Chương 1870 – Vi ái phân ly – Vì yêu mà chia lìa – phần 3



Tuyết Nhân hừ khẽ một tiếng, không vui chút nào. Triệu Ngọc Thanh phất tay nói:



- Tuyết Nhân bản tính thẳng thắn, con không cần phải trách cứ. Hiện nay, chúng ta đúng là cần có hành động, đây cũng là chuyện cuối cùng mà ta muốn nói đến. Trước hết, ta muốn tiễn sư muội và sư đệ, đợi sau khi bọn họ đi rồi, chúng ta mới triển khai hành động có tính thẳng thắn, trước hết hiểu rõ tình hình hiện tại, sau đó mới đưa ra phản ứng tương ứng.



Phương Mộng Như nghe vậy chấn động, khổ sở nói:



- Đại sư huynh, huynh lẽ nào hôm nay muốn đuổi chúng ta rời đi?



Triệu Ngọc Thanh bật cười phức tạp, có phần thương cảm nói:



- Đau dài chi bằng đau ngắn, hà tất phải trì hoãn tiếp theo làm gì.



Băng Tuyết lão nhân thanh âm khàn khàn nói:



- Sau khi chúng ta đi rồi, mọi người chống đỡ thế nào đây?



Triệu Ngọc Thanh bật cười kỳ dị, khẽ bảo:



- Rất nhiều khi, vận mệnh sẽ không để cho chúng ta trở nên cô độc.



Câu này khiến người ta không hiểu, nhưng Băng Tuyết lão nhân lại dường như hiểu rõ, miệng phát xuất tiếng thở dài. Phương Mộng Như nhìn Triệu Ngọc Thanh, bi thảm nói:



- Chúng ta đi rồi, Vũ Điệp thì sao?



Triệu Ngọc Thanh khẽ thở dài nói:



- Nó có con đường của nó, muội làm sao có thể trông chừng nó cả đời được? Đến đây, cười lên đi, chúng ta thay mặt mọi người đưa tiễn hai muội.



Thu lại bi thương, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt toát ra nụ cười nhàn nhạt. Phương Mộng Như đau lòng khó nói, quay đầu nhìn Băng Tuyết lão nhân, trong mắt toát ra ý hỏi han. Khẽ gật đầu, Băng Tuyết lão nhân cười có phần cay đắng nói:



- Nếu như sư huynh đã cho chúng ta cơ hội này, ta hay là hãy đi ra khỏi Băng Nguyên, đi xem thử thế giới bên ngoài thế nào.



Phương Mộng Như nghe vậy trong lòng chua xót vô cùng, run giọng nói:



- Được, muội dẫn huynh đi khắp cả vùng đất Thần Châu, xem núi non nguy nga, xem rồng bay ở biển lớn.



Băng Tuyết lão nhân ánh mắt kỳ dị, có phần hồi ức nói:



- Cuộc đời này của ta, những năm tháng đẹp nhất đều hưởng thụ ở mảnh đất này, đợi đến ngày tuổi già nua xế chiều, mới có cơ hội thưởng lãm mặt đất Thần Châu. Có lẽ, đây chính là sự chiếu cố của ông trời cho ta …



Thanh âm trầm thấp cùng với tình cảm đau thương vô cùng, khiến cho những người có mặt nghe được chua xót không thôi. Phương Mộng Như thân thể run rẩy, chầm chậm đi đến bên cạnh Băng Tuyết lão nhân, đưa tay nắm lấy tay của ông, cố nén kích động đến rơi lệ trong mắt, êm ái nói:



- Tứ sư huynh, từ nay về sau chúng ta sẽ quên hết chuyện thế gian, rời khỏi trần thế thật xa, chuyên tâm đi du lịch thiên hạ, không nhớ đến những chuyện xưa đau lòng nữa.



Trời chiều thật đẹp, chỉ trong khoảnh khắc mà vĩnh viễn không trôi qua. Chỉ cần hai tâm lòng nép sát vào nhau, chỉ trong sát na cũng có thể là vĩnh hằng.



Băng Tuyết lão nhân nhìn sư muội xinh đẹp trước mắt, động tình nói:



- Được, chúng ta quên hết mọi chuyện, từ đây bắt đầu lại.



Phương Mộng Như chăm chú nhìn vào trong mắt của Băng Tuyết lão nhân, vẻ mặt nở nụ cười nhạt, ánh lên khóe mắt với nước mắt, có phần như hoa nở lại xinh đẹp động lòng. Xoay mình, Phương Mộng Như nhìn Triệu Ngọc Thanh, khẽ nói:



- Đại sư huynh, Vũ Điệp sau này giao lại cho huynh.



Triệu Ngọc Thanh mỉm cười gật đầu, ánh mắt đầy vẻ chúc phúc. Dời mắt đi, Phương Mộng Như liếc mọi người có mặt, điềm nhiên nói:



- Từ nay từ biệt, sợ là khó có dịp gặp lại, hy vọng mọi người đều bảo trọng thân thể.



Lâm Phàm có phần không nỡ, vọt miệng nói:



- Sư thúc tổ, hai người … cũng bảo trọng thân thể.



Đồ Thiên, Phỉ Vân, Tiết Phong mấy người ai nấy cũng đến dặn dò, những lời chúc mừng vang vọng trong lòng của mọi người. Băng Tuyết lão nhân nhìn Lâm Phàm, dặn dò:



- Dũng cảm lên, con gánh vác trách nhiệm gầy dựng lại Đằng Long cốc, nhất định phải sống sót cho ngoan cường.



Lâm Phàm gật đầu đáp:



- Sư thúc tổ yên tâm, con nhất định sẽ phát triển lớn mạnh Đằng Long cốc, quét sạch thế lực tà ác ở Băng Nguyên, đem lại hòa bình cho Băng Nguyên.



Băng Tuyết lão nhân có phần hơi vui, liếc Phương Mộng Như rồi hai người cười một tiếng, ánh mắt lại quét qua mọi người, đồng thanh nói:



- Mọi người bảo trọng, chúng ta chia tay ở nơi này.



Triệu Ngọc Thanh nói:



- Lần này đi đến tận chân trời góc biển, hay là chúng ta tiễn hai đệ muội một đoạn đường.



Mọi người không có ý kiến gì cả, theo sự thống lĩnh của Triệu Ngọc Thanh, đi cùng Băng Tuyết lão nhân và Phương Mộng Như đến trên mặt đất. Liếc tình hình chung quanh, Triệu Ngọc Thanh nói:



- Băng Nguyên hiện nay tình hình rung chuyển, mọi người tốt nhất là chọn đường đi Thiên Sơn, đi đường vòng quay lại trung thổ.



Phương Mộng Như nói:



- Được, muội vừa hay cũng thuận đường đi thăm một người quen cũ.



Băng Tuyết lão nhân nói:



- Băng Nguyên hỗn loạn, sư huynh và mọi người phải ngàn vạn lần chú ý đến an toàn.



Triệu Ngọc Thanh gật đầu nói:



- Yên tâm đi, Băng Nguyên giao lại cho chúng ta.



Băng Tuyết lão nhân có phần không nỡ, ánh mắt chầm chậm lướt qua mọi người, sau khi đã nhìn chăm chú một lúc, cuối cùng kéo tay Phương Mộng Như, khẽ nói mấy chữ trân trọng, rồi tung mình bay lên, phóng thẳng về phía xa xăm. Ở tại chỗ, Triệu Ngọc Thanh, Lâm Phàm, Linh Hoa, Phỉ Vân mấy người phất tay chào tạm biệt, trong ánh mắt toát ra sự ước mong, chúc phúc đối với đôi bạn tình trải qua vài trăm năm đau thương mới có thể đoàn tụ. Tuyết Sơn thánh tăng nhìn mọi người, điềm nhiên nói:



- Đây đối với bọn họ mà nói là chuyện tốt, mọi người phải cao hứng mới được.



Đồ Thiên xúc cảm nói:



- Rất nhiều khi, chuyện cao hứng cũng khiến người ta phải rơi lệ.



Sở Văn Tân cười khổ nói:



- Đồ đại hiệp mới đến đây không lâu mà xem ra cũng đã cảm nhiễm không khí đau thương ở nơi này.



Đồ Thiên thở dài nói:



- Con người luôn luôn có tình cảm, ai có thể thường xuyên bảo trì được tâm tình bình tĩnh đây?



Lâm Phàm nghe vậy, chuyển sang chuyện khác:



- Hiện nay, tình hình Băng Nguyên chúng ta không hiểu rõ ràng lắm, chắc phải lập tức phái người đi nghe ngóng.



Phỉ Vân tán đồng:



- Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chúng ta hiện nay phải hiểu được động tĩnh của địch nhân mới có thể có được phòng ngự và phản kích hữu hiệu.



Triệu Ngọc Thanh nói:



- Về chuyện này, tạm thời không gấp. Tiếp theo, chúng ta hãy bàn qua về chuyện của gấu Bắc Cực và Sở thiếu hiệp.



Thấy Triệu Ngọc Thanh đề cập đến bản thân, gấu Bắc Cực trước giờ vẫn chưa nói tiếng nào lúc này mở miệng nói:



- Băng Nguyên là nhà của ta, ta không muốn rời đi.



Triệu Ngọc Thanh nói:



- Băng Nguyên rộng lớn, ta bảo ngươi rời đi hoàn toàn không phải muốn ngươi phải rời khỏi Băng Nguyên, chỉ muốn ngươi đổi sang chỗ khác né tránh kiếp nạn khủng khiếp này.



Gấu Bắc Cực nói:



- Ta hiểu được ý của ông nhưng ta hoàn toàn không sợ hãi.



Triệu Ngọc Thanh nói:



- Ngươi tu luyện không dễ dàng, hà tất phải lưu lại sinh mạng ở nơi này. Đi đi, theo phía Tây mà đi, cứ tiến lên, ngươi sẽ tìm được trời đất thuộc về mình.



Gấu Bắc Cực có phần chần chừ, quay đầu lại nhìn mọi người, có phần không nỡ. Tuyết Sơn thánh tăng lên tiếng:



- Ngàn vạn sinh linh, mỗi sinh linh đều có thời khắc rực rỡ. Sự rực rỡ của ngươi còn chưa đến, không cần phải để tính mạng hữu dụng lãng phí ở nơi này.



Gấu Bắc Cực sửng sốt, trầm ngâm một lúc, sau đó nói:



- Được, ta rời đi, mọi người hãy bảo trọng thân thể.



Đơn đơn giản giản, không hề có kiểu cách tình cảm giả trá, gấu Bắc Cực xoay mình bay thẳng về phía Tây. Đứng ở tại chỗ, mọi người đưa mắt tiễn nó, trong mắt hiện lên tình cảm phức tạp. Thôi không nhìn theo, Triệu Ngọc Thanh nhìn Sở Văn Tân khẽ nói:



- Thiếu hiệp cũng quay về trung thổ đi, đợi sau khi thiếu hiệp tìm được cơ thể huyết nhục mới, khôi phục hoàn toàn mới quay lại cũng chưa muộn.



Sở Văn Tân không hề phản đối, sau khi chứng kiến Băng Tuyết lão nhân, Phương Mộng Như, gấu Bắc Cực rời đi rồi, y cũng biết bản thân cũng không cách nào ở lại, vì thế thản nhiên chấp nhận. Liếc mắt mọi người, Sở Văn Tân nói:



- Lần này quay về, cốc chủ tiền bối có lời nào muốn vãn bối thay mặt chuyển đạt hay không?



Triệu Ngọc Thanh nói:



- Chuyện nơi này tạm thời không cần phải nói cho bá tánh trong cốc, ta không muốn bọn họ phải lo lắng.



Sở Văn Tân đáp:



- Cốc chủ yên tâm, vãn bối hiểu rõ ý nghĩ của người.



Đồ Thiên vẻ mặt u buồn nhìn Sở Văn Tân, khẽ than thở:



- Thiếu hiệp lần này quay về chỉ sợ mọi người sẽ tiếp tục truy hỏi chuyện của Thiên Lân. Cũng không biết tình hình của Thiên Lân hiện nay thế nào rồi.



Sở Văn Tân không đáp, khổ sở nhìn Triệu Ngọc Thanh, mơ hồ có ý hỏi han. Trầm ngâm một lúc thật lâu, Triệu Ngọc Thanh nói:



- Thiên Lân chắc đã tỉnh lại rồi, thiếu hiệp quay về nói với mọi người, bảo bọn họ không cần phải lo lắng.



Đồ Thiên và Sở Văn Tân nghe vậy chấn động, đồng thanh nói:



- Phải vậy không?



Lâm Phàm, Linh Hoa, Phỉ Vân cũng vô cùng quan tâm, ào ào mở miệng hỏi han. Triệu Ngọc Thanh chầm chậm gật đầu, khẽ bảo:



- Ta đã cảm ứng đươc khí tức của Thiên Lân, hắn chắc đã không còn chuyện gì rồi.



Sở Văn Tân kích động nói:



- Vậy thì tốt, nếu không ta quay về cũng không có gì tốt đẹp để báo cho mọi người.



Đồ Thiên kích động vô cùng, cười lớn nói:



- Thiên Lân đã tỉnh lại rồi, Thiên Lân đã tỉnh lại rồi chúng ta đã có cái mà trả lời thỏa đáng cho Lục Vân.



Linh Hoa kéo tay Lâm Phàm, lớn giọng nói:



- Thiên Lân không sao rồi, quả thật là quá tốt đẹp.



Lâm Phàm vẻ mặt tươi cười, cố nén kích động trong lòng, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhoi của Linh Hoa, trong lòng mừng vui vô cùng. Chốc lát sau, mọi người dần dần khôi phục lại bình tĩnh, Sở Văn Tân cũng rời khỏi Đằng Long cốc, bay thẳng về phía trung thổ trong mắt mọi người.



Đưa tiễn Sở Văn Tân rồi, Triệu Ngọc Thanh liếc tám người còn lại, khẽ bảo:



- Tiếp sau đây, chuyện chúng ta phải làm chính là nhanh chóng hiểu rõ được động thái của Băng Nguyên, hơn nữa còn phải khôi phục thực lực. Hiện nay, trong chín người chúng ta có sáu người trọng thương, cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Nhiệm vụ thám thính tin tức này ta dự tính giao cho Linh Hoa và Tuyết Hồ đi hoàn thành.



Câu này vừa nói ra, Linh Hoa và Tuyết Hồ đều không bàn luận gì, hớn hở đồng ý. Lâm Phàm lại có phần lo lắng, kiến nghị:



- Sư tổ, Linh Hoa bản tính có phần yếu, chưa có kinh nghiệm, chi bằng để con đi với muội ấy.



Triệu Ngọc Thanh chần chừ rồi đáp:



- Con vừa mới tỉnh lại, thương thế thật nặng nề, không nên đi lại.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #661