Chương 2142 – Ma Biến Thối Địch (Biến hóa ma quái đẩy lùi quân địch) - phần 2



Buổi sáng sớm, sương mù bao trùm cả rừng núi, mặt trời ở phương Đông chậm chạp chìm đắm không thấy hình bóng, khiến cho cả vùng núi liên miên nhấp nhô này thêm vài phần thần bí. Ở trên cao nhìn ra xa, khí lạnh bức người, gió nhẹ êm ái thổi bay quần áo của Vũ Điệp, hình bóng trắng nõn hệt như một nàng tiên trong gió, phiêu dật mà xuất thế. Hai ngày trước, Vũ Điệp và Bạch Hạc tiên tử giao chiến, nàng giành được phần thắng, học thành Thiên Kiếm cửu quyết. Chuyện này Vũ Điệp vẫn luôn giấu kín trong lòng, để làm cho rõ người đã truyền thụ kiếm quyết cho bản thân mình là ai, nàng lấy cớ muốn tìm hiểu rõ tình hình của Thiên Kiếm viện năm xưa, cuối cùng từ Hoàng Thiên cho biết, người truyền thụ kiếm quyết cho nàng rất có khả năng chính là Lăng Thiên, người hơn hai mươi năm trước đã sáng lập ra Thiên Kiếm viện. Gió đột nhiên yếu đi thức tỉnh Vũ Điệp, nàng vẫn giữ nguyên tư thế nhìn ra xa, nhẹ lẩm bẩm:



- Huynh đến rồi.



Thiện Từ đứng ở sau lưng Vũ Điệp, ôm nàng vào trong lòng, vừa vuốt ve mái tóc của nàng, vừa trả lời:



- Mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng của muội, mọi người đều rất lo lắng, vì thế bảo ta đi tìm muội.



Vũ Điệp buông lỏng thân thể, yên lặng tựa vào trong lòng ấm áp của Thiện Từ, giọng nói nhẹ nhàng êm ái đáp:



- Muội chỉ đang ở trên đây hít thở không khí trong lành thôi.



Thiện Từ hít lấy mùi hương ngan ngát trên người Vũ Điệp, êm ái đáp:



- Trước đây muội sống trong cô độc, sau này ta sẽ khiến muội vĩnh viễn rời khỏi những ngày cô đơn đó, khiến muội vui vẻ khoái lạc, không còn phải một mình đối mặt với mình nữa.



Vũ Điệp vẻ mặt kỳ lạ, đây là một cách biểu đạt tình yêu, chân thực mà thẳng thắn, nhưng vì sao sau khi bản thân mình nghe rồi, trong lòng lại cảm thấy có tiếc nuối? Có phải do người nói là Thiện Từ mà không phải Thiên Lân chăng? Lẽ nào trong tiềm thức của bản thân, mình yêu Thiên Lân nhiều hơn? Có phần mơ hồ, Vũ Điệp trong lòng ngầm thở dài, mấy ngày liên tục ở cùng với Thiện Từ, nàng đã quen với sự quan tâm tình cảm của Thiện Từ, nhưng vẫn thường nhớ đến Thiên Lân. Bản thân nàng đang do dự, hay là bởi vì trong lòng không nỡ được, hay là điều mình không có được mới khiến mình tiếc nuối nhiều nhất?



Vũ Điệp từ nhỏ đã thiếu đi tình thương của cha, lại thêm những biến cố của mẹ, tất cả khiến cho nàng khát vọng có được một tình yêu hoàn mỹ thật to lớn. Nhưng hiện thực luôn khiến cho người ta khó có thể quyết định, Vũ Điệp một lòng muốn có một tình yêu hoàn mỹ, kết quả lại đồng thời yêu cả hai người thanh niên kiệt xuất, điều này khiến cho nàng cứ do dự mãi, không biết phải chọn lựa thế nào.



Thấy Vũ Điệp trầm ngâm không nói, Thiện Từ nhẹ nhàng hỏi lại:



- Nghĩ gì mà nhập tâm vậy?



Vũ Điệp thở dài u oán, khẽ lẩm bẩm:



- Muội đang nghĩ, huynh và Thiên Lân, ai mới là người đi đến trọn đời với muội.



Thiện Từ nghe vậy có phần thất vọng lạc giọng nói:



- Chọn lựa nằm trong tay của muội, bất kể muội ở cùng với ai đi nữa, người còn lại đều sẽ chúc phúc cho muội.



Vũ Điệp hỏi:



- Nếu tương lai muội chọn Thiên Lân, huynh sẽ như thế nào?



Thiện Từ biến sắc, có phần khó khăn đáp:



- Ta sẽ chúc phúc cho hai người, sau đó rời khỏi thế giới hai người sinh sống.



Vũ Điệp tâm thần chấn động, mơ hồ hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Thiện Từ, trong lòng không khỏi lo lắng.



Khẽ thở dài, Vũ Điệp lại hỏi tiếp:



- Nếu như tương lai chúng ta ở cùng với nhau, huynh có nghe theo lời của muội, đồng ý vĩnh viễn giữ tấm lòng thiện lương, tránh xa tà ác chăng?



Thiện Từ có phần kinh ngạc, vội vàng gật đầu trả lời:



- Ta đồng ý với muội, chỉ cần muội ở bên cạnh ta, ta có thể bỏ hết tất cả mọi danh lợi, muội chính là tánh mạng duy nhất của ta.



Vũ Điệp quay đầu lại nhìn Thiện Từ, hai người bốn mắt nhìn nhau, chốc lát sau, liền không kìm nén được lòng hôn nhau. Thời khắc đó, Vũ Điệp dường như ý thức được một số chuyện nào đó của tương lai, bị lời nói của Thiện Từ đánh động thật sâu sắc, nhiệt tình dâng hiến môi thơm của mình, mở rộng trái tim của mình để Thiện Từ đi vào trong đó. Dĩ vãng, trái tim của Vũ Điệp thiên hướng về Thiên Lân, từ thời khắc này trở đi, trái tim của Vũ Điệp lại nghiêng về Thiện Từ. Tuy chọn lựa cuối cùng là người nào còn chưa biết được, nhưng hiện nay Vũ Điệp lại thật sự bị Thiện Từ đánh động tâm tình.



Trên đỉnh núi, gió lạnh vuốt ve, tình yêu sưởi ấm lòng người. Thiện Từ và Vũ Điệp hôn mãi không thôi, mặt lộ ra vẻ say đắm. Vũ Điệp có phần ngượng ngùng khẽ lẩm bẩm:



- Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta phải xuống thôi.



Thiện Từ nghe vậy tỉnh lại, tuy có phần không muốn nhưng lại buông Vũ Điệp ra, kéo cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn của nàng, hai người bay thẳng xuống sườn núi, thấy được Lục Nga, Liệt Phong, Hoàng Thiên, Bản Nhất, Ngạc Tây năm người đang hàn huyên.



Rút cánh tay ngọc về, Vũ Điệp đến bên Lục Nga, khẽ hỏi:



- Bản Nhất đại sư, Chiếu Thế Cô Đăng kia đại khái lúc nào sẽ đến đây?



Bản Nhất đáp:



- Phỏng chừng sẽ đến rất nhanh.



Hoàng Thiên cười nói:



- Còn một lúc nữa mới đến giờ Thìn ba khắc, chúng ta … ồ… đến rồi.



Thiện Từ phủ định:



- Có ba người đến, hai nam một nữ, nhưng lại hoàn toàn không phải Quý Hoa Kiệt mà là Tiết Phong, Phỉ Vân và Tuyết Hồ.



Hoàng Thiên kinh ngạc nói:



- Thật là mấy người Tiết Phong, Phỉ Vân không, thiếu chút nữa ta đã nhầm với Quý Hoa Kiệt.



Bản Nhất lên tiếng:



- Bọn họ đúng ra ở Băng Nguyên, sao đột nhiên lại đến đây?



Vũ Điệp đáp:



- Mọi người chờ ở đây, ta đi nghênh tiếp bọn họ.



Tung mình bay lên, Vũ Điệp lơ lửng giữa không trung, nhanh chóng khiến cho người đến chú ý.



Lóe lên ập đến, Phỉ Vân, Tiết Phong, Tuyết Hồ đến bên Vũ Điệp, hai bên sau khi gặp nhau rồi không khỏi một phen chào hỏi, sau đó Vũ Điệp liền dẫn ba người bay vào trong rừng, gặp gỡ những người kia. Do mọi người đều quen biết nhau, Vũ Điệp lại giới thiệu một lượt với Liệt Phong, điều này khiến cho Phỉ Vân, Tiết Phong, Tuyết Hồ rất kinh hãi, cảm thấy giật mình trước thân phận của Liệt Phong. Khi chào hỏi, Tiết Phong tính cách lạnh lẽo, chỉ gật đầu ra ý đáp lại, Phỉ Vân lại tỏ ra có phần nhiệt tình thân thiết, chủ động tiến lên giới thiệu bản thân. Đối với nhiệt tình của Phỉ Vân, Liệt Phong mặt mày tươi cười, ra dáng ôn nhu dịu dàng ngoan ngoãn, khiến người ta nảy sinh tình cảm. Phỉ Vân ánh mắt kỳ lạ, dường như bị Liệt Phong hấp dẫn, thỉnh thoảng nhìn lén nàng, động tác rất bí mật. Tuyết Hồ vẫn luôn để ý đến thần tình của Phỉ Vân, thấy hắn bộ dạng như vậy, trong lòng không khỏi cười thầm, lại có chút bận tâm. Nhớ lại Triệu Ngọc Thanh đã từng đặc biệt dặn dò Tuyết Hồ, bảo Tuyết Hồ phải hỗ trợ Phỉ Vân cho tốt, không để cho hắn chìm đắm vào tình dục. Mà Phỉ Vân cả đời tối kỵ nhất một chữ Phượng, hiện nay lại gặp Liệt Phong, Phượng và Phong là đồng âm, hơn nữa Phỉ Vân dường như có ý với Liệt Phong, điều này làm sao không khiến cho Tuyết Hồ lo lắng cho được. Nhưng Tuyết Hồ có phần nghi hoặc, Phong và Phượng tuy đồng âm, lại hoàn toàn không phải cùng một chữ, thật ra có quan hệ thế nào với lời dặn dò của Triệu Ngọc Thanh đây?



Vũ Điệp nhìn Tiết Phong, cất tiếng hỏi:



- Các vị sao lại đến đây?



Tiết Phong đáp:



- Biết được mấy người Bạch Đầu Thiên Ông xuôi Nam, cốc chủ tiền bối liền phái Đồ đại hiệp và chúng ta cùng nhau tiến vào trung thổ, liên lạc với Trừ Ma liên minh. Hiện nay, cao thủ của Trừ Ma liên minh đã ra ngoài hết, chỉ còn lại hai vị phó minh chủ trấn thủ, để đề phóng phát sinh bất ngờ, Sở đại hiệp và Đồ đại hiệp liền ở lại liên minh, bảo ta và Phỉ Vân đi hỗ trợ mọi người.



Hoàng Thiên hỏi tiếp:



- Mọi người vừa từ liên minh đến đây, không biết tình hình mới nhất bên đó thế nào?



Tiết Phong đáp:



- Tình thế phía liên minh tương đối bình lặng, ngược lại tình trạng phía Tu Di sơn lại không rõ ràng, bất quá sáu đại cao thủ liên minh phái đi đã hội họp với mấy người Lâm chưởng giáo, chắc chắn sẽ không có gì nguy hiểm.



Hoàng Thiên lên tiếng:



- Trung thổ là phạm vi thế lực của Trừ Ma liên minh, bọn họ không cần phải lo lắng. Ngược lại Thiên Lân hiện nay thế nào rồi, chúng ta hòan toàn không biết gì cả.



Phỉ Vân đỡ lời đáp:



- Theo tin tức liên lạc thu được, Thiên Lân đã quay về Băng Nguyên, hơn nữa Lâm Phàm và Linh Hoa cũng đã thành hôn ngày hôm trước.



Câu này vừa nói ra, Vũ Điệp, Thiện Từ, Hoàng Thiên đều cảm thấy rất kinh ngạc, đưa mắt ra hiệu cho nhau, Vũ Điệp hỏi lại:



- Bọn họ sao lại đột nhiên nghĩ đến lúc này thành hôn?



Phỉ Vân đáp:



- Theo ta hiểu được, đây chính là ý của Yến Sơn Cô Ảnh khách, hy vọng có thể trước khi rời khỏi Băng Nguyên thì thấy được Lâm Phàm và Linh Hoa đã hoàn tất chuyện chung thân đại sự.



Vũ Điệp không nói gì, ánh mắt phức tạp liếc Thiện Từ, trong ánh mắt cảm xúc sâu sắc.



Liệt Phong vẫn luôn mỉm cười lắng nghe, lúc này đột nhiên mở miệng nói:



- Người chúng ta chờ đợi đã đến rồi.



Thiện Từ ngửng đầu liếc về bầu trời, mặt trời ở phía Đông đang từ từ mọc lên, sương mù trên đỉnh núi từ từ tan biến. Bản Nhất nhìn lên đỉnh đầu, cười nói:



- Lần này đến đây đúng là Chiếu Thế Cô Đăng và mấy người Quý Hoa Kiệt.



Mọi người nhìn về chân trời, chỉ thấy ba bóng người từ xa đến gần, nhanh chóng đến trên không trung sườn núi, từ từ hạ xuống trước mặt mọi người. Tiến lên một bước, Bản Nhất chủ động chào hỏi người đến, hơn nữa còn giới thiệu mọi người ở đây với Chiếu Thế Cô Đăng.



Gỡ nón che đầu xuống, Chiếu Thế Cô Đăng để lộ bộ dạng vốn có, khôi phục lại thân phận Đan Thanh kiếm hiệp Hứa Thương Hải. Dưới ánh mặt trời, Hứa Thương Hải đầu tóc bạc trắng hết sức chói mắt, điều này đã không còn giống như hai mươi năm trước đầu tóc đen nhánh nữa. Bản Nhất nhìn thấy cảnh tượng này, tâm tình có phần khổ sở, sau khi giới thiệu hoàn tất rồi, đưa mắt nhìn lại Quý Hoa Kiệt, bởi vì hắn chính là truyền nhân của Đạo viên Vô Vọng. Mọi người ở đây thì Quý Hoa Kiệt chỉ mới gặp qua Vũ Điệp, Thiện Từ và Tiết Phong ba người, còn những người khác đều mới gặp lần đầu, hắn chỉ gật đầu chào hỏi mà thôi. Ngô Viện Viện tỏ ra rất nhiệt tình, không những chủ động chào hỏi mọi người, còn chạy đến bên Vũ Điệp và Liệt Phong, kéo tay hai cô trò chuyện rất cao hứng.



Lục Nga nhìn thấy Hứa Thương Hải, trong lòng tràn đầy cảm xúc, tuy năm xưa giữa bọn họ không gọi là quen biết, nhưng lại cùng là người xưa hai mươi năm trước, trải qua trận phong ba bão táp năm đó. Lúc này đây, trong mười ba người có mặt, chỉ có bốn người đã từng trải qua trận tai ách lúc trước, ngoại trừ Lục Nga và Hứa Thương Hải ra, chỉ còn lại Hoàng Thiên và Bản Nhất mà thôi. Nhìn Lục Nga, Hứa Thương Hải đôi môi mấp máy, dường như muốn nói gì đó, nhưng chỉ thấy được Lục Nga lắc đầu mà thôi. Có lẽ sau hai mươi năm rồi, những chuyện xưa cũ đã xong cũng không cần phải nói nhiều, dù sao chuyện đó cũng đã thành quá khứ rồi. Không lâu sau, Hứa Thương Hải đề xuất muốn một mình đi Tây Thục Dịch viên để thăm hỏi Càn Nguyên chân nhân, sau đó để lại Viện Viện và Quý Hoa Kiệt ở đó mà đi.



Một đoàn người rời khỏi ngọn núi lớn kia tiếp tục lên đường, bay thẳng về phía Đông Nam. Trên đường tìm kiếm, mấy người Thiện Từ bay vượt qua vài trăm dặm, vào giờ Tỵ hai khắc đã đến gần khu vực Vương Ốc sơn. Lúc này đây, Liệt Phong đang nói chuyện phiếm đột nhiên ngửng đầu nhìn về phía chân trời, trầm giọng nói:



- Mọi người cẩn thận, có người khả nghi đến gần.



Câu này vừa nói ra, mọi người lập tức dừng lại không đi tiếp, ào ào ngửng đầu nhìn lên không trung để tìm kiếm xem người mà Liệt Phong gọi là khả nghi đó ở đâu. Rất nhanh, một nam một nữ lơ lửng xuất hiện, cách khoảng chừng vài trăm trượng, từ xa xa chăm chú nhìn lại mấy người Thiện Từ, Vũ Điệp ở bên dưới.



Quan sát kỹ hai người này, Bản Nhất khẽ cau mày, nhẹ giọng nói với những người bên cạnh:



- Mọi người cẩn trọng, ta tiến lên hỏi xem thế nào, coi thử lai lịch bọn họ ra sao.



Vũ Điệp dặn dò:



- Không nên khinh địch.



Bản Nhất gật đầu trả lời, sau đó bay lên không trung nhắm thẳng đến lão già áo đen mà đến, hơn nữa cũng đánh giá lại lão già áo đen đó.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #932