Chương 2117 – Ma Vân Đại chiểu trạch - phần 1



Buổi sáng sớm, Thiên Lân đang ngủ chợt tỉnh lại, toàn thân trên dưới có một cảm giác thoải mái không nói thành lời. Từ nhỏ đến lớn, Thiên Lân đều sống ở Băng Nguyên, giường băng ở đó vừa lạnh lại vừa cứng, cho đến giờ chưa lúc nào có quan hệ đến hai chữ thoải mái. Trước đây, Thiên Lân đã từng đi trung thổ một chuyến, sống vài ngày ở Dịch viên khiến hắn cảm thấy thoải mái vô cùng, nhưng so với Lam Mộng hiên của Mẫu Đơn thì còn kém xa nhiều lắm.



Ngủ trên giường của Mẫu Đơn, mùi hương nhẹ nhàng phủ kín, cảm giác mềm mại thỏa đáng khiến Thiên Lân lưu luyến không thôi, đây là lần đầu tiên trong đời hắn để ý nhiều đến hoàn cảnh cư ngụ như vậy. Nhớ lại đêm hôm trước, Thiên Lân khuôn mặt nở nụ cười kỳ dị đặc biệt. Đó là lần đầu tiên trong đời hắn được người hầu hạ, sự ôn nhu, hiểu ý người của Tiểu Lan khiến Thiên Lân có được cảm giác thỏa mãn vô cùng, cảm giác một loại nam nhân chúa tể mọi thứ.



Lam Mộng hiên, nơi cư ngụ của thánh nữ Mẫu Đơn, chính là cấm địa của Lam Quang Thánh Vực. Thiên Lân là người đàn ông bên ngoài đầu tiên cư ngụ ở nơi này, do thị nữ Tiểu Lan của Mẫu Đơn tận tâm hầu hạ, cởi áo tắm rửa cho hắn, trải giường sắp gối cho hắn, chuyện này trước đây Thiên Lân chưa hề nghĩ đến bao giờ. Thân là người tu đạo, Thiên Lân từ nhỏ sống ở Băng Nguyên, không biết quỷ củ cung đình, không hiểu được các tích các sự của nhà đế vương, vì thế trong lòng rất đơn thuần. Nhưng sau khi tiến vào trong Lam Quang Thánh Vực rồi, nơi này tuy không giống với nhà đế vương ở nhân gian, nhưng lại có được phân chia chủ tớ, đẳng cấp khác nhau nghiêm khắc.



Lấy Thiên Lân làm ví dụ, hắn cứu vãn được Cô Tinh Vân Nhai, chính là đại ân nhân của Lam Quang Thánh Vực, có được thân phận đặc thù. Tiểu Lan là thị nữ của Mẫu Đơn, do bởi Mẫu Đơn mà có được thân phận cực cao. Nếu không phải thân phận Thiên Lân đặc biệt, Tiểu Lan cũng không chịu cam tâm tình nguyện đi hầu hạ Thiên Lân. Đêm qua, Tiểu Lan tự mình tắm rửa thay quần áo cho Thiên Lân, dịu ngoan vô cùng. Thiên Lân ban đầu còn xấu hổ rất nhiều, đối mặt với Tiểu Lan xinh đẹp động lòng người thì hắn rất xấu hổ, dù sao Thiên Lân từ trước đến giờ chưa từng cởi hết quần áo của mình trước mặt phụ nữ. Phát hiện được Thiên Lân xấu hổ, Tiểu Lan mỉm cười không nói, nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của chính mình để giải trừ sự ngượng ngùng trong lòng của Thiên Lân, để cho hắn từ từ buông lỏng chính mình. Sau đó, Tiểu Lan cẩn thận chà xát rửa ráy thân thể cho Thiên Lân, hơn nữa còn nói cho hắn biết một số sinh hoạt tập quán của Lam Quang Thánh Vực, khiến cho hắn dần dần quen được phụ nữ hầu hạ, từ từ dung nhập tiếp theo.



Thiên Lân sau khi buông lỏng rồi, nhanh chóng thích ứng với tất cả, hơn nữa còn hưởng thụ sự hầu hạ của Tiểu Lan, còn chủ động đưa tay vuốt ve thân thể Tiểu Lan. Lần đầu tiên hầu hạ đàn ông, Tiểu Lan cũng hơi xấu hổ, nhưng bởi vì Thiên Lân tướng mạo anh tuấn, lại thêm thân phận kỳ dị đặc biệt, Tiểu Lan tuy xấu hổ thẹn thùng lại không hề cự tuyệt Thiên Lân vuốt ve, chẳng qua không cho hắn đột phá được cửa ải cuối cùng mà thôi. Thiên Lân lúc ấy hưng phấn vô cùng, trong lòng dâng lên dục tình mãnh liệt, nhưng bởi vì Tiểu Lan là thân phận thị nữ, Thiên Lân không tiện cưỡng cầu, lại thêm thân đang ở Lam Quang Thánh Vực, Thiên Lân cũng phải kiêng kỵ đến hình tượng bản thân, cuối cùng chỉ thỏa mãn một chút dục vọng tay chân mà thôi, hoàn toàn không tiến đến bước làm toàn bộ. Cho dù là như vậy, Thiên Lân cũng vô cùng thỏa mãn, hơn nữa còn có sự thỏa mãn vô cùng với tất cả mọi thứ nơi này, trong lòng không khỏi sinh ra một ý niệm lớn gan, điều này khiến hắn rất hưng phấn.



Đứng lên, Thiên Lân vừa mới ngồi dậy, Tiểu Lan đã đến bên giường, nở nụ cười mỉm nhìn hắn, ôn nhu mặc quần áo cho hắn.



Thiên Lân đè nén sự không thích ứng vào trong lòng, cưỡng ép bản thân phải chấp nhận Tiểu Lan phục vụ, hơn nữa còn hỏi:



- Bình thường cô cũng phục vụ Mẫu Đơn như vậy?



Tiểu Lan có phần xấu hổ, nhỏ giọng đáp:



- Tiểu thư bình thường bản thân tự mình làm lấy, thỉnh thoảng cũng để cho tì nữ hầu hạ.



Thiên Lân đưa tay nâng cằm của Tiểu Lan lên, chăm chú nhìn vào trong mắt của cô gái, hỏi liền:



- Đêm qua cô phục vụ ta như vậy là ý của Mẫu Đơn hay là ý của cô?



Tiểu Lan ửng hồng, nhỏ giọng đáp:



- Công tử là ý trung nhân của tiểu thư, Tiểu Lan cam tâm hầu hạ công tử.



Thiên Lân cười hỏi lại:



- Trong Lam Quang Thánh Vực, ngoại trừ thánh chủ và Mẫu Đơn ra, những người khác cũng có được quyền lợi được người khác phục vụ chăng?



Tiểu Lan đáp:



- Lam Quang Thánh Vực người không nhiều, ngoại trừ thánh chủ và tiểu thư ra, rất ít người có được thị nữ đặc biệt phục vụ.



Thiên Lân hỏi liền:



- Thế Hắc Trì Huyền Vực và Ngũ Sắc Thiên Vực thì thế nào?



Tiểu Lan vừa mặc quần áo cho Thiên Lân, vừa trả lời:



- Hắc Trì Huyền Vực cũng không khác chúng ta gì mấy, nhưng Ngũ Sắc Thiên Vực thì khác hẳn hoàn toàn. Bọn họ ở đó có chế độ phân chia đẳng cấp quân thần rất nghiêm khắc. Chỉ cần có năng lực, lên làm một quan nửa chức liền có thể có thị vệ và thị nữ của riêng mình. Nói một cách đơn giản, chế độ đẳng cấp của Ngũ Sắc Thiên Vực tương đối hoàn chỉnh, Ngũ Sắc Thần Vương có rất nhiều đặc quyền, hậu cung cũng có mấy trăm người đẹp để ông ta có thể tùy ý tận hưởng.



Thiên Lân kinh ngạc hỏi:



- Mấy trăm người đẹp? Thế ông ta làm sao ứng phó được đây?



Tiểu Lan hừ khẽ đáp:



- Ngũ Sắc Thần Vương bá đạo vô cùng, chỉ cần ông ta thích, cho dù không lấy được trái tim của người phụ nữ đó, ông ta cũng có thể cưỡng chết lấy cho được thân thể của người phụ nữ đó. Hơn nữa, sau khi đùa bỡn xong, ông ta liền vứt bỏ không thèm để ý, nhưng người khác vẫn không được đụng đến những người phụ nữ đó.



Thiên Lân nghi hoặc nói:



- Ngũ Sắc Thần Vương đáng ghét đến thế sao?



Tiểu Lan trả lời:



- Đây bất quá chỉ là một phần nhỏ như tơ mà thôi, sau này công tử sẽ biết được càng nhiều thói quen tà ác của ông ta.



Thiên Lân nghi ngờ nói:



- Lẽ nào không có người nào phản đối?



Tiểu Lan đáp:



- Ngũ Sắc Thần Vương đánh đâu thắng đó, ai dám phản đối? Ông ta dùng thực lực để tạo nên đặc quyền đế vương của mình, chỉ cần ông ta muốn, liền không có thứ gì mà ông ta lấy không được.



Thiên Lân cau mày hỏi:



- Lẽ nào không có ngoại lệ?



Tiểu Lan chần chừ một lúc, quay đầu nhìn ra cửa, thấp giọng nói:



- Có, thánh chủ chính là một ngoại lệ.



Thiên Lân hiểu được ý tứ trong lời này, lại đột nhiên cảm ứng khí tức của Mẫu Đơn.



Lúc này, Tiểu Lan đã mặc quần áo chỉnh tề cho Thiên Lân, vừa lùi lại hai bước, Mẫu Đơn liền tiến vào trong phòng. Nhìn Thiên Lân, ánh mắt Mẫu Đơn kỳ dị, hỏi liền:



- Đêm qua ngủ có ngon không?



Thiên Lân cười đáp:



- Giường của nàng rất thoải mái, ta rất muốn ngủ mãi ở nơi này.



Tiểu Lan liếc Mẫu Đơn, thức thời lùi ra ngoài, trong phòng liền chỉ còn lại có Mẫu Đơn và Thiên Lân.



Mỉm cười tiến lên, Thiên Lân ôm lấy Mẫu Đơn vào trong lòng, ngửi mùi thơm trên người nàng, mặt lộ ra vẻ say mê. Trừng Thiên Lân một cái, Mẫu Đơn ánh mắt có phần u oán nhỏ giọng nói:



- Đêm qua Tiểu Lan hầu hạ chàng có được như ý hay không?



Thiên Lân sửng người, cười khan hai tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm bên tai Mẫu Đơn:



- Nếu như đổi lại để nàng hầu hạ, ta sẽ càng thêm thỏa mãn.



Mẫu Đơn đánh Thiên Lân một đấm, mắng:



- Nghĩ hay đó, coi chừng ta đá bay chàng ra ngoài.



Thiên Lân cười đáp:



- Nàng mới không nỡ đẩy ta ra ngoài, ta chính là phu quân tương lai của nàng mà.



Mẫu Đơn trừng hắn một cái, vẻ mặt hơi quái dị, u oán thở dài lên tiếng:



- Với tính cách hiện nay của chàng, lại thêm Tà Hoàng quyết, còn không biết chàng muốn gây ra bao nhiêu tình trái ngang nữa đây.



Thiên Lân cười đáp:



- Yên tâm, ta hoàn toàn không phải người lạm dụng tình cảm. Trên thế gian, nữ nhân giống như nàng có thể khiến ta phải nhìn đến cũng không tìm được mấy người.



Mẫu Đơn không hề tức giận, nhẹ nhàng nói:



- Từ lúc chàng tu luyện Tà Hoàng quyết rồi, chàng và sức hấp dẫn đặc biệt bẩm sinh liền thể hiện rất rõ ràng. Tuy bản thân chàng còn không cảm giác nhiều, nhưng chàng trong lúc vô tình lại gây ấn tượng với người khác. Hôm nay chàng phải đi xa, ta lúc này đến đây là muốn bàn luận chuyện thánh chủ với chàng.



Thiên Lân trầm ngâm:



- Thánh chủ? Nàng muốn nói chuyện gì thế, liên quan đến độc tố trong người thánh chủ?



Mẫu Đơn đáp:



- Thánh chủ ngoài mềm trong cứng, thích được khen ngợi. Chuyện lần này đối với thánh chủ là một đả kích rất lớn, một khi xử lý không ổn, ta lo lắng thánh chủ sẽ không nghĩ ra.



Thiên Lân hỏi liền:



- Nàng muốn ta làm thế nào đây?



Mẫu Đơn ánh mắt kỳ lạ, nhìn Thiên Lân u oán nói:



- Ta muốn chàng hóa giải khúc mắc trong lòng thánh chủ, mang thánh chủ an toàn quay trở về.



Thiên Lân chần chừ hỏi:



- Nàng không ngần ngại?



Nhìn vào mắt Thiên Lân, Mẫu Đơn khổ sở đáp:



- Ta ngại lắm, nhưng ta không muốn thánh chủ phát sinh bất kỳ điều gì, cũng không muốn hạn chế chàng chút nào cả.



Thiên Lân nghe vậy sửng sốt chấn động, ôm chặt lấy thân thể của Mẫu Đơn, êm ái nói:



- Yên tâm, ta đồng ý với nàng, cũng sẽ không để thánh chủ có việc gì cả, cũng tuyệt đối không khiến nàng chịu bất kỳ khuất nhục nào. Đây là lời hứa của ta, ngàn vàng không đổi.



Mẫu Đơn có phần vui mừng, khẽ lẩm bẩm:



- Nhớ lấy những lời chàng đã hứa, ta chờ đợi chàng. Bây giờ thánh chủ đã chuẩn bị thỏa đáng, chúng ta qua sớm một chút, hai người cũng sớm xuất phát đi thôi.



Thiên Lân không nói gì cả, cúi đầu hôn Mẫu Đơn thật thâm tình, hai người đều mê đắm thật sâu.



Rời khỏi môi Mẫu Đơn, Thiên Lân tán thưởng:



- Thật là ngọt, tỷ tỷ chờ ta khải hoàn quay về, đến lúc đó ta muốn tỷ tỷ phải hầu hạ ta, để ta tận tình thưởng thức vẻ đẹp của tỷ tỷ.



Mẫu Đơn sắc mặt ửng hồng, trừng hắn thật hấp dẫn, thấp giọng nói:



- Chỉ cần chàng thích, tỷ tỷ nhất định sẽ khiến cho chàng tận hết hứng thú. Đi thôi, thánh chủ còn đang chờ đợi chúng ta.



Thiên Lân cười cười, rất cao hứng, lập tức đi theo Mẫu Đơn rời khỏi Lam Hồng hiên, đi thẳng đến Mộng Lan các.



Nhìn Thiên Lân cùng với Mẫu Đơn tiến vào, Nhất Tịch Như Mộng mặt mày tươi cười, toàn thân ngập tràn khí chất cao quý, khiến cho người ta cảm thấy sức hấp dẫn cao đến không chạm vào được.



Liếc Nhất Tịch Như Mộng, Thiên Lân ánh mắt khẽ biến, khóe miệng hiện lên nụ cười tà dị, có một sức hấp dẫn không mô tả được. Mẫu Đơn đi đến bên cạnh Nhất Tịch Như Mộng, điềm nhiên nói:



- Mọi thứ đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, có thể xuất phát lên đường.



Nhất Tịch Như Mộng gật đầu trả lời:



- Được, lập tức lên đường. Nơi này giao lại cho cô.



Mẫu Đơn khẽ nói:



- Yên tâm đi, ta sẽ bảo vệ Cô Tinh Vân Nhai thật tốt, chúc hai người sớm đi sớm về, mọi thứ thuận lợi.



Thiên Lân hỏi lại:



- Đi Ma Vân Đại chiểu trạch cần bao nhiêu thời gian?



Nhất Tịch Như Mộng điềm đạm thanh nhã trả lời:



- Cô Tinh Vân Nhai cách Ma Vân Đại chiểu trạch ít ra cũng phải ba ngàn dặm, nếu như dùng phương thức tầm thường để đến đó, ít ra cũng phải mất cả nửa ngày đường. Chúng ta chuyến này đi đến đó phải tận hết khả năng che giấu, vì thế dùng Thời không truyền tống trận, trực tiếp xuyên qua con đường trung gian, đến thẳng vùng đất biên giới của Ma Vân Đại chiểu trạch.



Thiên Lân hiếu kỳ nói:



- Cái gì gọi là Thời không truyền tống trận?



Mẫu Đơn cười trả lời:



- Đây chính là phương thức chúng ta áp dụng khi từ nhân gian quay trở về. Dùng trận pháp để truyền, xác định địa điểm đến, nhưng có thể đến được rất nhiều vị trí.



Thiên Lân hiểu ra nói:



- Té ra là như vậy, điểm này có thể nói là tiên tiến rất nhiều so với nhân gian, đáng để mở rộng thêm nữa.



Nhất Tịch Như Mộng bảo:



- Thời không truyền tống trận có hạn chế rất khắc nghiệt, muốn mở rộng hơn nhiều cũng không dễ dàng gì.



Mẫu Đơn lên tiếng:



- Chuyện này bàn sau đi, hiện nay thời gian quan trọng, hay là hai người đi sớm một chút.



Thiên Lân cười đáp:



- Mẫu Đơn nói rất đúng, tìm kiếm Vô Ưu thảo mới là chuyện chính, chúng ta lên đường thôi.



Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt điềm nhiên, lập tức dẫn Thiên Lân và Mẫu Đơn đi đến Thời không truyền tống trận thần bí kia, dự tính từ đó tiến vào trong Ma Vân Đại chiểu trạch. Trước đây, Thiên Lân đã từng trải qua chuyển dời thế giới, từ nhân gian đến Lam Quang Thánh Vực, khi ấy hoàn toàn không có cảm giác gì cả. Lần này, Thiên Lân ngầm lưu ý, cảm thấy hứng thú với Thời không truyền tống trận, muốn tìm hiểu bí ẩn nằm ở trong đó. Nhưng điều khiến cho Thiên Lân chưa từng ngờ được, chính là khi hắn chuyên tâm tìm kiếm, quan sát thật cẩn thận, một luồng sáng lóe lên, thoáng cái hắn đã cùng Nhất Tịch Như Mộng xuất hiện trong Ma Vân Đại chiểu trạch cách đó vài ngàn dặm rồi.



Nhìn hoàn cảnh xa lạ chung quanh, Thiên Lân ngạc nhiên nói:



- Nhanh vậy sao? Ta còn chưa kịp nhìn rõ được những bí ẩn trong đó.



Nhất Tịch Như Mộng điềm đạm thanh nhã đáp:



- Không cần phải để ý đến, huyền diệu trong đó thì sau này Mẫu Đơn sẽ nói cho công tử biết. Bây giờ, công tử hãy tìm hiểu trước hoàn cảnh nơi này.



Thiên Lân nghe vậy nhìn quanh một vòng, đánh giá hoàn cảnh chung quanh, ánh mắt toát ra một chút kinh ngạc, trầm ngâm nói:



- Đây chính là vùng đất giáp với Ma Vân Đại chiểu trạch?



Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt kỳ lạ, gật đầu đáp:



- Đúng thế, đây gần như chỉ là khu vực bên ngoài của Ma Vân Đại chiểu trạch, tình hình bên trong càng khiến cho người ta khiếp hãi.



Thiên Lân không nói gì, im lặng chăm chú nhìn, trong lòng suy tính một số chuyện.



Lúc này, Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng đang ở trong một bụi cỏ lau rậm rịt, bốn bề phương viên đến vài chục dặm thì ngoại trừ cỏ lau chỉ còn đất trũng, bên tai vang vọng tiếng gió vù vù. Nhìn quanh một vòng, Thiên Lân ngửng đầu nhìn thẳng lên trời cao, chỉ thấy một lượng lớn chim chóc bay lòng vòng trên không trung, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu réo chói tai. Nhất Tịch Như Mộng yên lặng như xử nữ, trầm ngâm nhìn Thiên Lân, ánh mắt toát ra vài phần mâu thuẫn.



Đột nhiên, thanh âm tiếng cỏ lau lay động nhẹ khiến Thiên Lân giật mình, chú ý đến. Theo tiếng động mà nhìn lại, Thiên Lân chỉ thấy cỏ lau xoay tròn, hình thành một sóng dao động rất rõ ràng, phương hướng vừa hay tiến gần đến chỗ hai người bọn họ. Khẽ cau mày, Thiên Lân hai mắt khép hờ, một luồng sát khí vô hình phá không ập đến, chớp mắt đã đánh trúng vào người xâm nhập ẩn mình dưới cỏ lau. Một tiếng rên vang lên, phát nổ. Máu thịt trong bụi cỏ lau rậm rịt tung tóe, một con cá sấu dài đến vài trượng bị phân năm xẻ bảy, chết ngay tại chỗ. Cái chết của con cá sấu không đáng nhắc đến, nhưng máu tươi của cá sấu khiến cho vô số kẻ ham máu tươi ập đến, phần đầu trên của bụi cỏ lau rung rinh. Hàng vạn con cá sấu trước sau chạy đến, nhắm thẳng đến Thiên Lân và Nhất Tịch Như Mộng.



Nhìn thấy cảnh này, Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt thất sắc, nhưng vẫn cố bảo trì bình tĩnh, ánh mắt quay lại nhìn Thiên Lân, chờ đợi hắn phản ứng. Liếc Nhất Tịch Như Mộng, Thiên Lân trầm giọng hỏi:



- Nếu như bay lên không trung, có phải sẽ gặp ngàn vạn con chim trên không đó công kích không?



Nhất Tịch Như Mộng gật đầu đáp:



- Đúng thế, đây chính là Ma Vân Đại chiểu trạch, lúc nào cũng bị cái chết uy hiếp.



Thiên Lân hỏi tiếp:



- Khi mọi người gặp phải tình hình này, bình thường đối phó thế nào?



Nhất Tịch Như Mộng khẽ thở dài đáp:



- Tận sức né tránh, không phải chết trận thì cũng chết vì mệt, không còn con đường nào khác.



Thiên Lân nhướng cao chân mày, ngạo nghễ nói:



- Phải vậy không? Thế thì ta phải đấu với những con súc sinh này, xem thử bọn chúng có bao nhiêu bản lĩnh.



Còn đang nói, Thiên Lân lấy Âm Huyền chung từ trong người ra, thuận thế ném lên giữa không trung, hóa thành một cái chung to đến vài trượng, tự động xoay tròn.



Nhất Tịch Như Mộng có phần nghi hoặc, nhẹ nhàng hỏi lại:



- Công tử làm gì?



Thiên Lân cười đáp:



- Đừng gấp, sẽ khiến thánh chủ lập tức biết liền.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #907