Chương 1201: Nộ sát chi tâm (Giận muốn giết người).



Hiện tượng trên trời biến đổi chấn động các tầng trời cao.



Khi chim ưng khổng lồ bay lên biển mây, trong Tu Chân giới không ít cao thủ đều cảm ứng được khí tức đó, ào ào ngửng đầu nhìn lên bầu trời.



Băng Nguyên, người chủ sự của ba đại môn phái cũng không ngoại lệ, ai nấy vẻ mặt kinh hãi, mơ hồ cảm giác được sự bất an.



Trên mặt đất, một số hình bóng di động nhanh chóng bị khí thể của chim ưng khổng lồ dọa nạt đều thay đổi phương hướng đi đến đó, muốn thăm dò được căn nguyên.



Biến hóa ở Thiên Dực phong khiến người ta bất ngờ, Băng Nguyên an bình từ đây rung chuyển không an.



Đây là duyên hay là nghiệt?



Là tốt hay là xấu?



Ai có thể nói rõ ràng được đây.



Thôi không nhìn nữa, Thiên Lân liếc bốn phía, trên mặt tuyết gập ghềnh, một cái hố thật sâu mô tả sự thay đổi của Thiên Dực phong.



Năm xưa, Thiên Dực phong từ nơi nào đến đây, nó vì sao gãy rời hai cánh, trong đó có ẩn chứa điều gì đây?



Suy tưởng, Thiên Lân tìm không ra đáp án, lập tức thu lại tâm thần chuẩn bị bỏ đi.



Nhưng lúc này hắn đột nhiên phát hiện, hai luồng ý niệm oán hận không ngờ đồng thời tập trung lên hắn, khiến tâm thần hắn hoảng sợ.



Không nói không nhìn, Thiên lân cũng hiểu rõ đó là của bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu, bọn họ trong lòng mang oán hận.



Nhưng giây phút này Dực Thiên Tường đã không còn ở đây, bản thân không nhất thiết phải giằng co dây dưa thêm với bọn họa.



Vì thế Thiên Lân thay đổi suy nghĩ, thân thể đột nhiên nhạt đi, dự tính nhờ vào Thuấn Gian Di Động của Băng Thần quyết để bỏ đi.



Giận quá bật cười, bà lão xấu xí giọng hận thù nói:



- Muốn bỏ chạy, trễ quá rồi!



Còn đang nói, chỉ thấy toàn thân bà lão xấu xí lóe lên ánh xanh lục, một kết giới ánh sáng trong suốt âm thầm hạ xuống xuất hiện quanh người Thiên Lân.



Ông lão trọc đầu cũng không hề chậm chạp, ngay khi bà lão xấu xí động thủ, trường thương trong tay đảo ngược, mũi thương hội tụ hào quang màu đỏ hồng, ngay khi cắm vào mặt đất liền đánh vỡ toàn bộ băng tuyết trong vùng phụ cận trăm trượng, hình thành một khu vực không có tuyết.



Kể từ đó, Băng Thần quyết của Thiên Lân do bởi không còn băng tuyết nữa, Thuấn Gian Di Động lập tức dừng lại, người bị vây trong kết giới ánh sáng trong suốt của bà lão xấu xí.



- Tiểu tử, hôm nay ta phải giết ngươi, thần tiên cũng không cứu được ngươi! Chịu chết đi!



Hai tay bắt quyết, khuôn mặt đáng sợ của bà lão xấu xí đầy vẻ giận dữ, hai mắt đầy oán hận hệt như một thanh đao bén khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.



Quanh người lão bà gió lạnh từng trận, khí lệ sát bồi hồi không tan, lại theo sự khống chế của lão bà trùm lên kết giới ánh sáng, khiến kết giới đó vốn trong suốt lập tức biến thành màu xanh lục thẫm.



Ngoài ra, trên bề mặt kết giới ánh sáng xuất hiện một cặp mắt đáng sợ, hệt như rắn độc đang nhìn chằm chằm Thiên Lân.



Bên cạnh, ông lão trọc đầu giận dữ nói:



- Tiểu tử, lão phu cũng không bỏ qua cho ngươi!



Dứt lời tay phải múa lên đánh ra, lòng bàn tay ẩn chứa kình lực vô cùng mạnh mẽ, đột nhiên đánh trúng vào trường thương cắm trên mặt đất, khiến thân thương chấn động kịch liệt phát ra sóng ánh sáng chói mắt, cùng với tiếng nổ đến điếc tai.



Trường thương rung động, ánh sáng không ngừng phát ra.



Ánh sáng dày đặc đó hệt như một thanh đao ánh sáng nhắm ngang lưng của Thiên Lân chém tới.



Đối mặt với công kích của hai đại cường địch, Thiên Lân vẻ mặt nghiêm trọng.



Khi biết không cách nào thoát khỏi kết giới này, hắn trước hết nghĩ cách nào để giảm thấp nguy hiểm, ổn định hình thức.



Thiên Lân tự nhỏ đã thông minh mà không bao giờ bị bất lợi.



Hiện nay, khi bị vũ nhục quá mức, vẫn duy trì được đầu óc thanh tỉnh, hơn nữa hoàn toàn không vì tình thế bất ổn mà kinh hoàng thất thố, đây chính là chỗ hơn người của hắn.



Hiện nay, theo phân tích của Thiên Lân, bà lão xấu xí phát xuất kết giới ánh sáng ngập đầy khí tà sát, hơn nữa uy lực kinh người.



Với tình hình bản thân bị thương, căn bản khó mà chống cự được, cuối cùng chắc chắn phải chết trong kết giới ánh sáng này.



Đây là dụng ý của bà lão xấu xí, rõ ràng lão bà đó giận dữ vô cùng, không còn muốn chơi đùa thêm nữa với Thiên Lân, chọn phương án kịch liệt nhất, trực tiếp nhất.



Nhằm thẳng vào điểm này, Thiên Lân có biện pháp ứng phó.



Nhưng đối với công kích của ông lão trọc đầu phát ra, hắn lại có phần e ngại.



Từ trước đến nay, sự kiêu ngạo của ông lão trọc đầu đều bị bà lão xấu xí áp chế, nhưng luận về thực lực chân chính, người bị bà lão xấu xí gọi là Ngốc Thiên Ông hoàn toàn không kém bà lão xấu xí chút nào.



Lão chỉ không kịch liệt như bà lão xấu xí kia vì trong lòng dường như còn có điều gì đó e ngại.



Hiện nay, khi bà lão xấu xí chọn phương thức công kích đầy phần bá khí, lão lại đến âm thầm, cả hai tương trợ lẫn nhau, một động một tĩnh khiến cho Thiên Lân bị uy hiếp rất lớn.



Trong lúc suy tưởng, áp lực đột ngột đến.



Kết giớ ánh sáng bà lão xấu xí phát ra không chỉ tà ác, mà còn có sức mạnh nuốt hồn đoạt phách, ngay khi đến gần thân thể Thiên Lân liền dễ dàng nuốt lấy kết giới phòng ngự của hắn, khiến hắn rất khó mà phòng bị được.



Đồng thời, cặp mắt màu xanh lục thẫm trên bề mặt kết giới ánh sáng lúc này đang bắn ra một chùm ánh sáng màu xanh lục, xem ra có chớp điện lại ẩn chứa sức mạnh cực âm cực tà, sau khi liên tục đột phá được mười chín tầng phòng ngự của Thiên Lân, liền bắn thẳng đến trán của hắn nhưng bị tay phải của Thiên Lân ngăn lại được.



Sóng ánh sáng lóe lên, kết giới chấn động kịch liệt.



Một chiêu sắc bén của ông lão trọc đầu va chạm với kết giới ánh sáng do bà lão xấu xí phát ra, hai bên phát sinh một chút mâu thuẫn, nhưng kết quả lại khiến người ta kinh ngạc.



Vốn ngay lúc đó, hai luồng sức mạnh không cùng thuộc tính chạm vào nhau, không thể tránh khỏi bài xích, nhưng hai bên lại có tính kết hợp rất mạnh, sau khi chấn động một thoáng, sóng ánh sáng do ông lão trọc đầu phát xuất có một bộ phận bị kết giới ánh sáng hấp thu, tăng thêm sức mạnh bản thân, một bộ phận lại xuyên qua, chuyển hóa thành một con sói ánh sáng bắn thẳng đến Thiên Lân.



Thân thể run rẩy, Thiên Lân đột nhiên lùi lại, còn chưa kịp né tránh, công kích của ông lão trọc đầu phát ra đã đến gần rồi.



Lúc này, ánh mắt Thiên Lân lạnh băng lóe lên, vừa mở miệng gào một tiếng giận dữ, vừa đảo người bốc lên không trung, vô cùng huyền diệu né tránh một chiêu của ông lão trọc đầu.



Sau đó, Thiên Lân thân pháp không ngừng, tốc độ đảo chuyển càng lúc càng nhanh, cả người chớp mắt đã hóa thành một luồng lửa đỏ, bay tới bay lui trong kết giới ánh sáng màu xanh lục thẫm, phiêu hốt bất định.



Ngoài ra, theo sự duy trì liên tục di động của ngọn lửa, trong kết giới ánh sáng lưu lại những bóng lưu tạo thành một hình vẻ phượng hoàng, ngay khi vừa hình thành liền giang cánh bay lên, hệt như phượng hoàng lửa tái sinh, đến nơi nào tà khí thối lùi.



Cảnh tượng đó hơi kỳ quái, ít ra bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu cảm thấy không thể lý giải được.



Bên ngoài, Thôi Linh Cô quan sát một lúc, dường như suy đoán được kết quả, sau khi chần chừ một lúc, liền âm thầm rời đi trong lòng đầy bất cam.



Cuồng Đao vẻ mặt lạnh lùng, trên mặt không một chút biểu hiện chăm chú nhìn tình hình giao chiến, lạnh lẽo nói:



- Thiên Dực bay ngang trời, luôn phải có người nỗ lực trả giá mới được.



Ngọc Kiếm thư sinh nghe vậy, trầm ngâm nói:



- Ngàn đời nay khó khăn nhất là cái chết, Thiên Lân không phải là người đoản mệnh, phần lớn suy đoán của ngươi là không chuẩn.



Cuồng Đao cười lạnh nói:



- Hai lão quái kia, bất cứ người nào cũng có thể dễ dàng đẩy hắn vào chỗ chết. Cho dù ngươi ra tay cũng chỉ là lãng phí tinh lực mà thôi.



Ngọc Kiếm thư sinh hỏi ngược lại:



- Ngươi khẳng định sẽ không phát sinh bất ngờ hay kỳ tích nào chăng?



Cuồng Đao ánh mắt hơi động, ý vị thâm thúy nói:



- Bất ngờ thì thế nào? Cả thiên hạ này người đạt đến cảnh giới Quy Tiên không phải lúc nào cũng có thể tùy ý tìm thấy. Ngươi phải ra tay nhanh đi, chậm trễ thêm nữa sẽ không còn ý nghĩa.



Ngọc Kiếm thư sinh nghe vậy thất kinh, đưa mắt nhìn về nơi giao chiến.



Chỉ thấy ông lão trọc đầu một kích không thành, lập tức chuyển đổi phương thức, rút trường thương cắm trên mặt tuyết, hai tay thúc động chân nguyên trong cơ thể, khống chế trường thương bay lên tầng mây cao ngất, khi đạt đến một cao độ nhất định, trường thương đảo ngược trên không, toàn thân thương lấp lánh ánh sáng kỳ lạ, hóa thành một cầu vồng rạch ngang trời, từ trên chín tầng mây đâm xuống thẳng vào đầu của Thiên Lân.



Lúc này, kết giới ánh sáng do bà lão xấu xí phát ra đã thu nhỏ đến phạm vi năm trượng, vây chặt chẽ chim phượng hoàng lửa vào trong đó.



Một khi trường thương của ông lão trọc đầu đánh xuống va chạm vào trên kết giới ánh sáng áp lực cao, hai luồng sức mạnh nhanh chóng kích nổ, tất phải phát nổ kinh thiên, lập tức hủy diệt tất cả vạn vật bên trong kết giới ánh sáng.



Nghĩ đến đây, Ngọc Kiếm thư sinh lập tức cảm thấy không ổn, không kịp suy nghĩ thêm điều gì, vội vàng xông thẳng lên trời, trường kiếm trong tay bay ra với tất cả tu vi cả đời, hóa thành một cột sáng đỏ hồng hướng thẳng đến trường thương của ông lão trọc đầu.



Ngọc Kiếm thư sinh ra tay quả thật quá kịp thời, vừa hay đúng lúc trước khi trường thương đánh trúng kết giới ánh sáng, hất trường thương bay đi, huyền diệu hóa giải được nguy cơ cho Thiên Lân lần này.



Trên mặt đất, bên trong kết giới ánh sáng, Thiên Lân ban đầu dùng phương pháp lửa đỏ hình chim phượng xua tan tà khí của kết giới thu được hiệu quả nhất định.



Nhưng theo thời gian trôi qua, khoảng cách to lớn về phương diện tu vi của Thiên Lân hiện rõ ra, cho dù phượng hoàng lửa có công hiệu khắc chế được tà ác nhưng không có thực lực tương ứng cũng khó mà làm được như ý nguyện.



Lúc này đây, ngọn lửa do Thiên Lân biến ra có tốc độ di động đang từ từ chậm lại.



Kết giới bên ngoài đang từng bước ép gần, tạo nên áp lực cực lớn ép cho hắn cơ hồ khó mà động đậy được, dần dần rơi vào cảnh tuyệt vọng.



Đối mặt với tử vong, Thiên Lân còn ngây thơ không biết, hoàn toàn không sợ hãi quá.



Chỉ có tiếc nuối mà thôi, cùng với sự lưu luyến thế gian.



Lúc này, chân nguyên của Thiên Lân cơ hồ hao hết, nhưng hắn không hề chịu thua.



Băng Thần quyết vốn không thể thi triển, hắn sửa lại dùng pháp quyết khác.



Lúc đó, Thiên Lân khôi phục lại chân thân, toàn thân hiện ra ngũ sắc nhàn nhạt, một luồng khí không linh mà hư ảo bao trùm toàn bộ thân thể của hắn.



Cảnh tượng này trước đó đã từng xuất hiện, xảo diệu chống được sức mạnh liên thủ uy bức của bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu.



Lúc này, khi cái chết đến gần, Thiên Lân bị ép bất đắc dĩ chỉ đành thi triển lần nữa.



Lần này hắn có thể hóa giải được nguy cơ không?



Một chiêu chắc chắn thành công bị người bên cạnh phá hỏng, ông lão trọc đầu giận dữ trong lòng.



Lập tức trừng mắt Ngọc Kiếm thư sinh rồi rống lên giận dữ:



- Tiểu tử thúi, ngươi có phải chán sống không? Dám xen vào chuyện của lão phu?



Nói rồi tay phải vung lên bắt lấy trường thương quay về, cổ tay chuyển động múa lên điên cuồng, sát khí ép người.



Trong không trung, vô số bóng thương như sao đầy trời lấp lánh, bện thành một cái lưới cực lớn, chớp mắt đã đến gần Ngọc Kiếm thư sinh.



- Với thân phận của tôn giá mà bắt nạt một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi dường như là hơi quá một chút. Ngoài ra, Đằng Long cốc hiệu xưng là đệ nhất ở Băng Nguyên, lão sao không lưu lại chút nhân tình mà lại làm chuyện đến tuyệt tình như vậy?



Trong khi đáp lời, Ngọc Kiếm thư sinh thân thể quay quắt, người như cá trong nước xảo diệu né tránh đi vài trượng.



Đồng thời, trường kiếm trong tay múa lên, làn kiếm dày đặc bay ra rất nhanh, khi đến trước người liền tạo thành một màn kiếm đón đỡ lấy một chiêu của ông lão trọc đầu.



Giữa không trung, bóng thương và làn kiếm gặp nhau, chỗ giao nhau hoa lửa như mưa, sét đánh không dứt.



Vô số vụ nổ hội tụ lại tạo nên một quả cầu ánh sáng đường kính sáu thước, chớp mắt đã tan vỡ, lập tức hất bay cả hai người đi.



Rơi xuống mặt đất, Ngọc Kiếm thư sinh vẻ mặt hơi thất kinh, cảm thấy rất bất ngờ với tu vi của ông lão trọc đầu, rõ ràng chỉ bằng vào thực lực, hắn còn có khoảng cách nhất định với lão.



Thấy vậy, trong lòng hắn cảnh giác, trường kiếm liên miên không ngừng triển khai du đấu, hết sức né tránh đấu thẳng với ông lão trọc đầu.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #84