Chương 1854 – Ảo diệt trọng sinh (Sống dậy huyền bí) – phần 2



Đột nhiên, Tân Nguyệt ngửng đầu lên nhìn trời, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần toát một chút u oán, miệng than khẽ:



- Mọi người cẩn thận, đường chúng ta đi còn chưa kết thúc.



Lời nói bất ngờ khiến mọi người chấn động. Sáu người Dao Quang lập tức biến sắc, nhanh chóng quay đầu lại nhìn quanh, trong mắt ẩn chứa cừu hận vô cùng vô tận. Rõ ràng, đối với mọi người, địch nhân lúc này là đáng hận nhất, nhưng không biết đó là người nào.



Ánh nhạt lóe lên, bóng người xuất hiện, ba bóng sáng từ xa đến gần, xuất hiện trước Tân Nguyệt vài trượng. Định thần liếc qua, Tân Nguyệt khẽ biến sắc mặt, trong người đến có hai người quen cũ, chính là Thiên Tàm lão tổ và Thải Điệp tiên tử, điều này làm sao không khiến cho Tân Nguyệt phải biến sắc. Còn về một người khác, toàn thân người này bao trùm trong sương đen, khí tức tà mị mà cổ quái.



Trên mặt đất, mấy người Dao Quang vừa thấy Thiên Tàm lão tổ thì mặt cũng biến hẳn, ai cũng không ngờ được vào lúc quan trọng cuối cùng này, Thiên Tàm lão tổ lại đột nhiên xuất hiện lần nữa.



Quét mắt một vòng quanh mặt đất, Thiên Tàm lão tổ hận thù nói:



- Té ra là như vậy, ta không cho phép các ngươi được như ý nguyện!



Tân Nguyệt hờ hững đáp:



- Trở về chốn cũ, ngươi không sợ giẫm vào vết xe đổ sao.



Thiên Tàm lão tổ cười gằn nói:



- Ngươi hiện nay đã sớm mỏi mệt không chịu đựng nổi, cách cái chết cũng không còn xa lắm, ngươi cho ta không biết gì cả sao?



Tân Nguyệt vẻ mặt hờ hững, quét mắt qua bóng đen thần bí, hỏi lại:



- Ngươi đến từ Hắc Ngục sâm lâm?



Bóng đen thất kinh, chất vấn:



- Ngươi làm sao biết được?



Tân Nguyệt lạnh lẽo đáp:



- Bởi vì Dị Ảnh ở trong tay của ta.



Bóng đen nghe vậy chấn động, sương đen toàn thân lập tức khuếch tán để lộ một khuôn mặt kinh người, không ngờ lại là một Tân Nguyệt khác.



Thấy vậy, Thải Điệp tiên tử kinh hãi la lên:



- Dị Ảo?



Bật cười tà dị, Dị Ảo hóa thân thành Tân Nguyệt thản nhiên đáp lại:



- Không sai, chính là ta.



Tân Nguyệt vẻ mặt bình thản hỏi ngược lại:



- Ngươi đến đây có mục đích gì.



Dị Ảo quét mắt qua mặt đất, cười tà dị đáp:



- Ta tự nhiên cũng là đến với hắn.



Tân Nguyệt trong lòng thở dài, một mình địch ba, bản thân có bao nhiêu phần thắng lợi, có thể bảo vệ Thiên Lân và mọi người an toàn tốt đẹp không?



Lo lắng trong lòng, Tân Nguyệt không hề biểu lộ chút nào ra ngoài, nàng chỉ nhìn Dị Ảo, thản nhiên nói:



- Sự xuất hiện của ngươi đối với người khác là một loại chướng ngại vật.



Dị Ảo cười giả tạo đáp:



- Vậy thì ai nấy trông vào bản lĩnh của mình, xem thử ai có may mắn hơn rồi.



Chữ rồi vừa ra khỏi miệng, Dị Ảo lóe lên hạ xuống phóng thẳng về phía Thiên Lân. Thấy vậy, Thiên Tàm lão tổ hừ lạnh một tiến, phất tay đánh ra một chưởng ngăn cản trước mặt Dị Ảo.



Thải Điệp tiên tử cười kỳ quái, không hề nóng lòng gia nhập vào việc tranh đoạt, mà lại ra tay ngăn cản Tân Nguyệt, có ý tạo cơ hội cho Thiên Tàm lão tổ và Dị Ảo.



Đối mặt với tình hình này, Tân Nguyệt phóng Thiên Ly thần kiếm ra, để thần kiếm một mình nghênh chiến với Thải Điệp tiên tử, còn nàng lại nhanh chóng hạ xuống xuất hiện gần Thiên Tàm lão tổ và Dị Ảo, múa kiếm triển khai tiến công.



Do phát hiện được Thiên Lân có biến hóa, Dị Ảo và Thiên Tàm lão tổ vô cùng nóng lòng, hai người không có lòng giao đấu, ai cũng muốn trong chốc lát áp đảo đối phương tiện cho việc cướp đoạt lấy Thiên Lân. Cứ như vậy, chiêu thức hai bên xem ra đơn giản nhưng uy lực thực tế rất mạnh mẽ, Tân Nguyệt vừa kinh hãi vừa tức giận lại không thể không dở toàn lực để chống lại. Như thế, ba phe triển khai hỗn chiến, bộc phát một trận đại chiến kinh thế hãi tục qua lại giữa không trung.



Trên cao, Thải Điệp tiên tử nghênh chiến với Thiên Ly thần kiếm, Câu Hồn Ti Tuyến đấu với Thiên Tuyệt trảm pháp nhất thời khó mà phân cao thấp.



Mặt đất, mấy người Dao Quang kinh hãi giận dữ, tuy lo lắng cho an nguy của Tân Nguyệt, nhưng điều khiến bọn họ lo hơn lại chính là an toàn của Thiên Lân. Nhưng từ tình trạng hiện nay, sáu người không còn năng lực ra tay, ngoại trừ yên lặng mở to mắt ra mà nhìn, bọn họ căn bản không hỗ trợ được gì cả.



Thời gian theo cuộc giao chiến mà trôi qua, khi một tiếng sấm ầm truyền đến, Tân Nguyệt, Dị Ảo, Thiên Tàm lão tổ ai nấy bay đi, rơi vào thế tam bại câu thương. Thải Điệp tiên tử nhìn thấy thời cơ đã đến, thân thể loáng cái đã mất, lập tức xuất hiện ở trên Thiên Lân, tay phải phát lực từ xa, ý đồ đỡ lấy thân thể Thiên Lân mang hắn đi xa. Nhưng nói ra thật kỳ quái, một chiêu cố ý này của Thải Điệp tiên tử theo lý thuyết sức mạnh to lớn, nhưng Thiên Lân lại không hề lay động chút nào, cứ như không bị ảnh hưởng gì cả. Kết quả bất ngờ khiến cho Thải Điệp tiên tử kinh ngạc vô cùng, nàng ta đang dự tính thử thêm lần nữa thì Thiên Ly thần kiếm đã rít lên ập đến, ép cho nàng ta chỉ có thể né tránh mà thôi.



Bên này, Dị Ảo sau khi rơi xuống mặt đất nhanh chóng bắn mình lên, căn bản không thèm để ý đến Tân Nguyệt và Thiên Tàm lão tổ, trực tiếp chụp thẳng đến Thiên Lân. Thấy vậy, Tân Nguyệt và Thiên Tàm lão tổ đồng thời rống to, hai người đồng thời bắn mình bay ra hệt như hai mũi tên ánh sáng, chỉ trong chớp mắt đã quấn lấy Dị Ảo. Ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, tiếng sét truyền đến, tiếng sấm điếc tai cùng với tiếng kêu thảm và tiếng rống giận dữ tan ra trong gió. Vì dục vọng, vì tình yêu, ba phe giao chiến ý chí kiên định, ai cũng không chịu lùi lại, hình thành một trận chiến đấu tam giác thảm liệt.



Do đang bị thương, thân thể Tân Nguyệt nhanh chóng hạ thấp xuống, so với Dị Ảo và Thiên Tàm lão tổ, Tân Nguyệt về phương diện bên ngoài có tình trạng vô cùng bất lợi. Tuy nhiên, Tân Nguyệt vẫn tiếp tục kiên trì, gắng gượng chống cự lần nữa, nhưng khoảng cách về thể lực là sự thực không tránh khỏi, Tân Nguyệt cuối cùng thân thể mệt mỏi rơi rụng như lá vàng bay xa trong gió.



Thời khắc đó, Thiên Ly thần kiếm cảm ứng được biến hóa của Tân Nguyệt, lập tức bỏ qua tiến công, quay về bên trong cơ thể Tân Nguyệt. Điều này khiến cho tinh thần của nàng chấn động, lại tỉnh táo lần nữa. Bật cười thương tang, Tân Nguyệt đột nhiên gào giận vang tới tận trời, hai tay từ từ giang ra, toàn thân ánh sáng huyền hoặc luân chuyển tới lui. Vào thời khắc cuối cùng này, Tân Nguyệt trong lòng đầy bất cam, không thèm để ý đến năng lực chịu đựng của thân thể, mạnh mẽ đề tụ chân nguyên, nàng muốn thi triển một chiêu cực mạnh – Thiên Ngoại Phi Tiên.



Cảm ứng được biến hóa của Tân Nguyệt, Dị Ảo, Thiên Tàm lão tổ, Thải Điệp tiên tử đều khẽ biến sắc mặt, trong mắt toát ra sự ngưng trọng.



Dao Quang, Mẫu Đơn, Vũ Điệp mấy người vẻ mặt thương tang, tuy biết được một chiêu này đối với Tân Nguyệt sẽ mang đến thương tổn rất lớn, nhưng bọn họ lại không thể nào mở miệng, bởi vì đây là tình yêu của Tân Nguyệt đối với Thiên Lân, hết sức thần thánh mà lại trang nghiêm.



Chầm chậm bay lên không trung, Tân Nguyệt vẻ mặt tái nhợt, thân thể run rẩy mô tả sự thống khổ mà nàng phải chịu đựng, nhưng nàng lại không có nửa câu oán hận. Ánh mắt kiên định, đầy tình yêu, thời khắc cuối cùng, Tân Nguyệt dùng niềm tin kiên định vô cùng, thân thể trọng thương để thi triển tuyệt kỹ cực mạnh – Thiên Ngoại Phi Tiên. Vô số bóng sáng vây phủ quanh người Tân Nguyệt, diễn biến thành các hình ảnh huyền nữ, chiếu theo đường đi nhất định của từng cái để thúc động Cửu Thiên Huyền Nữ kiếm. Bóng sáng chợt lóe lên, chín thân hình phân ra có mức độ, ngưng tụ thành ba cột kiếm chia ra tấn công Dị Ảo, Thiên Tàm lão tổ và Thải Điệp tiên tử.



Ba người Dị Ảo toàn lực phản kích, sức mạnh hai phe tập trung một điểm, lập tức phát nổ, liền hất bắn ba người Dị Ảo.



Rên lên một tiếng, Tân Nguyệt từ không trung rơi xuống, miệng phun máu tươi như mưa, phản lực mạnh mẽ cơ hồ đánh nát kinh mạch toàn thân của nàng.



Bên này, Dị Ảo, Thiên Tàm lão tổ, Thải Điệp tiên tử ai nấy bị thương, nhưng Thiên Ngoại Phi Tiên của Tân Nguyệt đã bị trọng thương còn chia ba, uy lực giảm xuống nhiều lần, ba người vì vậy không có gì đáng lo.



Tung mình bay lên, Thiên Tàm lão tổ lập tức xông thẳng đến Thiên Lân, chiếm vị trí đầu tiên, theo sát phía sau là Dị Ảo, kế đến mới là Thải Điệp tiên tử. Nhìn thấy ba người xông lại, mấy người Dao Quang gầm thét giận dữ, cố gắng ngăn cản trước mặt của Thiên Lân, muốn ngăn trở địch nhân đến gần, đáng tiếc lại chỉ thêm vài phần ai oán mà thôi.



Ánh xanh lam lóe lên, Thiên Ly thần kiếm lập tức ập đến ngăn cản trước mặt Thiên Tàm lão tổ.



Gầm giận một tiếng, Thiên Tàm lão tổ tức tối nói:



- Cút đi!



Phất tay đánh ra một chưởng, cuồng phong tứ tán, chưởng lực mạnh mẽ đánh trúng vào thần kiếm, cũng chỉ hất bắn nó lên trời cao.



Thân kiếm run lên, tiếng kiếm truyền đến, Thiên Ly thần kiếm bay lượn quay về, vây phủ quanh người của Thiên Lân, điều này khiến cho ba người Dị Ảo bị ép phải dừng lại, đứng thành hình tam giác vây quanh Thiên Lân, liên tục theo dõi động thái của Thiên Ly thần kiếm.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #645