Chương 1874 – Thần đao dịch chủ - Thần đao đổi chủ - phần 3



Vân Nghê thánh nữ gật đầu nói:



- Nói hay lắm, chỉ cần có tình yêu, không sợ khó khăn. Bây giờ, ta có vài câu muốn nói riêng với Mẫu Đơn và Hoa Hồng, Thiên Lân ngươi hãy quay về Chức Mộng động trước đi.



Khẽ gật đầu, Thiên Lân cũng không hỏi han gì nhiều, lập tức tung mình hạ xuống quay về nhà trước.



Mẫu Đơn nhìn Vân Nghê thánh nữ, kinh ngạc nói:



- Bà có gì muốn nói, sao không thể nói thẳng trước mặt của Thiên Lân?



Vân Nghê thánh nữ điềm nhiên đáp lại:



- Sau khi Thiên Lân tái sinh lại, tính cách có chuyển biến rất to lớn. Cái chết của Ngọc Tâm khiến hắn già dặn hơn chỉ trong một đêm, nhưng cũng trở nên âm hiểm. Thiên Lân tu tập Băng Thần quyết rất mạnh mẽ, có ảnh hưởng đến tính cách của hắn. Cứ tiếp tục như vậy sẽ có hại cho Thiên Lân.



Hoa Hồng lo lắng nói:



- Thế thì phải làm thế nào?



Vân Nghê thánh nữ trầm giọng nói:



- Thiên Lân trước mắt khiến người ta rất khó mà nhìn thấu suốt được, sức mạnh trên ngời của hắn rất đặc biệt, dường như có ảnh hưởng đến tính cách của hắn. Muốn thay đổi sự lạnh lẽo của hắn chỉ có hai loại phương pháp. Thứ nhất chính là tìm Ngọc Tâm về, thứ hai là dùng tình yêu sưởi ấm hắn, khiến hắn rời khỏi nuối tiếc, thoát khỏi âm u.



Mẫu Đơn đáp:



- Yên tâm, chúng ta sẽ nhớ kỹ trong lòng, dùng tình yêu để xua tan cừu hận trong lòng của hắn.



Vân Nghê thánh nữ dời ánh mắt đi nơi khác, nhìn về bầu trời mênh mông xám ngoét, khẽ than:



- Tuyết của Băng Nguyên sẽ nhanh chóng tan chảy. Chuyện xưa của Băng Nguyên cũng sắp truyền cả nhân gian. Khi người xưa đến rồi, bước ngoặt sẽ xuất hiện, cuộc đời của các cô cũng từ đó mà thoát khỏi đêm đen.



Hoa Hồng không hiểu rõ ràng lắm, hỏi lại:



- Có ý gì đây?



Vân Nghê thánh nữ vẫn cứ vậy mà nhìn trời, điềm nhiên đáp:



- Không bao lâu sau, các cô sẽ hiểu rõ. Bây giờ, nhiệm vụ thiết yếu của các cô chính là trị thương.



Hoa Hồng có phần thất vọng, Mẫu Đơn lại điềm nhiên mỉm cười, hai nàng không ai nói thêm gì cả, khi bắt đầu trị thương ở trên đỉnh của Thiên Nữ phong trước mặt Vân Nghê thánh nữ.



Lưng chừng núi, trong Chức Mộng động, Thiên Lân đứng bên trong căn phòng đá mẹ hắn thường ở, tâm tình có phần phức tạp.



Ba ngày trước, Thiên Lân khi chết đã từng phát xuất lời kêu gọi, những người quen thuộc chắc chắn đều thu được, Điệp Mộng tự nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng mà, ba ngày trôi qua rồi, Điệp Mộng vẫn chưa quay về, điều này khiến cho Thiên Lân có phần thất vọng, lại không tránh khỏi lo lắng trong lòng. Từ nhỏ đến lớn, Thiên Lân luôn có tình cảm sâu đậm với mẹ của hắn, hy vọng bà có thể luôn ở bên cạnh mình thật vui vẻ. Nhưng hiện tại, mẹ hắn không biết ở nơi nào, có bình an hay không, có vui vẻ hay không, điều này khiến cho Thiên Lân phải quan tâm. Trầm ngâm rất lâu, Thiên Lân bỏ đi thất vọng trong lòng, ý nghĩ thay đổi, tình hình ở trên đỉnh núi liền đập vào trong não của hắn.



Khi biết Mẫu Đơn và Hoa Hồng đang trị thương, Thiên Lân tâm tư biến đổi, thi triển thuật Không Gian Khiêu Dược, chớp mắt đã đến trên đỉnh núi, đứng kề bên Vân Nghê thánh nữ.



- Ta muốn một mình đi loanh quanh, xin người hãy thay ta chiếu cố cho bọn họ.



Vân Nghê thánh nữ nhìn hắn, điềm nhiên đáp:



- Đi đi, chú ý đến an toàn.



Thiên Lân khẽ gật đầu, sau đó rời đi.



Băng Nguyên yên yên lặng lặng, rộng lớn vô biên. Linh Hoa và Lâm Phàm phụng mệnh thăm dò tin tức, nhưng lại không có phương hướng rõ ràng. Hai người ở trên Băng Nguyên bay đi cả nửa ngày, bước chân khắp cả phương viên vài trăm dặm, đáng tiếc lại không hề phát hiện có bất kỳ một chút nào khác thường.



Có phần thất vọng, Linh Hoa dừng bước dậm chân, ánh mắt đầy tình cảm êm ái nhìn Lâm Phàm, khẽ bảo:



- Sư huynh, nghỉ ngơi một chút, muội mệt mỏi rồi.



Lâm Phàm tự biết tình trạng bản thân, cũng không phản đối, dừng lại trên một khối băng nhô lên với Linh Hoa, ánh mắt quan sát khắp bốn bề.



Vịn lấy Lâm Phàm đứng ổn định, Linh Hoa nhìn hoa tuyết thưa thớt, khẽ nói:



- Cũng không biết tình trạng bên Tuyết Hồ thế nào rồi.



Lâm Phàm an ủi:



- Không cần lo lắng, huynh tin tưởng sẽ có thu hoạch.



Linh Hoa nhìn Lâm Phàm, vẻ mặt kỳ lạ nói:



- Thực ra như vậy cũng là tốt rồi, có sư huynh bầu bạn bên mình, dù có thăm dò được tin tức của địch nhân hay không thì cũng không quan trọng.



Lâm Phàm có phần kinh ngạc, nhưng sau đó liền hiểu được những lời của Linh Hoa, trong lòng cảm động vô cùng. Kéo cánh tay nhỏ nhắn của Linh Hoa, Lâm Phàm nghiêm mặt nói:



- Yên tâm, cả đời này, sư huynh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh muội, khiến cho muội được sống thật vui vẻ thoải mái, mỉm cười hoài.



Linh Hoa nghe vậy, vẻ mặt hiện lên nụ cười mỉm hạnh phúc, thân thể nép vào lòng của Lâm Phàm, khẽ nói:



- Sư huynh, đợi sau khi tai ách khủng khiếp này trôi qua, chúng ta sẽ thành hôn nhé, được không?



Lâm Phàm nhìn Linh Hoa trong lòng, thương cảm nói:



- Được, sư huynh đồng ý với muội, đợi sau khi tai kiếp của Băng Nguyên qua rồi, chúng ta sẽ thành hôn.



Linh Hoa vô cùng cao hứng, nép chặt vào lòng của Lâm Phàm, mơ mộng lẩm bẩm:



- Lúc đó, muội muốn sư huynh dẫn muội đi trung nguyên, xem non sông gấm vóc, đi về phía Nam, xem biển rộng nổi sóng. Đi kinh đô, xem cảnh phồn hoa thế tục, đi Giang Nam, xem nước chảy người qua…



Lâm Phàm ôm chặt lấy nàng, giọng êm ái nói:



- Yên tâm, sẽ có một ngày như vậy.



Linh Hoa không đáp, mê say chìm vào vực sâu ảo tưởng, không muốn tỉnh táo trở lại.



Lâm Phàm cũng không nói nhiều, yên yên lặng lặng ôm lấy sư muội yêu thương trong lòng, dùng ấm áp để dỗ dành lấy nàng.



Bầu trời, hoa tuyết mỉm cười, rơi xuống bên cạnh. Hoa mai trắng tinh điểm xuyết cho đôi tình nhân hạnh phúc, phủ lấy họ thành một đôi người tuyết cách tuyệt với nhân gian.



Thời gian, thời khắc đó như ngừng lại. Hai người nép chặt vào nhau, không hay không biết, hai đôi mắt chạm vào nhau, đáy mắt đồng thời toát ra sự hạnh phúc. Có phần kích động, Lâm Phàm nhịn không được cúi đầu xuống, thấy Linh Hoa vẻ mặt xấu hổ, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong lòng vừa mừng vừa sợ, lập tức hôn lên đôi môi của Linh Hoa, si mê tham lam. Linh Hoa tâm thần căng thẳng, thân thể run rẩy, trong sự thẹn thùng ẩn chứa sự chờ đợi, tựa như xấu hổ lại vừa vui mừng tiếp nhận tình yêu trìu mến của người yêu, trong lòng hiện lên cảm giác hạnh phúc.



Không biết qua bao lâu, Lâm Phàm lùi lại một bước, ánh mắt nóng bỏng nhìn Linh Hoa thẹn thùng, khẽ giọng ca ngợi:



- Thật là đẹp.



Linh Hoa vẻ mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa vui mừng nhìn Lâm Phàm, khẽ khàng nói:



- Sư huynh lại khi dễ.



Lâm Phàm bật cười ngượng ngùng, khẽ bảo:



- Sư muội có thích chăng?



Linh Hoa không đáp, khẽ gật đầu, vẻ mặt càng thêm đỏ bừng. Lâm Phàm cao hứng vô cùng, ôm chặt lấy Linh Hoa xoay tròn tại chỗ ba vòng, sau đó ôm nàng vào lòng, lại tiếp tục thân mật lần nữa. Linh Hoa có phần xấu hổ nhưng lại không hề né tránh, sau một phen thân mật rồi, nhẹ nhàng đẩy Lâm Phàm đang tham mê ra thật khó khăn, nhỏ giọng nói:



- Sư huynh, không được …



Lâm Phàm không nỡ, khẽ bảo:



- Sư muội, ta …



Linh Hoa đưa tay áp lên môi của Lâm Phàm, khẽ bảo:



- Sư huynh đang bị trọng thương, không nên kích động. Đợi sau khi thân thể bình phục rồi …



Lâm Phàm nghe đến đây vô cùng kích động, ôm chặt lấy Linh Hoa, cảm động nói:



- Sư muội, muội thật là tốt.



Linh Hoa cười cười, có phần xấu hổ, chuyển sang chuyện khác:



- Thời gian không còn sớm nữa, hay là chúng ta tiếp tục đi.



Lâm Phàm nghe vậy buông hai tay, vẻ mặt đầy hạnh phúc, cười nói:



- Đi thôi, tranh thủ sớm một chút hoàn thành nhiệm vụ.



Linh Hoa kéo tay Lâm Phàm, hai người tung mình bay lên, tiếp tục nhiệm vụ trước đây.



Lần này, Linh Hoa, Lâm Phàm và Tuyết Hồ phân công rõ ràng, dùng Đằng Long cốc làm điểm gốc, Tuyết Hồ phụ trách mặt Đông Nam, Đông Bắc, Linh Hoa và Lâm Phàm phụ trách mặt Tây Bắc, Tây Nam. Hiện nay, Linh Hoa và Lâm Phàm đang đi thẳng về phía Tây Nam, hy vọng có thể phát hiện được điều gì. Nhưng hai người bay cả nửa canh giờ rồi, vượt qua vài trăm dặm mà vẫn không phát hiện được gì, trong lòng không khỏi có phần thất vọng. Nhìn Băng Nguyên mênh mông, Linh Hoa khẽ than:



- Cứ tìm kiếm không mục tiêu như vậy, sợ là không có hy vọng gì lớn lao.



Lâm Phàm nói:



- Với tình hình trước mắt của chúng ta, chỉ có thể cẩn thận ngầm tra xét. Một khi hành tung bị bại lộ, khả năng sẽ gặp phải nguy hiểm.



Linh Hoa lên tiếng:



- Trước đây, địch nhân trên Băng Nguyên không ít, chỉ cần hơi lưu ý một chút liền có thể phát hiện được tình hình. Nhưng hôm nay, tình hình dường như khác thường, chúng ta tìm kiếm ở phương hướng Tây Bắc cả một canh giờ rồi, kết quả vẫn không hề có phát hiện gì cả. Hướng Tây Nam này chúng ta cũng tìm đã rất lâu, kết quả vẫn y như vậy, thật ra bên trong có điểm gì huyền diệu?



Lâm Phàm trầm ngâm nói:



- Ta nghĩ, không biết việc Thái Huyền Hỏa Quy ra đời có tạo nên hiện tượng như vậy không. Với sự mạnh mẽ bá đạo của Thái Huyền Hỏa Quy, ai gặp phải hắn cũng coi là xui xẻo. Với khác nhiều những cường địch trước kia, nói không chừng chính là đang né tránh hắn, vì thế mới chia nhau ẩn núp hoặc rời đi. Cứ như vậy, chúng ta sẽ rất khó mà thu thập được tin tức tình báo hữu dụng.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #665