích Viêm, hỏi:



- Đây là ngươi muốn nói cho ta đáp án?



Xích Viêm đáp:



- Chuyện này chỉ là một điểm trong đó. Ta dẫn ngươi vào trong cốc, thật ra có một tâm nguyện, hy vọng ngươi có thể thực hiện cho chúng ta.



Thiên Lân bất ngờ nói:



- Tâm nguyện! Tâm nguyện thế nào? Chỉ cần ta có thể hỗ trợ được, ta nhất định sẽ làm giúp.



Xích Viêm phất tay bảo năm người khổng lồ về trước, bản thân lại đi ra ngoài cửa cốc.



- Huyền diệu của Thất Tinh trận ngươi chỉ gần như mới thấy được một chút. Thân là tộc trưởng của Bác Phụ tộc, ta thừa kế sức mạnh của các bậc tiền bối, cũng thừa kế ký ức của bọn họ, biết được tộc ta cũng khó mà thoát khỏi kiếp nạn. Hiện nay, ta chỉ có thể làm một chuyện là kéo dài thời gian hủy diệt, vì thế ta muốn thỉnh ngươi hỗ trợ, bằng cách phong kín lối vào liên thông thời gian không gian chưa biết này. Đối với bọn ta, đây là một sự tồn tại trí mạng.



Thiên Lân không lập tức trả lời mà suy tư một lúc mới nói:



- Với sức mạnh của ta cố nhiên có thể phong ấn kết giới này, nhưng có thể duy trì bao lâu thì ta không dám đảm bảo được.



Xích Viêm xem ra cởi mở, điềm nhiên trả lời:



- Tận hết sức là được, mọi thứ tùy vào duyên, chỉ cần ngươi đồng ý là được rồi.



Thiên Lân thấy hắn nói vậy cũng không tiện thoái thác, gật đầu nói:



- Được, ta đáp ứng ngươi, cố hết sức hoàn thành tâm nguyện này của ngươi. Nhưng ta còn muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi có thể suy đoán được ý đồ để lại dấu chân của Xích Mị chăng?



Ngừng lại cửa cốc, Xích Viêm ngửng nhìn về chân trời, than nhẹ:



- Có lẽ ta có thể đoán được một chút, cũng có lẽ ta suy đoán sai. Chuyện này không quan hệ đến ngươi, hãy để cho nó theo gió bay đi.



Thiên Lân cười khổ đáp:



- Nói là vậy, nhưng câu đố dấu chân đó không giải được, đối với hoàn cảnh sinh hoạt của bọn ta có ảnh hưởng tương đối lớn.



Xích Viêm cười cười, hơi không đồng ý, chỉ vào rừng rậm nguyên thủy ở ngoài cốc nói:



- Nhìn rừng rậm Hắc Ngục này, mỗi ngày đều có vô số sinh mạng xuất hiện, sinh mạng già lão chết đi. Nhưng trăm ngàn năm nay, bọn chúng đối với chúng ta có biến hóa thế nào? Năm tháng vĩnh hằng, thay đổi ngắn ngủi, so sánh với nhau không đủ phân nặng nhẹ.



Thiên Lân nhìn về phía trước, phản bác lại:



- Đây bởi vì hoàn cảnh nơi này của các ngươi tương đối hỗn loạn, chỉ cần duy trì được sự bình ổn cả tổng thể. Hoàn cảnh sinh sống của chúng ta, cấp bậc rõ ràng, hơi có khác thường sẽ liên lụy thiên hạ. Đây là hai khái niệm káhc nhau, không thể so sánh với nhau.



Xích Viêm khóe miệng nhếch lên, cười hơi thê lương nói:



- Thế giới các ngươi đất đai phì nhiêu sản vật phong phú, trước giờ không phải lo lắng cái ăn. Thế giới chúng ta nguy cơ bốn bề, vì sinh tồn lúc nào cũng phải tranh đấu. Chua xót trong đó làm sao các ngươi có thể hiểu được đây?



Thiên Lân im lặng, hoàn cảnh khác nhau sẽ tạo nên nhân sinh quan khác nhau, hắn có thể nói thế nào đây?



Xích Viêm thấy hắn không nói, dường như cũng đoán được ít nhiều, lập tức đổi chuyện khác, nhẹ giọng nói:



- Thiên Lân, chúng ta gặp nhau lúc này có lẽ ngươi cảm thấy hoang đường. Cứ cho đây là một giấc mộng dài, hư ảo mà lại khiến người ta kinh ngạc. Nhưng một ngày nào đó trong tương lai ngươi sẽ phát hiện, cuộc đời này của ngươi sẽ bởi vì giấc mộng hoang đường này mà biến đổi. Đến lúc đó chúng ta sẽ lại gặp nhau, nhưng tình hình tuyệt đối khác hẳn.



Thiên Lân nghe vậy trong lòng chấn động, vội vàng hỏi lại:



- Nói rõ một chút đi, ta còn rất mơ hồ.



Xích Viêm lắc đầu, vẻ cổ quái đáp:



- Có một số bí mật cần phải có thời gian mới từ từ giải mở, ta nói thẳng với ngươi thì một số chuyện định sẵn sẽ biến đổi. Được rồi, đi đi, ngươi đến nơi này cũng đã lâu rồi.



Thiên Lân thấy hắn không nói, trong lòng hơi nuối tiếc, nhỏ nhẹ nói:



- Gặp được ngươi thật là cao hứng, tuy ta không biết vì sao ngươi thân thiện với ta như vậy, nhưng ta sẽ vĩnh viễn nhớ ngươi trong lòng. Tương lai nếu có duyên, ta nhất định sẽ vui mừng gặp lại ngươi, tiếp tục duyên chưa dứt.



Gật nhẹ, Xích Viêm nói:



- Đi đi, sẽ có một ngày như vậy. Bạn của ngươi ở trước đây không xa, nhớ hoàn thành tâm nguyện của ta.



Thiên Lân mỉm cười gật đầu, liếc về phía trước vừa hay mấy người Tân Nguyệt từ rừng rậm bay ra, liền phất tay cáo biệt Xích Viêm, sau đó rời đi mà không nỡ.



Xích Viêm nhìn hắn, ánh mắt rất kỳ quái, dường như muốn nói điều gì, cuối cùng lại lắc đầu thở dài.



Rời khỏi Xích Viêm, Thiên Lân tiến lên nghênh đón Tân Nguyệt, vừa thấy Lâm Phàm và Linh Hoa liền trêu ghẹo:



- Thế nào rồi, dã thú trong đó cũng hiền lành phải không?



Lâm Phàm trừng hắn, Linh Hoa lại hổn hển đáp:



- Còn cười nữa, chúng ta thiếu chút nữa đã ra không được rồi, cũng không biết quan tâm chút nào.



Thiên Lân sửng người, không ngờ được Linh Hoa luôn nhu thuận với mình trước giờ cũng nổi giận, nhất thời vẫn chưa thích ứng được.



Tân Nguyệt liếc về người khổng lồ ở cửa cốc, nhỏ giọng hỏi:



- Thiên Lân, làm việc thế nào rồi?



Né ánh mắt của Linh Hoa, Thiên Lân đáp lời:



- Mọi chuyện cơ bản cũng không khác lắm, chúng ta giờ về thôi.



Tuyết Hồ lo lắng nói:



- Kết giới đó vô cùng cứng rắn, khi chúng ta tiến vào đã mất khá nhiều công phu. Lần này muốn trở ra sợ cũng phải tốn không ít thời gian.



Lâm Phàm phụ họa theo:



- Đúng vậy, ta và Linh Hoa cũng bị kết giới đó vây khốn rất lâu mới tiến vào được. Bây giờ chúng ta đã hao tổn không ít chân nguyên, muốn đi ra sợ …



Thiên Lân cười nói:



- Đừng lo lắng, chuyện này hãy giao cho Tân Nguyệt, nàng thiện nghệ hơn.



Lâm Phàm kinh ngạc nhìn Tân Nguyệt rụt rè nói:



- Sư tỷ tu vi bất phàm nhưng đối với phương diện này, pháp quyết của Đằng Long cốc dường như …



- Chuyện này ta có biện pháp, ngươi không cần phải lo lắng. Hiện tại hai vị sư bá còn đang ở bên ngoài chờ đợi, chúng ta đi nhanh thôi.



Tân Nguyệt nói rồi gia tăng tốc độ, chỉ một lát đã kéo dài cự ly.



Một lúc sau, bốn người một cáo đến chỗ kết giới lối vào.



Tân Nguyệt chăm chú nhìn vị trí kết giới, điềm nhiên nói:



- Mọi người quan sát hành động của ta, đợi sau khi ta xuất kiếm rồi liền theo ta rời đi.



Lâm Phàm và Linh Hoa vâng một tiếng, Thiên Lân lại nói:



- Đợi một chút, những chuyện trong đây chúng ta tốt nhất thương nghị trước đã để tránh sau này ra ngoài gặp phải phiền phức.



Tân Nguyệt nhìn hắn, trầm ngâm nói:



- Ngươi dự tính thế nào?



Thiên Lân liếc mấy người, nghiêm túc nói:



- Suy nghĩ của ta rất đơn giản, sau khi ra ngoài nếu có người hỏi đến chuyện dấu chân, chúng ta cùng nhau bảo rằng không biết. Còn tình hình thật sự thế nào, đợi sau khi về cốc bẩm báo cốc chủ rồi để người quyết định làm thế nào.



Lâm Phàm hỏi:



- Nếu những người đó hỏi chúng ta ở trong đây làm chuyện gì thì phải trả lời thế nào?



Thiên Lân tự tinh đáp:



- Cứ nói ở trong đây không thấy biên giới, chúng ta thăm dò rất lâu, đi không ít con đường lầm lạc nhưng cũng không phát hiện được gì. Nói đơn giản, cứ nói chúng ta đã từng vượt qua hai tầng kết giới, tầng kết giới thứ ba căn bản không thể tiến vào hoặc không giải mở được.



Linh Hoa nghi hoặc hỏi:



- Có cần phải cẩn thận vậy chăng?



Thiên Lân đáp:



- Có! Bởi vì ta tin chắc trong cốc hiện còn có những người khác nữa.



Linh Hoa và Lâm Phàm biến sắc, Tân Nguyệt lại đồng ý:



- Suy nghĩ của Thiên Lân rất hợp lý, cứ làm như hắn nói. Còn về Tuyết Hồ, sau khi đi qua tầng kết giới này rồi chúng ta liền chia tay để tránh những phiền toái không cần thiết.



Tuyết Hồ không ý kiến, những người khác cũng không nói nhiều nữa.



Vì vậy Tân Nguyệt bắt đầu chuẩn bị, trong lúc tay múa lên liền phát xuất vài trăm luồng kiếm, khi đến gần kết giới liền huyền diệu dung hợp thành một kiếm rất nhanh chóng, hệt như một chìa khóa của kết giới cắm vào mặt trên đó.



Lúc này, kiếm sáng nhanh chóng tiêu tan, trên kết giới lưu lại một vết kiếm dài chừng một thốn liên thông không gian giữa hai bên kết giới.



- Đi nhanh!



Quát to một tiếng, Tân Nguyệt toàn thân đỏ rực lóe lên chớp mắt đã không còn thấy nữa.



Lâm Phàm, Linh Hoa và Tuyết Hồ cũng không dám chậm trễ, ai nấy toàn thân lóe lên ánh sáng màu sắc khác nhau hóa thành ba luồng hào quang nhỏ bé bắn vào giữa vết kiếm đang thu nhỏ nhanh chóng, dễ dàng quay về.



Thiên Lân điềm nhiên mỉm cười, không chút hoảng hốt, mãi đến khi vết kiếm biến mất mới quay đầu liếc Xích Viêm, phát hiện hắn đang đứng xa xa ngóng lại.



Phất tay, Thiên Lân ra tín hiệu cho hắn yên tâm, sau đó bình tâm tĩnh khí, toàn thân mờ hiện ánh xanh đỏ, một luồng khí thế to lớn nhanh chóng tràn ra bốn phía.



Cảnh tượng này kéo dài không lâu bởi vì Thiên Lân sợ Tân Nguyệt sẽ quay lại, vì thế cũng không dám ở lại quá lâu, dùng tốc độ nhanh nhất để gia tăng chân nguyên trong cơ thể đến cực hạn, hai tay lóe sáng trái xanh phải đỏ chói mắt, dùng một loại tương tự pháp quyết của thuật Âm Dương, dung hợp hai luồng sức mạnh có thuộc tính khác nhau thành một, hình thành một luồng sức mạnh mềm dẻo của khí ẩn chứa Âm Dương, theo sự khống chế của hắn tác dụng lên kết giới ở lối vào.



Lúc này, chỉ thấy kết giới lối vào run rẩy kịch liệt, bề mặt vặn vẹo uốn lượn dần dần bình phục theo việc Thiên Lân thi triển pháp thuật, cuối cùng hóa thành một điểm sáng nhỏ bé, sau khi giãy dụa một lát liền tan biến.



Kể từ đó, lối vào hào quang lóe lên, một hình vẽ Thái Cực Bát Quái âm thầm xuất hiện.



Đến lúc này, Thiên Lân quay đầu liếc Xích Viêm, vẻ mặt hơi cười cười, ánh mắt từ biệt vượt qua khoảng cách giữa hai bên ghi vào lòng của Xích Viêm.



Gật đầu nhè nhẹ, Xích Viêm dường như cười cười, một ý định cảm kích quanh quẩn trong lòng của Thiên Lân.



Thôi không nhìn nữa, Thiên Lân toàn thân mờ hiện ánh ngũ sắc, cả người hóa thành một chùm ánh sáng lưu động chớp mắt đã bắn vào Thái Cực Bát Quái.



Ngay sát na đó, Thái Cực Bát Quái trên lối vào đột nhiên lóe lên ánh sáng mạnh mẽ, sau đó mờ hiện ngũ sắc, một hình ảnh Bát Quái lấp lánh từ giữa kết giới tách ra, sau khi xoay tròn không biết bao vòng liền quay trở về in lên trên kết giới lối vào.



Lúc này, không gian chấn động, một luồng sức mạnh âm thầm truyền khắp thiên hạ, một lúc sau dần dần biến mất hệt như chưa từng phát sinh gì cả.



Xích Viêm thấy vậy, bật cười phức tạp, mơ hồ nói vài câu nào đó rồi quay trở vào lại trong cốc.



Thế giới xanh biếc lóe sáng kỳ lạ, Tân Nguyệt, Lâm Phàm bốn người lần lượt xuất hiện nhưng không thấy Thiên Lân quay lại.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #97