Chương 2130 – Binh bất huyết nhận - Không đánh mà thắng - phần 2



Suy xét một thoáng, Thiên Lân truyền một luồng sức mạnh êm ái vào trong cơ thể Bất Lão Huyền Tôn, lợi dụng tu vi to lớn của bản thân cùng với đặc điểm chân khí có rất nhiều thuộc tính khác nhau, tiến đến từng đoạn kinh mạch đứt lìa, khiến cho thương thế của ông nhanh chóng biến chuyển tốt đẹp, không bao lâu đã lành đến bảy tám phần.



Bất Lão Huyền Tôn kinh ngạc vô cùng, đứng lên nắm lấy chéo áo của Thiên Lân, sợ hãi nói:



- Huynh đệ quả thật là kỳ tài, quả thật khiến người ta không cách nào tưởng tượng được.



Thiên Lân cười đáp:



- Huyền Tôn quá khen rồi, ta bất quá chỉ là trùng hợp của trời cho, bây giờ Huyền Tôn thương thế không còn đáng ngại nữa, xin thỉnh người lập tức ra trước tiền tuyến để tạm thời ổn định tình hình nơi này, đợi ta có thời gian trị thương cho Hoa Hồng và Hoa Ảnh.



Bất Lão Huyền Tôn vội vàng gật đầu nói:



- Được rồi, ta sẽ chạy tới tiền tuyến, nơi này giao lại cho huynh đệ.



Thiên Lân dặn dò:



- Ảnh Ma, ngươi đi theo Huyền Tôn, nhớ phải bảo vệ an toàn cho Huyền Tôn, trước khi ta xuất hiện, nhớ không được tự tiện rời đi.



Ảnh Ma vâng một tiếng, vẻ ra dấu hiểu rõ, lập tức đi theo Bất Lão Huyền Tôn rời khỏi phòng của Hoa Hồng.



Liếc Thiên Lân, Hoa Ảnh thức thời lên tiếng:



- Công tử trước tiên trị thương cho Hoa Hồng đi, ta đi ra ngoài coi trước thế nào, một lúc nữa sẽ quay lại.



Dứt lời, Hoa Ảnh liền xoay mình đi ra khỏi cửa.



Đến lúc này, trong Mặc Hương cư chỉ còn lại Thiên Lân và Mẫu Đơn, hai người bốn mắt nhìn nhau, lập tức đốt lên lửa tình.



Hô lên một tiếng nhỏ, Hoa Hồng nhảy phốc đến bên Thiên Lân, ôm lấy hắn, vẻ mặt kích động cười mê sảng nói:



- Ta đã cho cả đời này cũng không còn gặp được chàng nữa, sẽ chết ở đây, ta thấy sợ, không cam lòng, rất nhớ chàng ...



Ôm Hoa Hồng đang kích động vào người, Thiên Lân hiểu rõ chân tình của nàng lộ ra ngoài, nàng trước kia tính cách lạnh lùng cao ngạo, từ đó đến giờ đều rất kiên cường, nhưng lần này rõ ràng nàng đã chịu đựng đả kích rất lớn, phải gánh chịu áp lực cực lớn, nếu không với tính cách của nàng sẽ không bao giờ như vậy.



Hôn hít gương mặt Hoa Hồng, Thiên Lân êm ái liếm hết nước mắt của nàng, nhẹ êm nói:



- Chớ có sợ, sau này ta cũng không để nàng chịu chút thương tổn nào, quyết không để bất kỳ người nào khi dễ nàng cả. Đến đây, cười lên đi, Hoa Hồng của ta là xinh đẹp cực kỳ.



Hoa Hồng khóc lóc một lúc, ưu tư trong lòng lập tức phát tiết ra hết, tâm tình có tốt đẹp lên hẳn, hai tay đánh vào ngực của Thiên Lân, mắng:



- Đáng ghét, chàng đang dỗ con nít à?



Thiên Lân hai tay vòng quanh eo êm ái của nàng, đặt trán mình dán lên trán của nàng cười nói:



- Nàng chính là bảo bối trong lòng của ta, cũng giống như trẻ con vậy, ta đương nhiên sủng ái nàng, dỗ dành nàng, che chở nàng.



Hai mặt ép gần nhau, Thiên Lân hôn lên má của Hoa Hồng, trong lúc nàng đang xấu hổ phản kháng lại, hắn dễ dàng hơn lên đôi môi đỏ hồng của nàng, êm ái thưởng thức nhâm nhi.



Rên khẽ một tiếng, Hoa Hồng lập tức toàn thân nhũn ra, xấu hổ vô cùng trừng Thiên Lân một cái, sau đó nhắm chặt mắt lại, cứ để Thiên Lân mặc tình thưởng thức môi thơm của mình.



Ôm lấy thân thể nhũn ra của Hoa Hồng, Thiên Lân liền truy đuổi lấy cái lưỡi mùi đinh hương thơm ngát trong miệng của nàng. Thân thể run lên, Hoa Hồng lập tức mặt mày nóng bừng, miệng yêu kiều thở hồng hộc, hai tay đẩy thân thể của Thiên Lân ra, xấu hổ vô cùng đáp:



- Không … Không được nóng nảy…



Thiên Lân hưng phấn vô cùng nói:



- Cảm giác thật tuyệt vời, ta rất thích.



Hoa Hồng mặt đỏ như ngọc, giãy mạnh thân thể, thấp giọng cầu xin:



- Thiên Lân, đợi qua trường nguy cơ này đã.



Biết được lúc này hoàn toàn không phải thời cơ tốt nhất, Thiên Lân cũng không miễn cưỡng, liền thu tay phải lại, hai tay vòng quanh vòng eo thon của nàng, cười nói:



- Nhớ kỹ lời của nàng đó, đến lúc đó không được như lời hứa thì ta ăn vạ đó.



Hoa Hồng khẽ gật đầu, dùng thanh âm thật nhỏ chỉ đủ để Thiên Lân nghe được đáp:



- Ta sẽ giao hết mọi thứ cho chàng.



Thiên Lân rất mừng, cười nói:



- Được, ta chờ đợi ngày đó đến đây. Bây giờ hãy để ta trị thương cho nàng đi thôi.



Buông vòng eo thon của Hoa Hồng ra, Thiên Lân nắm lấy hai tay của nàng, bắt đầu tra xét thương thế của nàng, hơn nữa còn chọn lựa đối sách tương ứng từ tình hình trước mắt của nàng để trị thương. Rất nhanh, thương thế của Hoa Hồng được sự hỗ trợ của Thiên Lân đã bắt đầu chuyển biến tốt, trải qua công phu chừng một tuần trà, liền cơ bản lành lặn.



Buông hai tay của Hoa Hồng ra rồi, Thiên Lân cười nói:



- Được, cảm giác thế nào đây?



Hoa Hồng vươn mình một lúc, cười trả lời:



- Đã khôi phục lại như xưa rồi, chàng quả thật lợi hại. Nhớ lúc ở nhân gian, chàng còn chưa thể nào trị thương cho ta và Mẫu Đơn, làm sao lại có biến hóa to lớn này như vậy?



Thiên Lân cười đáp:



- Khi ta ở Lam Quang Thánh Vực, Mẫu Đơn truyền cho ta một số pháp quyết nhập môn đơn giản để tiện cho ta thích ứng với hoàn cảnh nơi này. Bây giờ, ta chính là thông qua những pháp quyết cơ sở đó để trị thương cho các nàng, không ngờ hiệu quả lại rất tốt.



Hoa Hồng nghi hoặc hỏi lại:



- Chỉ có như vậy thôi?



Thiên Lân hỏi ngược lại:



- Nàng còn muốn ta thế nào?



Hoa Hồng nhìn Thiên Lân, trầm ngâm đáp:



- Ta thấy biến hóa của chàng rất to lớn, đã hoàn toàn không giống như trước kia nữa.



Thiên Lân cười trả lời:



- Điều đó là bởi vì Tà Hoàng quyết, ta bây giờ đã nắm vững phương pháp tu luyện chính xác của Tà Hoàng quyết rồi, thực lực tăng cường lên rất mạnh mẽ. Theo ta phỏng đoán, tu vi hiện nay của ta đã đạt đến trung kỳ của cảnh giới Lăng Hư, có thực lực phân cao thấp với Ngũ Sắc Thần Vương kia.



Hoa Hồng kinh ngạc hỏi lại:



- Thật không? Thế sau này chàng dự tính ra sao?



Thiên Lân nhìn Hoa Hồng, cười đáp:



- Nếu ta nói với nàng, ta muốn đánh ngã Ngũ Sắc Thần Vương, hơn nữa còn muốn thay thế ông ta, nàng có tin ta chăng?



Hoa Hồng nghe vậy chấn động, ánh mắt kỳ quái nhìn Thiên Lân một lúc, cuối cùng xác định chàng không phải nói chơi, trong lòng có phần bất ngờ, nhưng lại hết sức ủng hộ, gật đầu đáp:



- Ta tin, hơn nữa còn toàn lực ủng hộ.



Thiên Lân hỏi ngược:



- Nếu ta thống nhất Ngũ Sắc Thiên Vực, đến lúc đó Hắc Trì Huyền Vực có quy thuận với ta chăng?



Hoa Hồng trừng Thiên Lân một cái, hừ giọng nói:



- Nếu chàng thật sự thống nhất được Ngũ Sắc Thiên Vực, chàng sẽ đối xử với Hắc Trì Huyền Vực như thế nào?



Thiên Lân cười trả lời:



- Trước tiên ta sẽ cưới nàng về làm vợ của ta, sau đó mới giao Hắc Trì Huyền Vực lại cho nàng xử lý, mặc cho nàng chi phối.



Hoa Hồng nũng nịu mắng:



- Coi như chàng có lương tâm.



Thiên Lân bật cười ha hả đáp:



- Ta làm sao có thể để cho nàng phải chịu khuất nhục được?



Hoa Hồng trừng hắn một cái, tựa đầu vào trong lòng của hắn, nhẹ nhàng hỏi lại:



- Nếu như quả thật có ngày đó, chàng còn quay về nhân gian không?



Thiên Lân nghĩ một lúc rồi trả lời:



- Cho dù quay về hay không, ta đều sẽ không bỏ nàng, sẽ không bỏ qua bất kỳ người nào mà ta thích cả, ta muốn vĩnh viễn ở cùng với các nàng.



Hoa Hồng cười cười không đáp, trả lời như vậy tuy không được thỏa mãn, nhưng cũng không thể đòi hơn.



Ôm lấy thân thể của Hoa Hồng, Thiên Lân nhẹ nhàng thấp giọng thổi vào lỗ tai nàng, mô tả tình cảm tương tư, chìm đắm trong tình yêu.



Không biết từ lúc nào, Hoa Ảnh xuất hiện ở bên ngoài Mặc Hương cư khiến cho Thiên Lân phải chú ý đến.



Nhìn Hoa Ảnh ở ngoài cửa, Thiên Lân buông Hoa Hồng trong lòng ra, nhẹ nhàng nói:



- Nàng hãy đi ra ngoài tiền tuyến coi tình hình thế nào trước đi, để ta trị thương cho Hoa Ảnh.



Hoa Hồng liếc Hoa Ảnh, nhẹ nhàng gật đầu rồi sau đó rời đi.



Đưa mắt tiễn Hoa Hồng đi rồi, Hoa Ảnh lẳng lặng đứng ở ngoài cửa, hoàn toàn không tiến vào.



Thiên Lân cười hỏi:



- Làm gì mà cứ đứng mãi ngoài đó vậy, vào đây đi.



Hoa Ảnh chần chừ một lúc, lắc đầu đáp:



- Công tử có thay đổi rất lớn, khiến ta không dám đến gần.



Thiên Lân ngạc nhiên đáp:



- Không dám đến gần? Ta trở thành hung thần ác sát rồi sao?



Hoa Ảnh vẻ mặt phức tạp, chần chừ nói:



- Chuyến đi Ma Vân Đại chiểu trạch này của công tử có phải phát sinh thế nào rồi không, nếu không vì sao cả người trở thành tràn đây bá khí, khiến người ta không cách gì chống lại được.



Thiên Lân nghe vậy lập tức hiểu rõ, ánh mắt kỳ lạ nhìn Hoa Ảnh, hỏi lại:



- Nàng không dám đến gần ta có phải sợ bị ta hấp dẫn không?



Hoa Ảnh do dự một lúc, cuối cùng gật đầu trả lời.



Thiên Lân cười cười không để ý lắm, cố tình thu lại khí tức Tà Hoàng trên thân mình, nhẹ nhàng lên tiếng:



- Bây giờ thì sao?



Hoa Ảnh nhìn Thiên Lân, nhỏ giọng đáp:



- Bây giờ có khá hơn.



Thiên Lân nói:



- Như vậy thì cô nương hãy vào đi.



Hoa Ảnh chần chừ một lúc, cất bước đi vào trong Mặc Hương cư, đến bên cạnh Thiên Lân.



Nhìn Hoa Ảnh cẩn thận từng chút, Thiên Lân cau mày nói:



- Ta thật sự đáng sợ vậy sao?



Hoa Ảnh lắc đầu đáp:



- Không phải đáng sợ, chính là sức hấp dẫn của công tử quá mạnh mẽ, khiến ta không thể nào không toàn lực chống lại.



Thiên Lân ánh mắt khẽ động, hỏi liền:



- Nếu như bây giờ ta gặp phải tiểu thư nhà cô, ta có thể thu lấy được trái tim của nàng không?



Hoa Ảnh khẽ biến sắc mặt, chần chừ rất lâu, cuối cùng gật đầu nói:



- Có thể, nhưng ta hy vọng công tử không dùng phương thức như vậy để đối xử với tiểu thư ta, ta hy vọng công tử có thể dùng chân tâm và tình yêu để bảo hộ tiểu thư.



Thiên Lân cười đáp:



- Ta rất quan tâm đến tiểu thư nhà cô đó.



Hoa Ảnh trả lời:



- Tiểu thư chí hướng thật to lớn, trong lòng chứa cả thiên hạ, chính là một vị kỳ nữ, đáng để ta coi trọng như vậy.



Thiên Lân nói:



- Phụ nữ kỳ tài như vậy, ta rảnh rỗi cũng phải tìm hiểu qua. Bây giờ đưa tay của cô nương ra đây, ta sẽ trị thương cho.



Hoa Ảnh do dự một lúc mới từ từ đưa tay phải ra, đầu lại quay về bên cạnh, dường như không dám nhìn hắn.



Nắm lấy tay của Hoa Ảnh, Thiên Lân cảm nhận vài phần mềm mại, đột nhiên cất tiếng hỏi:



- Đây chắc chắn không phải là diện mạo vốn dĩ của cô nương rồi?



Hoa Ảnh thân thể run lên, chật vật đáp lời:



- Đúng hay không đối với ta hoàn toàn không quan trọng.



Thiên Lân nghe vậy không hỏi nhiều nữa, bắt đầu tra xét thương thế của Hoa Ảnh, hơn nữa còn trị thương cho nàng.



Rất lâu sau, Thiên Lân buông tay của Hoa Ảnh, điềm nhiên lên tiếng:



- Thương thế của cô nương đã lành lặn, chúng ta lại bàn luận về tiểu thư nhà cô đi.



Hoa Ảnh không hề cự tuyệt, hỏi lại:



- Công tử muốn tìm hiểu thế nào đây?



Thiên Lân nghĩ một lát, mỉm cười đáp:



- Bắt đầu từ thân thế của tiểu thư đi.



Hoa Ảnh liếc Thiên Lân, sau đó nhìn sang chỗ khác, nhẹ nhàng nói:



- Tiểu thư sinh ra trong một gia đình rất giàu, từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, được người nhà thích rất nhiều, có danh tiếng không nhỏ ở quê nhà, vì thế được Thải Ngọc tiên cung nhìn trúng mang tiểu thư đi, trở thành người được đề cử làm thánh nữ. Từ đó về sau, tiểu thư liền sinh sống trong Thải Ngọc tiên cung, mãi cho đến khi trở thành thánh nữ cũng chưa hề trở về nhà.



Thiên Lân hiếu kỳ hỏi tiếp:



- Thế cha mẹ người nhà tiểu thư thì sao?



Hoa Ảnh khẽ thở dài đáp:



- Gia đình của tiểu thư vẫn luôn mong mỏi cả nhà đoàn tụ, đáng tiếc do thân phận đặc biệt của tiểu thư, người nhà căn bản không có chút cơ hội nào. Đồng thời, để khống chế tiểu thư, Thần Vương cũng bắt đi người nhà của tiểu thư, dùng điều này để cảnh cáo tiểu thư, hy vọng tiểu thư không sinh lòng phản nghịch, phải vĩnh viễn nghe theo hiệu lệnh của Thần Vương.



Thiên Lân kinh ngạc nói:



- Tiểu thư cô nương chưa từng nghĩ cách cứu gia đình mình?



Hoa Ảnh khổ sở đáp:



- Trong Ngũ Sắc Thiên Vực, Thần Vương là chúa tể tất cả. Tiểu thư cho dù có lòng muốn cứu người nhà, cũng chỉ có thể nhịn vào trong lòng, từ đó đến nay chưa từng dám biểu lộ một chút nào.



Thiên Lân trầm ngâm nói:



- Đây chính là nguyên nhân tiểu thư cô nương muốn lật nhào Thần Vương?



Hoa Ảnh lắc đầu trả lời:



- Đây chỉ là một trong những nguyên nhân thôi, hoàn toàn không phải là nguyên nhân chủ yếu.



Thiên Lân có phần bất ngờ, hỏi tiếp:



- Thế thì nguyên nhân chủ yếu là thế nào?



Hoa Ảnh chần chừ một lúc, khẽ thở dài đáp:



- Do vẻ đẹp và trí tuệ của tiểu thư, Thần Vương vẫn luôn giương mắt hổ dòm ngó tiểu thư, muốn chiếm hữu tiểu thư. Từ việc hiểu rõ Thần Vương, trong lòng tiểu thư biết rõ, tuy nhiên trước mắt tiểu thư là thánh nữ, Thần Vương còn không dám làm liều. Nhưng sớm muộn có một ngày, Thần Vương nhịn không được sẽ ra tay. Đến lúc đó, tiểu thư dù có muốn phản kháng, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Thần Vương.



Thiên Lân nghi hoặc nói:



- Nếu như Thần Vương là chúa tể mọi thứ, vì sao bây giờ còn không dám mạo phạm đến tiểu thư ngươi?



Hoa Ảnh giải thích:



- Đây chính là lời tự thề của Thần Vương, thánh nữ cần phải giữ được tấm thân thánh khiết, cho dù Thần Vương đi nữa cũng không thể đụng vào.



Thiên Lân gật đầu nói:



- Té ra là như vậy, cô nương nói tiếp đi.



Hoa Ảnh đáp:



- Trong Ngũ Sắc Thiên Vực, Thánh Nữ giáo hiện nay có sức ảnh hưởng rất lớn, tiểu thư phụ trách tế trời cầu phúc, được dân chúng mọi người kính yêu, Thần Vương tuy có ý đồ bất chính với tiểu thư, nhưng trên bề mặt vẫn còn rất tôn trọng. Đương nhiên, tiểu thư cũng không dám quá phận chọc giận Thần Vương, như vậy cuối cùng chỉ chính mình gánh chịu hậu quả. Ngoài ra, Thải Ngọc tiên cung là đất dưỡng dục của thánh nữ, cung chủ Vụ Thanh Ti không chỉ là sư phụ của tiểu thư, còn là thánh nữ nhiệm kỳ trước, vẻ đẹp dung mạo của người tự nhiên có thể tưởng tượng được, Thần Vương đối với người vẫn có lòng muốn đoạt lấy, đáng tiếc lại do tiểu thư mà vài lần bị thất bại, trong lòng rất tức giận.



Thiên Lân hỏi:



- Quan hệ sư đồ giữa bọn họ rất tốt phải không?



Hoa Ảnh gật đầu đáp:



- Quan hệ thân mật chỉ là một phương diện, phương diện còn lại chính là Thải Ngọc tiên cung và Thánh Nữ giáo như môi với răng. Một khi Thần Vương chiếm được Vụ Thanh Ti rồi, tình cảnh của tiểu thư sẽ lập tức trở thành cực kỳ bất lợi, lúc đó tiểu thư tứ cố vô thân, rất khó chống lại Thần Vương. Trước mắt, tiểu thư và cung chủ đã đạt thành hiệp ước, sẽ ngầm toàn lực ủng hộ chúng ta, hy vọng nhờ vào sức mạnh của công tử và nhân gian để lật đổ sự thống trị tàn bạo của Thần Vương.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #920