Chương 1928 – Túc mệnh tương phùng - Cuộc gặp định mệnh - phần 2



Thiên Lân nhìn về phía trước, một chùm ánh sáng mặt trời thông qua tầng mây chiếu xuống nơi xa xôi kia. Rồi quay lại phía này, Thiên Lân nói:



- Đúng thế, lẽ nào có gì không được thỏa đáng?



Ma Da quay đầu nhìn lại, vẻ mặt kỳ quái đáp:



- Hoàn toàn không có gì không thỏa đáng, nhưng ngươi có lẽ nên thay đổi sang phương hướng khác, như vậy sẽ tốt hơn.



Thiên Lân nghi hoặc nói:



- Đổi sang phương hướng khác? Đổi phương nào đây, vì sao phải thay đổi như vậy?



Ma Da không đáp, hỏi ngược lại:



- Ngươi biết Xích Viêm phải không? Ta cũng đã từng gặp hắn.



Thiên Lân nghi hoặc một lúc, rồi hỏi:



- Vậy thì thế nào?



Ma Da trả lời:



- Ngươi biết Dạ Mạc Bạch và Bát Bảo chăng?



Thiên Lân có phần kinh ngạc, lại ra vẻ thản nhiên trả lời:



- Dạ Mạc Bạch đã từng giúp ta, nhưng ta lúc đó còn đang hôn mê chưa tỉnh lại nên không gặp, Bát Bảo thì ta đã gặp rất nhiều lần. Ngươi hỏi những điều này thật ra là muốn nói gì đây?



Ma Da đáp:



- Ngươi có từng nghe qua Huyền Tàng Cửu Bí chăng?



Thiên Lân hiếu kỳ trả lời:



- Huyền Tàng Cửu Bí? Lần đầu mới nghe qua, cụ thể là chỉ cái gì đây?



Ma Da đáp:



- Huyền Tàng Cửu Bí, ẩn chứa trong trời đất, chia thành Tứ Tuyệt Ngũ Hành. trong đó, Dạ Mạc Bạch chính là thủ lĩnh của Tứ Tuyệt, có được Hắc Ám thần khí. Hoàng Họa đứng hàng thứ hai, Bát Bảo đứng hàng thứ tư. Còn lại Ngũ Hành phân thành Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, con người có thể biến ảo bất định. Mà Xích Viêm chính là người thừa kế thần lực của Hỏa trong Ngũ Hành, chính là một trong Ngũ Hành hiện nay của Huyền Tàng Cửu Bí.



Thiên Lân nghe vậy nổi tính hiếu kỳ, không ngờ được Bát Bảo và Xích Viêm lại được liệt vào trong Huyền Tàng Cửu Bí, còn Dạ Mạc Bạch và Ma Da cũng thuộc về Huyền Tàng Cửu Bí, hơn nữa bọn họ đều có một loại quan hệ nào đó với bản thân hắn. Trong những điều này thật ra là đã xảy ra chuyện gì vậy?



Nghĩ đến chuyện này, Thiên Lân nhịn không được hỏi:



- Ta và Huyền Tàng Cửu Bí thật ra có liên hệ thế nào?



Ma Da lắc đầu trả lời:



- Vấn đề này ta cũng không cách nào trả lời cho ngươi được, có lẽ chờ đến khi ngươi gặp được Dạ Mạc Bạch hoặc là Xích Viêm, bọn họ có thể cho ngươi một lời giải thích đầy đủ.



Thiên Lân nhìn Ma Da, hỏi tiếp:



- Ngươi lần này đến đây để cho ta biết chuyện này phải không?



Ma Da đón lấy ánh mắt của Thiên Lân, khẽ giọng nói:



- Trong định mệnh, hoa đàm hiện ba lần. Lần tới gặp lại, ta sẽ nói cho ngươi biết được đáp án.



Thiên Lân phản bác lại:



- Ngươi làm sao khẳng định chúng ta còn sẽ gặp nhau?



Ma Da đáp:



- Phúc của trời ban làm sao được như ý muốn, ngươi chắc chắn sẽ đến với ta. Được rồi, trời không còn sớm nữa, trước khi chia tay ta tiễn ngươi bằng một câu nói.



Thiên Lân nói:



- Câu nói nào?



Ma Da xoay mình nhìn lại phương Nam, quay lưng với Thiên Lân đáp:



- Đi về phía Nam bốn trăm dặm, sau đó rẻ trái đi thẳng, đây chính là lễ gặp mặt ta tặng cho ngươi.



Dứt lời, Ma Da lóe lên đi liền, căn bản không cho Thiên Lân cơ hội hỏi tới.



Nhìn khu vực đó đã trống rỗng, Thiên Lân vẻ mặt kỳ lạ, trong lòng suy nghĩ mãi lời nói của Ma Da, suy xét coi có nên tin tưởng hay không. Với tình hình hiện nay, Thiên Lân theo lý đi thẳng về phía Nam, sớm tiến vào địa giới của Trung Thổ. Mà lời nói của Ma Da lại có dụng ý khác, nếu như Thiên Lân tuân theo, chắc chắn sẽ làm chậm trễ hành trình. Nhưng lời nói sau cùng của Ma Da lại khiến cho Thiên Lân hiếu kỳ, cái gọi là lễ gặp mặt thật ra nhằm ám chỉ thế nào đây? Nghĩ tới nghĩ lui, Thiên Lân vẫn không tìm ra manh mối, chỉ còn cách quyết định đi thử xem thế nào.



Có chủ ý thế rồi, Thiên Lân liền bắt đầu xuất phát, bay thẳng về phía Nam. Bay được khoảng chừng trăm dặm, Thiên Lân liền bay qua biên giới của Băng Nguyên, tiến vào biên giới của cao nguyên. Ở nơi này, do gần với Băng Nguyên, khí hậu tương đối lạnh lẽo, hơn nữa cao độ lại tương đối, không thuận lợi cho cây cỏ sinh trưởng, chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy một số rong rêu mà thôi. Thấy vậy, Thiên Lân có phần cảm thấy mới lạ, hắn có tâm lý hiếu kỳ ít nhiều đối với thế giới bên ngoài Băng Nguyên.



Trên đường đi về phía Nam, Thiên Lân giữ nguyên cao độ thấp để bay lượn, tiện cho việc tìm hiểu tình hình mặt đất, tiến thêm bước nữa trong việc tìm hiểu hoàn cảnh địa lý của cao nguyên. Trong lúc này, Thiên Lân bay qua một số thung lũng núi cao, thấy được một số thảo nguyên ốc đảo xanh mướt nho nhỏ, cảm nhận được sinh cơ bừng bừng của tự nhiên rộng lớn. Đồng thời, càng đi về phía Nam, khí hậu càng thêm nóng bỏng trở lại, chờ đến sau khi Thiên Lân bay được chừng ba trăm dặm, mặt trời trên tầng không đã khiến cho hắn có cảm giác nóng bỏng.



Sinh hoạt quanh năm ở Băng Nguyên, Thiên Lân đối với biến hóa của mùa cơ hồ không có chút cảm giác, ngoại trừ mỗi năm vào tháng bảy, còn những lúc khác đối với hắn cơ hồ không có gì khác biệt lắm. Hiện nay, Thiên Lân rời khỏi Băng Nguyên, đến với thế giới bên ngoài mới phát hiện mọi thứ bên ngoài đều rất mới mẻ lạ lùng.



Lúc này, đối với Trung Thổ chính là tháng sáu nóng bức. Tuy khí hậu Băng Nguyên lạnh lẽo, nhưng ở trên cao nguyên mới ngoài ba trăm dặm, khí hậu giờ ngọ còn ấm nóng khiến cho người ta phải có phần kinh ngạc. Đương nhiên, điều này đối với Thiên Lân phải nói chỉ mới là nếm thử mà thôi, sự biến hóa của khí hậu trên tổng thể còn chưa cho thấy được sự khác biệt rõ ràng giữa Băng Nguyên và Trung Thổ.



Gần hết giờ Tỵ, Thiên Lân đi về phía Nam được bốn trăm dặm, đang muốn rẻ trái theo như lời của Ma Da. Nhìn khắp chung quanh, Thiên Lân vẻ mặt hiếu kỳ, phía trước và phía phải đều là cao nguyên, duy có phía trái là một vùng núi non kéo dài liên miên không ngừng, xem ra có phần rộng rãi, ít ra cũng kéo dài đến ngàn dặm. Dừng lại chốc lát, Thiên Lân theo lời rẻ trái đi thẳng, chạy mãi đến một dãy núi nguy nga, từ xa xa nhìn lại thấy núi này xanh ngắt một màu, hệt như một bức họa sơn thủy thể hiện ngay trước mắt của hắn. Đi thẳng được vài chục dặm, Thiên Lân đến vùng biên giới của một dãy núi không biết tên đó, cảm thấy rất hiếu kỳ đối với thực vật rậm rạp ở nơi này, hắn không khỏi giảm chậm tốc độ, cẩn thận quan sát.



Trước đây, Thiên Lân đã từng đến Hắc Ngục sâm lâm có cách vài ngàn năm trước, ở đó cũng đã từng thấy được cây cối cao lớn và cỏ dại, coi như cũng có chút kiến thức. Hiện nay, một mình hắn bay vượt qua được ngọn núi xanh mướt này, cảm nhận được vẻ đẹp của tự nhiên rộng lớn, trong lòng có một tâm tình khác hẳn.



Trên đường chạy thẳng, Thiên Lân bay tầm thấp, thỉnh thoảng còn dừng lại ở ngọn của một số cây cao to, xem thử động vật ở trong rừng, thưởng thức vẻ đẹp của một số sơn động bên dưới. Thời gian trôi qua âm thầm, khi Thiên lân bay qua một ngọn núi cao, một con sông chảy xiết xuất hiện trước mặt hắn, bên tai vang lên tiếng nước chảy ầm ầm. Quan sát con sông trước mặt, Thiên Lân phát hiện con sông này hoàn toàn không lớn, nằm giữa hai ngọn núi, nhưng lại chảy xiết vô cùng, nước sông chảy thẳng xuống hình thành một số thác nước, trước mắt hắn chính là một chỗ như vậy.



Lần đầu tiên được thấy một thác nước, Thiên Lân có phần hưng phấn, không khỏi tung mình bay đến gần, ở giữa không trung thưởng thức vẻ đẹp của thác nước. Lúc còn nhỏ, Thiên Lân rất thích bơi lội ở trong Long trì, đó chính là một thú vui hắn thích nhất. Hiện nay đến nơi này, trên đầu có mặt trời nóng bỏng, khí hậu thích hợp, chuyện này khiến cho Thiên Lân lập tức có lòng muốn chơi đùa trong nước. Nghĩ đến là làm, Thiên Lân không chút do dự, thân thể lập tức nhảy ùm xuống bắn vào trong đầm nước ở chân của thác nước kia, cảm giác thân tâm thật sảng khoái, hệt như rồng bay lượn vậy.



Tung mình chơi đùa, Thiên Lân vui thích với cảm giác này, bơi lên lội xuống trong đầm nước không ngừng, khi thì chìm vào trong mặt nước quan sát những con cá bơi lội, khi thì nổi lên trên mặt nước cảm nhận được sức hấp dẫn của suối nước. Do thác nước tương đối cao, sức chấn động rất mạnh mẽ, mỗi khi Thiên Lân nổi lên trên mặt nước, thân thể liền bị sức của vùng nước xoáy đẩy thẳng về phía bờ đầm. Khi mới bắt đầu, Thiên Lân cố ý khống chế khoảng cách, khiến thân thể luôn ở vị trí nước sâu nhất giữa đầm nước. Sau đó, theo hứng thú của Thiên Lân giảm dần, hắn cũng không cố ý giữ vững phương hướng, cứ mặc cho nước sông đẩy mình đi về phía bờ đầm.



Vốn dĩ, mọi thứ đều đang rất bình thường. nhưng ai ngờ, khi thân thể Thiên Lân bị đẩy về phía bờ đầm, một cảnh tượng bất ngờ khiến cho hắn phải chú ý, rồi khiến hắn lập tức giật mình tỉnh lại.



Nhìn thật cẩn thận, đầm nước này diện tích không lớn, có một lổ hổng tương đối lớn, đó là chỗ phương hướng nước sông chảy qua. Đồng thời, do thác nước cọ xát, đầm nước bốn bề còn hình thành một số khu vực nước động lại, trong đó có một nơi đá kỳ quái nằm san sát, bốn năm khối đá lớn ngàn cân hệt như những răng sói, khoảng cách giữa chúng chừng vài thước, dựng đứng trên mặt nước. Thiên Lân nhìn về phía đó, phát hiện ánh mặt trời vừa hay không chiếu đến được, hình thành một khu vực âm u, một vật thể xanh đen vừa hay gắn vào hai khối đá, không nhìn cẩn thận thì căn bản không sao phát hiện ra được.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #718