Chương 1884 – Tứ Bí tụ thủ - Tứ Bí tụ tập – phần 3



Giọng đột ngột thay đổi, lời nói cuối cùng của Dạ Mộ Bạch rõ ràng ám chỉ một sự tất nhiên nào đó. Xích Viêm vẻ mặt điềm nhiên, quay đầu liếc Bát Bảo và Ma Da, điềm nhiên nói:



- Năm tháng vĩnh hằng để lại chẳng qua là thương tổn, truyền lại ảo diệt đối với ta là một sự chờ đợi.



Cất bước tiến lên, Xích Viêm nói xong không quay lại dẫn Diễm Xích Mã đi liền.



Dạ Mộ Bạch nghe vậy thở dài, nhìn theo bóng dáng của Xích Viêm, trong ánh mắt toát ra vài phần thương cảm. Bát Bảo khẽ kêu một tiếng, nhẹ giọng nói:



- Không cần phải tiếc nuối, hắn rất là thản nhiên.



Ma Da vẻ mặt mơ hồ, hỏi lại:



- Nói cái gì vậy. Thần thần bí bí, không thể ra ngoài được sao?



Dạ Mộ Bạch trừng Ma Da một cái, sau đó đưa mắt nhìn Bát Bảo, khẽ bảo:



- Ngươi thấy được chỉ là bề ngoài mà thôi. Được rồi, cũng phải đi rồi, chúng ta sẽ còn gặp nhau.



Nhẹ nhàng bay lên, Dạ Mộ bạch thân pháp như tiên nữ.



Khiếu Thiên thấy vậy, quay đầu nói với Bát Bảo:



- Thay ta hỏi thăm mọi người, nói là ta mạnh khỏe bình thường, không cần phải lo lắng cho ta.



Bát Bảo kinh ngạc nói:



- Ngươi không theo ta quay về sao?



Khiếu Thiên khổ sở đáp:



- Ta còn có chuyện, ngươi quay về hỏi Dao Quang sẽ hiểu rõ. Cáo từ.



Ánh trắng lóe lên, Khiếu Thiên lập tức đuổi theo Dạ Mộ Bạch, hai người nhanh chóng biến mất trong gió tuyết.



Bát Bảo không vội vàng rời đi, nó còn đang chờ đợi Ma Da lên tiếng.



- Bọn họ đi hết rồi, ngươi vì sao còn lưu lại ở đây?



Nhìn Bát Bảo, Ma Da cất tiếng hỏi.



Bát Bảo giọng bình thường đáp:



- Ta ở lại chính là có một câu muốn nói cho ngươi biết, bảo ngươi hãy loại bỏ sức mạnh huyền kỳ trên người của ngươi, ngươi phải bỏ đi cuộc sống trước đây, thay đổi bằng cách lấy luồng sức mạnh đó biến đổi định mệnh của ngươi.



Ma Da không hiểu ra làm sao, cất tiếng hỏi:



- Ngươi nói câu này nghĩa là gì?



Bát Bảo đáp:



- Đây là thiên cơ, ngươi cần phải trông vào bản lĩnh bản thân để hiểu được.



Dứt lời, Bát Bảo lóe lên đi liền, chớp mắt đã biến mất không bóng hình. Ma Da gầm nhẹ một tiếng, còn đang muốn hỏi nữa, đáng tiếc đã quá trễ rồi.



Nhìn về phía trước, Dực Thiên Tường vẻ mặt tức giận vô cùng, hận thù nói:



- Ta cuối cùng tìm được ngươi rồi.



Xà Thần vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt điềm đạm nhìn Dực Thiên Tường, không nhanh không chậm đáp:



- Cách biệt nhiều năm, tính khí của ngươi vẫn giống hệt như năm xưa.



Dực Thiên Tường quát lên:



- Chớ có nói xàm, ta đã không còn là người mà lúc trước ngươi biết nữa rồi.



Xà Thần đáp:



- Ta biết, đáng tiếc trong não ngươi đã có ký ức của hắn, đây chính là phương pháp truyền lại từng đời của Thiên Dực tộc ngươi.



Dực Thiên Tường hừ giọng nói:



- Điều này không quan hệ gì đến cừu hận giữa chúng ta, ngươi không cần phải cố gắng chuyển sang chuyện khác.



Xà Thần lắc đầu trả lời:



- Ngươi sai rồi, giữa chúng ta đúng là có cừu hận, nhưng lại hoàn toàn không giống như ngươi nghĩ.



Dực Thiên Tường cười lạnh đáp trả:



- Ngươi cho là ta sẽ tin tưởng ngươi chăng?



Xà Thần đáp:



- Lời ta nói là thật hay không, tương lai ngươi sẽ tự mình biết được. Lần này ta đến đây, hoàn toàn không phải để đấu võ mồm với ngươi mà có chuyện muốn nói cho ngươi biết.



Dực Thiên Tường hừ giọng nói:



- Câu nào từ miệng ngươi nói ra cũng chín phần mười là có mục đích.



Xà Thần điềm nhiên đáp:



- Câu này cũng không sai, bất quá chuyện này không có hại đến ngươi, ngươi cũng đừng ngại biết rõ thêm một chút.



Dực Thiên Tường vẻ mặt khinh thường, hận thù nhìn chằm chằm Xà Thần không nói năng gì. Thấy vậy, Xà Thần không hề kinh ngạc, cứ thủng thẳng nói tiếp:



- Huyền Tàng Cửu Bí chắc ngươi đã biết rồi, một khi bọn họ xuất hiện, kết quả như thế nào trong lòng của ngươi tự nhiên hiểu rõ. Hiện nay, Huyền Tàng Cửu Bí thì năm bí ẩn đã xuất hiện, đây là một dấu hiệu, tình hình tương lai thế nào lúc này ai cũng không cách nào dự báo được.



Dực Thiên Tường nghe vậy, hận thù trên mặt dần dần tan đi, thay vào đó là một vẻ bất ngờ chấn động, rõ ràng tin tức do Xà Thần nói ra đã khiến cho hắn phải khiếp sợ rất lớn. Trầm mặc rất lâu, Dực Thiên Tường lên tiếng:



- Nếu như đây là ý trời, ai cũng không ngăn cản được. Hiện nay chúng ta hay là hãy tính cho xong nợ cũ, trước tiên kết thúc ân oán đã nhiều năm rồi.



Xà Thần nhìn Dực Thiên Tường cất tiếng hỏi:



- Trong lòng ngươi ngoại trừ cừu hận thì còn được bao nhiêu thứ khác?



Dực Thiên Tường hừ giọng đáp:



- Không nhọc lòng hỏi qua, ngươi hãy chuẩn bị tiếp chiêu đi.



Hai tay giang ra, khí thế khuếch trương, Dực Thiên Tường toàn thân đầy sát khí vây chặt chẽ lấy Xà Thần.



Xà Thần vẻ mặt phức tạp, hoàn toàn không có lòng ứng chiến, khẽ lẩm bẩm:



- Thế gian kẻ mạnh rất nhiều, nhưng thật sự có thể nhìn rõ được sinh tử, nhìn rõ được định mệnh lại có bao nhiêu?



Trong tiếng chất vấn, Xà Thần lập tức biến mất, không hề có dấu hiệu nào báo trước.



Dực Thiên Tường rất kinh ngạc, khuôn mặt anh tuấn nặng nề, hận thù nói:



- Sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ khiến ngươi phải bồi hoàn lại.



Đối với Xà Thần, Dực Thiên Tường không tính là hiểu rõ ràng lắm, nhận thức có được đều có nguồn gốc từ ký ức của những đời trước nằm sâu trong não. Hiện nay, Dực Thiên Tường tự mình gặp Xà Thần, tuy chưa từng giao tranh nhưng chỉ bằng vào việc vừa rồi Xà Thần rời đi tùy ý bình tĩnh, không chút xao động cũng đủ để khiến cho Dực Thiên Tường cảm thấy khiếp sợ. Có lẽ, đúng như lời nói của Xà Thần trước khi rời đi, trên thế gian kẻ mạnh không ít, nhưng thật sự có thể đủ sức nhìn rõ được sống chết, nhìn rõ được định mệnh lại cũng không nhiều. Dực Thiên Tường thân là kẻ thừa kế của tộc Thiên Dực, sức mạnh lớn lao, hiện nay có thể tính vào hàng số một số hai. Nhưng sức mạnh do hắn nắm giữ lại thiện nghệ về chuyện nghênh chiến công thủ, lại không thiện nghệ về việc tìm hiểu điều huyền diệu.



Khắp cả thiên hạ, sức mạnh có rất nhiều loại, thuộc tính khác nhau, đại khái có thể phân thành ba loại.



Loại thứ nhất có tên là Hiển Lực, loại thứ hai có tên là Ẩn Lực, loại thứ ba có tên là Huyền Lực. Giữa ba loại có quan hệ mật thiết với nhau, lại có các đặc tính khác nhau. Hiển Lực thì nghĩa giống như tên vậy, là một loại rất trực tiếp khiến cho người ta có thể cảm ứng rõ ràng về sức mạnh, bao gồm cả sức mạnh Âm Dương Ngũ Hành, chính là loại sức mạnh chung chung phổ biến nhất, rộng rãi nhất trên thế gian. Người thế gian tu luyện có tám chín phần mười đều thuộc về phạm trù này, vì thế nó vẫn luôn chiếm cứ vị trí chủ đạo.



Ẩn Lực so với Hiển Lực thì ẩn mà không lộ ra, cao thâm khó lường, thuộc về phạm trù quỷ bí, bình thường căn bản khó mà phát hiện được. Lấy Ma tông Tâm Dục Vô Ngân làm ví dụ. Loại tinh thần dị lực này thuộc về Ẩn Lực, bề ngoài không hề có dấu hiệu nào cả, trừ phi bản thân tiếp xúc thì khó mà phát hiện được. Ẩn Lực cũng bao hàm rất nhiều loại khác nhau, tuy không cách nào so sánh về quy mô với Hiển Lực, nhưng cũng chiếm cứ phần nhiều trong một hai phần còn lại.



Còn Huyền Lực trong vạn phần có một, thuộc về phạm trù đặc thù, có thể nhìn thấu được sinh tử phúc họa, dự báo được định mệnh ý trời. Xà Thần, Thiên Địa môn chủ, Vạn Tượng Huyền Tôn mấy người là một ít những nhân vật hiếm thấy, có được loại năng lực này. Đương nhiên, Huyền Lực cũng phân tầng nấc, chịu khá nhiều hạn chế, hoàn toàn không phải là vạn năng. Ở trong Đằng Long cốc, cốc chủ Triệu Ngọc Thanh và Tuyết Sơn thánh tăng đều có Huyền Lực nhất định, có thể nhìn thấu được một số chuyện. Nhưng bọn họ ở tầng thứ khác biệt tương đối so với Xà Thần, Thiên Địa môn chủ.



Dực Thiên Tường kế thừa thần lực vài ngàn năm của tộc Thiên Dực, trải qua một năm tiêu hóa hấp thu, tuy còn chưa hoàn toàn dung hợp được luồng sức mạnh đó, nhưng cũng có được thực lực đến kinh người. Nhưng thực lực Dực Thiên Tường có được thuộc về Hiển Lực, mạnh mẽ kinh người lại không thể nào nhìn thấu suốt được định mệnh. Điểm này, Dực Thiên Tường và Thái Huyền Hỏa Quy có phần tương tự, hai người đều có thực lực to lớn nhưng lại không nhìn thấu suốt được định mệnh sinh tử.



Trong giới tu chân, phân loại sức mạnh trăm ngàn đường lối, thông thường nhất là chia thành Âm Dương Ngũ Hành, tiếp theo còn rất nhiều chi tiết rõ ràng hơn. Còn cách phân chia Hiển Lực, Ẩn Lực, Huyền Lực thực ra là một phép phân loại đặc thù, người đời rất ít ai hiểu được. Liên quan đến Huyền Lực, thần bí vô cùng, người đời có loại thì nó cũng có tầng nấc. Nói đại khái, Huyền Lực phân chia thành chín đẳng cấp, cũng có chia thành lộ và ẩn. Từ cấp thứ nhất đến cấp thứ năm, thuộc về phạm trù Ẩn Lực, không có khả năng nhìn thấu được định mệnh sinh tử. Cấp thứ sáu đến cấp thứ chín thuộc phạm trù Hiển Lực, căn cứ vào tầng nấc khác nhau mà có thể nhìn thấu suốt được huyền cơ ẩn chứa sau những sự vật khác nhau. Phân tích như vậy, Huyền Lực là năng lực bẩm sinh của vạn vật, chẳng qua phân tầng nấc cao thấp là chịu sự ảnh hưởng của Tiên Thiên, hạn chế của Hậu Thiên, các cá thể khác nhau sẽ có năng lực khác nhau.



Lấy Dực Thiên Tường làm ví dụ. Hắn cũng có Huyền Lực, nhưng do thân phận (Tiên Thiên ảnh hưởng), liên quan đến pháp quyết (hạn chế của Hậu Thiên), Huyền Lực trên người hắn ẩn mà không hiển lộ, chưa có thể đạt đến mức nhìn thấu được sinh tử phúc họa của người khác.



Lúc này, Xà Thần đã rời đi rồi, Dực Thiên Tường lửa giận trong lòng cũng dần dần bình tĩnh lại. Nhớ đến việc trước đây truy kích Tử Vong thành chủ, Dực Thiên Tường thấy hôm nay mọi sự đều không có lợi, không những truy đuổi không kịp Tử Vong thành chủ, ngay cả kẻ thù định mệnh Xà Thần cũng dễ dàng rời đi, bản thân có thể nói là không hoàn thành được chuyện nào. Nghĩ đến đây, Dực Thiên Tường không khỏi thở dài, quay đầu nhìn chung quanh, tự nói với mình:



- Được rồi, hay là ta đi xem thử Thiên Lân, không biết hắn bây giờ như thế nào rồi.



Dứt lời, Dực Thiên Tường phóng thẳng lên trời, chớp mắt đã biến mất trong gió tuyết.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #675