Chương 1850 – Cố nhân quy lai (Người xưa quay về) – phần 2



Tử Vong thành chủ vẻ mặt kinh ngạc, chất vấn:



- Ngươi là người nào của Thiên Lân?



Thiếu niên áo trắng trầm giọng đáp:



- Bạn hữu giao kết sinh tử.



Tử Vong thành chủ cau mày nói:



- Không nhìn ra bằng hữu của Thiên Lân không ít, nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất hãy rời đi, để tránh khỏi chết ở nơi này.



Thiếu niên áo trắng bật cười lạnh lẽo, ánh mắt quét qua mặt đất, tâm tình lập tức kích động trở lại.



- Thiên Lân, ngươi …



Nhanh chóng hạ xuống đất, thiếu niên áo trắng đưa tay muốn vuốt ve Thiên Lân.



- Chậm đã!



Tiếng nói yếu ớt từ Lâm Y Tuyết vang lên khiến cho thiếu niên áo trắng chú ý.



Hắn quay đầu lại nhìn Lâm Y Tuyết cất tiếng hỏi:



- Vì sao ngăn cản?



Lâm Y Tuyết giọng ngắt quảng đáp lại:



- Không thể đụng vào … sư huynh.



Thiếu niên áo trắng cau mày, tay phải đảo chuyển, lòng bàn tay có ánh xanh hội tụ, chốc lát đã phát xuất một vầng ánh xanh bao trùm lên thân thể bảy người, bồi dưỡng thân thể yếu ớt đang bị trọng thương của bọn họ. Giây lát sau, ánh xanh đã tan đi, bảy người Tân Nguyệt đều khôi phục lại tỉnh táo, mọi người cùng nhau nhìn thiếu niên áo trắng, trong mắt ngập tràn sự chờ đợi và khổ sở.



Thiếu niên áo trắng nhìn thấy bảy người đầy ưu thương, trầm giọng nói:



- Cho ta biết, Thiên Lân đã xảy ra chuyện gì rồi, hắn vì sao lại chết? Bây giờ vì sao lại xuất hiện biến hóa vậy, thật ra chuyện này là như thế nào?



Lâm Y Tuyết hỏi lại:



- Ngươi có phải là bằng hữu của Thiên Lân sư huynh không? Chúng ta trước giờ đều chưa từng gặp qua ngươi.



Thiếu niên áo trắng khuôn mặt lạnh lẽo toát ra một chút hoài niệm, u oán thở dài đáp:



- Ta và Thiên Lân chỉ có duyên gặp mặt một lần, lại có tình như huynh đệ.



Mọi người nghe vậy trong lòng rất mừng, vẻ mặt toát ra sự kích động.



Giang Thanh Tuyết cảm xúc nói:



- Ông trời còn có mắt, Thiên Lân cuối cùng cũng có một tia hy vọng sống sót.



Thiếu niên áo trắng nghe vậy thất kinh, cất tiếng hỏi:



- Câu này có ý nghĩa thế nào?



Tân Nguyệt đáp:



- Ba ngày trước, Thiên Lân gặp phải Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm, sau khi hai bên kịch chiến, Thiên Lân bị trọng thương chết đi. Khi đó, có người từng nói với chúng ta, chỉ cần thủ giữ được Thiên Lân ba ngày ba đêm, không để bất kỳ người nào đụng đến chàng, Thiên Lân sẽ còn có một tia hy vọng sống sót. Nhưng đến lúc này đã hai ngày hai đêm, vô số cao thủ đến đây muốn cướp lấy thi thể Thiên Lân, chúng ta đã liều hết sức mạnh thề chết bảo vệ. Vừa rồi, nếu ngươi đến không kịp, chỉ sợ Thiên Lân đã bị Tử Vong thành chủ đoạt mất, không còn cơ hội sống lại.



Nghe xong những lời miêu tả đơn giản của Tân Nguyệt, thiếu niên áo trắng mặt lạnh như băng, nói từng câu từng chữ:



- Yên tâm đi, bất kỳ người nào thương tổn đến Thiên Lân, ta đều sẽ khiến cho hắn hối hận không kịp!



Dao Quang nói:



- Hiện nay, thân thể Thiên Lân đã xuất hiện biến hóa, đây có khả năng là một dấu hiệu tái sinh nào đó, chúng ta nhất định phải bảo hộ hắn thật tốt.



Vũ Điệp khẽ than:



- Chỉ sợ Tử Vong thành chủ sẽ không cho chúng ta được như ý nguyện.



Câu này vừa nói ra, mọi người liền trầm ngâm, ai nấy đầu nhìn thiếu niên ung dung ở đó, trong mắt đầy lo lắng. Rất rõ ràng, đối với thực lực của thiếu niên áo trắng, mọi người đều có nghi ngờ, hắn thật sự có đủ khả năng đối phó với Tử Vong thành chủ chăng?



Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, thiếu niên áo trắng lên tiếng:



- Không cần lo lắng, Tử Vong thành chủ thì ta sẽ đối phó, ngược lại thương thế của mọi người thật nặng, tình hình không được lạc quan lắm.



Mẫu Đơn trả lời:



- Chúng ta không sao đâu, ngươi chỉ cần bảo vệ được chàng, còn lại chúng ta sẽ nghĩ ra biện pháp.



Thiếu niên áo trắng chần chừ một lúc, ánh mắt quét qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Tân Nguyệt, khẽ bảo:



- Thân thể cô nương có phần kỳ dị đặc biệt, ta sẽ giao trọng trách bảo hộ Thiên Lân cho cô, hy vọng cô không để cho ta phải thất vọng.



Còn đang nói, thiếu niên áo trắng tay phải phất lên giữa không trung, phát ra một luồng sáng xanh tím, lập tức truyền vào trong người của Tân Nguyệt.



Tân Nguyệt thân thể chấn động, khuôn mặt trắng nhợt lập tức đỏ tươi trở lại, cả người khí tức mạnh mẽ, không ngờ chỉ trong chớp mắt đã khôi phục được năm phần thực lực. Nhìn thiếu niên đó, Tân Nguyệt nói:



- Yên tâm đi, chúng ta sẽ không tiếc mạng mình bảo vệ Thiên Lân.



Thiếu niên áo trắng khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn qua mọi người, nói một tiếng bảo trọng rồi sau đó liền bay vút lên không trung, đến gần Tử Vong thành chủ.



- Ngươi quả thật không sợ chết?



Ánh mắt khép hờ, Tử Vong thành chủ lạnh lùng hỏi lại.



Thiếu niên áo trắng hờ hững đáp:



- Chỉ sợ ngươi không có được bản lĩnh đó.



Trên mặt đất, Tân Nguyệt dàn xếp mọi người ổn thỏa rồi, liền bay vút đến bên cạnh thiếu niên áo trắng, nhắc nhở:



- Cẩn thận với Phật nhãn bên phải của lão, nghe nói mở mắt liền có người chết.



Thiếu niên áo trắng vẻ mặt hơi kinh hãi, khẽ đáp lời:



- Ta sẽ chú ý, cô nương hãy đi xuống bảo vệ Thiên Lân cho tốt.



Tân Nguyệt chần chừ một lúc, cuối cùng theo lời hạ xuống quay về bên cạnh Thiên Lân.



Tử Vong thành chủ có phần không vui, quát lên:



- Tiểu tử, ngươi khẩu khí quả thật không nhỏ, không ngờ dám miệt thị bản tôn.



Thiếu niên áo trắng phản bác lại gay gắt:



- Ngươi lá gan cũng rất lớn, không ngờ dám bất kính với Thiên Lân.



Tử Vong thành chủ sắc mạnh xanh mét, cả giận nói:



- Tiểu tử thúi, không cho ngươi biết chút lợi hại thế nào thì ngươi không biết bản thành chủ là ai.



Lời còn vang bên tai, một luồng sát khí vô hình phá không ập đến hướng thẳng vào huyệt mi tâm của thiếu niên.



Thiếu niên áo trắng mí mắt khẽ nhúc nhích, khẽ hừ một tiếng, một luồng sức mạnh vô hình hệt như vậy chạm thẳng mặt nhau, hệt như có hai luồng sóng va chạm vào nhau, chỉ trong chớp mắt liền hóa thành sóng khí khuếch tán tạo nên tiếng sấm sét rung trời.



Một chiêu không đạt kết quả, Tử Vong thành chủ hơi kinh ngạc, lạnh lùng hỏi lại:



- Tiểu tử, thật ra ngươi là ai?



Thiếu niên áo trắng lạnh lùng cao ngạo, hờ hững đáp:



- Ngươi sợ rồi?



Tử Vong thành chủ cười giận trả lời:



- Ta mà sợ ngươi, quả thật đáng cười.



Thiếu niên áo trắng âm hiểm đáp:



- Nếu như không sợ, hãy thể hiện bản lĩnh của mình đi, xem thử ngươi có thể sống sót rời khỏi tay của ta hay không.



Hai tay chắp sau lưng, khí thế phóng ra ngoài, thiếu niên áo trắng ngạo nghễ tận trời cao, khiến cho người ta cảm giác như ông trời xuống gặp thiên hạ.



Tử Vong thành chủ tức giận hét lên, rống to:



- Tiểu tử thúi, ta phải nghiền nát ngươi thành vạn mảnh!



Trong tiếng rống giận dữ, khí thế từ người Tử Vong thành chủ bành trướng, ánh sáng hai màu trắng đen lập tức khuếch tán vài trăm lần, trên tầng mây hình thành hai dải sáng khổng lồ một đen một vàng kim, chia ra ở hai bên trái phải của Tử Vong thành chủ, nhìn qua hệt như tượng Phật và tượng Ma, đại biểu cho hai luồng sức mạnh khác nhau. Trên bầu trời, gió điên cuồng thổi lên, chớp điện liên miên, bầu trời vốn dĩ sáng tỏ lập tức chìm vào bóng tối, khiến cho người ta cảm thấy như ngày tận thế đã đến.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #641