Chương 1917 – Ly biệt chi dạ - Đêm ly biệt - phần 3



Hoa Hồng nói:



- Dùng Không Vấn pháp quyết, muốn đi qua không gian bình hành cũng không phải khó khăn gì, nhưng muốn đi xuyên ngược lại không gian thì cần phải có pháp khí hỗ trợ, nếu không cơ thể huyết nhục và nguyên thần của người thường không chịu được sự phá hủy của luồng sức mạnh vặn vẹo khi đi xuyên qua không gian thời gian.



Lâm Y Tuyết nghe Hoa Hồng nói vậy, hiếu kỳ hỏi tiếp:



- Hoa Hồng tỷ tỷ, Bình Hành Không Vấn là thứ gì vậy, còn đi ngược không gian là sao?



Hoa Hồng giải thích:



- Chuyện này nói ra rất dài dòng, nói cách đơn giản, đi xuyên qua không gian bình hành chỉ giống như chuyển dời không gian trong một không gian đồng nhất, đi từ nơi này đến nơi khác. Còn đi xuyên ngược dòng không gian lại giống như từ một khoảng thời gian này nhảy sang một khoảng thời gian khác, chính là đi xuyên qua không gian thời gian.



Lâm Y Tuyết đột nhiên hiểu ra nói:



- Té ra ý là như vậy, ta đã hiểu rõ rồi.



Mẫu Đơn điềm nhiên lên tiếng:



- Mọi người thực ra không cần phải nóng nảy, vị tiền bối đó nếu như đã nói cho Thiên Lân biết những chuyện này rồi, nghĩ chắc cũng nói ra phương pháp cụ thể.



Giang Thanh Tuyết tán đồng nói:



- May là Mẫu Đơn còn bình tĩnh, suy xét chu đáo. Thiên Lân, đệ hãy nhanh chóng nói đi, vị tiền bối đó nói với đệ phải làm thế nào chăng?



Thiên Lân lắc đầu trả lời:



- Vị tiền bối đó chỉ bảo đệ phải xuôi Nam, còn những chuyện khác thì không nói gì cả, mọi thứ cần bản thân đệ tự mình tìm ra. Vì thế, đệ mới quyết định sáng sớm ngày mai sẽ rời đi.



Đồ Thiên cau mày nói:



- Trung Thổ rộng lớn nhiều vật, một mình ngươi tìm kiếm thế nào?



Thiên Lân khổ sở đáp:



- Nói với mọi người chuyện này cũng chính là hy vọng mọi người có thể đưa ra một đề nghị, dù sao các vị cũng từ Trung Thổ đến đây, hiểu biết nơi đó rõ ràng hơn, xem thử có con đường nào hay không để ta thử qua.



Giang Thanh Tuyết nói:



- Suy nghĩ của đệ không sai, nhưng tỷ tỷ đi khắp thiên hạ cả hai mươi năm qua, cũng đi qua không ít nơi rồi, lại chưa từng nghe có người biết được phép đảo chuyển thời gian không gian.



Đồ Thiên nói:



- Chuyện này ta cũng chưa từng nghe qua, phỏng chừng cũng không hỗ trợ được gì.



Lâm Y Tuyết nói:



- Nếu cha muội có mặt ở đây, nói không chừng biết được gì đó.



Dao Quang lên tiếng:



- Liên quan đến những điều Thiên Lân nói rồi, ta lại có một số đề nghị, đệ có ngại thử qua hay không.



Thiên Lân nghe vậy chấn động tinh thần, hỏi lại:



- Đề nghị như thế nào?



Dao Quang trầm ngâm rồi đáp:



- Sư phụ Phật Thánh Đạo Tiên của ta thông hiểu rất nhiều chuyện thiên hạ, nếu đệ tìm được lão nhân gian, nói không chừng người sẽ cho đệ một phương hướng. Ngoài ra, U Linh quỷ vương của Quỷ Vực có tên là Trúc Tiên, năm xưa người này cũng nhờ việc thông hiểu chuyện kim cổ xưa nay mà nổi danh.



Thiên Lân hỏi lại:



- Đi nơi nào có thể tìm được bọn họ?



Dao Quang đáp:



- Sư phụ ta thì không biết tung tích ở đâu, U Linh Quỷ Vương thì ở nơi Quỷ Vực, đệ cần phải đi đến đó một chuyến.



Đồ Thiên nói:



- Những điều Dao Quang nói ra khiến ta nghĩ đến một người, có lẽ sẽ hỗ trợ được Thiên Lân.



Giang Thanh Tuyết hiếu kỳ hỏi lại:



- Người nào?



Đồ Thiên đáp:



- Người đó chính là sư phụ Ma Thần tông chủ của Ứng Thiên Tà, nghe nói người này biết được không ít chuyện.



Y Tuyết nói:



- Nếu nói như vậy, Vạn Tượng Huyền Tôn của Thiên Địa Huyền Môn hai mươi năm trước mới là không điều gì không biết cả, không điều gì lại không hiểu.



Vũ Điệp nói:



- Đây đều chỉ là một số kiến nghị, Thiên Lân không nhất định có thể dùng tất cả được, hiện nay chỉ có thể trông vào cơ duyên của huynh ấy mà thôi. Trời không còn sớm nữa, hay là chúng ta quay về, chuyện này tạm thời bàn luận đến đây được rồi.



Thiên Lân nói:



- Cũng tốt, trước tiên nói đến đây thôi, ta theo mọi người cùng quay về, đến chào tạm biệt cốc chủ tiền bối cùng với những người khác, sau đó mới hỏi thêm. Hỏi bọn họ không chừng sẽ có thu hoạch thế nào đó.



Thấy Thiên Lân muốn rời đi, Mẫu Đơn nhịn không được hỏi lại:



- Đêm nay chàng có quay lại đây chăng?



Thiên Lân nhìn Mẫu Đơn, rồi lại nhìn Hoa Hồng gật đầu đáp:



- Yên tâm, đây mới là nhà của ta, ta sẽ quay lại mà.



Mẫu Đơn nghe vậy bật cười, tâm tình có tốt hơn. Hoa Hồng dặn dò:



- Trên đường đi cẩn thận một chút.



Thiên Lân nói:



- Chớ có lo lắng, ta sẽ không sao đâu. Được rồi, mọi người chú ý đến an toàn, chúng ta đi trước đây.



Hai bên chào tạm biệt, bịn rịn không nỡ một lúc, sau đó Thiên Lân, Tân Nguyệt, Dao Quang mấy người liền rời đi.



Chia tay sư tổ Triệu Ngọc Thanh rồi, Linh Hoa một mình bay lượn không mục đích trên tầng không Băng Nguyên, cảm nhận biến hóa trong cơ thể, tâm tình có phần phức tạp. Theo lý thường tu vi tăng cao là chuyện đáng cao hứng, Linh Hoa phải cười vui mới đúng. Nhưng trên thực tế, Linh Hoa đối với chuyện này lại không quá mừng rỡ, ngược lại có một sự đau thương nhàn nhạt trong lòng. Tâm tình như vậy, biến hóa như vậy, Linh Hoa chưa từng để cho người ngoài biết được, chỉ một mình che giấu trong lòng. Đón gió bay lượn, tóc dài tung bay, Linh Hoa ngạo nghễ trong gió, nhìn Băng Nguyên mênh mông vô biên, vẻ mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Từ nhỏ đến lớn, Linh Hoa sống ở trên vùng đất lạnh lẽo khắc nghiệt, thường thấy cuồng phong bão tuyết, thưởng thức gió lạnh thê lương, tính cách tỏ ra có phần lạnh nhạt. Khi đã trở thành thiếu nữ trưởng thành, có thêm mấy phần thành thục. Trước đây nàng cũng có mơ ước của thiếu nữ, ước vọng về tương lai, khát vọng được bay cao. Bây giờ, tuổi hãy vẫn còn đang thanh xuân, nhưng tai ách Băng Nguyên lại phá vỡ mất mộng ước của thiếu nữ, khiến nàng thoáng cái đã tỉnh táo trở lại. Thở dài u oán, Linh Hoa đón gió tự nói:



- Ước nguyện đơn giản mà cũng nói là hy vọng xa vời, đây có phải là trời cao thương xót cho ta chăng? Nhưng nếu là như vậy, ta thà rằng không có. Nhưng ta có thể làm được chăng?



Tiếng hỏi không cam lòng vang vọng trong gió tuyết, bị gió lạnh che phủ, bị băng tuyết trùm lên. Gió lạnh rít lên vù vù đẩy thời gian trôi qua. Khí lạnh thấu xương hỗ trợ cho tiếng gió khiến cho cả bầu trời ảm đạm trầm thấp, phảng phất như trời cao đang gào thết. Giữa không trung, Linh Hoa hệt như một bóng ma, cứ để gió thổi tuyết bay, yên yên lặng lặng thưởng thức mùi vị cô độc. Đột nhiên, một tiếng thở dài khe khẽ vang vọng bên tai của Linh Hoa, tiếng thở dài có mấy phần thương tiếc, lại có mấy phần phiền muộn. Linh Hoa nghe thấy kinh ngạc đột nhiên quay đầu nhìn về phía trước, liền thấy một bóng đen trong gió tuyết đứng yên lặng cách vài chục trượng, một ánh mắt kỳ lạ lấp lánh ánh sáng đặc biệt. Bỏ đi sự kinh ngạc, Linh Hoa khẽ giọng nói:



- Thì ra là ông. Gần đây ông có khỏe không?



Bóng đen khẽ loáng cái, chớp mắt đã xuất hiện cách Linh Hoa một trượng, để lộ ra diện mạo chân thực, không ngờ chính là Yến Sơn Cô Ảnh khách, trong ánh mắt ông ta có mấy phần mơ hồ.



- Không khỏe lắm mà cũng không mệt, ta cứ như vậy thôi. Ngươi thì ngược lại, biến hóa rất lớn, tu vi chỉ trong chớp mắt đã tăng hẳn. Chuyện này là thế nào?



Linh Hoa điềm nhiên đáp:



- Băng Nguyên tình thế khẩn cấp, sư tổ lo cho ta tu vi quá yếu, vì thế hỗ trợ ta một chút, để tu vi của ta tăng lên không ít.



Yến Sơn Cô Ảnh khách nghe vậy, khẽ cười đáp:



- Xem ra sư tổ ngươi rất coi trọng ngươi rồi, ngươi phải nỗ lực cho tốt.



Linh Hoa cười cười, có phần khổ sở nói:



- Với thực lực của ta như vậy, chỉ sợ cũng không hỗ trợ được gì lớn lao. Ngược lại nhớ lần trước, phải đa tạ tiền bối ra tay hỗ trợ, hóa giải nguy cơ cho chúng ta.



Yến Sơn Cô Ảnh khách nói:



- Chuyện quá khứ không cần phải nhắc nhiều, ngươi hãy nghĩ đến tương lai đi. Lần này ngươi sao không đi cùng với Lâm Phàm?



Linh Hoa nghe đến tên Lâm Phàm thì vẻ mặt lập tức trở nên nhu mì, dịu dàng nói:



- Sư huynh hiện nay đang khẩn trương tu luyện, ta cũng không muốn làm rộn đến huynh ấy. Trước đây, ta và sư huynh vô tình gặp được Tây Bắc Cuồng Đao. Lúc đó Tây Bắc Cuồng Đao đang hấp hối, trước khi chết đã đưa thanh trường đao trong tay cho sư huynh, hơn nữa còn nói đây là một thanh thần binh. Sau này sư tổ có giám định lại, suy đoán có khả năng đây chính là thần binh Tà Ảnh thời thượng cổ.



Yến Sơn Cô Ảnh khách ánh mắt khẽ biến, kinh ngạc nói:



- Thần binh Tà Ảnh? Đây có thể là Ẩm Huyết thần đao trong truyền thuyết.



Linh Hoa đáp:



- Đúng hay sai tạm thời chúng ta không cách nào xác định. Hiện nay sư huynh đang theo Đồ Thiên đại hiệp của Trung Thổ tu luyện Đồ Long đao pháp để có thể phát huy uy lực của thần đao.



Yến Sơn Cô Ảnh khách khẽ cau mày, trầm ngâm nói:



- Đồ Long đao pháp của Đồ Long môn tuy không tồi, nhưng cũng không thượng thừa gì cả. Lâm Phàm cho dù có học thành đi nữa cũng không phát huy được uy lực của thần bình Tà Ảnh vốn có.



Linh Hoa cười khổ nói:



- Điểm này chúng ta đều biết, nhưng hiện nay cũng không còn biện pháp nào.



Yến Sơn Cô Ảnh khách trầm ngâm một lúc, hỏi lại:



- Ngươi có hy vọng Lâm Phàm có thể học thành tuyệt thế đao pháp, bản thân trở thành một trong hàng ngũ cao thủ tuyệt đỉnh không?



Linh Hoa nghe vậy sửng người, bản thân dường như ngộ ra điều gì, nhìn Yến Sơn Cô Ảnh khách, kinh ngạc nói:



- Tiền bối có biện pháp hỗ trợ cho sư huynh một chút sức lực chăng?



Yến Sơn Cô Ảnh khách không khẳng định gì, trầm giọng nói:



- Ngươi còn một vấn đề chưa trả lời ta.



Linh Hoa vội vàng đáp lại:



- Ta đương nhiên hy vọng sư huynh có thể luyện thành tuyệt thế đao pháp, bản thân trở thành cao thủ tuyệt hạng.



Yến Sơn Cô Ảnh khách hỏi lại:



- Vì sao vậy?



Linh Hoa đáp:



- Bởi vì tu vi càng cao càng tốt, thực lực càng mạnh thì nguy hiểm càng nhỏ, hy vọng huynh ấy có thể đủ sức bảo vệ được hòa bình Băng Nguyên.



Yến Sơn Cô Ảnh khách bật cười phức tạp, khẽ lẩm bẩm:



- Cái hũ không rời khỏi giá đỡ, tướng quân khó tránh chết trước trận tiền.



Linh Hoa mơ hồ hỏi lại:



- Ý là thế nào?



Yến Sơn Cô Ảnh khách nhìn Linh Hoa, khẽ giọng nói:



- Kẻ mạnh dễ dàng chết, người yếu thiện nghệ việc sinh tồn. Ngươi từ nhỏ sống đơn thuần trên Băng Nguyên không hiểu được đạo lý này.



Yến Sơn Cô Ảnh khách bật cười kỳ dị lắc đầu nói:



- Hy vọng không nhất định là tốt, chuyện đó cần ngươi trả giá đắt, tốt nhất hãy nghĩ cho kỹ lưỡng.



Linh Hoa trả lời:



- Chỉ cần sư huynh được tốt, bất kỳ giá nào ta cũng đều không sợ.



Yến Sơn Cô Ảnh khách bật cười cay đắng, bất đắc dĩ nói:



- Nếu như ngươi đã cố chấp như vậy, thế thì để ta cho ngươi toại nguyện. Ta có một bộ đao quyết có tên là Lôi Đình tam thức, uy lực kinh thế hãi tục, lại không dễ dàng gì luyện thành. Lâm Phàm có thể luyện thành hay không tất cả phải trông vào ý trời.



Linh Hoa nghe vậy rất mừng, cảm tạ nói:



- Đa tạ tiền bối, ta tin tưởng sư huynh nhất định có thể luyện thành.



Yến Sơn Cô Ảnh khách vẻ mặt kỳ lạ, giọng đầy thâm ý nói:



- Luyện thành không nhất định là tốt đẹp, luyện không thành cũng vị tất đã là không hay.



Yến Sơn Cô Ảnh khách đưa tay vào trong bọc lấy ra một bản chép tay giao cho LInh Hoa. Đỡ lấy bản chép tay, Linh Hoa xem qua đại khái, thấy trên bìa có ghi hai chữ "Lôi Đình", tổng cộng có ba tờ, toàn là câu chữ khó hiểu. Cất bản chép tay đi rồi, Linh Hoa nhìn Yến Sơn Cô Ảnh khách, hỏi lại:



- Sao tiền bối lại ở nơi này?



Bật cười điềm nhiên, Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:



- Ta cảm ứng được khí tức của ngươi nên đặc biệt đi đến đây, hoàn toàn không phải tình cờ gặp được.



Linh Hoa kinh ngạc nói:



- Tiền bối tìm ta có việc?



Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:



- Ta phát hiện tu vi của ngươi tăng mạnh, cho là ngươi đã thi triển Chư Mộng Hoàng Hôn, vì thế chạy đến xem. Bây giờ nếu như ngươi không có chuyện gì, ta cũng phải đi rồi.



Ánh nhạt lóe lên, bóng người tan biến, Yến Sơn Cô Ảnh khách cứ vậy thần bí biến mất không thấy. Linh Hoa vẻ mặt phức tạp, vô cùng cảm động trước sự quan tâm của Yến Sơn Cô Ảnh khách, nhịn không được khẽ giọng nói:



- Đa tạ tiền bối. Đoạn ân tình này ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ.



Xoay mình lại, Linh Hoa rời đi, không nhanh không chậm đi thẳng đến Thiên Hà bình nguyên.



Buổi chiều, Linh Hoa về đến Thiên Hà bình nguyên, gặp được Triệu Ngọc Thanh, Tuyết Sơn thánh tăng, Lâm Phàm, Phỉ Vân, Tiết Phong, Tuyết Nhân, Tuyết Hồ đều ở đó, trong lòng không khỏi kinh ngạc hỏi lại:



- Sư tổ, đây là thế nào?



Triệu Ngọc Thanh đáp:



- Vào lúc này, Thiên Nữ phong xuất hiện tình hình khác thường, ta sai Tân Nguyệt mấy người đi tra xét, mọi người hãy còn chờ ở nơi này.



Linh Hoa hiểu được rồi cũng không kinh ngạc, chạy đến bên Lâm Phàm khẽ giọng hỏi:



- Sư huynh, đao pháp huynh luyện thế nào rồi?



Lâm Phàm mỉm cười nhìn Linh Hoa, nhẹ nhàng đáp:



- Không cần lo cho huynh, huynh đã nắm vững những yếu quyết cơ bản của đao pháp, chỉ cần tăng cường khổ luyện, nhất định sẽ có được thu hoạch.



Linh Hoa mỉm cười nhìn mọi người, sau đó nói:



- Sư tổ, vừa rồi con gặp được Yến Sơn Cô Ảnh khách. Con vì sư huynh có cầu được một bộ đao pháp.



Câu này khiến mọi người kinh ngạc, ai nấy lập tức nhìn lại Linh Hoa, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #708