Chương 1871 – Tế thuyết tòng tiền – Nói kỹ lưỡng từ đầu đến cuối



Sự xuất hiện của Thái Huyền Hỏa Quy khiến Băng Nguyên vốn dĩ bình an bùng lên lửa chiến tranh khắp nơi, những điểm hứng thú chằng chịt ngày xưa cùng với núi sông nhấp nhô khắp nơi cũng bị đả kích có tính hủy diệt. Cưỡi lên gió bay lượn, Thiên Lân đỡ lấy mấy người Tân Nguyệt, Dao Quang, nhìn xuống cảnh tượng tàn phá ở dưới chân, miệng không khỏi than thở liên miên. Chỉ trong ba ngày mà thôi, thời thế đã thay đổi, phát sinh quá nhiều biến cố khiến người ta khó có thể mà tin được. Tân Nguyệt phát hiện được tâm tình của Thiên Lân, khẽ bảo:



- Chuyện phát sinh rồi, chúng ta phải đối mặt thôi.



Thiên Lân nghe vậy tỉnh táo, nghiêng đầu liếc Tân Nguyệt, vẻ mặt bình thản nói:



- Ta chỉ đang nghĩ Băng Nguyên sau này sẽ biến thành bộ dáng như thế nào.



Tân Nguyệt cười cười, có phần khổ sở khẽ lẩm bẩm:



- Chuyện sau này để sau này sẽ biết. Hiện nay, chàng trước hết phải dàn xếp mọi người cho ổn thỏa.



Thiên Lân quay đầu nhìn mọi người, thấy vẻ mặt ai cũng tái xám, uể oải vô cùng, trong lòng biết không thể kéo dài nữa, lập tức tâm tư biến chuyển, bỏ đi việc chạy về Đằng Long cốc, chọn lựa một khe đất tương đối bí ẩn ở gần đó, mang cả bảy người đi xuống bên dưới. Quan sát qua tình hình chung quanh, Thiên Lân hoàn toàn thỏa mãn đối với địa hình của khe đất này, nhanh chóng đặt mấy người Tân Nguyệt ở dưới đáy cốc tại một chỗ tránh gió thật ổn thỏa. Sau đó, Thiên Lân bắt đầu cẩn thận tra xét thương thế mấy người Tân Nguyệt, Vũ Điệp. Sau khi tra tới lại tra lui cẩn thận, khuôn mặt anh tuấn của Thiên Lân hiện lên sự lạnh lẽo tức giận vô cùng, hung dữ nói:



- Thật ra có bao nhiêu địch nhân, không ngờ lại khiến mọi người bị thương nặng nề đến như vậy?



Thấy Thiên Lân đã nổi giận, Mẫu Đơn khẽ bảo:



- Không cần phải tức giận, cái giá chúng ta phải trả có thể khiến ngươi hồi sinh trở lại là đáng giá lắm rồi.



Vũ Điệp nhìn Thiên Lân, u oán nói:



- Mọi người thương thế nghiêm trọng, có một số chuyện chưa thích hợp nói vào lúc này.



Thiên Lân tâm tình dần dần bình tĩnh trở lại, giọng nghiêm túc nói:



- Ta trước tiên trị thương cho mọi người, đợi mọi chuyện xong rồi ta sẽ khiến địch nhân thương tổn đến mọi người phải trả giá gấp trăm lần!



Thời khắc này, Thiên Lân tỏ ra rất thành thục, giọng bá đạo lại toát ra sự kiên định không thể nào chống lại, khiến lòng người tín phục từ trong lòng. Dao Quang có phần kích động, Thiên Lân trước mặt phảng phất như biến thành một người khác, có phần tương tự với bộ dạng của Lục Vân hai mươi năm trước, trong mắt toát ra một loại cố chấp hệt nhau. Mẫu Đơn và Hoa Hồng trong lòng chấn động, nhìn thấy Thiên Lân sau khi sống lại đầy đủ bá khí, trong lòng đột nhiên có một loại vui mừng, đây mới là người đàn ông mà bọn họ muốn yêu thương, kẻ mạnh mẽ mà bọn họ yêu thích. Lâm Y Tuyết vẻ mặt cười cười, bất luận Thiên Lân nho nhã hay mạnh mẽ, nàng cũng đều không quan trọng. Vũ Điệp trầm ngâm yên tĩnh, đối với Thiên Lân thời khắc này, nàng trong lòng có tình cảm phức tạp không nói rõ ra được, dường như còn chưa có cách nào chấp nhận được, cũng có khả năng đây mới là người mà nàng đã hy vọng được trông thấy. Tân Nguyệt vẻ mặt hơi cười, vô cùng cao hứng đối với chuyển biến của Thiên Lân, hắn tính ra cũng đã trưởng thành rồi. Giang Thanh Tuyết khóe miệng hơi động, cười yếu ớt nói:



- Nhớ lấy những lời hứa của đệ, chúng ta vẫn luôn chờ đợi.



Thiên Lân nghiêm mặt nói:



- Tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định nói được làm được. Bây giờ mọi người trước tiên hãy buông lỏng thân thể, ta sẽ trị thương mọi người cho tốt.



Dao Quang kinh ngạc nói:



- Đệ muốn đồng thời trị thương cho bảy người chúng ta? Chuyện này không phải là chuyện đùa giỡn được đâu, không cẩn thận có khả năng sẽ ảnh hưởng đến bản thân đệ.



Thiên Lân đáp:



- Không cần phải lo lắng, đệ tự biết cân nhắc chừng mực.



Dứt lời, toàn thân Thiên Lân hào quang tóe ra, bảy màu ánh sáng vàng kim, đỏ, xanh, xanh lục, đen, vàng, trắng ngưng tụ thành cột sáng bảy màu đỏ rực đồng thời từ người Thiên Lân phát xuất chia ra tác dụng lên bảy người Tân Nguyệt, Dao Quang, bắt đầu trị thương cho mọi người. Thủ pháp của Thiên Lân kỳ lạ vô cùng, người thường căn bản không cách nào làm được, cơ hồ khai sáng một hướng đi mới. Nói đến chuyện này, thực ra có quan hệ rất lớn đến việc Thiên Lân trong lúc vô tình học thành Thần Tàm Cửu Biến. Nói cách đơn giản, Thần Tàm Cửu Biến có chín loại biến hóa khác nhau, biểu hiện thành phương thức vận khí của chín đường khác nhau, có thể đồng thời vận hành chín luồng sức mạnh, hỗ trợ mà không can thiệp lẫn nhau, bồi dưỡng cho nhau. Hiện nay, Thiên Lân chính là đang vận dụng loại phương pháp này, chiếu theo tình trạng bản thân của bảy người để thực hiện trị thương phù hợp.



Lấy Giang Thanh Tuyết làm ví dụ, pháp quyết nàng tu tập xuất thân từ Phượng Hoàng thư viện, Thiên Lân cũng tinh thông Phượng Hoàng pháp quyết, giữa hai bên có nhiều điểm giống nhau, giống như khí mạch liên thông, trị thương trở thành vô cùng đơn giản.



Lâm Y Tuyết xuất thân từ Dịch viên, Thiên Lân cũng tinh thông Dịch viên pháp quyết, trị thương cho nàng cũng không cần phí sức, lại tiết kiệm được thời gian.



Còn đối với Dao Quang, Vũ Điệp, Tân Nguyệt ba người, pháp quyết bọn họ tu tập Thiên Lân đều có liên quan đến, hơn nữa thành tựu lại phi phàm, vì thế cũng không làm khó được hắn. Chỉ có Mẫu Đơn và Hoa Hồng, bọn họ đến từ Ngũ Sắc Thiên Vực, điều này khiến cho Thiên Lân hơi có phần bị khó khăn, cuối cùng phải lợi dụng hoa mẫu đơn và hoa hồng, từ từ đả thông kinh mạch hai nàng bị tắc nghẽn.



Thời gian theo việc trị thương từ từ trôi qua. Khi ánh sáng trên người Thiên Lân bắt đầu nhạt dần, Tân Nguyệt, Lâm Y Tuyết, Vũ Điệp, Dao Quang, Giang Thanh Tuyết dần dần tỉnh táo trở lại. Mẫu Đơn và Hoa Hồng có chậm hơn, điều này có liên quan đến thể chất của hai người, tốc độ khôi phục cũng tương đối chậm chạp, so với mấy người Tân Nguyệt phải mất thêm thời gian khoảng một tuần trà. Đến lúc này, ánh sáng trên người của Thiên Lân biến mất, khuôn mặt anh tuấn có phần mệt mỏi, xem ra trị thương lần này tiêu hao không ít chân nguyên của hắn.



Tân Nguyệt, Lâm Y Tuyết, Vũ Điệp mấy người lúc này đã sớm đứng lên, ai nấy hoạt động một lúc cho giãn gân cốt, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc vô cùng. Lần trị thương này, mấy người Tân Nguyệt khôi phục không giống nhau. Tân Nguyệt, Lâm Y Tuyết, Dao Quang ba người do nhờ có vật ngoại thân (Thiên Ly thần kiếm, Phong Động Tùy Tâm, Nại Hà châu) hỗ trợ, khôi phục lại tương đối tốt, thương thế đại khái đã ổn được sáu bảy phần. Vũ Điệp và Giang Thanh Tuyết tình trạng có kém hơn, đều chỉ mới khôi phục được chừng năm phần thực lực. Còn về Mẫu Đơn và Hoa Hồng, hai người gần như chỉ mới khôi phục được ba bốn phần thực lực, muốn lành hẳn hoàn toàn chắc cũng phải cần một khoảng thời gian nhất định mới được.



- Thiên Lân sư huynh, huynh có nặng nề lắm không?



Cất bước nhẹ nhàng đi đến, Lâm Y Tuyết tới cạnh Thiên Lân, quan tâm lo lắng nhìn hắn, dịu dàng lên tiếng. Thiên Lân liếc Lâm Y Tuyết, lắc đầu nói:



- Không sao đâu, ta chỉ có phần hơi mệt. Lần trị thương này, ta chỉ có thể giúp mọi người khôi phục một phần thực lực, muốn lành lặn hẳn thì phải trông vào bản thân từng người mà thôi.



Giang Thanh Tuyết cười nói:



- Có thể khôi phục đến mức độ như vậy cũng đã khiến chúng ta rất hài lòng rồi, chuyện còn lại chúng ta khi nào rảnh rỗi sẽ xử lý.



Khẽ gật đầu, Thiên Lân nhìn các cô đầy tình cảm, cất tiếng nói:



- Hiện nay thương thế mọi người đã không còn gì đáng quan ngại, ta muốn hiểu qua, trong ba ngày vừa rồi thật ra đã phát sinh bao nhiêu chuyện.



Câu này vừa nói ra, nụ cười mọi người lập tức dừng lại, vẻ mặt có phần trầm buồn, dường như đang chìm vào trong ký ức.



Giây lát sau, Tân Nguyệt tỉnh táo trước tiên, ánh mắt kỳ dị nhìn Thiên Lân, khẽ than:



- Ba ngày này đối với chúng ta thật dài vô cùng, hệt như ba mươi năm vậy đó, từng giờ từng phút đều không thể nào xua tan được.



Giang Thanh Tuyết nghĩ đến những điều đã trải qua trong ba ngày vừa rồi, trong mắt không khỏi tràn lệ ra ngoài, cảm xúc nặng nề nói:



- Ba ngày này chúng ta chín phần chết một phần sống, cứ qua lại giữa hai bờ sinh tử, nhiều lần đã chìm vào cảnh tuyệt vọng, thiếu chút nữa đã không thể chống đỡ nổi.



Thiên Lân nghe vậy vẻ mặt lo lắng, có phần áy náy trả lời:



- Vì bảo vệ cho ta, khiến mọi người phải chịu quá nhiều khó khăn, ta thật sự là không an tâm.



Dao Quang nói:



- Không cần phải tự trách, cái chết của đệ cũng bởi chúng ta không chăm sóc đệ cho tốt, nếu không cũng không phát sinh ra những chuyện này.



Thiên Lân nghiêng đầu nhìn Lâm Y Tuyết, êm ái nói:



- Y Tuyết, muội nói cho ta biết, trong ba ngày này phát sinh ra những chuyện gì vậy, mọi người sao lại đồng thời ở bên cạnh ta, còn những người khác đâu?



Lâm Y Tuyết cười gượng, dịu dàng lẩm bẩm:



- Nói đến chuyện này, huynh phải hỏi Tân Nguyệt tỷ tỷ, tỷ ấy mới là người hiểu rõ tình hình nhất.



Thiên Lân có phần kinh ngạc, đưa mắt nhìn Tân Nguyệt, chờ đợi nàng trả lời.



Tân Nguyệt liếc Thiên Lân, sau đó nhìn mọi người, khẽ than:



- Chuyện này phải nói bắt đầu từ trước khi chàng bị chết. Khi đó, chúng ta đều ở Đằng Long cốc, Dao Quang và Khiếu Thiên đột nhiên trong lòng không an, lo lắng cho chàng gặp phải chuyện gì, quyết định đi tìm chàng. Mà cũng đúng lúc đó, ta cảm ứng rõ ràng tin tức ly biệt chàng truyền lại, lập tức bỏ qua mọi người đi tìm chàng trước.



Dao Quang đỡ tiếp lời nói:



- Khi đó, Đồ Thiên vô ý nhắc đến đệ, ta và Khiếu Thiên liền cảm thấy tâm tư không an. Sau đó, Tân Nguyệt đột nhiên la lớn một tiếng, rồi rời đi, điều này khiến mọi người đều cảm thấy rất kinh ngạc. Lúc này, cốc chủ tiền bối vẻ mặt kỳ dị, ông nói Đằng Long cốc sắp sửa đến ngày hủy diệt, đệ cũng đã rời khỏi nhân thế. Sau đó, trải qua bàn luận ra quyết định, ta mang theo tỷ tỷ, Y Tuyết và Vũ Điệp lập tức đi tìm đệ. Cốc chủ và những người khác lưu lại tại chỗ để ứng phó với tình hình có thể phát sinh.



Nghe xong những lời này, Thiên Lân vẻ mặt biến sắc kinh hãi, ánh mắt nhìn lại Mẫu Đơn và Hoa Hồng, cất tiếng hỏi:



- Hai nàng cũng cảm ứng được khí tức cái chết của ta, mới chạy đến phải không?



Mẫu Đơn khổ sở gật đầu, có phần thương cảm lên tiếng:



- Khi đó ta và Hoa Hồng đang bồi tiếp Vân Nghê thánh nữ, đột nhiên tiếp nhận tin tức trước khi chết của ngươi, cảm thấy vô cùng đau lòng, liền vội vội vàng vàng đi tìm ngươi.



Thiên Lân vô cùng cảm động, ánh mắt đầu tình cảm sâu sắc, quét mắt qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Tân Nguyệt, khẽ nói:



- Sau đó thế nào?



Tân Nguyệt nhìn Thiên Lân, giọng nói mềm mại êm ái trả lời:



- Biết được tin cái chết của chàng, ta vô cùng đau đớn, là người đầu tiên chạy đến bên chàng. Khi đó, chàng đang nằm trên mặt tuyết, không tìm được chút dấu tích sức sống nào cả, trong lòng ta vô cùng khổ sở, muốn đưa tay vuốt đôi mắt mở to cho chàng. Nhưng đúng lúc ta sắp sửa chạm vào chàng đó, trên người chàng đột nhiên xuất hiện một luồng sáng trắng, lập tức hất ta lùi lại. Lúc đó, ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cho rằng đó là chàng, nhưng sau đó ta mới biết được, đó chính là Tầm Duyên đang ẩn núp trong lòng chàng đã ra tay ngăn cản tất cả mọi thứ.



Thiên Lân có phần kinh ngạc, ngơ ngẩn hỏi:



- Tầm Duyên, nàng ta vì sao lại ngăn cản nàng?



Tân Nguyệt ổn định lại tâm tình, khẽ bảo:



- Từ lời nói của Tầm Duyên, ta biết được tất cả mọi thứ phát sinh trước khi chết của chàng và Ngọc Tâm …



Thiên Lân vừa nghe đến cái tên Ngọc Tâm, lập tức vẻ mặt u buồn, vọt miệng nói:



- Ngọc Tâm đâu, vì sao sau khi ta tỉnh lại rồi không hề thấy thi thể của muội ấy?



Tân Nguyệt trả lời:



- Theo lời của Tâm Duyên nói, sau khi hai người chết đi đã xuất hiện một con chim lạ mang thi thể của Tầm Duyên đi mất. Con chim khổng lồ đó rất đau lòng trước cái chết của Ngọc Tâm, phỏng chừng có biết được Ngọc Tâm.



Thiên Lân chấn động thân thể, vội vàng nói:



- Không được, ta phải tìm Ngọc Tâm trở về.



Giang Thanh Tuyết khuyên bảo:



- Ngọc Tâm đã chết rồi, đệ mốn tìm nàng ấy cũng không thể gấp rút trong nhất thời.



Thiên Lân nghe vậy đột nhiên run lên, trong mắt toát ra sự đau thương nặng nề, tư tưởng dần dần khôi phục bình tĩnh. Liếc mọi người, Thiên Lân nở nụ cười miễn cưỡng, khẽ bảo:



- Tiếp tục đi.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #662