Chương 1910 – Trí đấu Huyền Hỏa – Phần 4



Lâm Y Tuyết khẽ cau mày, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp chuyển động không ngừng, dịu dàng nói:



- Người nào đây? Có phải là Ngạo Thiên Quân Vương không?



Vân Nghê thánh nữ không hề trả lời, vẻ mặt không biểu lộ chút gì.



Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Tân Nguyệt, Vũ Điệp vừa nghe đến tên Ngạo Thiên Quân Vương thì vẻ mặt đều thoáng như chợt hiểu, còn Dao Quang, Đồ Thiên, Giang Thanh Tuyết, Hoa Ảnh lại nhìn khắp chung quanh tìm kiếm có động tĩnh gì không.



Bầu trời, tuyết lớn tán loạn, cuồng phong gào thét.



Do ảnh hưởng Băng Thần quyết của Thiên Lân, một cơn bão tuyết trước nay chưa từng thấy xuất hiện quanh tầng trời Thiên Nữ phong, mây đen che phủ khắp quả bầu trời không còn chút ánh sáng mặt trời nào, mang lại sự âm lạnh của bóng đêm. Dưới đáy núi băng, ánh sáng màu đỏ rực đã chiếu xuyên qua lớp băng dày tràn đến đỉnh núi, tạo thành một ngọn núi băng ánh sáng đỏ rực như máu nhìn thấy vô cùng xinh đẹp. Trên đỉnh núi, Thiên Lân đang toàn lực thúc động Băng Thần quyết dùng khí lạnh lẽo áp chế ngọn lửa Địa Huyền của Thái Huyền Hỏa Quy, hai bên triển khai va chạm kịch liệt.



Thời gian theo sự giằng co mà trôi qua. Khi Thiên Lân cảm ứng được sức phản kháng của Thái Huyền Hỏa Quy càng lúc càng to lớn, cơ hồ khó có thể áp chế được, một tiếng thở dài bất lực vang lên trong lòng của Thiên Lân. Sau khi sống lại, tính cách của Thiên Lân có biến chuyển rất to lớn, khi đối mặt với Thiên Tàm lão tổ và Hắc Ma, Thiên Lân đầy lòng tự tin, có được ý chí chiến đấu ngoan cường mạnh mẽ, cuối cùng chắc chắn sẽ đánh bại được địch nhân. Hiện nay, khi hắn đối địch với cường địch như Thái Huyền Hỏa Quy có khoảng cách thực lực vượt xa, Thiên Lân tuy không cam lòng nhưng cũng không thể không thừa nhận, bản thân và đối phương còn tồn tại khoảng cách rất to lớn. Bỏ đi hết suy nghĩ lung tung, Thiên Lân quay lại với hiện thực, thấy ngọn núi băng đã bắt đầu vỡ nát, trong lòng biết được thế lớn đã mất.



Quan sát động tĩnh bốn phía, vẻ mặt mấy người trên Thiên Nữ phong lập tức truyền vào trong trung khu thần kinh của Thiên Lân, khiến hắn cảm thấy vô cùng ấm áp. Đồng thời, thông qua Băng Thần quyết, Thiên Lân còn hiểu được một tình hình khác, điều này khiến hắn chấn động tinh thần, vẻ mặt ưu tư lập tức tan biến. Kêu khẽ một tiếng, Thiên Lân tung mình bay lên không, liên tục đảo chuyển chín lần giữa không trung, trên người liền lóe lên chín luồng sáng, nội thương trong khoảnh khắc đã lành hẳn. Kỹ thuật kỳ diệu này xuất từ pháp quyết Thần Tàm Cửu Biến, Thiên Lân cũng mới tiếp cận sơ lược.



Mất đi sự trấn áp của Thiên Lân, Thái Huyền Hỏa Quy rất nhanh chóng phá vỡ núi băng ở trên mình, tức giận đùng đùng xuất hiện trước mắt mọi người, vẻ mặt hung tợn nói:



- Ta muốn khiến các ngươi sống mà không bằng chết!



Cùng với thanh âm giận dữ rống lên này, một vòng sáng từ trên người Thái Huyền Hỏa Quy tản ra, nó đi đến nơi nào thì băng rắn vỡ nát, mặt đất rạn nứt.



Thiên Lân thấy vậy vẻ mặt thất kinh hồn vía, thân thể lập tức xuất hiện phía trước Thiên Nữ phong, hai tay nhanh chóng giang ra phát xuất chín chín là tám mươi mốt kết giới băng lạnh, hình thành tám mươi mốt tường băng trong suốt đón lấy sóng ánh sáng tập kích. Sóng ánh sáng và tường băng gặp nhau, tám mươi mốt tường băng lần lượt vỡ nát, trì hoãn đồng thời giảm bớt sức phá hủy của sóng ánh sáng. Thừa cơ hội này, mọi người trên Thiên Nữ phong ai nấy liền triển khai phòng ngự, đợi đến khi sóng ánh sáng đến gần thì tuy có hơn phân nửa mọi người đều bị hất lùi lại vài bước nhưng lại hoàn toàn không bị đả kích nào quá nặng nề.



Chuyển mình đến bên Thiên Lân, Tân Nguyệt đỡ lấy thân thể lắc lư của hắn, khẽ bảo:



- Có nặng lắm không?



Thiên Lân vẻ mặt tái nhợt, hắn vì muốn tranh thủ thêm thời gian cho mọi người nên bất đắc dĩ phải thẳng thắn đón đỡ một chiêu này của Thái Huyền Hỏa Quy. Tuy hắn chỉ phải chịu đựng một phần xung lực đánh trúng, nhưng Thiên Lân vẫn bị thương không nhẹ, cần mất thời gian nhất định mới có thể khôi phục lại.



Ổn định lại thân thể, Thiên Lân vẻ mặt toát ra một nụ cười mỉm, êm ái nói:



- Ta không sao rồi, nàng hãy lùi lại trước đi.



Tân Nguyệt khẽ gật đầu, theo lời lùi lại.



Lơ lửng giữa không trung, Thái Huyền Hỏa Quy giận dữ trừng Thiên Lân, hận thù nói:



- Không hổ là thần Băng Nguyên, quả nhiên có được mấy phần bản lĩnh đó. Nhưng chỉ bằng vào mấy thủ đoạn này, ngươi vẫn không thể nào thoát khỏi lòng bàn tay của ta.



Thiên Lân tung mình bay lên, khiến cho Thái Huyền Hỏa Quy dõi mắt nhìn theo, hắn dừng lại giữa không trung, vẻ mặt lạnh nhạt đáp:



- Ta nếu như muốn bỏ chạy, ngươi cũng không làm gì được ta đâu.



Thái Huyền Hỏa Quy cười giận đáp:



- Chạy được với chạy thoát cũng không ra gì. Nếu như ngươi không để ý đến những người này, làm sao lại tranh đấu với ta?



Rất rõ ràng, Thái Huyền Hỏa Quy cũng không ngu ngốc, nhưng y hoàn toàn không thể hiện ra ngoài mà thôi.



Thiên Lân có chút kinh ngạc, nhưng chớp mắt đã khôi phục lại bình thường, không khẳng định cũng chẳng phản bác đáp:



- Đây là Băng Nguyên, chính là nhà của ta, ta tự nhiên phải bảo vệ nó.



Thái Huyền Hỏa Quy giận dữ nói:



- Ngươi muốn bảo vệ nơi này, ta lại muốn thiêu hủy nó, khiến cho ngươi phải hối hận không thôi.



Thiên Lân lạnh nhạt đáp:



- Thời thế thay đổi, mới như vừa rồi thì ngươi còn có cơ hội như vậy, hiện nay đã mất đi thời cơ tốt rồi.



Thái Huyền Hỏa Quy không hiểu hỏi ngược lại:



- Câu này có ý nghĩa như thế nào?



Thiên Lân đáp:



- Chớ có gấp, chút nữa sẽ tự biết.



Thái Huyền Hỏa Quy cười gằn nói:



- Lại thêm một chiêu này nữa, ngươi cho là ta còn trúng kế, ngoan ngoãn để mặc ngươi chỉ huy hay sao?



Trong tiếng chất vấn, Thái Huyền Hỏa Quy không thèm để ý gì đến Thiên Lân, chạy thẳng đến Thiên Nữ phong.



Biến cố như vậy khiến người ta kinh ngạc, Dao Quang, Tân Nguyệt, Mẫu Đơn mấy người biến hẳn sắc mặt, còn chưa kịp thương nghị thế nào, ai nấy liền bay ra, ý đồ muốn ngăn cản Thái Huyền Hỏa Quy đến gần.



Thiên Lân ánh mắt khẽ biến lại hoàn toàn không hề ngăn cản.



Vân Nghê thánh nữ tay ngọc múa lên, một luồng sức mạnh êm ái vừa hay kéo Tân Nguyệt, Dao Quang, Mẫu Đơn mấy người vừa bay ra quay về lại. Đến lúc này, trên đỉnh Thiên Nữ phong còn chưa có đề phòng chút nào, cứ để cho Thái Huyền Hỏa Quy tùy ý mà đến.



Thấy vậy, Thái Huyền Hỏa Quy cười lạnh một tiếng, chỉ trong một ý niệm, một luồng ý niệm giết người vô hình phá không ập đến bao trùm từng cá nhân ở trên đỉnh Thiên Nữ phong. Ý niệm giết người đáng sợ uy lực kinh người, có thể trong chốc lát đưa người ta vào chỗ chết. Mà đúng lúc này đây, mọi người vì đề phòng địch nhân, ai nấy đều chú ý đến Thái Huyền Hỏa Quy, tâm linh người nào cũng mở ra, tạo nên một cơ hội cho Thái Huyền Hỏa Quy lợi dụng. Cứ như vậy, việc bị thương là chuyện chắc chắn không thể nào tránh khỏi, nhưng kết quả lại khiến người ta phải kinh ngạc.



Té ra, khi Thái Huyền Hỏa Quy bay gần đến Thiên Nữ phong còn cách chừng trăm trượng, một thanh âm bất ngờ đột ngột vang lên, cắt ngang ý niệm giết người vô hình do Thái Huyền Hỏa Quy phát xuất ra, đồng thời cũng ngăn cản việc tiến lên của Thái Huyền Hỏa Quy.



- Thanh u chi địa, thị phi viễn ly! (Đất thanh tĩnh, thị phi cách xa!)



Chỉ đơn giản tám chữ vang vọng có lực, mang theo khẩu khí thật sự không thể không tin vang vọn quanh Thiên Nữ phong.



Đồng thời, một bóng người kỳ dị đặc biệt xuất hiện trước mắt của Thái Huyền Hỏa Quy khiến cho y phải coi chừng cao độ. Dừng lại, Thái Huyền Hỏa Quy nhìn quái nhân bốn mặt tám mắt trước mặt, cất tiếng hỏi:



- Ngươi là người nào?



Người đến nhìn Thái Huyền Hỏa Quy, ánh mắt không hề có chút khiếp sợ, giọng nói lạnh lùng cao ngạo đáp:



- Bát mục tề trương, ngạo thị vô song, phật ma quỷ đạo, Ngạo Thiên quân vương.



Thái Huyền Hỏa Quy hừ giọng đáp:



- Ngạo Thiên quân vương? Khẩu khí thật lớn lối. Trước đây có phải ngươi đã ngầm so tài với ta không?



Ngạo Thiên Quân Vương lạnh nhạt đáp lại:



- Ngươi cho là thế nào?



Té ra, Thái Huyền Hỏa Quy khi mới đến Thiên Nữ phong liền khiến cho Ngạo Thiên Quân Vương chú ý đến. Lúc đó, hai người đã ngầm so tài với nhau một trận, hao phí không ít tinh lực và thời gian của Thái Huyền Hỏa Quy. Hiện nay, thấy được kỳ nhân, Thái Huyền Hỏa Quy tự nhiên tức giận bừng bừng, hận không thể nghiền nát Ngạo Thiên Quân Vương ra từng mảnh.



- Ngươi muốn nhúng tay vào chuyện này?



Giọng nói âm lạnh, Thái Huyền Hỏa Quy cố nén cơn giận.



Ngạo Thiên Quân Vương đáp:



- Núi này thanh tĩnh, không nhiễm thị phi. Ngươi chỉ cần không đến gần, ta sẽ không hỏi đến chuyện của ngươi.



Thái Huyền Hỏa Quy hừ giọng nói:



- Nếu ta không nghe thì sao?



Ngạo Thiên Quân Vương ánh mắt lạnh như băng giá, lạnh lẽo đáp:



- Thế thì chớ trách ta vô tình.



Thái Huyền Hỏa Quy cười giận nói:



- Ngươi cho là ta sợ ngươi chăng?



Ngạo Thiên Quân Vương nhìn chằm chằm vào mắt của Thái Huyền Hỏa Quy, lạnh lùng đáp:



- Bây giờ còn chưa đến mức, bất quá ngươi lập tức sẽ thay đổi quyết định.



Thái Huyền Hỏa Quy sửng mình, quay đầu liếc quanh một vòng, một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt lập tức truyền vào trong đáy lòng của y.



Thu lại ánh mắt, Thái Huyền Hỏa Quy giận dữ trừng Ngạo Thiên Quân Vương, không cam lòng hừ giọng nói:



- Chớ có đắc ý, sớm muộn có một ngày ta phải tiêu diệt toàn bộ các ngươi.



Ngạo Thiên Quân Vương lạnh lùng châm chọc:



- Chỉ sợ ngươi không có được cái mạng đó.



Quay mình lùi về, Thái Huyền Hỏa Quy bỏ qua mọi người ở trên Thiên Nữ phong, tập trung sức chú ý vào Thiên Lân, dự tính trước tiên tiêu diệt Thiên Lân. Phát hiện được ý nghĩ trong lòng của Thái Huyền Hỏa Quy, Thiên Lân bật cười lạnh lùng như băng, lùi lại ba dặm, kéo dài khoảng cách giữa hai người.



Thái Huyền Hỏa Quy không hề cam tâm, không ngờ được Thiên Lân lại xảo trá như vậy, khám phá được tâm ý trong lòng của y. Từ từ bay đến gần, Thái Huyền Hỏa quy trừng Thiên Lân, khiêu khích nói:



- Ngươi sợ rồi chăng?



Thiên Lân khép hờ mắt, cố ý né tránh ánh mắt của Thái Huyền Hỏa Quy, giọng nói sắc bén phản bác lại:



- Ngươi hối hận rồi?



Thái Huyền Hỏa Quy hận thù đáp:



- Giết ngươi rồi, ta sẽ không còn hối hận nữa.



Ánh đỏ lóe lên, ánh sáng đỏ khuếch tán, đây chính là Quang Ba trảm của Thái Huyền Hỏa Quy, chiêu xuất ra âm thầm không tiếng động, lại có được sức sát thương cực mạnh, mà phạm vi công kích lại rất lớn. Quang Ba trảm có một đặc tính, chính là trong một không gian đồng nhất, người bị tấn công căn bản không thể nào né tránh, chỉ có thể lùi lại hoặc là phản kích.



Đối mặt với công kích của Thái Huyền Hỏa Quy, Thiên Lân chọn lựa phòng ngự, hắn dùng Thái Hư pháp quyết làm cơ sở, phối hợp với Hư Vô Không Ngân, dễ dàng hóa giải được một chiêu kia.



- Một chiêu thật đáng sợ, đáng tiếc lại uổng phí khí lực mà thôi.



Thái Huyền Hỏa Quy tức giận vô cùng, nghiến răng nghiến lợi nói:



- Thiên Lân, hôm nay ta phải giết ngươi cho được.



Lời còn vang bên tai, Thái Huyền Hỏa Quy lập tức vượt qua khoảng cách không ngắn giữa hai bên, xuất hiện bên cạnh Thiên Lân.



Đối mặt với đánh lén, Thiên Lân tâm thần khẩn trương, không kịp nghĩ nhiều, toàn thân lấp lánh ánh bạc, nhờ vào Không Gian Khiêu Dược xuất hiện ngoài ba trăm trượng. Thái Huyền Hỏa Quy theo sát ngay sau, tốc độ kinh người, điều này khiến cho Thiên Lân vừa kinh hãi vừa giận dữ, chỉ đành liên tục chuyển biến phương hướng vị trí. Thấy vậy, Thái Huyền Hỏa quy truy theo không ngừng, bất kể Thiên Lân né tránh thế nào cũng khó mà thoát khỏi được truy kích của y. Hơn nữa, trong quá trình truy đuổi, Thái Huyền Hỏa Quy còn triển khai công kích, y lợi dụng đặc tính Quang Ba trảm không cách nào né tránh để triển khai một công kích rải thảm khắp cả khu vực quanh đó.



Thiên Lân không ngờ được Thái Huyền Hỏa Quy lại cẩn thận như vậy, khi hắn phát hiện được Quang Ba trảm thì đã không còn phòng ngự kịp nữa, lập tức bị thương không nhẹ. Sau đó, Thiên Lân đã có chuẩn bị, nhưng lại bị vây khốn trong phạm vi khống chế của Thái Huyền Hỏa Quy, chỉ có thể di động với tốc độ cao, căn bản không cách nào bứt phá đi được. Thời gian trôi dần qua trong giao chiến. Những người xem trong lòng đầy lo lắng, toàn tâm toàn ý quan sát Thiên Lân, căn bản không hề chú ý đến từ xa xăm đang truyền đến những tiếng chân rộng ràng.



Ngạo Thiên Quân Vương vẻ mặt bình tĩnh, y hoàn toàn không quan tâm đến việc giao chiến, ngược lại chỉ một mực để ý vẻ mặt của Vân Nghê thánh nữ. Khi Vân Nghê thánh nữ quay đầu nhìn ra xa, Ngạo Thiên Quân Vương dường như cũng phát hiện gì đó, thân thể cứ thế đột nhiên biến mất. Cũng đúng lúc đó, Bát Bảo cảm ứng được một luồng khí tức quen thuộc, ánh mắt mất đi sự chăm chú lúc trước, đáng tiếc không ai để ý thấy cả.



Giữa chiến trường, Thiên Lân và Thái Huyền Hỏa Quy tiếp tục giằng co với nhau.



Thân là kẻ mạnh tuyệt thế, thân pháp không phải là sở trường của Thái Huyền Hỏa Quy, nhưng y lại có được thực lực vượt quá sức tưởng tượng, một số thân pháp đơn giản được y dùng tới cũng nhanh hơn điện chớp, mau đến kinh người. Thiên Lân thân pháp cực nhanh lại bị hạn chế bởi thực lực, trong quá trình giao chiến với Thái Huyền Hỏa Quy, tu vi không đủ khiến hắn không dám thẳng thắn đón đỡ, chỗ nào cũng bị hạn chế cả.



Lúc này, tình cảnh của Thiên Lân vô cùng bất lợi, hắn bị rất nhiều Quang Ba trảm của Thái Huyền Hỏa Quy hạn chế ở trong một khu vực nhỏ bé, căn bản không cách nào thoát ra ngoài được. Đối mặt với tình hình như vậy, Thiên Lân vẻ mặt vô cùng bình tĩnh lạnh lùng, sau khi khảo sát phân tích một lúc, hắn đột nhiên toàn lực thi triển Băng Thần quyết, nhờ vào sức mạnh băng tuyết, lập tức đóng băng khu vực chung quanh đó, khiến cho việc di động thân thể của Thái Huyền Hỏa Quy xuất hiện chậm trễ, giảm tốc độ, ngừng lại. Thừa cơ này, Thiên Lân lóe lên đi liền, thoát khỏi tình cảnh bị vây khốn. Thái Huyền Hỏa Quy rất tức giận, năm lần bảy lượt y đều bị Thiên Lân thoát khỏi tay mình, khiến y mất dần đi tính nhẫn nại, từ từ thể hiện ra tính cách nóng nảy của năm nào. Nhưng đúng lúc này, mặt đất truyền lại những chấn động rất rõ ràng, cùng với những âm thanh to lớn vang lên khiến cho mọi người có mặt ở đó phải chú ý đến.



Theo nguồn thanh âm phát ra nhìn lại, Vân Nghê thánh nữ vẻ mặt kỳ lạ, Tân Nguyệt lại có chút kinh ngạc, mấy người Dao Quang thì mở to mắt mà nhìn, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Hoa Ảnh lại ngạc nhiên, nhìn thấy một người khổng lồ to lớn đang bước nhanh đến. Thiên Lân mặt lộ sắc vui, thở phào nhẹ nhõm, Thái Huyền Hỏa Quy thì vẻ mặt nặng nề, trong lòng càng lúc càng thêm phần không cam tâm.



- Ồ, người khổng lồ thật là to lớn.



Tiếng Lâm Y Tuyết la lên thất thanh phá vỡ sự trầm lặng giữa trường. Giang Thanh Tuyết vẻ mặt thất sắc, kinh hãi than thở:



- Đây chắc là người khổng lồ Bác Phụ thời thượng cổ.



Tân Nguyệt nhìn Xích Viêm, khẽ lẩm bẩm:



- Đây chính là Xích Viêm, tộc trưởng của tộc Bác Phụ.



Dao Quang nghi hoặc nói:



- Bọn họ sao lại xuất hiện ở nơi này?



Mẫu Đơn suy đoán:



- Có lẽ trận đấu của Thiên Lân và Thái Huyền Hỏa Quy đã đưa bọn họ đến nơi này.



Hoa Ảnh nhìn Xích Viêm, trong mắt toát ra sự khiếp hãi, dường như chưa từng nghĩ ra được, nhân gian vẫn còn có người khổng lồ như vậy.



Giây lát sau, Xích Viêm liền dẫn Diễm Xích Mã đi đến khu vực gần Thiên Nữ phong, tự nhiên cũng nhìn ra được Thái Huyền Hỏa Quy và Thiên Lân đang đấu nhau. Dừng lại, Xích Viêm nhìn Thiên Lân, trong mắt toát ra vài phần đau thương tang tóc, nói với Diễm Xích Mã ở bên cạnh:



- Nếu như có một ngày ta đi rồi, ngươi nớ phải tìm được Thiên Lân, từ đó đi theo hắn.



Diễm Xích Mã không hiểu rõ lắm, ngửng đầu nhìn Xích Viêm đang muốn cất tiếng hỏi cho rõ, lại thấy Xích Viêm đã cất bước lớn đi thẳng về phía Thiên Lân. Nhìn thấy Xích Viêm, Thiên Lân vẻ mặt lộ ra nụ cười mỉm, hỏi lại:



- Sao lại chỉ có một mình ông, những người trong tộc khác đâu rồi?



Xích Viêm khuôn mặt màu đồng cổ nghiêm nghị, không câu nệ ngôn từ cười đáp lời:



- Bọn họ có chỗ đi về của bản thân, ta còn có sứ mệnh chưa hoàn thành.



Thiên Lân nghe vậy cũng không hỏi nhiều, chuyển mình đến đứng trên vai của Xích Viêm.



Thái Huyền Hỏa Quy thấy cảnh tượng này, cất tiếng hỏi:



- Các ngươi biết nhau?



Xích Viêm thản nhiên đáp:



- Không chỉ biết nhau mà còn có giao tình nữa.



Thái Huyền Hỏa Quy nghi hoặc nói:



- Theo lời truyền ngôn thì tộc Bác Phụ hận nhất là con người, sao giữa các ngươi lại có giao tình?



Xích Viêm hờ hững đáp lại:



- Chuyện này ngươi không cần phải hỏi nhiều, hay ngươi hãy suy xét xem giữa chúng ta phải kết thúc thế nào đây.



Thái Huyền Hỏa Quy hừ khẽ một tiếng, giận dữ trừng Xích Viêm, trong lòng lại đang suy nghĩ.



Trước đây, khi đối mặt với mấy người Thiên Lân, Thái Huyền Hỏa Quy hoàn toàn không có gì lo lắng. Vừa rồi xuất hiện thêm một Ngạo Thiên Quân Vương, lại có thêm một kẻ thù sinh tử, điều này có phần bất lợi cho Thái Huyền Hỏa Quy.



Thấy Thái Huyền Hỏa Quy không nói, Xích Viêm cũng không nóng nảy hỏi dồn, quay đầu nhìn lại Thiên Lân cất tiếng hỏi:



- Chuyện này là như thế nào?



Thiên Lân cũng không hề che dấu, đơn giản kể lại một lượt những chuyện đã phát sinh trước kia cho Xích Viêm nghe.



Hiểu được mọi thứ phát sinh nơi này rồi, Xích Viêm nói:



- Thái Huyền Hỏa Quy để ta đối phó, ngươi không cần phải lo lắng.



Thiên Lân khẽ gật đầu hỏi lại:



- Các ngươi trước đây cũng có từng biết nhau?



Xích Viêm đáp:



- Gặp qua một lần, đánh qua một lần, không có kết cục.



Thiên Lân kinh ngạc nói:



- Sao lại như vậy?



Xích Viêm trầm ngâm đáp:



- Thái Huyền Hỏa Quy là tinh túy của lửa lòng đất, ta là người kế thừa của lửa trên trời, cả hai cùng thuộc về phái huyền hỏa, Thiên Huyền và Địa Huyền mỗi bên có sở trường, lại khó mà khắc chế lẫn nhau vì thế khó mà phân hơn thua.



Thiên Lân kinh ngạc nói:



- Như vậy, giữa các ngươi thì không ai thắng được ai?



Xích Viêm đáp:



- Chuyện này cũng không tuyệt đối, có khi có khác biệt. Bây giờ ngươi hãy lùi lại trước đã, chuyện nơi này giao lại cho ta xử lý.



Thiên Lân vâng lời lùi lại bên cạnh mấy người Tân Nguyệt, để ý động tĩnh giữa Xích Viêm và Thái Huyền Hỏa Quy. Thấy Xích Viêm ép gần đến, Thái Huyền Hỏa Quy hai mắt khép hờ, hừ lạnh nói:



- Ngươi muốn kết thúc với ta hôm nay?



Xích Viêm nói:



- Ngươi muốn né tránh?



Thái Huyền Hỏa Quy quát lên:



- Buồn cười, ta mà sợ ngươi sao? Nhưng nơi này người nhiều mắt nhiều, ta sợ ngươi phải phân tâm.



Xích Viêm trong lòng biết Thái Huyền Hỏa Quy có điểm lo ngại, bề mặt lại coi như không biết, thuận theo lời của Thái Huyền Hỏa Quy trả lời:



- Nếu như ngươi muốn có công bằng, chúng ta sẽ đổi sang nơi khác để kết thúc với nhau.



Thái Huyền Hỏa Quy trong lòng mừng thầm, vẻ mặt lại không lộ ra ngoài, hỏi lại:



- Nơi nào chỗ nào?



Xích Viêm bật cười lạnh lẽo trả lời:



- Do ngươi quyết định.



Thái Huyền Hỏa Quy quát lên:



- Được, lần sau gặp mặt ta sẽ nói cho ngươi biết thời gian và địa điểm. Hôm nay trông vào thân phận của ngươi, ta tạm thời tha cho những người này.



Dứt lời đi liền, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.



Vốn dĩ, Thái Huyền Hỏa Quy sau một phen khảo sát rồi liền quyết định bỏ đi, chẳng qua là không biết nói thế nào cho hay. Hiện nay, câu nói của Xích Viêm chính là hợp với ý nghĩ trong lòng, Thái Huyền Hỏa Quy tự nhiên sẽ không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Đối với ý nghĩ trong lòng của Thái Huyền Hỏa Quy, Xích Viêm tự nhiên biết rõ ràng, ông ta sở dĩ để cho Thái Huyền Hỏa Quy tùy tiện bỏ đi cũng bởi có dụng ý riêng. Dù sao, thực lực hai bên tương xứng với nhau, muốn phân thắng thua cũng không phải là chuyện dễ dàng. Huống gì, nơi này cũng không được thích hợp cho lắm.



Thôi không nhìn theo nữa, Xích Viêm quay đầu nhìn Thiên Lân ở trên ngọn Thiên Nữ phong, trong mắt toát ra vài phần thần bí. Cảm ứng được Xích Viêm có gì đó muốn nói với mình, Thiên Lân bay lên đứng ở trên vai của Xích Viêm, cất tiếng hỏi:



- Có chuyện gì?



Xích Viêm khẽ gật đầu, quay lại phất tay ra dấu cho Diễm Xích Mã ở phía sau, rồi cất bước lớn bỏ đi, thanh âm vang vọng như chuông đồng trong gió tuyết.



- Ngươi đi theo ta một đoạn, có một số lời ta muốn nói riêng với ngươi mà thôi.



Thiên Lân gật đầu đồng ý, đưa tay ra hiệu cho mấy người ở trên ngọn Thiên Nữ phong bảo là yên tâm, rồi sau đó liền theo Xích Viêm và Diễm Xích Mã bỏ đi.



Đưa mắt nhìn theo người khổng lồ đi xa, mọi người trên Thiên Nữ phong mới dần dần tỉnh táo trở lại, bắt đầu nhớ lại những chuyện phát sinh trước kia. Những điều đó hệt như một cơn mơ, khiến cho người ta khó mà tin được.



Gió gào thét vù vù, hoa tuyết tiếp tục. Bầu trời âm u phủ lên gió lạnh thấu xương, mơ hồ tất cả như thuật lại một số chuyện gì đó. Sự xuất hiện của Xích Viêm hóa giải được nguy cơ cho Thiên Nữ phong, mà sự bỏ đi của Thiên Lân lại dự báo cho chuyện thế nào đây?


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #701