Chương 2100 – Thiên quân nhất phát - Mành chỉ treo chuông - phần 4



Thấy tình hình này, Nhất Tịch Như Mộng vừa hận vừa nóng, lại không cách nào né tránh, chỉ đành mím chặt môi, tức giận trừng địch nhân trước mắt. Vẻ mặt oán độc vô cùng như vậy, ngập tràn cừu hận và không cam lòng, thể hiện rõ ràng ý nghĩ trong lòng của Nhất Tịch Như Mộng. Cảnh tượng này vừa hay được Thiên Lân đột nhiên đến đó thấy rõ, trong lòng lập tức bừng bừng lửa giận, cảm thấy không thể nào bỏ qua được cho Ngọa Vân cư sĩ. Nhưng Thiên Lân dù sao cũng là người thông minh, tuy trong lòng tức giận bực bội, nhưng bởi vì Nhất Tịch Như Mộng quá gần với Ngọa Vân cư sĩ, hắn cũng không dám ngang nhiên công kích, sợ đả thương đến Nhất Tịch Như Mộng. Chăm chú nhìn cánh tay ma quái hèn hạ kia của Ngọa Vân cư sĩ, Thiên Lân trong lòng suy nghĩ đối sách, bất ngờ liền để bộ ngực cao ngất đầy đặn kia của Nhất Tịch Như Mộng khắc sâu vào trong não. Thời khắc đó, Thiên Lân thông qua thân thể của Ngọa Vân cư sĩ đột nhiên nhìn thấy rất rõ khuôn mặt của Nhất Tịch Như Mộng, điều này khiến hắn phải chấn động tâm thần, cảm thấy hết sức bất ngờ trước vẻ đẹp của Nhất Tịch Như Mộng. Đồng thời, Nhất Tịch Như Mộng đang mím chặt môi, vẻ mặt oán độc vô cùng cũng đã lay động tâm lòng của Thiên Lân, khiến hắn không khỏi dâng lên trong lòng một dục vọng muốn bảo vệ nàng, không muốn thấy nàng chịu bất kỳ thương tổn nào. Một ánh nhìn đó đã khiến Thiên Lân thay đổi, trong lòng từ đây đã có thêm một phần mong ước, cũng thay đổi tương lai của Thiên Lân.



Lúc này đây, ma trảo của Ngọa Vân cư sĩ đã đến gần trước ngực của Nhất Tịch Như Mộng, rõ ràng thấy sắp sửa thành công rồi, Thiên Lân đột nhiên phát hiện được Lục Diệp kiếm bên cạnh Nhất Tịch Như Mộng. Thời khắc đó, Lục Diệp kiếm trên mặt đất đột nhiên lóe lên ánh sáng, kiếm khí xông lên tận trời, dùng tốc độ nhanh đến kinh người bắn thẳng lên, vừa hay đâm xuyên qua cánh tay phải của Ngọa Vân cư sĩ đang đưa ra, khiến y đau đớn gầm giận một tiếng, vội vàng rút tay lại.



Xuất hiện bất ngờ khiến Ngọa Vân cư sĩ rất ngạc nhiên, nhưng y lại không hề suy nghĩ nhiều, chỉ cho là Nhất Tịch Như Mộng ngầm làm ra, trong lòng vừa giận vừa gấp, tức tối quát lên:



- Tiên tử càng phản kháng, ta càng muốn chinh phục tiên tử, hôm nay bà chớ mong chạy thoát được.



Nhất Tịch Như Mộng tức giận nhìn y, trong mắt hận thù không giảm, nhưng trong lòng lại cảm thấy kinh ngạc, bản thân bà cũng không biết tại sao lại có biến hóa như vừa rồi.



Với tình trạng hiện nay của Nhất Tịch Như Mộng, sớm đã mất lực toàn thân, ngay cả đứng còn không nổi, làm sao có thể phát động được tấn công bất ngờ đây? Nhưng một kiếm vừa rồi thật sự không phải là ảo tưởng, Lục Diệp kiếm lại là binh khí của Nhất Tịch Như Mộng, nếu như không phải bà làm ra, lẽ nào Lục Diệp kiếm lại tự động phát ra công kích? Nghĩ đến đây, Nhất Tịch Như Mộng dời mắt đi, phát hiện Lục Diệp kiếm sau khi đả thương Ngọa Vân cư sĩ, không ngờ lại tự động xoay tròn trước mặt mình, thể hiện trạng thái công kích. Tình hình như vậy, Nhất Tịch Như Mộng mới lần đầu thấy được, trong lòng vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, lại cảm thấy kỳ quái.



Đột nhiên Nhất Tịch Như Mộng ánh mắt phát hiện được sự tồn tại của Thiên Lân, hắn đang yên yên lặng lặng đứng phía sau lưng của Ngọa Vân cư sĩ, mỉm cười với Nhất Tịch Như Mộng. Nụ cười đó, ôn nhu nho nhã, vô cùng huyền diệu, có sức hấp dẫn không sao mô tả được, vô hình trung khắc vào trong lòng của Nhất Tịch Như Mộng. Có phần bất ngờ, Nhất Tịch Như Mộng chăm chú nhìn hắn, sau khi nhìn rõ được dung mạo của Thiên Lân rồi, trong lòng hơi chấn động, bị sức hấp dẫn và vẻ tuấn tú của Thiên Lân làm cho kinh ngạc sâu sắc. Sát na đó, Nhất Tịch Như Mộng và Thiên Lân ánh mắt nối lại với nhau, bốn mắt nhìn nhau, một tình cảm không tên nảy mầm trong lòng cả hai bên. Đối với Thiên Lân mà nói, ánh mắt đó đã thay đổi ấn tượng của hắn đối với Nhất Tịch Như Mộng, khiến hắn nhìn được khát vọng và yếu đuối nơi thâm sâu trong lòng của Nhất Tịch Như Mộng, có một dục vọng muốn bảo vệ lấy nàng. Đối với Nhất Tịch Như Mộng, sự xuất hiện của Thiên Lân vào lúc yếu ớt nhất, cần giúp đỡ nhất của nàng đã tạo nên một hy vọng, điều có ý nghĩa phi thường đối với nàng. Mọi thứ dường như được ông trời an bài thật tốt đẹp, Thiên Lân đột nhiên xuất hiện, lập tức cứu thoát Nhất Tịch Như Mộng đang rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục từ trong tay của ác ma ra, điều này khiến cho Nhất Tịch Như Mộng vui mừng vô cùng, trong lúc bất ngờ, lòng nàng liền khắc sâu hình bóng của Thiên Lân vào chỗ thâm sâu nhất, có một cảm giác thân thiết và ỷ lại đối với hắn.



Chăm chú nhìn Lục Diệp kiếm trước mặt Nhất Tịch Như Mộng, Ngọa Vân cư sĩ tức đến toàn thân run rẩy, căn bản không phát hiện được sự tồn tại của Thiên Lân, chỉ cho là Lục Dục kiếm đang tác quái. Gầm nhẹ một tiếng, Ngọa Vân cư sĩ tay trái đưa ra, năm ngón tay cong như vuốt chim ưng, lòng bàn tay phát xuất một luồng sức hút mạnh mẽ tác dụng lên Lục Diệp kiếm, ý đồ muốn thu phục nó. Phát hiện được tình hình này, Nhất Tịch Như Mộng thôi không nhìn nữa, cảnh giác nhìn Ngọa Vân cư sĩ, chăm chú từng hành động cử chỉ của y. Đối mặt với công kích của Ngọa Vân cư sĩ, Lục Dục kiếm khẽ run rẩy, phát xuất một tiếng kiếm ngâm thánh thót, mũi kiếm lóe lên ánh xanh lục, kiếm khí đầy trời, làn kiếm dày đặc hệt như đê sông Hoàng Hà bị vỡ, chớp mắt đã xuất hiện trước mặt của Ngọa Vân cư sĩ. Biến hóa bất ngờ xảy ra khiến cho Ngọa Vân cư sĩ cảm thấy kinh ngạc vô cùng, thân thể nhanh chóng lùi lại sáu thước, hai tay bắt chéo trước ngực hình thành một tấm thuẫn ánh sáng màu đỏ rực, lập tức đánh tan làn kiếm do Lục Diệp kiếm phát ra. Ánh lục khẽ động, bóng kiếm triền miên. Lục Diệp kiếm một chiêu không thành liền tiếp tục tấn công, hệt như rắn độc gắt gao chụp cắn Ngọa Vân cư sĩ không tha, khiến cho y không cách nào tiến gần đến Nhất Tịch Như Mộng. Thấy tình hình như vậy, Nhất Tịch Như Mộng hơi an lòng, oán độc trong mắt dần dần tan đi, toàn thân ngập tràn một luồng khí chất cao quý, thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn về phía Thiên Lân đang chắp tay sau lưng, Thiên Lân nụ cười bình thản, vô hình trung toát ra khí tức hoàng gia ẩn chứa trong Tà Hoàng quyết, điều này khiến cho Nhất Tịch Như Mộng rất kinh ngạc, bị Thiên Lân hấp dẫn thêm một bước nữa.



Thân là nữ hoàng của Lam Quang Thánh Vực, Nhất Tịch Như Mộng đối với khí chất hoàng gia trên người của Thiên Lân lại vô cùng nhạy cảm, đây là lần đầu tiên trong đời nàng gặp được một người đàn ông có được khí chất như vậy. Đối với Ngũ Sắc Thần Vương, Nhất Tịch Như Mộng thực ra từ đó đến giờ chưa từng gặp được, tuy hai bên tranh đấu đã nhiều năm, nhưng đó chỉ là một loại biểu hiện trên mặt hình thức, vì thế Ngũ Sắc Thần Vương cụ thể hình dạng thế nào, Nhất Tịch Như Mộng cũng căn bản là không biết được. Phát hiện được Nhất Tịch Như Mộng để ý đến mình, Thiên Lân cười cười với nàng, đây là điều phát ra từ nội tâm, nụ cười không hề ẩn giấu, vô hình trung toát ra sức hấp dẫn mà Thiên Lân áp chế đã lâu, có được sức chấn động cực mạnh. Thời khắc đó, Nhất Tịch Như Mộng tâm thần run lên, mơ hồ phát hiện được gì đó, nhanh chóng dời ánh mắt đi liền. Cũng đúng lúc này, Ngọa Vân cư sĩ cũng đã tăng mạnh sức công kích, vừa hay gặp được lúc Thiên Lân phân thần, đột nhiên bộc phát một chiêu lập tức đánh bay Lục Diệp kiếm, Ngọa Vân cư sĩ thừa cơ liền chụp thẳng đến Nhất Tịch Như Mộng, chuẩn bị bắt lấy nàng trước.



Phát hiện được tình hình này, Nhất Tịch Như Mộng vẻ mặt kinh hãi thất sắc, không phải vì sợ, chỉ không muốn bàn tay dơ bẩn của Ngọa Vân cư sĩ chạm vào thân thể thánh khiết của mình. Thiên Lân thấy vậy trong lòng cười lạnh, vừa đang muốn phát động công kích, Ma Da trên vai lại đột nhiên lên tiếng:



- Cơ hội khó có, chớ để phí hoài.



Thiên Lân sửng mình, nhưng lập tức hiểu được ý của Ma Da, thi triển thuật Phong Di trong Phong Thần quyết, chạy đến trước một bước lại bên cạnh Nhất Tịch Như Mộng, lập tức ôm bà vào trong lòng, hơn nữa còn dời ngang vài thước, vừa hay né tránh được Ngọa Vân cư sĩ.



Thời khắc đó, một mùi hương u nhã nhàn nhạt từ trong người tản ra, mùi vị vô cùng tuyệt đẹp, điều này khiến cho Thiên Lân vô cùng kinh ngạc. Cúi đầu xuống, Thiên Lân vừa hay đón lấy ánh mắt của Nhất Tịch Như Mộng, thấy nàng mặt đỏ như ngọc, thở gấp phì phò, trong lòng không khỏi rung động, dâng lên một dục vọng hết sức nam tính.



Nhất Tịch Như Mộng né tránh ánh mắt của Thiên Lân, cúi đầu nói:



- Cẩn thận.



Thiên Lân bật cười tà mị, tràn đầy tự tin đáp:



- Yên tâm, có ta ở đây, ai cũng không thương tổn được bà.



Nhất Tịch Như Mộng nghe vậy rất mừng trong lòng, cúi đầu không đáp, ánh mắt dừng lại bên tay trái của Thiên Lân, hắn đang ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của Nhất Tịch Như Mộng, thân thể hai người nép chặt thành một.



Một chiêu thất bại, Ngọa Vân cư sĩ kinh ngạc vô cùng, sau khi nhìn rõ tình thế rồi, trong lòng đột nhiên chấn động, gầm giận:



- Tiểu tử thúi mau buông tay ra, cô ta là của ta.



Thiên Lân bật cười lạnh lùng thản nhiên, hoàn toàn không nghe lời, tay trái ôm chặt lấy thân thể mềm mại ngập tràn hương thơm của Nhất Tịch Như Mộng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Ngọa Vân cư sĩ, có phần tà mị trả lời:



- Chốc lát nữa, tất cả mọi thứ trên thế gian đều không còn thuộc về ngươi nữa.



Ngọa Vân cư sĩ nghe vậy chấn động, cười giận đáp:



- Ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân để giết chết ta, đáng tiếc ngươi còn làm chưa được.



Thiên Lân cười lạnh nói:



- Câu thứ nhất ngươi nói rất đúng, câu thứ hai thì ngươi đã sai lầm rồi.



Ngọa Vân cư sĩ hừ giọng đáp:



- Phải vậy chăng? Thế thì chúng ta tiếp tục thử coi. Bây giờ ngươi hãy báo danh trước đi đã, chút nữa chúng ta mới phân cao thấp.



Đối với sự xuất hiện của Thiên Lân, Ngọa Vân cư sĩ tuy tức giận vô cùng, nhưng mơ hồ cảm giác được Thiên Lân không hề đơn giản, nhưng khi nghĩ đến Nhất Tịch Như Mộng, Ngọa Vân cư sĩ trong lòng đầy bất cam, quyết định giết chết Thiên Lân đoạt lại người mong ước trong lòng.



Bật cười kỳ lạ, Thiên Lân cúi đầu nhìn Nhất Tịch Như Mộng, điềm đạm thanh nhã nói:



- Ta đến từ nhân gian, nơi đó là quê hương của ta, ở đó có những nhớ mong của ta.



Câu này là nói cho Nhất Tịch Như Mộng nghe, thể hiện sự tôn trọng của Thiên Lân đối với nàng, điều này khiến cho Nhất Tịch Như Mộng hơi động dung, ánh mắt phức tạp liếc Thiên Lân, sau đó dời đi, nhẹ nhàng lên tiếng:



- Thay ta giết hắn.



Thiên Lân gật đầu, trả lời:



- Thánh chủ yên tâm, bất kỳ người nào bất kính với thánh chủ, có ý thương hại người của thánh chủ, ta đều sẽ khiến cho bọn họ phải trả một giá lớn hết sức đau khổ.



Ngọa Vân cư sĩ lạnh lẽo nói:



- Tiểu tử thật cuồng vọng, nói toàn những lời đao to búa lớn.



Thiên Lân không để ý gì đến y, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt cao quý mà xinh đẹp của Nhất Tịch Như Mộng, nhẹ nhàng hỏi:



- Tình hình của thánh chủ dường như có khác thường, chuyện này tại sao vậy?



Nhất Tịch Như Mộng mặt đỏ ửng, có phần u oán liếc Thiên Lân, dường như trách hắn không cần phải hỏi nhiều, khiến cho bản thân trả lời thẹn thùng. Chần chừ một lúc, Nhất Tịch Như Mộng u oán lẩm bẩm:



- Ta trúng phải Âm Dương hoa – độc dâm đệ nhất trong Ngũ Sắc Thiên Vực.



Thiên Lân nghe vậy biến sắc mặt, quay đầu giận dữ trừng Ngọa Vân cư sĩ, lạnh lùng tàn khốc nói:



- Ngươi đáng chết!



Ngọa Vân cư sĩ tức giận trả lời:



- Muốn giết ta, ngươi cũng thể hiện bản lĩnh đi. Hôm nay giữa ta và ngươi, chỉ có một người còn sống mới được.



Thiên Lân hận thù đáp:



- Ngươi vĩnh viễn đừng mơ tưởng, ta sẽ cho ngươi hối hận không kịp, chết thê thảm vô cùng.



Quay đầu lại, Thiên Lân nhìn Nhất Tịch Như Mộng, tay phải nhẹ nhàng áp lên đỉnh đầu của bà, hắn dùng khí băng lạnh áp chế dược tính phát tác trong người của Nhất Tịch Như Mộng để bà tạm thời khôi phục lại tỉnh táo.



Như vậy, Nhất Tịch Như Mộng khôi phục lại một phần thể lực, Thiên Lân hơi có vẻ không nỡ, nhưng lại hào phóng đặt bà xuống, nhỏ nhẹ dặn dò:



- Chớ có nổi lửa giận. Dược liệu trong người thánh chủ đã được ta tạm thời áp chế rồi, thánh chủ hãy quay lại nghỉ ngơi, xem ta thay thánh chủ báo thù, tiết giận cho thánh chủ.



Nhất Tịch Như Mộng sau khi khôi phục lại bình tĩnh, uy nghi nữ hoàng liền quay trở lại với nàng, nhưng khi đối mặt với Thiên Lân, bà lại không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Từ từ bước lui lại, Nhất Tịch Như Mộng nhẹ nhàng nói:



- Đa tạ ngươi, Thiên Lân.



Bật cười nhàn nhạt, Thiên Lân vẻ mặt ưu nhã, toàn thân toát ra một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt, đối với đàn ông, đây chính là một loại bá khí vương giả, đối với nữ nhân, đây lại là một sức hấp dẫn trí mạng, lộ ra sự tà dị không sao nói được.



Nhất Tịch Như Mộng nhìn thấy rõ ràng, để ở trong lòng, cảm thấy rất hứng thú với Thiên Lân, muốn làm cho rõ tại sao hắn lại có được khí vương giả hoàng đế trời sinh như vậy.



Chăm chú nhìn Thiên Lân, Ngọa Vân cư sĩ cảm thấy một luồng áp lực, cảm giác đó vô cùng quen thuộc, điều này khiến cho y chấn động khiếp sợ vô cùng. Bởi vì loại cảm giác này chỉ có khi y đối mặt với Ngũ Sắc Thần Vương, Ngọa Vân cư sĩ lúc đó cảm giác rõ ràng, ai ngờ Thiên Lân cũng lại tạo cho y một cảm giác áp lực mãnh liệt này. Có phần bất an, Ngọa Vân cư sĩ tâm tư quay cuồng, thể hiện tư thế phòng ngự, yên lặng bất động khóa chặt lấy Thiên Lân hệt như một con báo đang săn mồi.



Thiên Lân vẻ mặt bình thản, từ từ tiến lên, khóe miệng nở nụ cười tà mị, khiến cho người ta cảm thấy quái dị không nói ra được. Bên cạnh, Nhất Tịch Như Mộng yên yên lặng lặng quan sát, bà từ nụ cười của Thiên Lân dường như đã thấy được kết quả trong đó, nhưng lại vẫn tò mò về thực lực của Thiên Lân, muốn tự mình chứng kiến. Tiếp theo đây, cuộc chiến sinh tử sẽ triển khai, kết quả cuối cùng như thế nào, có giống như suy nghĩ của Nhất Tịch Như Mộng không?


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #890