Chương 2003 – Quần tụ tranh đoạt - Tụ tập để tranh đoạt - phần 1



Ánh mặt trời sau giờ Ngọ thông qua những lá cây, chiếu vào bên trong khu rừng rậm rạp, tăng thêm mấy phần xinh đẹp cho khu rừng u ám. Bên dưới một cây đại thụ, một bóng hình xám tro đang nằm trong góc âm u, trên người đáp một cái chăn ấm trùm kín mít khiến người ta không cách gì nhìn ra được lai lịch của y. Lúc này bóng xám trở mình, thoáng cái đã ngồi dậy, tấm chăn trên người rơi xuống để lộ một khuôn mặt tái nhợt như giấy trắng, khiến cho người ta cảm thấy bộ dạng thật bệnh hoạn. Dưới ánh mặt trời, người đó tuổi ước chừng ngoài bốn mươi, tướng mạo bình bình thường thường, toàn thân áo xám rất cũ kỹ, tạo cảm giác phong trần mệt mỏi.



Liếc qua cảnh tượng chung quanh, người áo xám đứng lên chỉnh lại y phục, sau đó đứng thẳng dậy, giọng bình thản nói:



- Nếu đến rồi thì làm gì phải ẩn núp, đi ra thôi.



Câu này vừa phát ra, một thanh âm sang sảng đột nhiên vang lên trong rừng:



- Vốn muốn để cho ngủ thêm, không ngờ lại khiến cho hiểu lầm, quả thật là không tốt.



Trong rừng rậm, một bóng người áo xanh ập đến như gió với mấy phần phiêu dật, khiến cho người ta cảm giác thật siêu phàm thoát chúng.



Nhìn bóng hình áo xanh đó, người áo xám vẻ mặt khẽ biến, hừ khẽ nói:



- Té ra là Nhất Kiếm Phiêu Hồng Nam Cung Húc Nhật đại danh vang dội.



Người đến mới ngoài hai mươi, tướng mạo xuất chúng, mặt nở nụ cười mỉm bình thản, khiến cho người ta có cảm giác tự tin phiêu dật.



- Huynh đài nhãn lực tốt. Thoáng cái đã nhận ra được tại hạ, đáng tiếc ta lại không đoán ra được huynh đài đến từ nơi nào.



Nam Cung Húc Nhật toàn thân áo xanh, quần áo thật chỉnh tề, tay trái cầm một thanh trường kiếm cổ xưa, vóc người cao gọn có phong độ.



Người áo xám bật cười tự nhiên, hờ hững đáp lại:



- Người sắp chết rồi, không đáng để công tử phải chiếu cố.



Nam Cung Húc Nhật cười nói:



- Huynh đài nói câu này sai rồi, huynh đài tuy mặt tái nhợt nhưng hơi thở thật dài, chút thương bệnh đó không đáng để xem đến.



Người áo xám cười trả lời:



- Công tử nhãn quang thật tốt, chút thương tích này quả thực không đủ để nguy hiểm tính mạng, nhưng tiếp theo ta chỉ sợ khó mà thoát khỏi truy binh thôi.



Nam Cung Húc Nhật điềm nhiên nói:



- Ta đến đây không phải để lấy mạng của huynh đài, không cần phải lo lắng, ta chỉ muốn lấy một vật trên tay của huynh đài mà thôi.



Người áo xám hừ giọng đáp:



- Nếu như ta cho ngươi, có khác gì đem tính mạng giao cho ngươi đâu.



Nam Cung Húc Nhật trả lời:



- Vật đó huynh đài cũng lấy từ trong tay của người khác, hà tất phải vì nó mà tuyệt đường của mình vậy? Thương thế của huynh đài tuy có kỳ lạ đặc biệt, nhưng hoàn toàn không nghiêm trọng, huynh đài có thể tìm cơ hội khác, tìm phương thức khác.



Người áo xám lạnh lẽo đáp:



- Ta nếu như có thể nghĩ ra được biện pháp, cũng không đưa ra hạ sách này.



Nam Cung Húc Nhật chất vấn:



- Huynh đài quả thật không suy nghĩ đến đề nghị của tại hạ sao?



Người áo xám đáp:



- Ta không còn lựa chọn nào khác, ngươi nếu như muốn có vật đó thì tự mình ra tay đi. Nhưng ta muốn nhắc ngươi một chút, hôm nay đến đây không chỉ có một mình ngươi, ngươi có thể được như ý nguyện hay không thì lúc này khó nói được.



Nam Cung Húc Nhật cười nhẹ nói:



- Điểm này không cần ngươi phải nhắc nhở, trong lòng ta đã có tính toán. Trong khu rừng này quả thật là rồng nấp cọp ẩn.



Người áo ám hỏi:



- Nếu như ngươi biết rồi sao còn muốn một mình ra mặt?



Nam Cung Húc Nhật cười đáp:



- Nếu như ta trong lòng có mưu lợi bất chính, thì ta không phải là Nam Cung Húc Nhật.



Câu này vừa nói ra, trong rừng liền vang lên một thanh âm có mấy phần giễu cợt.



- Hay cho Nam Cung Nhất Kiếm thật cuồng vọng, không ngờ lại tự phụ như vậy, không để những người khác vào trong mắt.



Ánh đen lóe lên, một bóng đen đột nhiên xuất hiện cách Nam Cung Húc Nhật vài trượng, nhìn qua có phần xấu xí hung tợn.



Nhìn người đến, người áo xám vẻ mặt nặng nề, giọng trầm nặng nói:



- Không ngờ được ngay cả Văn Thanh Đoạn Tràng của Thiên Phong lâu cũng đã đến, mọi người quả thật là xem trọng ta quá rồi.



Bật cười quỷ bí, người áo đen lạnh lẽo nói:



- Nếu như ngươi đã biết lai lịch của ta rồi, chắc cũng biết phong cách hành sự của ta. Nếu ngươi chủ động giao vật trong người ngươi ra đây, ta sẽ để cho ngươi một con đường sống. Nếu như không làm vậy, kết quả thế nào ngươi chắc biết rõ rồi.



Người áo xám không hề nhúc nhích, nhìn Nam Cung Húc Nhật khích bác:



- Một núi không thể có hai hổ, đồ vật cũng giống như vậy, hai vị thấy rằng cuối cùng vật đó sẽ rơi vào tay của ai đây?



Nam Cung Húc Nhật cau mày, liếc về phía Đoạn Tràng, hừ giọng nói:



- Cho dù thuộc về người nào, ngươi cũng không cách nào mang đi. Ta khuyên ngươi hãy lưu lại vật đó ở đây, nhanh chóng lên đường đi thôi.



Văn Thanh Đoạn Tràng cười quỷ bí lên tiếng:



- Nam Cung Nhất Kiếm nói câu này không sai, cho dù kết quả là như thế nào đi nữa, ngươi tuyệt đối cũng không mang vật đó đi được, hay là ngươi hãy ngoan ngoãn chịu mệnh đi thôi.



Người áo xám hừ giọng đáp:



- Không cần phải tự phụ vậy, trong rừng này còn có vài người chưa lên tiếng, ngươi cao hứng quá sớm rồi đó.



Văn Thanh Đoạn Tràng cười âm lạnh nói:



- Ngươi muốn khích bác ly gián, thừa cơ bỏ chạy, đáng tiếc là quá rõ ràng rồi.



Người áo xám đáp:



- Nếu như ta muốn đi, thì không chờ đến lúc này.



Nam Cung Húc Nhật cười hỏi:



- Nói như vậy, ngươi đặc biệt đến đây để chờ đợi bọn ta.



Người áo xám cười lạnh hỏi ngược lại:



- Ngươi thấy sao?



Nam Cung Húc Nhật mất đi nụ cười, hừ lạnh nói:



- Xem ra ngươi có phần tự phụ đó.



Người áo xám trả lời:



- Ít ra ta biết các ngươi là ai, các ngươi lại không biết được ta.



Văn Thanh Đoạn Tràng hừ khẽ trả lời:



- Ngươi là ai không hề quan trọng, quan trọng là ngươi không cách nào còn sống rời khỏi nơi đây.



Người áo xám phản bác lại:



- Phải vậy chăng? Chỉ sợ có người không cho là như vậy.



Văn Thanh Đoạn Tràng hỏi ngược:



- Ngươi nói là ai đây?



- Chính là ta.



Thanh âm bất ngờ vang lên khiến ba người có mặt phải chú ý, cả ba cùng quay về phía thanh âm nhìn, chỉ thấy một lão đạo quần áo lôi thôi, đầu tóc rối bời bay xoay chuyển lung tung trên không trung từ phía Nam đến, chớp mắt đã ở gần đó rồi.



Nhìn người đến, Văn Thanh Đoạn Tràng hừ giọng nói:



- Ta nói là ai, té ra chính là Điên Si lão đạo, lời của lão ta cũng không khác đánh rắm.



Điên Si lão đạo tay phải nắm chắc một cây côn gỗ, sau khi hạ xuống đất rồi liền hướng thẳng về Văn Thanh Đoạn Tràng bật cười, thanh âm thật sắc bén nói:



- Ngươi dám xem thường lão đạo ta, coi chừng ta sẽ lột da của ngươi.



Văn Thanh Đoạn Tràng khinh thường trả lời:



- Chỉ bằng Điên Đảo Âm Dương nửa chín nửa sống của ngươi thì còn kém xa lắm.



Điên Si đạo giận dữ nói:



- Có ngon thì thử coi?



Văn Thanh Đoạn Tràng đáp:



- Đổi lại ngày khác có cơ hội ta tự nhiên sẽ thử qua, hôm nay ta không có hơi đâu để ý đến ngươi.



Điên Si Đạo hừ giọng nói:



- Ngươi không rảnh nhưng ta lại có thời gian.



Văn Thanh Đoạn Tràng bật cười lạnh lẽo, không thèm để ý đến nữa.



Nam Cung Húc Nhất cười khinh thường nói:



- Điên Si lão đạo, ngươi vừa nói trước mắt người này có khả năng còn sống rời đi, có phải có căn cứ nào không?



Điên Si Đạo nhìn Nam Cung Húc Nhật, lại nhìn người áo xám, giận dữ trên mặt đột nhiên biến mất, bật cười ha hả đáp lại:



- Không thể nói, nói không được.



Nam Cung Húc Nhật thử thăm dò:



- Không phải là ngươi không biết sao?



Điên Si Đạo cười ha hả trả lời:



- Ngươi đang dụ ta, ta sẽ không nói cho ngươi biết.



Nam Cung Húc Nhật bất đắc dĩ phải tiếp tục hỏi:



- Thế ngươi đến nơi này có phải vì vật ở trong người của hắn không?



Điên Si Đạo lắc đầu, sau đó lại gật đầu, giọng không mạch lạc gì cả đáp:



- Ban đầu thì đúng, sau đó lại không phải, bây giờ nghĩ phải lại không phải.



Văn Thanh Đoạn Tràng hừ giọng nói:



- Điên điên khùng khùng. Ngươi vì sao không đập đầu mà chết cho rồi?



Điên Si Đạo cười đáp:



- Ta thử qua rồi, đáng tiếc cho dù là đập đầu vào đá, đập đầu vào cây, hay là đập đầu lên dao thì ta cũng không sao chết được. Hay là ngươi chỉ cho ta một biện pháp để chết đi?



Văn Thanh Đoạn Tràng tức giận nói:



- Ta mặc kệ ngươi.



Nam Cung Húc Nhật cười lên tiếng:



- Ta lại nghĩ ra một cách chết, nếu như ngươi cảm thấy hứng thú, đừng ngại thử qua.



Điên Si Đạo hỏi liền:



- Biện pháp gì vậy, ngươi nói ra nghe xem?



Nam Cung Húc Nhật cười đáp:



- Ngày nào ngươi quả thật muốn chết, có thể lấy mồi lửa thiêu cháy Thiên Phong lâu đi, bảo đảm sẽ có người tìm đến ngươi.



Văn Thanh Đoạn Tràng nghe vậy nổi giận, quát lên:



- Nam Cung Nhất Kiếm, ngươi chớ có làm rối loạn thị phi, nếu không chớ trách ta không khách khí.



Điên Si Đạo cười trả lời:



- Biện pháp này thú vị, ngày khác ta sẽ thử qua cho biết, trước tiên thiêu cháy Thiên Phong lâu đi xem thử phản ứng thế nào. Nếu như không chết được, lúc đó mới thiêu tiếp Nam Cung thế gia, như vậy mới đúng được.



Câu này vừa nói ra, không chỉ Văn Thanh Đoạn Tràng vẻ mặt tức giận, ngay cả Nam Cung Húc Nhật cũng mất hẳn nụ cười, ngược lại người áo xám cười lớn mãi không thôi.



- Câm miệng, cười nữa ta giết ngươi liền.



Tức giận trừng người áo xám, Văn Thanh Đoạn Tràng phát xuất âm thanh cảnh cáo.



Thu lại tiếng cười, người áo xám nói:



- Những người lúc nào cũng tự cho là mình đúng, luôn coi người khác là ngu đần, nhưng ta thấy hai người các ngươi cũng không thông minh gì cả.



Nam Cung Húc Nhật hừ giọng nói:



- Ngươi nói như vậy, có cao minh thì không đi đến nơi nào …



Còn đang nói, trong rừng rậm đột nhiên vang lên âm thanh sàn sạt từ bốn phương tám hướng truyền đến, nhắm thẳng tiến gần lại chỗ bốn người.



Thấy có phần kinh ngạc, bốn người có mặt ở đó ào ào quay đầu nhìn quanh, trong lúc đó Văn Thanh Đoạn Tràng là người mở miệng trước tiên:



- Chính là xà yêu, làm sao có khả năng này được?



Lời còn vang bên tai, bốn con rắn khổng lồ hình dáng quá trăm trượng đang ập đến như gió lốc, chỉ trong chớp mắt đã vây bốn người ở tại chỗ.



Dưới ánh mặt trời, những mảnh rừng cây khổng lồ bị rắn vĩ đại hủy đi, để lại bốn dấu tích thật rõ ràng khiến người ta thấy mà thất kinh. Ngửa đầu thè lưỡi ra, bốn con rắn khổng lồ bụng trắng lưng xanh, con mắt đen ngòm khổng lồ mờ hiện xanh lam, hệt như một ngọn đèn khiến người ta không dám nhìn thẳng. Người áo xám vẻ mặt kinh ngạc nhưng lại hoàn toàn không nóng nảy, ngược lại còn có phần hứng thú nói:



- Hôm nay quả thật là ngày hoàng đạo, ngay cả những con vật khổng lồ khó gặp như vậy cũng đến đây gia nhập.



Điên Si Đạo kêu lên quái dị:



- Mẹ ơi, bốn con quái quỷ này nếu giết đi, ít nhất cũng có thể để cho ta ăn được hai ba năm luôn.



Nam Cung Húc Nhật nghe vậy cười to, mắng lớn:



- Ngươi ngoại trừ ăn ra không biết nghĩ đến điểm nào khác nữa sao?



Điên Si Đạo phản bác lại:



- Ai nói vậy, ta ngoại trừ ăn ra còn biết đem bọn chúng bắt đi bán, cũng sẽ có được một món tiền lớn, đủ để ta ăn tám mười năm cũng không thành vấn đề.



Nam Cung Húc Nhật lập tức không nói gì được nữa, lắc đầu không thốt nên lời.



Văn Thanh Đoạn Tràng nhìn bốn con rắn khổng lồ này, trầm ngâm nói:



- Xem bộ dạng này phỏng chừng ít ra cũng đã trên ngàn năm, làm sao thoáng cái lại có tới bốn con, quả thật là chuyện quái lạ.



Người áo xám đáp:



- Vật ngàn năm tất có linh tính, các ngươi cũng biết đến đây tranh đoạt, hà huống gì bọn chúng?



Văn Thanh Đoạn Tràng hừ giọng nói:



- Ngươi cho rằng có thêm bốn con súc sinh này sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn với chúng ta, cho ngươi cơ hội để rời đi chăng?



Người áo xám trả lời:



- Ít ra sự xuất hiện của bọn chúng cũng sẽ tạo nên cho các ngươi không ít phiền …



Chữ phức còn chưa ra khỏi miệng, bốn con rắn đột nhiên phát động tấn công, mỗi con chọn lấy một người, há miệng to ra ý đồ muốn nuốt chửng cả bốn.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #793