Chương 2160 – Đề thăng tu vi - Tăng cường tu vi - phần 4



Tiếp xúc với ánh mắt của Thiên Lân, Hoa Ảnh tâm thần chấn động, vội vàng cúi đầu né tránh, nhẹ nhàng lên tiếng:



- Công tử ngồi một chút, ta đi chuẩn bị nước nóng cho công tử.



Thiên Lân mỉm cười gật đầu, nhìn Hoa Ảnh rời đi, trong lòng lại suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của Hoa Ngạo Nguyệt trước đây.



Khi Hoa Ảnh đã chuẩn bị nước nóng xong rồi quay lại, Thiên Lân vẫn còn chưa hiểu được bí ẩn trong đó. Nhìn Hoa Ảnh đang từ từ đến gần, Thiên Lân phát hiện sự chần chừ trong lòng của nàng, không khỏi đứng lên tiến đến, chủ động nắm lấy tay ngọc của Hoa Ảnh, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn vào hai mắt của nàng, mỉm cười nói:



- Cô rất sợ ta?



Hoa Ảnh chần chừ rồi đáp:



- Ta sợ lòng mình sẽ rơi thế lưỡng nan.



Thiên Lân cười nói:



- Như vậy không phải rất tốt sao, hà tất phải cự tuyệt?



Hoa Ảnh có phần do dự, chuyển sang chuyện khác:



- Tắm rửa trước đã, những điều đó chút nữa mới nhắc đến.



Rút khỏi tay Thiên Lân, Hoa Ảnh có phần ngượng ngập cởi áo cho Thiên Lân. Thiên Lân đưa tay nắm lấy tay của Hoa Ảnh, nghiêm mặt nói:



- Nếu cô không muốn, có thể không cần làm vậy.



Hoa Ảnh nhìn Thiên Lân, ánh mắt có phần u oán đáp:



- Nếu ta không tình nguyện, sao lại một mình ngồi trong phòng chờ tin tức của chàng?



Thiên Lân nghe vậy liền ôm Hoa Ảnh vào trong lòng, ánh mắt đầy tình cảm nhìn nàng. Cảm nhận được tình cảm của Thiên Lân, Hoa Ảnh tâm tình kích động không cùng, nghĩ đến thân thế của mình, những trải nghiệm của mình, một sự chua xót không tên dâng lên trong lòng của nàng.



Tựa đầu vào lòng Thiên Lân, Hoa Ảnh tạm thời quên đi tất cả mọi thứ, nhẹ nhàng lẩm nhẩm:



- Chuyến đi đêm nay có thu hoạch được gì không?



Thiên Lân êm ái đáp:



- Gặp được Thần Vương và Huyền Châu… Hơn nữa còn hiểu được một số tình hình … Hiện nay, đơn thuần về thực lực, giữa ta và Thần Vương còn tồn tại một khoảng cách nhất định …



Hoa Ảnh nghe Thiên Lân kể chuyện xong, hỏi liền:



- Như vậy làm sao mới có thể gia tăng được thực lực của chàng?



Thiên Lân cười đáp:



- Nàng có thể giúp ta tăng trưởng thực lực không?



Hoa Ảnh không hiểu được.



Thiên Lân chần chừ một lúc, nói ra những bí ẩn trong đó. Hoa Ảnh sau khi nghe xong mặt khẽ ửng hồng, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, vẻ mặt liền trở nên vô cùng quái dị.



Ngửng đầu lên, Hoa Ảnh nhìn Thiên Lân khẽ lẩm bẩm:



- Lần trước chàng từ Ma Vân Đại chiểu trạch quay lại, thực lực liền đột ngột tăng lên mãnh liệt. Lẽ nào chàng và thánh chủ …



Thiên Lân nghe vậy biến hẳn sắc mặt, chần chừ đáp:



- Ngày trước thánh chủ bị Ngọa Vân cư sĩ ám toán, trúng phải kỳ độc Âm Dương hoa. Ta theo thánh chủ đi Ma Vân Đại chiểu trạch tìm kiếm Vô Ưu thảo, đáng tiếc lại không kiếm được gì, cuối cùng trong tình thế bất đắc dĩ, vì thế …



Hoa Ảnh nghe vậy khẽ cau mày, cất tiếng hỏi:



- Chuyện này Mẫu Đơn và Hoa Hồng có biết không?



Thiên Lân ngượng ngập đáp:



- Mẫu Đơn biết, Hoa Hồng thì ta còn chưa nói với cô ấy, dù sao chuyện này liên quan đến danh dự của thánh chủ, hy vọng nàng tạm thời bảo mật cho ta.



Hoa Ảnh trả lời:



- Chàng chịu nói với ta, cho thấy chàng tín nhiệm ta, ta tự biết bảo vệ bí mật cho chàng.



Thiên Lân nghe vậy thở phào, cười nói:



- Đa tạ nàng, Hoa Ảnh.



Mỉm cười lắc đầu, Hoa Ảnh bảo:



- Không cần phải nói đa tạ, nếu như chàng thật lòng đối đãi tốt với ta, hãy dùng hành động để biểu đạt thành ý của chàng. Hiện nay, giữa chàng và Thần Vương còn có khoảng cách nhất định, chàng thấy ta có thể gia tăng thực lực cho chàng được bao nhiêu?



Thiên Lân nghĩ lại, rồi đáp:



- Đề thăng thực lực có quan hệt rất to lớn với tiềm chất và tâm thế của nàng. Trước tiên, tiềm chất của nàng quyết định tất cả mọi thứ. Tiếp đến, nếu như nàng cam tâm tình nguyện, kết hợp giữa chúng ta có thể hoàn mỹ không tỳ vết, như vậy có thể phát huy tiềm chất của nàng lên đến cực hạn. Nếu như trong lòng nàng còn tồn tại ngăn cách, giữa chúng ta chỉ là miễn cưỡng kết hợp, thì nàng đối với việc gia tăng thực lực của ta cũng không được bao nhiêu tác dụng.



Hoa Ảnh gật đầu nói:



- Té ra cần phải cả hai phương diện đều tốt đẹp mới có thể kích phát tiềm lực của chàng. Đến đây đi, đã khuya lắm rồi, hãy để ta phục vụ cho chàng thật tốt.



Thiên Lân nghe vậy thoáng mừng, kéo cánh tay của Hoa Ảnh, khẽ bảo:



- Ta muốn xem bộ mặt thật vốn có của nàng thế nào.



Hoa Ảnh chần chừ một lúc, thấy Thiên Lân đầy vẻ chờ đợi, cuối cùng nàng gật đầu đồng ý, thân thể xoay tròn tại chỗ, cả người có ánh sáng lóe lên, chỉ trong chớp mắt đã đổi thành một dung mạo khác. Vừa nhìn thấy Hoa Ảnh trước mắt, Thiên Lân kinh ngạc vô cùng, bởi vì bộ mặt này vô cùng quen thuộc, không ngờ tương tự với Hoa Ngạo Nguyệt đến tám phần, vẻ đẹp còn hơn cả Mẫu Đơn và Hoa Hồng.



Ngạc nhiên nhìn giai nhân trước mắt, Thiên Lân lẳng lặng nói:



- Nàng thật sự là Hoa Ảnh?



Khẽ gật đầu, Hoa Ảnh đáp:



- Kẻ Hoa Ảnh, là ảnh của hoa.



Thiên Lân nghe vậy cẩn thận thưởng thức, chốc lát sau trên mặt liền lộ ra một vẻ kinh ngạc, vọt miệng nói:



- Nàng và Hoa Ngạo Nguyệt là tỷ muội?



Hoa Ảnh bật cười khó hiểu, gật đầu đáp:



- Khi tỷ ấy bị bắt đi, ta vừa mới được một tuổi, may mắn thoát khỏi một kiếp nạn.



Thiên Lân hỏi:



- Thế thì tên thật của nàng là gì?



Hoa Ảnh khẽ lẩm bẩm:



- Ta vốn có tên là Hoa Ẩn Nguyệt, sau đổi tên lại thành Hoa Ảnh.



Thiên Lân đột nhiên nói:



- Té ra là như vậy, chẳng trách nàng lại chăm lo cho Hoa Ngạo Nguyệt như vậy. Nghe nói nàng biết được tình hình của cha mẹ nàng, có muốn cứu bọn họ hay không?



Hoa Ảnh khẽ thở dài đáp:



- Bây giờ chưa phải lúc, vọng động không được.



Thiên Lân an ủi:



- Không cần lo lắng, ta sẽ làm cho cả gia đình của nàng đoàn tụ.



Hoa Ảnh cười cười, chuyển sang chuyện khác:



- Nước sắp nguội đi rồi, ta trước tiên phục thị chàng tắm rửa thay quần áo.



Thiên Lân biết nàng không muốn nói nhiều chuyện đó, lập tức gật đầu đồng ý, mỉm cười tiếp nhận sự phục vụ của Hoa Ảnh…



Đêm, từ từ trôi qua, tình, từ từ càng sâu lắng.



Tình ái bay lên đến cực hạn, thời khắc đó, giữa hai người linh hồn nhục thể kết hợp lại, loại giao hòa tình dục đó, cảm giác khắc sâu vào trong lòng, làm cho tâm linh cả hai bên phải chấn động sâu sắc. Thiên Lân nắm lấy thời cơ, bắt đầu tu luyện thật sự, vào thời khắc mỹ diệu nhất này, cả hai đồng thời tiến vào một cảnh giới công phu kỳ diệu. Hoa Ảnh trong lòng không chút tạp niệm, tất cả mọi thứ đều giao cho Thiên Lân, trong lòng đầy những hạnh phúc và mừng vui, tình yêu sâu sắc hóa thành một luồng động lực, đang liên tục không ngừng hấp thu lấy chân nguyên trong cơ thể Thiên Lân, trải qua rèn luyện của kinh mạch bản thân, lại tràn vào trong cơ thể Thiên Lân. Một vòng tới lui như vậy, giữa hai người hình thành một đường đi, vô số chân nguyên lưu động rất nhanh trong thân thể cả hai, hoàn thành tiến hóa và cải tiến hết lần này đến lần khác, cuối cùng cất bước đi vào một khu vực còn chưa biết đến. Như vậy, thời gian thúc động kết cục, mọi thứ đều phát sinh trong bóng đêm lặng lẽ…



Buổi sáng, Hoa Ngạo Nguyệt ngồi trước cửa sổ, nhìn về phía phương hướng của Thần Vương đại điện, mặt có một nụ cười phức tạp khó hiểu. Vừa rồi, thị nữ Tiểu Thúy mới đến truyền tin, nói Thần Vương triệu hồi mở hội nghị trọng yếu, bảo nàng phải lập tức đến đó. Hoa Ngạo Nguyệt hoàn toàn không nóng lòng, nàng đã sớm dự liệu rồi, chỉ muốn trước khi rời đi được gặp Hoa Ảnh và Thiên Lân. Nói lại thật kỳ quái, Hoa Ảnh và Thiên Lân đến lúc này cũng còn chưa thấy tung tích, điều này khiến cho Hoa Ngạo Nguyệt có phần thất vọng, lại không tiện quấy nhiễu hai người.



- Có lẽ Thiên Lân còn đang tu luyện, còn chưa tỉnh lại.



Nhẹ nhàng lên tiếng, Hoa Ngạo Nguyệt an ủi bản thân, cuối cùng đứng lên rời đi.



Thần Vương đại điện, không ít quan viên trong triều đều đã đến, mọi người sắc mặt nặng nề, trên mi mày đầy sự ưu tư lo lắng. Trên phía chủ tọa đại điện, Thần Vương nhìn qua vẫn y như cũ, tầng ánh sáng biến ảo bất định trên đầu che phủ mất vẻ mặt của ông ta, khiến người ta không đoán ra được tâm tư của ông. Đợi sau khi Hoa Ngạo Nguyệt ngồi ổn rồi, hội nghị chính thức bắt đầu.



Văn quan Vương Nhược Chi kể lại tất cả mọi thứ phát sinh tối qua.



- Tính đến trước mắt, đế đô đã chết mất chín vị quan viên trọng yếu, lại thêm Định Quốc Công và Đề Đốc La Liệt trước đó nữa, chỉ trong một ngày đêm, tổng cộng đã có mười chết một bị thương, tình thế tương đối nghiêm trọng.



Mặc Hứa nói:



- Rõ ràng có người muốn nhằm vào quan lại trong đế đô để thực hiện hành động ám sát, chúng ta phải sớm tìm cho ra đối sách ứng phó.



Cừu Nhược Băng nói:



- Địch nhân có thể giết chết được Định Quốc Công thành công, thực lực của người này phải kinh người. Nếu như chúng ta không thể sớm điều tra rõ được lai lịch của đối phương, chắc chắn sẽ lại giẫm vào vết xe cũ.



Huyền Châu suy đoán:



- Người có được thực lực như vậy, cả Ngũ Sắc Thiên Vực cũng không tìm được mấy người, hung thủ chắc đến từ nhân gian.



Vụ Thanh Ti nói:



- Theo hiểu biết của chúng ta, cao thủ nhân gian chỉ xuất hiện ở Lam Quang Thánh Vực và Hắc Trì Huyền Vực, phân tích tình hình của bọn họ ở nơi đó, hiện nay bọn họ còn chưa lo được cho bản thân, làm sao có thể phái người chạy đến đế đô sinh sự?



Hoàng Dật Phi hừ giọng nói:



- Không chừng bọn họ chơi trò được ăn cả ngã về không, muốn dùng điều này để chặn chúng ta lại, tiện cho việc bọn họ tranh thủ thêm thời gian.



Triển Dực lên tiếng:



- Câu này không phải vô lý, đáng để chúng ta phải suy xét.



Văn Chính Mậu nói:



- Cho dù là như vậy, không bắt được hung thủ thì cũng uổng công thôi.



Vương Nhược Chi nói:



- Đế đô tuy không nhỏ, nhưng sức mạnh truy tìm của chúng ta rất to lớn. Hiện nay đã qua một ngày rồi, lại không hề có một chút manh mối của địch nhân nào, điều này chỉ sợ bên trong có bí ẩn khác.



Cừu Nhược Băng lên tiếng:



- Không phải không có một chút tin tức, theo ta hiểu được, địch nhân ít ra là một nam một nữ, đã từng xuất hiện ở Phi Tiên Cư và Túy Tiên Lâu, sau đó liền biến mất tung tích.



Hoa Ngạo Nguyệt nói:



- Đế đô binh sĩ khá nhiều, bố trí cả thiên la địa võng, vẫn không có một chút thu hoạch nào cả, có phải phương thức dùng đã sai rồi phải không? Hôm nay, một ngày mới lại đã bắt đầu, nếu như lại xuất hiện chuyện tương tự như vậy, chúng ta phải ứng phó thế nào đây?



Mặc Hứa hỏi:



- Thánh nữ nói những điều này, có phải là có đối sách hay ho nào không?



Hoa Ngạo Nguyệt lắc đầu trả lời:



- Ta chỉ nhắc nhở mọi người, hãy phát biểu lên góc nhìn của mình. Còn về kế sách ứng phó, ta dự tính khai đàn làm phép, cử hành một kỳ đại hội cầu phúc, một là để an tâm cho người dân, hai là sử dụng lực lượng của bá tánh, khiến bọn họ hỗ trợ quan binh, cùng nhau truy nã người hành hung đó.



Vụ Thanh Ti bảo:



- Hành động này của thánh nữ rất hay, mong rằng Thần Vương chuẩn thuận.



Ngũ Sắc Thần Vương gật đầu đáp:



- Được, chuyện này phiền thánh nữ ra mặt, chuyện tập nã hung thủ thì giao cho những người khác xử lý.



Huyền Châu lên tiếng:



- Hiện nay địch trong tối ta ngoài sáng, mọi người có được kế sách ứng phó thế nào không?



Cừu Nhược Băng trầm giọng đáp:



- Ngoại trừ việc tăng cường mức độ tìm kiếm ra, chỉ có thể nâng cao cảnh giác mà thôi.



Mặc Hứa nói:



- Hiện nay việc tập nã hung thủ chính đang được tiến hành rất nghiêm mật khẩn trương, ta phỏng chừng hung thủ sẽ có hai loại phản ứng. Thứ nhất là tiếp tục hành hung để khiêu khích chúng ta. Thứ hai, tạm né tránh gió lớn, chờ đợi thời cơ.



Vương Nhược Chi lên tiếng:



- Trước mắt ngoại trừ việc tập nã hung thủ ra, phải giải quyết những quan lại đã chết như thế nào cho tốt đẹp, để ai thay thế cũng là một vấn đề cần phải giải quyết rất gấp.



Thần Vương phán:



- Liên quan đến chuyện này ta sẽ suy xét, đợi qua vài ngày mới tiến hành thương nghị. Nhiệm vụ chủ yếu hiện nay chính là điều tra rõ ràng hung thủ, tận hết sức nhanh chóng tiêu diệt để ổn định nhân tâm.



Thấy Thần Vương đã phán rồi, Vương Nhược Chi không dám nhắc lại. Những người khác đều triển khai thảo luận chung quanh việc tập nã hung thủ, đề xuất ra không ít góc nhìn, nhưng cuối cùng vẫn không đưa ra được đối sách thỏa đáng. Thần Vương rất là tức giận, mắng xối xả tất cả những người đang ngồi ở đó, rồi kết thúc hội nghị.



Yên lặng nằm trên giường, Thiên Lân nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra với Hoa Ảnh trước đó, mặt nở nụ cười thỏa mãn. Đêm qua, Thiên Lân sau khi đã giao hợp linh hồn thể xác với Hoa Ảnh rồi, tu vi đã tăng lên tương đối lớn, chân nguyên hỗn tạp trong cơ thể đã hoàn toàn dung hợp thành một thể, hình thành một luồng sức mạnh hoàn toàn mới, có được nhiều thuộc tính khác nhau. Thiên Lân lần đầu giao hợp với Nhất Tịch Như Mộng, dung hợp được trên tám phần chân nguyên trong cơ thể, khiến cho tu vi bản thân tăng hẳn. Hiện nay, Thiên Lân và Hoa Ảnh giao hợp rồi, những phần chân nguyên còn chưa dung hợp đó cũng đã dung hợp hoàn toàn, tu vi lại tăng thêm một tầng nấc, toàn thân phát ra khí hoàng gia kinh người. Tà Hoàng quyết dĩ nhiên đã đại thành, Thiên Tâm thần quyết cũng có được bước tiến dài nhất định.



Chốc lát sau, hai người mặc áo quần chỉnh tề rồi, Thiên Lân kéo cánh tay của Hoa Ảnh, truyền vào một luồng chân nguyên dương hòa, điều này khiến cho Hoa Ảnh lập tức khôi phục lại sức sống, mệt mỏi thân thể chớp mắt đã không còn.



Hoạt động qua thân thể, Hoa Ảnh kinh hãi la lên:



- Thực lực của ta không ngờ đã tăng lên gấp vài lần, điều này thật ra là thế nào đây?



Thiên Lân cười đáp:



- Không cần phải ngạc nhiên, kết hợp giữa chúng ta có thể khiến hai bên đồng thời gia tăng thực lực.



Hoa Ảnh cười nói:



- Té ra là như vậy, thế thì chàng so với trước kia thực lực đã tăng được mấy phần?



Thiên Lân trầm ngâm đáp:



- Chuyện này không nói chuẩn xác được, ta phỏng chừng đã tăng thêm khoảng được hai phần, khoảng cách với Thần Vương chắc chắn đã ngắn lại không ít.



Hoa Ảnh hơi chần chừ, khẽ lẩm bẩm:



- Thiên Lân, quan hệ giữa ta và tỷ tỷ không muốn người khác biết được, đây là bí mật duy nhất của ta, hy vọng chàng có thể hiểu được.



Thiên Lân chần chừ đáp lại:



- Thế quan hệ giữa ta và nàng …



Hoa Ảnh đáp:



- Chỉ cần trong lòng chàng có ta, hà tất phải quan tâm đến thân phận của ta. Ta vĩnh viễn là Ảnh nhi của chàng, vĩnh viễn đều thuộc về chàng.



Thiên Lân do dự đáp:



- Như vậy không phải khuất tất cho nàng quá sao?



Hoa Ảnh cười đáp:



- Ta cam tâm như vậy, không thấy khuất tất gì cả.



Thiên Lân trầm ngâm một lúc, gật đầu nói:



- Nếu nàng đã mong muốn như vậy, ta sẽ đáp ứng với nàng. Nếu như trong tương lai có một ngày nàng không muốn che giấu thân phận của mình, ta sẽ cho nàng một danh phận.



Hoa Ảnh mỉm cười đáp:



- Được, chúng ta nói như vậy đi. Đi thôi.



Mở cửa phòng ra, Hoa Ảnh khôi phục lại dung mạo trước đây, dẫn Thiên Lân đi thẳng đến phòng của Hoa Ngạo Nguyệt, lại vừa hay gặp được Hoa Ngạo Nguyệt cũng về đến nơi.



Vừa gặp mặt, Hoa Ngạo Nguyệt và Vụ Thanh Ti liền phát hiện Thiên Lân có biến hóa, so với trước đây thì sức hút càng lớn hơn, uy nghi của hoàng gia càng mạnh hơn. Đánh giá qua Thiên Lân, Vụ Thanh Ti không hiểu nói:



- Chuyện gì đã xảy ra vậy?



Hoa Ngạo Nguyệt điềm nhiên đáp:



- Đây là công lao của Hoa Ảnh. Xem ra thực lực Thiên Lân lại tăng lên không ít rồi.



Vụ Thanh Ti nghe vậy nhìn Hoa Ảnh, phát hiện nàng cũng có biến hóa rất to lớn, trong lòng càng thêm phần kinh ngạc, cất tiếng hỏi:



- Hoa Ảnh, cô cũng có biến hóa rồi?



Hoa Ảnh điềm nhiên đáp:



- Pháp quyết tu luyện của Thiên Lân rất thần kỳ, có thể khiến cho thực lực hai bên đều tăng lên rất to lớn. Hiện nay, thực lực của ta ít ra cũng tăng lên hơn năm lần, cụ thể đến cảnh giới thế nào thì ta cũng không thể nói rõ được.



Hoa Ngạo Nguyệt và Vụ Thanh Ti cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cùng quay lại nhìn Thiên Lân, muốn hiểu rõ tình hình cụ thể.



Thiên Lân cười đáp:



- Đây chính là công hiệu của Tà Hoàng quyết, có phần khác biệt với pháp quyết mà Thần Vương tu luyện. Ta đã cẩn thận nhớ lại thực lực của Huyền Châu, nếu như pháp quyết Thần Vương tu luyện tương đồng với ta, thế thì Huyền Châu hiện nay phải có thực lực tuyệt đối các vị không thể nào so sánh được. Nhưng mà theo như những gì thấy được đêm qua, tu vi Huyền Châu lại không cao hơn mọi người bao nhiêu, như vậy có thể thấy pháp quyết của Thần Vương tu luyện chỉ có lợi cho bản thân, mà không có lợi cho người.



Hao Ngạo Nguyệt nói:



- Chuyện này tạm thời không nhắc đến, hiện nay thực lực của đã có tăng cường rồi, cảm giác so với Thần Vương còn có khoảng cách bao xa?



Thiên Lân trầm ngâm đáp:



- Theo cảm giác của ta, khoảng cách đã xích gần khá nhiều rồi, nhưng còn tồn tại, cần phải tìm hiểu thêm thực lực của Thần Vương nữa mới được.



Vụ Thanh Ti nói:



- Hiện nay tình thế đế đô khẩn trương, chúng ta chi bằng suy nghĩ thêm có thể lợi dụng cơ hội hay không.



Hoa Ảnh lên tiếng:



- Hiện nay đế đô đầy những mưa gió bão bùng, cây cỏ cũng là binh, hai mươi người trước đây nằm trong danh sách ám sát chỉ còn lại mười một người, trong đó bao gồm cả Cừu Nhược Băng, Mặc Hứa, Hoàng Dật Phi, Triển Dực, Tiêu Nhiên mấy người là địch nhân khó dây vào nhất. Hiện nay bọn họ đã đề cao cảnh giác rồi, muốn dễ dàng thành công thì không phải là chuyện đơn giản.



Thiên Lân trầm tư một lúc rồi nói:



- Hội nghị hôm nay, Thần Vương nói như thế nào?



Vụ Thanh Ti kể lại một lượt đơn giản những chuyện trước đó, hơn nữa còn nêu ra suy nghĩ của mình.



- Hiện nay chúng ta có thể chuẩn bị chuyện tế trời cầu phúc, lợi dụng cơ hội này để lung lạc lòng người.



Thiên Lân cười nói:



- Chuyện ủng hộ của bá tánh đế đô đối với chúng ta là rất quan trọng, nhưng chúng ta còn phải nghĩ cách đoạt lấy binh quyền, như vậy mới có thể cùng lúc thắng cả hai phương.



Câu này vừa nói ra, ba cô liền khẽ biến sắc, ánh mắt cùng nhìn lại Thiên Lân. Hoa Ngạo Nguyệt mở miệng hỏi:



- Công tử có biện pháp đoạt lấy binh quyền?



Thiên Lân cười tà dị đáp:



- Đoạt lấy binh quyền thực ra không khó. Hiện nay, võ tướng trọng yếu của đế đô đã chết không ít, nếu như có thể tiến thêm bước nữa loại trừ những võ tướng có sức ảnh hưởng, lúc đó hai mươi vạn đại quân của đế đô do ai thống lĩnh? Những quan lại chết đi thì sẽ do ai thay thế?



Ba nàng nghe vậy lập tức tỉnh ngộ, rất mừng rỡ.



Vụ Thanh Ti tán thưởng:



- Một khi quyền khống chế hai mươi vạn đại quân của đế đô đã rơi vào tay của chúng ta, lúc đó chỉ cần tiêu diệt được Thần Vương, chúng ta liền có thể không đánh mà thắng, khai sáng một thời đại hoàn toàn mới.



Hoa Ngạo Nguyệt trầm ngâm đáp:



- Kế hoạch tuy hay, nhưng trong tay chúng ta lại không có được người đủ sức tín nhiệm lại có khả năng gánh lấy trách nhiệm to lớn này.



Thiên Lân cười nói:



- Một khi đế đô không có người thích hợp để chọn lựa, lúc đó Thần Vương chắc chắn sẽ chọn lấy người thích hợp từ bên ngoài, ai trong đó là người có khả năng được chọn lớn nhất, chúng ta có thể tranh thủ lấy.



Hoa Ảnh cười đáp:



- Người thích hợp nhất không ai ngoại trừ hai vị nguyên soái. Hiện nay, Tiết Bảo Nguyên đã hôn mê bất tỉnh, chỉ còn lại Bình Nam Vương Lý Hạo. Chỉ cần ông ta còn sống, thì nhất định sẽ vào La Thành tiếp quản hai mươi vạn đại quân của đế đô.



Vụ Thanh Ti nói:



- Phân tích này rất có lý, chúng ta có thể lập tức bắt tay vào chuyện này.



Hoa Ngạo Nguyệt trầm ngâm nói:



- Tình hình đế đô tùy lúc đều có khả năng xảy ra biến hóa, Thiên Lân căn bản không rời khỏi được. Liên quan đến Bình Nam Vương Lý Hạo, chúng ta phải nghĩ ra một biện pháp khác.



Thiên Lân cười nói:



- Ta đã suy xét qua rồi, để Hoa Ảnh nghĩ cách liên hệ được với Lam Quang Thánh Vực, để bọn họ ra mặt đối phó với Bình Nam Vương Lý Hạo, chúng ta trong ứng ngoài hợp, tranh thủ sớm đánh chiếm đế đô.



Vụ Thanh Ti cười nói:



- Kế hoạch rất tốt, để Lam Quang Thánh Vực ra mặt, Thiên Lân lưu lại ở nơi này để tiếp tục hấp dẫn sức chú ý của Thần Vương, đợi thời cơ chín muồi rồi mới phát động công kích bất ngờ.



Thiên Lân cười nói:



- Chuyện không thể nào chần chừ, Hoa Ảnh hãy đến Lam Quang Thánh Vực, hỗ trợ bọn họ xử lý những chuyện bên đó, đế đô giao lại cho chúng ta.



Thương nghị xong, Hoa Ảnh lập tức rời đi, chạy thẳng đến Lam Quang Thánh Vực.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #950