Chương 1849 – Cố nhân quy lai (Người xưa quay về) – phần 1



Tiếng gió rít lên vù vù vang vọng trong thung lũng băng, cùng với khí rét lạnh mô tả một loại biến hóa nào đó.



Trên mặt tuyết, Thiên Lân nằm yên lặng ở đó, tầng băng trên người đang âm thầm dày lên. Những sợi tơ mỏng manh bên trong cũng càng lúc càng nhiều, cơ hồ đã bao trùm hết thân hắn, nhìn qua cứ như một quan tài bằng thủy tinh chế tạo cho riêng hắn vậy.



Bốn bề, gió nhẹ thổi tới lui, sương băng bao trùm, thung lũng băng bình yên xuất hiện biến hóa nhỏ bé.



Tử Vong thành chủ giữa không trung nhìn thấy kết giới ánh sáng phập phồng không ngừng, khuôn mặt nở nụ cười lạnh tàn khốc, đối với sự phản kháng của mấy người Tân Nguyệt, lão chỉ trông qua là hiểu liền, lại không hề để lòng chút nào.



Trong kết giới ánh sáng, Tân Nguyệt, Dao Quang, Lâm Y Tuyết toàn lực chống lại. Trước tiên, Tân Nguyệt khởi động năng lực phòng ngự của Bát Nữ Huyền Phượng giáp, dùng điều này để chống lại áp lực của kết giới ánh sáng. Tiếp đến, Dao Quang thúc động Nại Hà châu bố trí một kết giới yếu ớt quanh mình. Còn đối với Lâm Y Tuyết, Phong Động Tùy Tâm trong cơ thể nàng phát hiện được chủ thể mình nương dựa có nguy hiểm liền tự động triển khai phòng ngự, lợi dụng đặc điểm bản thân để ngưng tụ một không gian tĩnh lặng, tạm thời chống cự được đòn đánh của Tử Vong thành chủ. Phản kháng của ba người thu được hiệu quả kéo dài nhất định. Nhưng sức mạnh yếu ớt của ba người khó mà lo lắng được cho an nguy của những người khác, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết kêu khóc thảm thiết như bị một thanh kiếm bén đâm sâu vào trong tim của bọn họ.



Nhìn thấy cảnh tượng này, Tử Vong thành chủ cười lớn nói:



- Thế nào rồi, mùi vị này có dễ chịu hay không? Các ngươi càng phản kháng thì các ngươi sẽ chết càng nhanh hơn. Mà các ngươi còn sống trên thế gian thì loại cảm giác sinh ly tử biệt này có phải là rất khó chịu không? Ha ha ha …



Tiếng cười đắc ý xuyên qua kết giới ánh sáng, truyền vào trong não của bảy người, tăng thêm vài phần lo lắng tang thương cho bọn họ.



Lâm Y Tuyết lớn tiếng mắng:



- Chớ có đắc ý, Lục sư bá của ta nhất định sẽ nghiền nát ngươi thành vạn mảnh, khiến ngươi đời đời không siêu thoát.



Tân Nguyệt giận dữ trừng Tử Vong thành chủ, hận thù nói:



- Điểm thành công cuối cùng chính là khởi điểm cho cái chết của ngươi, ngươi sẽ hối hận.



Tiếng cười chợt dừng, Tử Vong thành chủ lạnh lùng tàn khốc nói:



- Phải vậy chăng? Thế thì hãy chờ xem, đáng tiếc các ngươi đã không còn được trông thấy rồi.



Theo cơn lửa giận bừng lên, sức mạnh Tử Vong thành chủ tác dụng lên kết giới ánh sáng cũng tăng lên nhiều lần, chớp mắt đã đánh nát được sức phản kháng của Tân Nguyệt, Dao Quang, gần như chỉ còn lại không gian tĩnh lặng của Phong Động Tùy Tâm là vẫn đang gian khổ duy trì một chút.



Lúc này, kết giới ánh sáng đột nhiên rung động, sau đó bắt đầu thu nhỏ. Bên trong kết giới ánh sáng, Tân Nguyệt và Dao Quang thân thể run rẩy, khóe miệng máu tươi trào ra, vẻ mặt lập tức xám như tro tàn. Những người khác ngoại trừ Lâm Y Tuyết tình hình còn tương đối tốt ra, ai nấy đều mặt xám tro, khí tức rối loạn, đã đi đến biên giới sắp sửa của cái chết.



Nhìn thấy cảnh tượng này, lửa giận trong lòng Tử Vong thành chủ đã phát tiết, lập tức điên cuồng cười nói:



- Chỉ cần các ngươi chết rồi, mọi thứ sẽ liền kết thúc. Đến lúc đó, ta chỉ cần hấp thu sạch luồng sức mạnh thần kỳ kia trong người của Thiên Lân, ta có thể vượt hẳn bây giờ, trở thành một loại tồn tại như thần vậy. Ha ha ha …



Tiếng cười điên cuồng đắc ý theo gió truyền ra khắp bốn phương, truyền đạt hùng tâm tráng trí của Tử Vong thành chủ, nhưng lại mang đến biến hóa bất ngờ. Thời khắc đó, Tử Vong thành chủ thế nào cũng không ngờ được, hai chữ Thiên Lân trong tiếng cười như điên cuồng đó của lão lại dẫn đến một loạt những phiền toái không tưởng tượng ra được.



Lúc này, mấy người Tân Nguyệt bên trong kết giới ánh sáng đã đi đến điểm quan trọng giữa sinh tử, chỉ cần thêm chút nữa, bảy người liền tan thành mây khói, không còn tồn tại nữa.



Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, một bóng người bất ngờ xuất hiện hơn nữa còn có âm thanh hỏi han lo lắng.



- Thiên Lân ở đâu?



Biến hóa bất ngờ ập đến khiến Tử Vong thành chủ cảm thấy kinh ngạc vô cùng, người đến có thể né tránh được sóng thăm dò của lão, âm thầm mà đến đây, tuy nói có liên quan đến việc phân tâm của Tử Vong thành chủ, nhưng cho dù là vậy cũng mô tả rất rõ thực lực người đến không hề bình thường. Do bất ngờ, Tử Vong thành chủ lập tức tập trung sức chú ý vào người mới đến, điều này khiến cho áp lực trên bề mặt kết giới ánh sáng giảm mạnh, bảy người Tân Nguyệt may mắn thoát khỏi một kiếp.



Chăm chú nhìn người mới đến, Tử Vong thành chủ hơi bất ngờ, trước mắt lão là một thiếu niên áo trắng anh tuấn, xem ra tuổi hãy còn rất non trẻ, nhưng trên người hắn lại ẩn chứa một loại sức mạnh đáng sợ nào đó, khiến cho Tử Vong thành chủ cảm thấy kinh ngạc.



Nhìn quanh một vòng, người đến nhanh chóng lướt mắt qua tình hình trong thung lũng băng, khi nhìn thấy Tử Vong thành chủ, thiếu niên trong mắt toát ra một chút cảnh giác, rõ ràng hắn cũng cảm ứng được sức mạnh đáng sợ trên người của Tử Vong thành chủ. Chăm chú giây lát, thiếu niên chuyển mắt quét qua mấy người Tân Nguyệt đang hấp hối bên trong kết giới ánh sáng, khuôn mặt anh tuấn khẽ nhíu mày, xuất hiện vẻ trầm tư.



Tử Vong thành chủ quan sát biến hóa sắc mặt của thiếu niên, lúc này mới nghĩ đến mấy người Tân Nguyệt còn chưa chết, lập tức ý niệm biến chuyển, tăng sức mạnh lên trên kết giới ánh sáng lên vài lần, muốn lập tức tiêu diệt cả bảy người. Áp lực đột ngột tăng lên, tử thần ập xuống. Tân Nguyệt, Dao Quang, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết ý thức đã mơ hồ, chỉ duy có Lâm Y Tuyết nhờ có Phong Động Tùy Tâm mà còn bảo trì được một chút tỉnh táo. Khi cái chết ập xuống, Lâm Y Tuyết trong lòng đầy thất vọng, nàng có quá nhiều oán hận và không cam lòng, lại đã không còn cơ hội phát tiết.



Nhìn sáu người bên cạnh mình kêu thảm giảm dần, Lâm Y Tuyết biết bản thân mạng cũng không còn lâu, vào thời khắc sinh mạng cuối cùng này, nàng tận dụng tất cả sức mạnh một đời hô to cái tên nhớ thương nhất trong lòng.



- Thiên Lân sư huynh.



Tiếng hô yếu ớt bị tiếng kêu thảm phủ lấp, mà luồng ý niệm cố chấp đến chết cũng không quên lại truyền qua kết giới ánh sáng, truyền vào trong tai của thiếu niên áo trắng.



Thời khắc đó, thiếu niên áo trắng thân thể chấn động, đôi mắt sáng rực lập tức bộc phát ra ánh sáng lạnh kinh người, chuyển mình giận dữ trừng Tử Vong thành chủ. Tay phải múa lên giữa không trung, một ngọn lửa sáng màu xanh rẻ không chém xuống, cắt đứt luồng sức mạnh do Tử Vong thành chủ tác dụng lên trên kết giới ánh sáng. Sau đó, thiếu niên áo trắng hút lấy kết giới ánh sáng đến bên mình, co ngón tay phá vỡ kết giới, phát xuất một luồng sức mạnh êm ái đỡ lấy mấy người Tân Nguyệt.



Sự ra tay của thiếu niên khiến Tử Vong thành chủ vẻ mặt nặng nề, lão tuy đã sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự phát sinh thì nhịn không được cơn lửa giận bừng bừng bốc lên.



- Người trẻ tuổi, ngươi thật sự nhúng tay vào chuyện này?



Trừng thiếu niên áo trắng, Tử Vong thành chủ không chút để ý đến ánh mắt giận dữ của thiếu niên, giọng lạnh lùng âm hiểm toát ra mấy phần cảnh cáo.



Thiếu niên áo trắng vẻ mặt lạnh lẽo như băng, hờ hững nói:



- Ngươi vì sao muốn thương tổn đến những người này?



Tử Vong thành chủ cười nói:



- Ta cao hứng, thế nào đây?



Thiếu niên áo trắng hừ lạnh nói:



- Trong bọn họ có sư muội của Thiên Lân.



Tử Vong thành chủ hừ giọng nói:



- Thế thì làm sao?



Thiếu niên áo trắng lạnh lùng tàn khốc đáp:



- Điều đó nói lên ngươi đáng chết!



Tử Vong thành chủ nghe vậy cười lớn, khinh thường trả lời:



- Chỉ bằng vào ngươi, ngươi có biết ta là ai không?



Thiếu niên áo trắng hờ hững đáp lại:



- Cho dù ngươi là ai đi nữa, chỉ cần ngươi thương tổn đến Thiên Lân, xúc phạm đến người ở bên Thiên Lân, ngươi đáng chết!


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #640