Chương 1962 – Thông Linh Ảo Cảnh - phần 2



Thiên Lân sửng mình, chìm vào trầm tư, giây phút sau liền hiểu được gì đó, khóe miệng xuất hiện nụ cười mỉm.



Quay đầu lại, Thiên Lân liếc chung quanh, tay phải phất lên không trung, một luồng kình khí êm ái thuận thế xoay tròn vây phủ quanh người của hắn, hình thành một luồng gió lốc nuốt chửng lấy không khí chung quanh. Bốn bề, bóng sáng lấp lánh hội tụ thẳng về phía Thiên Lân, nhanh chóng ngưng tụ thành một vầng mây sáng chụp quanh người Thiên Lân, từ từ trở nên trong suốt rồi biến mất. Như vậy, căn phòng đá lại khôi phục bộ dạng như trước kia, xem ra bình thường chất phác, giống như một căn phòng giam.



Đứng nguyên tại chỗ, Thiên Lân chăm chú nhìn vào Ảo Bích biến hóa không ngừng, khuôn mặt lấp lánh vẻ kỳ dị, mơ hồ có phần nóng nảy lo lắng. Chăm chú nhìn một hồi, Thiên Lân từ từ bước đến gần, vẻ mặt xuất hiện sự do dự chốc lát, sau đó từ từ đưa tay phải ra, phát xuất một luồng ánh sáng màu xanh đen kết nối liền với Ảo Bích. Lần đầu thăm dò, luồng ánh sáng xanh đen do Thiên Lân phát ra nhanh chóng bị Ảo Bích nuốt chửng mất, tan biến không còn thấy tung tích nữa. Thiên Lân thấy vậy hoàn toàn không để ý đến, trầm tư một lúc liền triển khai đợt công kích thứ hai. Lần này, Thiên Lân phát động công kích tinh thần, thế đến vô cùng mãnh liệt, rõ ràng là muốn làm ra vẻ như vậy.



Dường như đoán được tâm tư của Thiên Lân, Ảo Linh triển khai phòng ngự, ánh sáng trên vách ảo ảnh luân chuyển, xuất hiện hình ảnh một mặt thuẫn mô tả phản ứng của Ảo Linh. Phòng ngự của Ảo Linh khiến cho công kích tinh thần của Thiên Lân chịu ngăn trở rất lớn, chỗ hai bên gặp nhau hình thành một vùng xoáy khuếch tán, khi thì to lên lúc lại thu nhỏ, tạo thành cục thế giằng co. Bản thân là vật truyền dẫn sức mạnh, Ảo Bích có thể trực tiếp phản ánh tình hình chân thực giao chiến giữa hai phe. Trước mắt, giữa Thiên Lân và Ảo Linh đang ở một trạng thái tranh đấu hơn thua, dùng Ảo Bích làm điểm giới hạn, một bên muốn tiến vào, một bên lại muốn cự tuyệt, hai bên tận hết toàn lực.



Là linh hồn của Ảo Bích, Ảo Linh có được ý thức bảo hộ cực mạnh, không dễ dàng cho bất kỳ ngoại lực nào xâm nhập. Thiên Lân là bên tiến công, muốn đánh hoặc tiêu diệt được Ảo Linh thì phải tiến vào trong khu vực nội bộ của Ảo Bích, cho nên chiêu này ở thế phải thành công. Từ loại nguyên nhân như vậy, hai phe tranh đấu gay gắt, ai cũng không hề chịu thua. Như vậy, thế cục giằng co theo thời gian thúc đẩy mà tan rã, giao chiến hai phe cuối cùng phải có một bên thắng một bên thua. Đương nhiên, kết quả có thể khẳng định, bất quá quá trình lại có phần ly kỳ hấp dẫn. Hai phe giằng co dây dưa một lúc, vài lần thắng thua, cuối cùng Thiên Lân nhờ vào ý chí kiên cường, tu vi bất phàm mà đột phá được phòng tuyến của Ảo Linh, tiến vào bên trong Ảo Bích. Trận chiến này trông có vẻ bình thường nhưng thực tế lại hung hiểm quỷ dị, nếu như Thiên Lân không tinh thông quá nhiều pháp quyết, thiện nghệ công kích tinh thần, kết quả chắc chắn là thảm bải lùi về rồi.



Phá được phòng tuyến của địch nhân, Thiên Lân tinh thần phấn chấn, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, triển khai công kích đã chuẩn bị sẵn. Ảo Linh có phần tức tối, vòng giao tranh thứ nhất bị thất bại ngoài ý nghĩ khiến Ảo Linh kinh ngạc nhiều mà thêm phần tức giận, bởi vì Ảo Linh cho rằng Thiên Lân chiến thắng bất quá cũng chỉ nhờ may mắn mà thôi. Té ra, để cho Thiên Lân tiến vào trong cũng không quan hệ gì lắm. Nhưng đây là vòng giao chiến đầu của cuộc so tài hai bên, Ảo Linh không muốn dễ dàng thu tay, vì thế mới có một phen giằng co này. Hiện nay, kết quả không được như ý nguyện, tuy không ảnh hưởng đến phát triển sau này, nhưng Ảo Linh lại ít nhiều có phần để tâm đến.



Sau khi tiến vào trong Ảo Bích rồi, Thiên Lân liền phát xuất tinh thần dị lực tự động biến hóa thành một bóng người, vô cùng tương tự với Thiên Lân, nhưng lại chỉ là một bóng sáng mà thôi. Đối với lần này, Thiên Lân hoàn toàn không kinh ngạc, biết chuyện này do Ảo Linh làm ra để tiện cho hai bên tỉ thí tốt hơn trong không gian đặc thù này. Để ý đến tình hình của không gian hiện nay, Thiên Lân rất kinh ngạc. Không gian mà bản thân hắn đang tồn tại hệt như một bầu trời đầy sao rộng lớn mênh mông, bốn bề lấp lánh vô số ánh sao, bao trùm bởi sương mù nhiều màu sắc, khiến cho người ta có cảm giác mờ mịt luống cuống.



Quan sát một lúc, Thiên Lân nhìn không ra được đầu mối nào cả, liền thu lại tâm thần, quát lên:



- Ảo Linh, đây là địa bàn của ngươi, hà tất phải ẩn thân.



Câu này vừa nói ra, xung quanh Thiên Lân ánh sao hội tụ, chỉ trong chốc lát đã ngưng tụ thành bốn vầng mây sáng, ảo hóa thành bốn người giống hệt nhau, không hề có chút biểu lộ nào, hơn nữa cũng không phân biệt được bóng sáng nam hay nữ.



- Nếu đến rồi, cứ yên tĩnh, hà tất phải nóng lòng.



Thanh âm bình lặng như mặt nước, lại không nghe ra được nam hay nữ.



Thiên Lân nhìn bốn bóng sáng, kinh ngạc nói:



- Ngươi chính là Ảo Linh?



Bốn bóng sáng đồng thời mở miệng đáp:



- Ngươi kinh ngạc trước bộ dạng của ta?



Thiên Lân thản nhiên trả lời:



- Bộ dạng của ngươi quả thực khiến cho người ta phải kinh ngạc, vô cùng quái dị.



Ảo Linh nói:



- Người làm ảo thuật biến thành vậy, người có biến hóa ngàn vạn không có tướng mạo, vốn không có hình dạng cụ thể.



Thiên Lân sửng sốt, sau đó gật đầu đáp:



- Nói rất hay, ảo hóa vô cùng, vốn dĩ bất định. Chỉ do ta nhầm lẫn thôi.



Ảo Linh nói:



- Ngươi rất có tuệ căn, đáng tiếc không nên xuất hiện ở nơi này.



Thiên Lân cười cười, nhạt nhẽo đáp:



- Vạn vật đều có tuệ căn, nhưng nhiều ít mà thôi. Ta đến đây rồi cũng là vì ngươi.



Ảo Linh nói:



- Như vậy, chúng ta cũng không nên lãng phí thời gian, ta cho ngươi cơ hội để thể hiện mình ra.



Thiên Lân hoàn toàn không chấp nhận ân tình, giọng có phần lạnh lẽo nói:



- Người làm ảo thuật biến như vậy, thiện nghệ ẩn mình thiện nghệ phòng ngự, lại không thiện nghệ công kích.



Ảo Linh hừ khẽ một tiếng, quát lên:



- Chớ có tự phụ mình biết nhiều, ta có thiện nghệ công kích hay không, ngươi chốc nữa sẽ biết. Đến đây, trước tiên cho ngươi được biết Ảo Ảnh Lưu Quang của ta.



Dứt lời, bốn bóng sáng lập tức vỡ nát hóa thành vô số điểm sáng, ảo hóa thành các hình các dạng hình vẻ điểm sáng trong không gian hư không vô tận rồi ập thẳng đến Thiên Lân. Nhìn từ xa, những hình vẽ này rất chân thật, động thái đầy đủ. Nhìn gần, những hình vẽ này lại có phần hư ảo, từng phần từng phần xông đến gần Thiên Lân thì tự động biến mất. Những ảo ảnh như vậy theo lý thuyết thì không đủ sức uy hiếp gì nhiều, nhưng Thiên Lân đang ở bên trong lại có một cảm giác khác. Thật ra bên trong có nguyên nhân bí ẩn nào đây?



Đứng ở góc độ bàng quan, những ảo ảnh kia hư thực chồng lấp, khiến người ta muốn say đi. Nhưng đứng trên góc độ của Thiên Lân, những ảo ảnh kia lại là những ký ức quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn. Thông qua ánh mắt của Thiên Lân, những ảo ảnh kia biến thành một số bóng người, có mẹ yêu thương nhất của hắn, có người phụ nữ hắn yêu nhất, còn có bằng hữu tốt nhất cùng với những hình bóng quen thuộc. Những bóng hình kia đan xen lẫn vào nhau, hệt như một bộ máy thời gian đang chiếu lại cuộc đời của Thiên Lân. Tuy những ảo ảnh này không đủ uy lực công kích, nhưng những hình ảnh quen thuộc, nụ cười thân thiết đã hấp dẫn Thiên Lân thật sâu sắc.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #752