Chương 1919 – Nhu tình mật ý - Phần 1



Dựa vào trong lòng của Thiên Lân, Vũ Điệp ánh mắt u oán, gió lạnh thấu xương thổi thẳng vào mặt cùng với hoa tuyết trắng tinh, tất cả như đang nuốt lấy tấm lòng của nàng. Sáng mai, Thiên Lân sẽ phải rời đi, lần từ biệt này biết lúc nào mới gặp lại, ai cũng không cách nào dự liệu được, Vũ Điệp trong lòng có một dự cảm không tốt lành gì. Cảm nhận được Vũ Điệp khẽ run lên, Thiên Lân dùng sức ôm chặt lấy nàng, miệng khẽ cất tiếng bên tai nàng, giọng êm ái:



- Chớ có sợ, ta đang ở bên cạnh muội đây!



Vũ Điệp toàn thân run lên, có phần chờ đợi đối với nụ hôn của Thiên Lân, nhưng nghĩ đến lời của hắn, không khỏi chua xót trong lòng:



- Ngày mai phải đi rồi.



Thiên Lân thân thể sượng cứng, cảm nhận được sự u oán trong lời nói của Vũ Điệp, vội vàng an ủi:



- Ta sẽ sớm quay lại.



Vũ Điệp tâm tình thương cảm, khẽ ngửng đầu nhìn hắn, u oán nói:



- Thiên Lân, muội sợ lắm, muội sợ cô đơn.



Thiên Lân ôm Vũ Điệp nhẹ nhàng vào trong lòng, êm ái nói:



- Không cần sợ, lòng ta cùng muội ở chung, muội sẽ không hề cô đơn.



Vũ Điệp có phần đau buồn, bi thiết nói:



- Thái sư tổ đi rồi, người không quan tâm đến muội, mà huynh bây giờ lại muốn đi, trong lòng muội khổ sở thật!



Thiên Lân nhẹ giọng nói:



- Ta chỉ tạm thời rời đi thôi, chờ ta làm xong chuyện của ta thật tốt sẽ lập tức quay lại, đến lúc đó ta sẽ luôn ở bên cạnh của muội.



Vũ Điệp nhỏ giọng lẩm bẩm:



- Có thật không?



Thiên Lân đáp:



- Ta lừa muội lúc nào vậy, ngoại trừ muội không còn yêu ta, lòng ta đối với muội vĩnh viễn không thay đổi.



Vũ Điệp thân thể nhũn ra, thẹn thùng nói:



- Muội cũng yêu huynh, nhưng muội lo lắng ...



Thiên Lân buông Vũ Điệp ra, thuận thể xoay ngược nàng trở lại, hai người đối mặt với nhau. Nhìn vào đôi mắt bập bùng lửa nóng của Thiên Lân, Vũ Điệp chợt ngưng ngang, khuôn mặt trắng nõn hơi đỏ lên, khiến nàng thêm ba phần kiều diễm. Thiên Lân để ý đến sự biến hóa trên mặt của Vũ Điệp, trong mắt toát ra sự hưng phấn, từ từ cúi đầu tiếp cận với Vũ Điệp, ánh mắt liên tục quan sát phản ứng của nàng. Vũ Điệp trong lòng vừa mừng vừa kinh hãi, cả hai tiếp xúc quá thân mật, nàng tự nhiên suy đoán ra điều Thiên Lân suy nghĩ trong lòng. Đối mặt với tình trạng này, Vũ Điệp vừa sợ lại vừa mong đợi, tâm tình vô cùng phức tạp, không biết phải làm thế nào, chỉ đành ngây người ra ngẩn ngơ mà thôi. Thiên Lân thấy nàng trầm ngâm không nói, biết nàng đã bằng lòng rồi, vì thế tâm tình rất kích động, hôn lên khuôn mặt của Vũ Điệp.



Thân thể run lên, Vũ Điệp đột nhiên tỉnh táo trở lại, sự căng thẳng của thiếu nữ khiến mặt nàng đỏ như gấc, nảy sinh ý nghĩ né tránh. Thiên Lân cảm nhận được mặt của Vũ Điệp nóng lên, biết trong lòng nàng đang ngượng ngùng, lập tức dùng hai tay ôm chặt lấy eo thon thả của Vũ Điệp, tiến trước một bước hôn lên đôi môi của nàng. Đến lúc này, Vũ Điệp né tránh không kịp, phản ứng theo bản năng nhưng chỉ trong chốc lát sau, Vũ Điệp thân thể liền nhũn ra, nhanh chóng bị Thiên Lân công hãm được.



Nhìn bộ dáng xinh đẹp của Vũ Điệp, hai mắt nhắm chặt, Thiên Lân trong lòng đầy yêu thương. Hắn vừa thưởng thức đôi môi mềm đỏ mọng thơm ngát của Vũ Điệp, vừa ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Vũ Điệp, tay phải vuốt dọc theo những đường cong tinh tế thon thả động lòng người của thiếu nữ kia, cảm nhận sự tuyệt đẹp êm ái.



Phát hiện được cử động của Thiên Lân, Vũ Điệp thân thể sượng cứng, vội vàng né tránh nụ hôn nồng cháy của Thiên Lân, thẹn thùng nói:



- Chớ có như vậy, không nên như vậy ... Huynh thật là xấu xí ...



Thiên Lân nở nụ cười mỉm, trong mắt lấp lánh ánh sáng hưng phấn nồng nhiệt, nhẹ nhàng hôn lên môi và má của Vũ Điệp, miệng lại nhỏ nhẹ nói:



- Ngày mai ta phải đi rồi.



Vũ Điệp vừa nghe run lên, rõ ràng hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của Thiên Lân, nàng hơi giằng co một chốc, thân thể mềm mại liền nhũn ra trở lại, cứ để cho Thiên Lân tùy ý vuốt ve trìu mến.



Cảm nhận được biến hóa của Vũ Điệp, Thiên Lân hưng phấn vô cùng, tán thưởng nói:



- Điệp nhi thật là xinh đẹp.



Nói rồi lại hôn lên môi của nàng, thể hiện tình thâm triền miên với nàng.



Trong lúc này, hai tay của Thiên Lân hưởng thụ triền miên, tay phải tùy ý du lịch trên cánh tay của Vũ Điệp, tay trái lại luồn vao trong áo lót ngực của Vũ Điệp, cảm nhận phần mềm mại và trơn bóng kia.



Thời gian theo sự mê đắm của hai người mà từ từ đi xa, khi Vũ Điệp tỉnh táo trở lại, khuôn mặt nóng hổi đầy vẻ thẹn thùng, miệng lại rên rỉ:



- Thiên Lân, chúng ta phải về thôi.



Thiên Lân nghe vậy có chút xấu hổ nhiều, dù sao hắn cũng chỉ mới mười chín tuổi, lại thêm hắn và Vũ Điệp đều là tình nguyện, trong lòng tuy có lưu luyến không thôi, nhưng cũng phải cố gắng trấn tỉnh trở lại.



Thu hai tay về, Thiên Lân chỉnh lại quần áo cho Vũ Điệp, nhỏ giọng cười nói:



- Điệp nhi thật là xinh đẹp.



Vũ Điệp xấu hổ vô cùng, né tránh ánh mắt của Thiên Lân, nhỏ giọng nói:



- Sớm ngày trở về, chớ để cho đôi mắt trần của huynh phải chờ đợi mỏi mòn.



Thiên Lân ôm lấy Vũ Điệp xoay vòng tại chỗ, lớn giọng nói:



- Yên tâm đi, Điệp nhi xinh đẹp thế này, ta lúc nào cũng nhớ nhung, hận không thể sớm ngày trở lại mà thôi.



Vũ Điệp nép vào trong lòng của Thiên Lân, lắng nghe nhịp tim của hắn, tình thật thâm sâu nói:



- Lòng muội thuộc về huynh, đời này không thay đổi. Huynh chớ để cho muội phải hận ông trời.



Thiên Lân nghe vậy vẻ mặt lưu luyến, nghiêm nghị nói:



- Lòng ta mãi không thay đổi, mọi thứ đều do muội chọn lựa.



Vũ Điệp khổ sở trả lời:



- Muội không muốn chọn lựa, muội thà để cho huynh chọn lựa.



Thiên Lân lên tiếng:



- Vạn sự đều do duyên, ta và Thiện Từ nhất định khó tránh khỏi, đây chính là duyên số định sẵn giữa ba người chúng ta.



Vũ Điệp ngửng đầu nhìn Thiên Lân, u oán hỏi lại:



- Nếu như trong tương lai muội chọn Thiện Từ, huynh có hận muội chăng?



Thiên Lân biến sắc mặt, hỏi lại:



- Vì sao lại nghĩ đâu đâu như vậy?



Vũ Điệp khổ sở đáp lại:



- Muội cũng không biết nữa, muội chỉ có dự cảm như vậy.



Thiên Lân run rẩy toàn than, cố gắng giữ bình tĩnh đáp lời:



- Cho dù muội đưa ra quyết định như thế nào, chọn lựa như thế nào, ta đều không hận muội, hơn nữa còn vĩnh viễn giữ lại một không gian nhất định trong lòng ta dành cho muội, vĩnh viễn mở ra vì muội.



Khuôn mặt Vũ Điệp nở ra nụ cười, lại có vẻ thương cảm rõ ràng nhưng cố ý che giấu bi ai trong lòng. Thiên Lân biết nàng làm khó khăn, cũng không nói nhiều với nhau, đưa tay ôm lấy nàng vào lòng, hôn thật thâm tình, sau đó cười nói:



- Vui vẻ lên nhé.



Vũ Điệp lẳng lặng nhìn hắn, một lúc lâu sau mới áp chế được lo lắng trong lòng, nở nụ cười vui thật lòng, khẽ lẩm bẩm:



- Bất kể tương lai như thế nào, chúng ta đã từng yêu thương nhau, đây chính là tình yêu trời cao dành cho muội rồi.



Thiên Lân có chút say đắm, nhưng lại không muốn biểu lộ ra ngoài, chuyển sang chuyện khác:



- Gặp được nhau đã là có duyên rồi, muội hãy nghĩ thoáng lên, thời gian bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta trở về thôi.



Vũ Điệp dường như cảm nhận được suy nghĩ trong lòng của Thiên Lân, lập tức không nói gì thêm, khẽ gật đầu, liền kéo tay Thiên Lân rời đi.



Rất lâu sau đó, hai người liền đến Thiên Hà bình nguyên, Triệu Ngọc Thanh, Tuyết Sơn thánh tăng, Tiết Phong, Lâm Phàm, Phỉ Vân đã không còn thấy, ở lại chỉ còn có Tân Nguyệt, Lâm Y Tuyết, Dao Quang, Đồ Thiên, Giang Thanh Tuyết đang chờ. Vừa gặp mặt, Thiên Lân liếc mắt nhìn quanh một vòng rồi hỏi:



- Mọi người đi nghỉ ngơi rồi à?



Dao Quang đáp:



- Đúng thế, cách đây vài dặm, bọn ta đặc biệt ở đây chờ đợi hai người quay về.



Thiên Lân nhìn mọi người một lúc, nói với Vũ Điệp:



- Muội cũng về nghỉ ngơi đi, ta còn có chuyện muốn nói với mọi người.



Vũ Điệp khẽ gật đầu, không nói lời nào liền rời đi.



Quay lại nhìn năm người bên mình, Thiên Lân nhìn lại Lâm Y Tuyết, đón nhận ánh mắt đầy mong chờ của nàng. Đối với Lâm Y Tuyết, Thiên Lân có cảm giác khó khăn, sư muội này đối với hắn yêu thương thật rõ ràng, có thể nói vừa thấy đã yêu thương như sét đánh, hắn không khỏi cảm thấy bị thương tổn. Nhưng tình cảm thì cần phải hai bên tự nguyện, Thiên Lân đối với nàng không tính là nóng bỏng cuồng nhiệt, nhưng cũng không phải là chán ghét, ngược lại còn có mấy phần yêu thích. Nhưng do thời gian ở với nhau ngắn ngủi quá, đoạn tình cảm này còn chưa đủ thâm sâu, vì thế còn dấu sâu trong ý thức, cảm giác của Thiên Lân đối với nàng còn có phần nông cạn. Đương nhiên, Thiên Lân cũng hoàn toàn không ngu xuẩn, hắn từ ánh mắt của mấy người Dao Quang, Đồ Thiên, Giang Thanh Tuyết đã nhìn ra vài phần, bọn họ có lòng muốn vun vén cho đoạn nhân duyên này. Tuy nhiên, điều này có liên quan đến thân thế hai bên, Thiên Lân và Lâm Y Tuyết lần lượt là con của Lục Vân và Lâm Vân Phong, nếu như đoạn nhân duyên này mà thành, thì đó là đã thân càng thêm thân, trở thành một giai thoại kết chặt. Điểm này Lâm Y Tuyết trong lòng đã có ý, vì thế không hề cố che giấu tấm lòng của bản thân, tổ chức tấn công tình cảm đối với Thiên Lân.



Trầm tư một lúc, Thiên Lân lập tức nghĩ ra một ý, khẽ giọng nói:



- Y Tuyết, ta có lời muốn nói riêng với muội.



Câu này vừa nói ra, Lâm Y Tuyết lập tức mỉm cười, dịu dàng nói:



- Thiên Lân sư huynh, muội cũng có chuyện muốn nói với huynh.



Dao Quang, Giang Thanh Tuyết, Đồ Thiên ba người đều nở nụ cười, vô cùng hài lòng đối với biểu hiện của hai người, Tân Nguyệt vẻ mặt bình thản điềm đạm, không thấy có gì khác thường. Nhìn Tân Nguyệt, ánh mắt của Thiên Lân đầy mật ngọt tình cảm, sau đó liền kéo cánh tay nhỏ của Lâm Y Tuyết rời khỏi ánh mắt của mọi người.



Đón gió bay lượn, khuôn mặt nhỏ bé của Lâm Y Tuyết nóng bừng lên, nắm chặt tay của Thiên Lân, khẽ rên lên:



- Thiên Lân sư huynh …



Nghe vậy, Thiên Lân quay đầu nhìn lại nàng, thấy mặt nàng đầy vẻ thẹn thùng, trong lòng lập tức hiểu rõ, liền ôm tấm thân mềm mại động lòng người của nàng vào trong lòng mình, hai tay mạnh mẽ có lực ôm chặt lấy ngực của nàng, khẽ thủ thỉ:



- Y Tuyết, còn lạnh không?


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #710