Chương 2027 – Cố nhân tương ngộ - Gặp lại người xưa - phần 1



Vào buổi hoàng hôn, ngoài cổng Dịch viên, Càn Nguyên chân nhân đang đứng dưới một ngọn cây, yên lặng nhìn mặt trời lặn xuống rặng núi phía Tây. Từ khi Lâm Vân Phong và Hứa Khiết đi rồi, mọi thứ của Dịch viên đều được giao lại cho Càn Nguyên chân nhân xử lý, điều này làm cho ông vướng víu lấy, khó mà có được thời khắc an nhàn. Hoàng hôn mỗi ngày, khi Càn Nguyên chân nhân đã xử lý mọi việc lặt vặt của Dịch viên rồi, ông liền đến dưới một cây to bên ngoài cửa Dịch viên, một mình yên lặng ở đó ngắm mặt trời lặn, nhớ lại quá khứ để giải quyết những tâm tình phiền muộn của mình.



Chân trời, ánh nắng chiếu lên mây trôi, một đàn chim nhạn vạch ngang bầu trời hệt như một bức tranh cổ xưa, thật là xinh đẹp. Càn Nguyên chân nhân vẻ mặt kỳ lạ, giữa đôi chân mày ẩn chứa một sự lo lắng, chính là lo lắng cho Lâm Vân Phong, Hứa Khiết, Lâm Y Tuyết, Giang Thanh Tuyết ở nơi xa xa. Những ngày này, ngoại trừ phía Trừ Ma liên minh thỉnh thoảng truyền lại một số tin tức của Băng Nguyên, điều này khiến cho Càn Nguyên chân nhân thêm sầu lo, sợ rằng sẽ phát sinh những chuyện gì đó.



Đêm, từ từ buông xuống, gió khuya đưa tình.



Càn Nguyên chân nhân đứng yên thật lâu, cuối cùng thở dài một tiếng rồi xoay mình rời đi. Nhưng đúng vào lúc này, bầu trời xa xăm đột nhiên xuất hiện ba bóng người, dùng tốc độ nhanh đến kinh người bay thẳng hướng đến Dịch viên. Thời khắc đó, Càn Nguyên chân nhân dường như có phát hiện, không khỏi dừng bước quay đầu nhìn lại, khuôn mặt toát ra một sự kinh ngạc. Chốc lát sau, ba bóng người lóe lên ập đến, âm thầm hạ xuống bên ngoài cửa Dịch viên cách Càn Nguyên chân nhân không quá hai trượng.



Nhìn ba người đột ngột xuất hiện, Càn Nguyên chân nhân thất kinh, nhưng khi ông nhìn rõ dung mạo của Thiên Lân rồi, mặt liền kích động vô cùng, vội vàng nói:



- Con, con là Thiên Lân, là con trai của Lục Vân?



Thiên Lân dường như biết được gì đó, gật đầu đáp:



- Dạ, con chính là Thiên Lân. Ngài là ...



Càn Nguyên chân nhân nghe vậy lập tức tiến lên kéo cánh tay của Thiên Lân, mặt nở nụ cười tươi tắn đánh giá hắn, kích động nói:



- Quả thật so với Lục Vân khi lớn lên giống nhau như đúc, quá tốt rồi.



Bên cạnh Thiên Lân, Hải Mộng Dao nhìn Càn Nguyên chân nhân, nhẹ nhàng nói:



- Mộng Dao ra mắt Thái sư bá.



Càn Nguyên chân nhân nghe vậy tỉnh lại, quay đầu liếc Hải Mộng Dao rồi kinh ngạc nói:



- Con là Hải Nữ? Thế thì cô nương này (Tử Hàn) là ai đây?



Hải Mộng Dao để lộ ra dung mạo thật sự, điềm đạm thanh nhã cười nói:



- Đây chính là Hiệp Y Thánh Tâm có danh tiếng trong Tu Chân giới, tên thật là Tử Hàn.



Đợi cho Hải Mộng Dao nói xong, Tử Hàn vội vàng thi lễ nói:



- Tử Hàn ra mắt tiền bối.



Càn Nguyên chân nhân sửng sờ nhìn Hải Mộng Dao, rõ ràng bị dung mạo thật của nàng làm cho kinh hãi, mãi một lúc sau ông mới đột nhiên tỉnh lại, nói với Tử Hàn:



- Không cần phải đa lễ, hoan nghênh đến Dịch viên.



Tử Hàn không trả lời, gật đầu đáp lại.



Thiên Lân nhìn Càn Nguyên chân nhân, cười nói:



- Thái sư bá, trời đã tối rồi, sao Thái sư bá không cho bọn con tiến vào ngồi một chút?



Càn Nguyên chân nhân nghe vậy bật cười, mắng liền:



- Tinh nghịch quá, giống như Y Tuyết vậy.



Thiên Lân cười trả lời:



- Y Tuyết sư muội thông minh giống như con vậy.



Càn Nguyên chân nhân cười mắng tiếp:



- Sớm nghe nói con tinh quái, xem ra lời truyền ngôn quả thực không giả rồi. Được, đi vào đi, đêm nay phải ăn mừng thật vui vẻ mới được.



Kéo tay của Thiên Lân, Càn Nguyên chân nhân dẫn Hải Mộng Dao và Tử Hàn tiến vào cửa lớn của Dịch viên.



Đi theo bước chân của Càn Nguyên chân nhân, Thiên Lân thẳng đường tiến lên, sau khi vượt qua hai khoảng hoa viên, đến Dịch Thiên các của Dịch viên.



Khi tiến vào cửa, Thiên Lân liếc lên tấm bảng hiệu ở trên cửa, khi phát hiện dấu ấn năm vòng, trong lòng có phần kinh ngạc, không khỏi dừng bước lại cất tiếng hỏi:



- Thái sư bá, dấu ấn năm vòng trên tấm biển hiệu này xuất hiện từ lúc nào vậy?



Càn Nguyên chân nhân sửng sờ một lúc, ngửng đầu nhìn lên tấm biển trên cửa, nhớ lại:



- Nghe Vân Phong có nói, đây chính là lúc hai mươi mốt năm trước, khi hắn tìm được Dịch viên về, đã thấy xuất hiện dấu ấn này rồi. Con làm sao đột nhiên lại hỏi đến chuyện này vậy?



Thiên Lân đáp:



- Đây chính là dấu hiệu của Ngũ Sắc Thiên Vực, đã từng xuất hiện qua bốn lần ở Băng Nguyên, mỗi lần xuất hiện đầu có cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực xuất hiện ở nhân gian.



Tử Hàn nói:



- Theo như những gì tiền bối nói, dấu ấn này xuất hiện hai mươi mốt năm trước, thế chẳng phải từ hai mươi mốt năm trước đây, cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực đã đến nhân gian rồi sao?



Thiên Lân trầm giọng nói:



- Đây là góc nhìn cá nhân của ta mà thôi.



Hải Mộng Dao điềm nhiên nói:



- Những điều này đã là quá khứ rồi, lúc này nói nữa cũng không quan trọng, đi vào thôi.



Câu này nói ra, mọi người lập tức không nói thêm gì nữa, trước sau tiến vào trong Dịch Thiên các.



An bài để Thiên Lân, Hải Mộng Dao, Tử Hàn ba người ngồi xuống rồi, Càn Nguyên chân nhân lập tức dặn dò môn hạ của Dịch viên chuẩn bị yến tiệc, hơn nữa còn phái người đi gọi Mã Ngọ, Quách Kiến, Chu Kiệt và Hắc Tiểu Hầu đến.



Quay lại Dịch Thiên các, Càn Nguyên chân nhân ngồi bên cạnh Thiên Lân, cất tiếng hỏi:



- Nghe nói trước đây con đã chết ở Băng Nguyên, sau lại nghe nói con tỉnh dậy rồi, chuyện này thật sự là thế nào?



Thiên Lân đáp:



- Trước đây con quả thực đã chết trong tay của Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm, sau đó nhờ con tu luyện một loại pháp quyết kỳ dị đặc biệt, nhờ đó mà đạt được mạng sống mới để tỉnh lại.



Càn Nguyên chân nhân cảm xúc nói:



- Tỉnh lại là tốt rồi, con không biết có bao nhiêu người lo lắng cho con đâu. Lần này, vì chuyện của con, sư thúc Vân Phong của con và Hứa Khiết đã đi Băng Nguyên, con có gặp được mấy đứa đó không?



Thiên Lân lắc đầu trả lời:



- Khi con rời khỏi Băng Nguyên, bọn họ chắc đang trên đường đi, vừa hay bị lạc nhau.



Càn Nguyên chân nhân hỏi tiếp:



- Thế còn Y Tuyết, nó có mạnh giỏi không?



Thiên Lân đáp lại:



- Sư muội rất khỏe, tu vi đã gia tăng rất nhiều, người cũng đã trưởng thành hơn nhiều rồi...



Còn đang nói, bên ngoài Dịch Thiên các đã truyền lại những tiếng bước chân, khiến mọi người phải chú ý đến.



Rất nhanh, một hàng người đã vội vã tiến vào, đi đầu tiên chính là Mã Ngọ, Quách Kiến, Chu Kiệt, Hắc Tiểu Hầu đi sau nửa đường.



- Thái sư bá, người tìm chúng con ...



Vừa tiến vào, Mã Ngọ và Quách Kiến đã đồng thời mở miệng, muốn hỏi han tình hình thế nào. như khi gặp được hai người ở bên trong liền tỉnh ngộ, vẻ mặt đầy kinh ngạc.



Chu Kiệt và Hắc Tiểu Hầu theo sát phía sau, khi gặp được Thiên Lân thì không khỏi lộ vẻ vui mừng, đồng thời la lên:



- Thiên Lân, sao lại đến đây?



Thấy bốn người tiến vào rồi, Càn Nguyên chân nhân liền bảo mọi người ngồi xuống, giới thiệu đơn giản qua một lượt, sau đó cười nói:



- Chuyến này Thiên Lân trở về đây, ta đặc biệt gọi mọi người tụ tập trở lại, hàn huyên tâm sự những tình hình khác lạ.



Chu Kiệt nhìn Thiên Lân, có phần lo lắng hỏi lại:



- Phía Băng Nguyên có bình an không?



Thiên Lân khẽ thở dài đáp:



- Tình hình phía Băng Nguyên không lạc quan chút nào, Ngũ Sắc Thiên Vực và Thái Huyền Hỏa Quy là hai mầm tai vạ lớn nhất.



Hắc Tiểu Hầu hỏi tiếp:



- Sư huynh thì sao, huynh ấy và Linh Hoa có bình an chăng?



Thiên Lân đáp:



- Lâm Phàm tu vi hiện nay đã tăng mạnh, trên người lại có Phi Long đỉnh nên không cần phải lo lắng. Tình hình của Linh Hoa cũng tốt đẹp, Tân Nguyệt thực lực tăng mạnh, chắc không có nguy hiểm nào cả.



Quách Kiến hỏi tiếp:



- Giang sư tỷ và Lâm sư muội thế nào, bọn họ có khỏe không?



Thiên Lân cười nói:



- Khi ta rời đi thì mọi người đều bình an, huynh không cần phải lo lắng.



Chu Kiệt hỏi tiếp:



- Chuyến này con xuôi Nam là có chuyện gì cần làm?



Thiên Lân nghe vậy nụ cười mất đi, có phần xúc động đáp:



- Con đến trung thổ là để tìm một đáp án.



Càn Nguyên chân nhân hiếu kỳ hỏi lại:



- Đáp án thế nào?



Thiên Lân liếc mọi người rồi khẽ thở dài đáp:



- Để cứu con, Ngọc Tâm liền chết giao chiến, nguyên thần bị phong ấn vào trong thanh thần kiếm trên tay con đây. Muốn cứu Ngọc Tâm về lại, con phải quay lại vài ngàn năm trước, lần này đến đây chính là để tìm kiếm phương pháp quay về quá khứ đó.



Tử Hàn nghe vậy rất kinh ngạc, lên tiếng:



- Quay về vài ngàn năm trước? Chuyện này làm sao có thể làm được?



Mã Ngọ ngạc nhiên lên tiếng:



- Chuyện này quả thực như vào hang hổ đầm rồng.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #817