Chương 1938 – Thiên lý nhi lai - Từ ngàn dặm chạy đến - phần 4



Bật cười tàn khốc, Thiên Lân hừ giọng nói:



- Nếu lời di ngôn của ngươi chính là chết đi, thế thì ta sẽ giúp ngươi được toại nguyện.



Dứt lời, Thiên Lân toàn thân ánh sáng biến chuyển, một luồng khí thế nồng đậm bao trùm lên thân thể của hắn, điều này khiến cho ba vị hộ pháp đang quan sát cuộc chiến biến hẳn sắc mặt, vọt miệng nói:



- Không ngờ lại chính là thuật của Quỷ vực?



Tứ hộ pháp cảm ứng được luồng khí tức đó, thét lên chói tai:



- Tiểu tử, ngươi thật ra là người nào, không ngờ lại biết được Hóa Hồn đại pháp của Quỷ vực?



Thiên Lân cười lạnh đáp:



- Ngươi lại là ai, làm sao cũng biết được kỳ thuật của Quỷ vực?



Tứ hộ pháp gằn giọng nói:



- Ta chính là Đoạt Hồn Quỷ Sát, tự nhiên tinh thông kỳ thuật của Quỷ vực.



Thiên Lân hừ giọng đáp trả:



- Ngươi nếu như tinh thông kỳ thuật của Quỷ vực, thế thì để ta đưa tiễn ngươi xuống địa ngục.



Tâm niệm vừa biến chuyển, ý niệm giết chết đột ngột sinh ra. Thiên Lân đồng thời với việc thi triển Hóa Hồn đại pháp, cũng thi triển ra Tâm Dục Vô Ngân của Ma tông, cùng lúc công kích mạnh mẽ song song.



Kêu thảm lên một tiếng, Tứ hộ pháp hận thù nói:



- Tiểu tử đáng hận, ngươi không ngờ còn biết pháp quyết của Ma giáo, ta không tha cho ngươi!



Trong tiếng quát giận dữ, màn sương đen ngòm do Tứ hộ pháp làm ra đột nhiên bùng cháy lên, hóa thành ngọn lửa quỷ màu tím thiêu đốt cơ thể huyết nhục của Thiên Lân.



Bật cười lạnh lùng tàn khốc, Thiên Lân âm hiểm nói:



- Nhìn qua cả vùng đất này có không ít vong linh chết oan đang trông chờ ngươi. Bọn họ hận không ăn được thịt của ngươi, uống được máu của ngươi. Bây giờ, ta đại biểu cho bọn họ đòi ngươi món nợ cừu hận này, khiến ngươi xuống địa ngục để bồi hoàn lại những tội lỗi ngươi đã phạm phải.



Ánh xanh lóe lên, trên người Thiên Lân có lửa đỏ vây phủ, trong màu tím có thêm màu xanh đen, đó chính là độc môn tuyệt kỹ của Thiên Lân – Liệt Hỏa Chân Âm.



- Tiểu tử, chỉ bằng lửa đỏ mà ngươi cho là…ồ? Đây là … thật đáng ghét! A!



Thanh âm đắc ý chuyển thành tiếng kêu thảm thiết thê lương, khiến cho ba hộ pháp đang quan sát chấn động trong lòng, tuy không biết rõ được ảo diệu bên trong nhưng cũng phát hiện được có gì đó không ổn.



Tam hộ pháp lóe lên xông đến xuất hiện gần với Thiên Lân, cây trúc xanh trong tay dùng như kiếm chém xuống nhắm chuẩn vào đầu của Thiên Lân.



Đối với việc này, Thiên Lân đã sớm có chuẩn bị, hắn thi triển Thái Hư pháp quyết, cứ để mặc cho cây trúc xanh của Tam hộ pháp đánh trúng, bất quá cũng chỉ như đánh vào trên người của Tứ hộ pháp mà thôi.



Kêu thảm một tiếng, Tứ hộ pháp giận dữ la lên:



- Lão tam, ngươi không có mắt sao.



Tam hộ pháp vẻ mặt khẽ biến, hừ giọng nói:



- Ta có ý tốt, ngươi còn không chấp nhận, thế thì ta không quản đến ngươi nữa.



Nhẹ nhàng hạ xuống, Tam hộ pháp rất mất hứng.



Nhưng trải qua lần nhúng tay vào này của Tam hộ pháp, Tứ hộ pháp cũng nắm lấy thời cơ, thừa lúc Thiên Lân không phòng bị, thoáng cái đã rút mình lùi lại, khôi phục hình dạng.



- Tiểu tử, hôm nay có ta thì không có ngươi.



Hai tay giang ra, Tứ hộ pháp lấy thế xông đến, khí thế trên người tăng lên gấp chục lần, thoáng chốc đã ngưng đọng thế giới chung quanh, khiến cho Thiên Lân không có chỗ né tránh.



Cảm nhận được luồng áp lực đáng sợ kia, Thiên Lân hai mắt khép hờ, tay phải từ từ nắm chắc lấy Tàn Tình kiếm, trong lòng cũng dự tính không lưu tình nữa.



Gầm giận một tiếng, Tứ hộ pháp đem tu vi cả đời tăng đến cực hạn, luồng sức mạnh ngưng tụ đáng sợ đó thoáng chốc đã đông cứng không gian chung quanh, vây kín hoàn toàn Thiên Lân ở nguyên tại chỗ.



Nắm chắc cây trượng đầu rồng, Tứ hộ pháp hai tay giơ cao, ánh sáng đen nhánh toàn thân hội tụ vào trên cây trượng đầu rồng, phát xuất thẳng lên trời cao một cột sáng đen ngòm, chỉ sau chốc lát đã hình thành một đám mây đen khổng lồ trên bầu trời, nhìn từ xa xa cứ hệt như một cái đầu lâu, trông vô cùng khủng khiếp.



- Đi chết đi, tiểu tử!



Dùng sức chém xuống, cây trượng đầu rồng cùng với quyết tâm phải giết cho được và toàn bộ sức lực cả đời của Tứ hộ pháp đập thẳng xuống, đến chỗ nào thì thế giới vặn vẹo, vạn vật bị hủy diệt, quả nhiên đáng sợ vô cùng.



Đối mặt với một chiêu này, Thiên Lân không hề né lui, toàn thân có lửa đỏ vây phủ đang nhanh chóng tạo thành một phong ấn không gian trên người. Sau đó, Thiên Lân rút kiếm xuất kích, ánh sáng bảy màu rực rỡ hệt như cầu vồng vắt ngang bầu trời, chớp mắt đã chém phá đi không gian hắc ám, đón lấy một chiêu của Tứ hộ pháp. Mọi thứ cứ nhanh chóng như vậy, nhanh đến mức khiến người nhìn không kịp thấy. Khi làn kiếm bảy màu và cột sáng đen nhánh gặp nhau, giữa không trung truyền lại tiếng sấm sét rung chuyển trời đất, hệt như không gian vỡ nát che phủ tất cả mọi quang cảnh.



Chớp mắt sau, cảnh tượng đó qua đi, ánh sáng tung tóe lại trôi qua đi trong sương khói mù mịt, cùng với tiếng cuồng phong gào thét, chỉ chốc lát sau đã mất đi không còn gì cả. Giữa trung tâm cuộc chiến, Tứ hộ pháp khi thấy được ánh sáng bảy màu rực rỡ, trong lòng liền dâng lên một tâm tình bất an, phảng phất như có đại họa đổ ụp xuống đầu, khiến cho y không khỏi mất tự chủ có tâm lý khiếp sợ. Chớp mắt sau, cây trượng đầu rồng và Tàn Tình kiếm gặp nhau, cây trượng đầu rồng chính là binh khí cả đời của Đoạt Hồn Quỷ Sát, thế mà cứ vậy bị phá hủy vô tình.



Thời khắc đó, cái chết bao trùm trong đáy lòng của Tứ hộ pháp, y nhanh chóng có phản ứng, chính là hạ thẳng xuống mặt đất.



Nhưng cũng đúng lúc đó, Thiên Lân lại đột nhiên xuất hiện trước mặt của y, trong mắt ẩn chứa vẻ lạnh lẽo đến run người.



- Ta nói qua rồi, khởi đầu không tốt chính là dự báo cho kết cục bi thảm.



Tứ hộ pháp giận dữ đáp trả:



- Thúi lắm, lão nương vẫn còn chưa phải sợ ngươi.



Tuy nói như vậy, Tứ hộ pháp lại nhanh chóng tăng tốc độ hạ xuống, bắt đầu toàn lực né tránh.



Nhưng đúng vào thời khắc đó, thân thể của Tứ hộ pháp đột nhiên chấn động, lập tức bị đóng băng giữa không trung. Tiếp theo đó, Thiên Lân xuất hiện trước mặt của bà ta, Tàn Tình kiếm trong tay đâm thẳng từ Thiên Linh Cái của bà lút đến tận cán. Run rẩy mãnh liệt, Tứ hộ pháp miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, nguyên thần bị Tàn Tình kiếm phong chặt vào bên trong, căn bản không cách nào xuất nguyên thần ra ngoài được, mất đi cơ hội bỏ chạy.



Nhìn thấy bộ mặt uốn éo của Tứ hộ pháp, Thiên Lân vẻ mặt lạnh lùng tàn khốc vô cùng, gằn giọng nói:



- Mất hết cả nhân tính, chắc chắn bị báo ứng, đây chính là do ngươi gieo gió thì phải gặt bão!



Tứ hộ pháp toàn lực chống lại sự tấn công của Tàn Tình kiếm, gào lên:



- Tiểu tử, ngươi lúc này thu tay thì còn có một cơ hội, nếu không hôm nay ngươi chắc chắn phải chết.



Thiên Lân cười lạnh đáp lại:



- Ngươi hối hận rồi phải không? Đáng tiếc ta lại không hối hận. Khi ta nhận được một lễ trang nghiêm của bá tính phương này, ta đã thề rằng phải giết sạch các ngươi …



Lúc này, Đại hộ pháp thấy tình hình không ổn, tung mình bay đến đánh ra một chưởng nhằm tấn công lén Thiên Lân. Thiên Lân không hề đỡ lấy mà lại hạ mình xuống mặt đất, né tránh đánh lén của Đại hộ pháp. Thấy vậy, Đại hộ pháp cũng không hề truy kích theo, ngược lại nắm chặt lấy Tàn Tình kiếm, ý đồ muốn rút nó ra để hóa giải nguy cơ cho Tứ hộ pháp. Nhưng khi Đại hộ pháp nắm lấy thanh Tàn Tình kiếm đó, một luồng sức hút mạnh mẽ lập tức tác dụng lên người của lão, giữ chặt lấy người của lão, hơn nữa còn tấn công vào trong thân thể lão.



La lên thất thanh một tiếng, Đại hộ pháp vội vàng buông tay ra, hơn nữa còn giãy dụa mãnh liệt, nhưng lại không hề thành công. Đồng thời, theo sự giãy dụa của Đại hộ pháp, Tứ hộ pháp cũng bắt đầu kêu thảm lại, cả hai dường như có một loại liên hệ chặt chẽ nào đó.



Tam hộ pháp vẻ mặt nặng nề, loáng cái đã xuất hiện trước mặt Thiên Lân, gằn giọng nói:



- Tiểu tử, chuyện này là thế nào đây?



Thiên Lân cười lạnh đáp lại:



- Kiếm này nhận ra được người, hạng người nào có tâm thuật bất chính nếu như đụng vào nó, thế thì tự mình tìm lấy cái chết. Hơn nữa, càng ra sức giãy dụa thì người khác chịu khổ càng nặng nề.



Tam hộ pháp tức giận vô cùng, quát lên:



- Tiểu tử, nhanh chóng thu hồi kiếm của ngươi, nếu không ta sẽ giết chết ngươi.



Thiên Lân lạnh lùng đáp trả:



- Ta đứng ở nơi này, ngươi rất gần với ta.



Tam hộ pháp tức quá, cây trúc xanh trong tay đảo chuyển vùn vụt công kích thẳng đến Thiên Lân.



Chăm chú nhìn công kích của Tam hộ pháp, Thiên Lân chuyển mình né tránh, thỉnh thoảng còn dùng tay thay kiếm để phát động phản kích.



Thấy Thiên Lân hoàn toàn không ra mặt đáp trả, Tam hộ pháp hừ lạnh một tiếng, cây trúc xanh trong tay cắm thẳng xuống mặt đất, lập tức có vô số bóng trúc xuất hiện chung quanh Thiên Lân, bao trùm cả trời đất để cuốn thẳng tới hắn.



La lên kinh dị một tiếng, Thiên Lân phát hiện những bóng trúc kia toàn bộ đều là thực, hoàn toàn không phải là ảo ảnh. Đến lúc này, hắn muốn né tránh rõ ràng là không hề đơn giản chút nào. Hiểu được điểm này rồi, Thiên Lân toàn thân lóe lên ánh bạc, hắn thi triển Không Gian Khiêu Dược chỉ chớp mắt đã xuất hiện sau lưng của Đại hộ pháp, tay phải đánh ra một chưởng, âm thầm ấn vào trên lưng của Đại hộ pháp, lập tức khiến lão kêu thảm bay đi mất.



Sau đó, Thiên Lân nắm chắc lấy chuôi của Tàn Tình kiếm, nói với Tứ hộ pháp đang không hề cam lòng, vẫn tiếp tục giãy dụa:



- Ngươi ở nhân thế đã quá lâu rồi, cũng đến lúc phải xuống địa ngục thôi.



Tứ hộ pháp nghe vậy chấn động, gằn giọng nói:



- Tiểu tử, ta sẽ không tha cho ngươi, ta phải giết chết ngươi …



Thanh âm lập tức dừng lại, thân thể Tứ hộ pháp lập tức phát nổ, bị tiêu diệt cả hồn lẫn xác.



Thời khắc đó, Nhị hộ pháp và Tam hộ pháp gầm giận thành tiếng, tuy bọn họ đều không thích Tứ hộ pháp, nhưng dù sao đó cũng là người của phe mình, như vậy làm sao bọn họ có thể khai báo với Thiên Ngô thần tướng được?



Đại hộ pháp kêu thảm rơi thẳng xuống đất, sau khi quay cuồng vài vòng liền đứng thẳng lên, trên lưng xuất hiện một dấu tay đen ngòm, đó chính là dấu ấn của Hóa Hồn đại pháp.



Gào lên một tiếng, Đại hộ pháp quay về nhanh như điện, nhìn Thiên Lân đang chầm chậm hạ xuống, ánh mắt quay qua nhìn Tàn Tình kiếm đã đút vào vỏ, cất tiếng hỏi:



- Kiếm này tên là gì?



Thiên Lân liếc lão, hoàn toàn không quan tâm đến, ánh mắt quay lại nhìn những người dân tộc kia, giọng êm ái nhẹ nhàng nói:



- Không nên đau thương, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi.



Tất cả những người dân tộc đó đều nhìn Thiên Lân, trong mắt hiện lên nước mắt, đó là lệ cao hứng, cũng là lệ thương tâm. Trước đây, bọn họ bị khinh khi làm nhục, không có chút sức lực nào phản kháng. Hiện nay, Thiên Lân dùng thanh kiếm trong tay để giơ cao chính nghĩa cho bọn họ, giết chết một ma quỷ vô cùng ác độc, tẩy sạch cừu hận và oan khuất trong lòng của bọn họ. Kích động vì cảm kích, nước mắt hóa thành ngôn ngữ.



Thời khắc đó, bá tánh trong Thiên Hồ cốc đều chăm chú nhìn Thiên Lân, trong mắt bọn họ lần đầu tiên không thấy thù hận, chỉ có lời cầu chúc và mừng vui thay thế cho đau thương. Cảm nhận được tâm tình của bọn họ, Thiên Lân cảm xúc vô cùng, cho dù kết quả tiếp theo như thế nào đi nữa, hắn cũng đều sẽ không hối hận. Bởi vì Thiên Lân biết được, ở đây còn có vài trăm vong hồn bị chết oan đang chờ đợi bản thân hắn báo thù rửa hận cho họ.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #728