Chương 1868 – Vi ái phân ly – Vì yêu mà chia lìa – phần 1



Gió lạnh gào thét, hoa tuyết tung bay, Băng Nguyên rộng lớn bao trùm bởi một tầng mây âm u. Trên mặt đất, khe vực tung hoành, sông băng trơ trụi, cảnh tượng tàn phá thê lương đập vào mắt mô tả tất cả mọi thứ từng phát sinh ở nơi này.



Ở gần Đằng Long cốc, có một khe sâu nhìn thấy phải giật mình, trên một khối băng lớn đột ngột nhô lên, Triệu Ngọc Thanh đang một mình đứng đó, chăm chú nhìn mảnh đất quen thuộc ngày xưa này. Trước đây, nơi này yên lặng hiền hòa, đã từng là nơi hòa bình. Nhưng hiện nay, an lành đã đi xa, hòa bình không còn nữa, thay vào đó là cảnh tượng tàn phá như trải qua phong ba bão táp, cùng với hỗn loạn sau thời gian yên lặng ngắn ngủi.



Trên bầu trời, hoa tuyết rơi tí tách, dưới mặt đất, băng tuyết âm thầm tan chảy. Biến hóa của khí hậu bỗng nhiên hiện ra, đang mô tả một loại biến hóa kinh người.



Nhìn rõ mọi thứ trước mắt, Triệu Ngọc Thanh nhịn không được thở dài. Đối với biến hóa của Băng Nguyên, ông thật sự hiểu rõ. Thời gian như vậy trong dĩ vãng, băng tuyết quanh Đằng Long cốc tích lũy ngày càng dày đặc. Hiện nay, cũng vào mùa giống vậy, băng tuyết dày lại đang bắt đầu tan chảy, điều này là nhắc nhở cho người đời một cách rõ ràng, Băng Nguyên sắp sửa phát sinh tai kiếp ngàn vạn năm rồi chưa gặp được.



Chăm chú nhìn ra xa xăm, trong lòng lạnh lẽo như tuyết, trong đầu Triệu Ngọc Thanh dâng lên đau thương nồng đậm, chìm vào trầm tĩnh. Thời khắc này, Triệu Ngọc Thanh yên yên lặng lặng nhớ lại, những dĩ vãng hoài niệm, những ký ức đẹp đẽ khó quên đó như nước thủy triều dâng lên trong lòng của ông.



Gió, dần dần không còn lên tiếng, hoa tuyết dừng rơi. Triệu Ngọc Thanh chìm đắm trong thời gian xinh đẹp quá khứ, trong não lóe lên vô số hình ảnh và cảnh tượng. Ngàn năm tuế nguyệt chớp mắt đã trôi qua. Hình bóng xa lạ trước đây lúc này đột nhiên lại rõ ràng như vậy. Thở dài u oán, Triệu Ngọc Thanh đột nhiên tỉnh lại, khẽ giọng lẩm bẩm:



- Ngàn năm tuyết trắng như mộng ảo, chớp mắt đã thành người đi xa lắm rồi. Nhớ lại những chuyện xưa, nay chỉ thở dài cho chuyện xưa, ít nhiều những chuyện còn ăn năn trong lòng.



Thất vọng nhàn nhạt như tiếng lẩm bẩm khẽ khàng trong mộng mô tả tâm tình của Triệu Ngọc Thanh vào lúc này.



Ánh nhạt chợt lóe lên, bóng người đến gần. Tuyết Sơn thánh tăng đột ngột đến, xuất hiện bên cạnh Triệu Ngọc Thanh, khẽ giọng an ủi:



- Con người từ xưa đến nay có ai là không hận, ân oán tình cừu chính là cả đời người.



Triệu Ngọc Thanh nghe vậy chấn động, quay đầu lại nhìn Tuyết Sơn thánh tăng, cảm khái nói:



- Đúng thế, con người làm sao mà mọi chuyện lại thuận theo ý muốn được, không có tình hận được.



Tuyết Sơn thánh tăng vẻ mặt bình tĩnh, nhìn ngọn núi băng xa xa, điềm nhiên nói:



- Núi băng ngàn năm rồi cũng có ngày tan chảy, đời người trăm năm làm sao lại không phải đến lúc ra đi.



Triệu Ngọc Thanh bật cười phức tạp, hiểu rõ ý tứ trong lời nói, cảm khái lên tiếng:



- Biết dễ làm khó, không phải bất cứ chuyện nào cũng đều có thể đối mặt thong dong được.



Tuyết Sơn thánh tăng hiểu rõ tâm tình của Triệu Ngọc Thanh, điềm nhiên đáp:



- Đây chính là kinh nghiệm của đời người, ông cũng phải đối mặt thôi.



Triệu Ngọc Thanh tâm tình cay đắng, gật đầu nói:



- Đúng thế, ta cũng phải đối mặt, đây chính là trách nhiệm của ta. Hiện nay, ba ngày trôi qua, hỗn loạn tạm thời dừng lại, có một số chuyện cũng phải chấm dứt thôi.



Tuyết Sơn thánh tăng quay đầu nhìn Triệu Ngọc Thanh, khẽ cất tiếng hỏi:



- Ông thực sự như thế?



Triệu Ngọc Thanh cười khổ đáp:



- Đổi lại là ông, ông cũng sẽ như vậy thôi.



Tuyết Sơn thánh tăng thở dài một tiếng, gật đầu nói:



- Đúng thế, đây chính là phương thức tốt nhất. Chẳng qua từ nay về sau, Băng Nguyên sẽ điêu linh, chuyện này ít nhiều cũng khiến cho người ta có phần đau lòng.



Triệu Ngọc Thanh nhìn lên trời cao, tự hỏi:



- Không trải qua hủy diệt, làm thế nào có thể sống lại được?



Tuyết Sơn thánh tăng nghe vậy chấn động, khuôn mặt bình tĩnh hiện lên sự khổ sở, khẽ bảo:



- Ảo diệt trọng sinh, cô độc đi cùng. Đây chính là ý trời.



Bật cười cô độc, Triệu Ngọc Thanh bỏ đi dao động trong lòng, điềm nhiên nói:



- Đi thôi, mọi người vẫn còn đang chờ chúng ta.



Tuyết Sơn thánh tăng khẽ gật đầu, đi theo cùng với Triệu Ngọc Thanh, từ trên khối băng bay xuống thẳng về phía đáy của khe sâu. Chốc lát sau, Triệu Ngọc Thanh cùng với Tuyết Sơn thánh tăng đến đáy khe sâu, hai người lóe lên biến mất, chốc lát đã xuyên qua tầng băng đến một nơi nứt gãy trong lòng đất, thấy được mọi người đang ẩn mình dưới đây.



Lúc này, mọi người đang tụ tập với nhau, ai nấy nhỏ giọng bàn luận. Thấy Triệu Ngọc Thanh cùng với Tuyết Sơn thánh tăng quay về, mọi người lập tức bình tĩnh lại, ánh mắt chăm chú nhìn cả hai. Quét mắt qua mọi người, Triệu Ngọc Thanh hỏi:



- Thương thế mọi người như thế nào rồi?



Phương Mộng Như đáp:



- Thương thế đã có biến chuyển tốt hơn, đã không còn gì đáng ngại, Lâm Phàm và Đồ Thiên cũng đều đã tỉnh lại rồi.



Băng Tuyết lão nhân nói:



- Tuy là như vậy, tình hình chúng ta vẫn vô cùng nghiêm trọng. Ngoại trừ Linh Hoa, Tuyết Hồ và gấu Bắc Cực ra, thương thế mọi người cũng không nhẹ.Tuy đã khôi phục lại thực lực nhất định, nhưng so với khi bình thường thì thực lực ít ra cũng hạ thấp đi vài lần.



Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt bình tĩnh, lên tiếng an ủi:



- Mọi người không cần phải lo lắng, trong thời khắc gian khổ nhất chúng ta cũng đã vượt qua rồi, những ngày tiếp theo cũng tuyệt đối không làm khó được chúng ta nhiều.



Đồ Thiên ngồi xếp bằng, vẻ mặt tái nhợt đầy âu lo, ánh mắt chăm chú nhìn Triệu Ngọc Thanh, có phần bất an hỏi lại:



- Cốc chủ tiền bối, hôm nay cách ngày Thiên Lân chết cũng đã ba ngày rồi, không biết tình hình bên đó …



Câu này vừa nói ra, Lâm Phàm, Linh Hoa, Phỉ Vân mấy người lập tức tâm thần khẩn trương, ánh mắt cùng nhìn về phía Triệu Ngọc Thanh, trong ánh mắt toát ra sự quan tâm và lo lắng. Tuyết Sơn thánh tăng thấy vậy vội đỡ lời nói:



- Sống chết do mệnh, phú quý do trời, mọi người nóng nảy cũng không làm được gì, chi bằng trước tiên khảo sát tình hình hiện nay đi.



Đồ Thiên có phần thất vọng, khi không biết được tin tức mới của Thiên Lân, tâm tình có phần nặng nề. Lâm Phàm tỏ ra bình tĩnh, cất tiếng hỏi:



- Tình hình theo như trong lời nói của thánh tăng tiền bối không biết cụ thể là ám chỉ chuyện gì?



Tuyết Sơn thánh tăng khẽ niệm một tiếng Phật pháp, rồi nhỏ giọng nói:



- Bước chân của định mệnh cũng tùy theo người, bước chân của thời gian từ trước đến giờ chưa dừng lại. Vấn đề bày ra trước mắt của chúng ta, chắc chắn phải để chúng ta tự mình đi giải quyết.



Lâm Phàm sửng người, không hiểu rõ lắm, nhịn không được đưa mắt nhìn Triệu Ngọc Thanh. Thấy Lâm Phàm vẻ mặt nghi hoặc, Triệu Ngọc Thanh trầm giọng đáp:



- Hôm nay, trước mặt mọi người, ta muốn tuyên bố vài chuyện quan trọng. Trước tiên, ta phải tuân theo di chiếu của tiên sư, trục xuất môn hạ đệ tử của Đằng Long cốc Trần Vũ Hiên, Phương Mộng Như ra khỏi sư môn …



Câu này vừa nói ra, Băng Tuyết lão nhân và Phương Mộng Như liền đồng thanh bi thảm la lên:



- Đại sư huynh, ta không …



Lâm Phàm và Linh Hoa cũng đồng thanh lớn tiếng la lên cầu xin:



- Sư tổ, xin sư tổ niệm tình thu lại mệnh lệnh. Tứ sư thúc và Ngũ sư thúc đã chia tay vài trăm năm, lúc này mới gặp mặt được vài ngày …



Triệu Ngọc Thanh khổ sở đáp:



- Đây là di mệnh của tiên sư, ta không thể nào làm trái được.



Tiết Phong, Phỉ Vân, Đồ Thiên mấy người cảm thấy rất kinh hãi, tuy có lòng muốn cầu xin, nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của Đằng Long cốc, bọn họ căn bản không có quyền can thiệp. Tuyết Sơn thánh tăng thấy Phương Mộng Như và Băng Tuyết lão nhân đau lòng muốn chết như vậy, khẽ nói:



- Thân phận chỉ là một loại hình thức, quan trọng nhất là lòng của các vị. Chỉ cần các vị yêu thương sư môn, thân ở chỗ nào hoàn toàn không quan hệ.



Phương Mộng Như đau lòng nói:



- Nhưng đây là …



Tuyết Sơn thánh tăng đáp:



- Trên thế gian có một loại tình yêu là buông bỏ.



Phương Mộng Như thân thể chấn động, ngây ngốc nhìn Tuyết Sơn thánh tăng, trong mắt đầy sự đau buồn. Băng Tuyết lão nhân khổ sở nói:



- Loại tình yêu này không phải phù hợp cho bất cứ người nào.



Tuyết Sơn thánh tăng nhìn Băng Tuyết lão nhân, điềm nhiên đáp:



- Năm trăm trước, ông cũng không phải đã chọn lựa như vậy sao?



Giọng nói bình thường, giọng điệu hỏi ngược mà Băng Tuyết lão nhân nghe như tiếng sấm ngang trời, lập tức khiến ông á khẩu không có lời nào, cả người chấn động. Mấy người Lâm Phàm nghe vậy im lặng, năm trăm năm trước Băng Tuyết lão nhân để khiến cho Phương Mộng Như chết hẳn ý muốn, đã từng đưa ra chọn lựa tương tự, không tiếc mạng sống đoạn tuyệt những ý niệm trần thế của Phương Mộng Như, chỉ muốn bà quên hết mọi thứ. Hiện nay, sau năm trăm năm, Phương Mộng Như và Băng Tuyết lão nhân đối mặt với quyết định của Triệu Ngọc Thanh, tuy tình hình có phần khác biệt nhưng về mặt tính chất cũng vẫn là giống hệt như vậy.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #659