Chương 1840 – Xích Thủy thân vong (Xích Thủy bỏ mình) – phần 4



Lúc này, Xích Thủy đã đến giữa chiến trường, lửa đỏ quanh mình cuồn cuộn lay động hệt như sóng biển nhấp nhô bất định, trông thật chói mắt.



Nhìn quanh một vòng, Xích Thủy nói:



- Trước đây, mọi người vẫn luôn bảo vệ cho ta, bây giờ, đến lượt ta đi bảo vệ cho mọi người.



Xích Hà nghe vậy đau thương vô cùng, vẻ mặt thương tang nói:



- Xích Thủy, muội thật tốt, chúng ta vinh danh nhờ muội đó.



Xích Kim, Xích Quang, Xích Vân đồng thanh quát to để biểu đạt sự đau thương trong lòng.



Mỉm cười gật đầu, Xích Thủy nói:



- Sinh mạng vĩnh hằng đối với chúng ta là một loại cô độc, mọi người phải cao hứng cho muội, chứ đừng lấy làm đau khổ.



Quay đầu nhìn lại, Xích Thủy ngang nhiên bước lên, ánh mắt lập tức đỏ rực.



Thời khắc này, Xích Thủy dùng sự kiên cường thay thế cho đau khổ, ánh mắt lạnh lùng như băng có mấy phần giết chóc. Cảm nhận được sát khí trên người của Xích Thủy, Phá Băng Lang, Hắc Huyền Báo, Khiếu Thiên Báo, Ám Mị Ưng Điêu tỏ ra vô cùng nóng nảy, bắt đầu liều mạng giãy dụa, ý đồ muốn trốn khỏi cái khe hẹp này. Xích Vân, Xích Quang, Xích Hà, Xích Kim tâm tình nặng nề, vào thời điểm quan trọng này làm sao bọn họ để cho địch nhân chạy thoát được?



Quan sát tình hình giao chiến, Xích Thủy phân tích qua một lượt tình trạng của bản thân, trong lòng biết mạng của mình cũng không còn lâu, lập tức không còn do dự nữa, vừa chầm chậm giơ cao tay phải, vừa trầm giọng nói:



- Có thể chết bằng tuyệt kỹ của Chiến Thần, đó là vinh dự của các ngươi, hãy trông cho cẩn thận, đây chính là Chiến Thần tuyệt kỹ đệ nhị thức – Lịch Huyết Tàn Dương.



Cổ tay chuyển động, đao đá thay đổi liên tục, ánh sáng đỏ rực từ bốn phương tám hướng tụ về, tập trung trên cánh tay phải của Xích Thủy, nhanh chóng hình thành một quả cầu ánh sáng màu đỏ như máu, hệt như một vầng thái dương lặn về phía Tây. Cơ thể Xích Thủy, da thịt nứt ra, một lượng lớn máu tươi tràn về tay phải, khiến cho quả cầu ánh sáng đỏ rực như máu đó bắt đầu bành trướng. Giây lát sau, Xích Thủy toàn thân xuất hiện dấu hiệu cháy phừng, toàn thân máu tươi cháy hết, chuyển thành một luồng sức mạnh kinh thế hãi tục, hoàn toàn truyền hết vào trong quả cầu ánh sáng.



Quả cầu ánh sáng chầm chậm bay lên không trung, lơ lửng trên tầng không của khe núi hẹp, quả cầu chuyển động phun ra ngọn lửa đỏ rực, bắt đầu thiêu hủy tất cả mọi thứ trong khe núi hẹp. Ở trong đó, thành viên của tộc Bác Phụ nhờ vào lửa đỏ mà thương thế lành lặn, thực lực tăng gia. Phá Băng Lang, Hắc Huyền Báo, Khiếu Thiên Báo, Ám Mị Ưng Điêu lại gầm lên giận dữ, con nào cũng bố trí kết giới quanh mình với ý đồ ngăn cản lửa đỏ xâm nhập, nhưng kết quả lại lãng phí thời gian mà thôi.



Đối mặt với cái chết, năm con thú lạ liều mạng tranh đấu, chim hai đầu thực lực yếu nhất, chính là con bị lửa đỏ thiêu hủy đầu tiên. Phá Băng Lang và Hắc Huyền Báo thực lực mạnh hơn, lại là tộc loại dung hợp thể, không hề tiếc nuối dùng toàn bộ sinh mạng lực để nỗ lực duy trì, tình hình tạm thời còn tốt. Khiếu Thiên Báo và Ám Mị Ưng Điêu thực lực mạnh nhất, vài lần muốn đột phá được vòng vây, kết quả lại tự mình đi thẳng vào con đường chết.



Chiến Thần tuyệt kỹ của tộc Bác Phụ đã từng dương danh thiên hạ, sở dĩ lợi hại vì bọn họ dùng máu tươi làm chất dẫn, dùng lửa đỏ làm cơ bản, dùng sức mạnh lửa trời để tiêu diệt tất cả mọi sinh linh thế gian. Nói một cách đơn giản, ngọn lửa Xích Thủy lúc này phát ra vùng với ngọn lửa mấy người Xích Kim trước kia phát ra có khác biệt về bản chất. Bình thường, tộc Bác Phụ khi tiến công phát ra lửa đỏ, so với lửa trong lòng đất tầm thường cao cấp hơn một bậc. Mà khi thành viên Bác Phụ thi triển Chiến Thần tuyệt kỹ, máu tươi của bọn họ dung hợp với nguyên thần của bản thân, trong quá trình thiêu đốt dần dần chuyển từ lửa mặt đất thành lửa trời, có được sức mạnh thiêu hủy vạn vật, từ đó đạt đến cảnh giới không vật nào khắc chế được. Như vậy, người không biết chi tiết một khi gặp phải, thông thường sẽ chết dưới ngọn lửa trời này.



Lúc này, Khiếu Thiên Báo và Ám Mị Ưng Điêu cũng gặp phải tình trạng tương tự, bọn chúng vốn còn có thể kiên trì thêm một lúc, nhưng ý niệm bỏ chạy khiến bọn chúng giằng co lần nữa, từ đó khiến cho hao hết năng lực bản thân, chết trong Lịch Huyết Tàn Dương của Xích Thủy. Sau đó, Phá Băng Lang và Hắc Huyền Báo cố gắng chống cự một lúc, cũng không thoát khỏi số mạng phải chết, cùng biến mất dưới ngọn lửa đỏ. Đến lúc này, cuộc giao chiến kết thúc, quả cầu ánh sáng giữa không trung vẫn còn xoay tròn, liên tục phun ra ngọn lửa.



Xích Viêm đến bên cạnh mọi người, vẻ mặt đau thương nói:



- Đây chính là huy hoàng cuối cùng của Xích Thủy, chúng ta phải xem xét cho tốt.



Xích Hà đau thương la lên:



- Vì sao đi đến chỗ nào luôn có người phải ra đi?



Xích Viêm khổ sở đáp lại:



- Mỗi một chỗ chúng ta dừng lại, đều là chiến trường chúng ta phải đi qua.



Xích Vân thất vọng nói:



- Còn phải đau thương, ai trước ai sau đều như nhau, vùng đất mục tiêu của chúng ta đều cùng một chỗ.



Xích Kim nhìn lên bầu trời, hỏi lại:



- Huy hoàng của Xích Thủy sẽ kéo dài bao lâu?



Xích Viêm trả lời:



- Tàn Dương Tịch Chiếu, Nguyệt Thượng Thụ Sao.



Xích Quang đau thương cười nói:



- Xích Thủy đã từng là hy vọng của chúng ta, nhưng hiện nay muội ấy lại trở thành đau thương vĩnh viễn trong lòng của chúng ta.



Xích Vân nói:



- Xích Hà là hy vọng của chúng ta, từ bây giờ, chúng ta phải bảo vệ cô ấy cho tốt.



Xích Kim lên tiếng:



- Không cần ngươi phải nói, trong lòng mọi người đều biết rõ. Cho dù chúng ta chết đi, cũng quyết không để Xích Hà bị thương.



Thở dài u oán, Xích Hà khổ sở nói:



- Đã bao nhiêu năm rồi, ta vẫn không hề thụ thai được, có lẽ định sẵn không có hy vọng rồi.



Xích Viêm cảm thấy hơi thương đau, chuyển sang chuyện khác:



- Chuyện quá khứ đừng nhắc lại nhiều nữa, chúng ta hãy trân trọng thời gian cuối cùng này của Xích Thủy, cùng muội ấy đi đến hoàng hôn, vượt qua ánh tà dương.



Thanh âm trầm thấp có phần đau thương khiến người ta khó mà quên được.



Mấy người Xích Kim im lặng gật đầu, ánh mắt cùng nhau nhìn lên đỉnh, thưởng thức thời gian cuối cùng đó, ghi nhớ đau lòng đó vào trong xương tủy.



Khi màn đêm buông xuống, quả cầu trên không khe núi hẹp bắt đầu thu nhỏ lại, lửa đỏ chói mắt dần dần tan đi, cuối cùng một hạt châu sáng trong rơi từ trên không xuống.



Xích Viêm vẻ mặt phức tạp, đỡ lấy hạt châu than thở:



- Đây chính là hỏa linh châu của Xích Thủy, chính là đại biểu cho tốt lành.



Xích Vân nói:



- Xích Thạch lưu lại là lòng của kẻ dũng cảm, Xích Địa lưu lại là lòng yêu thương, Xích Thủy lưu lại là lòng tốt lành, chúng ta sẽ lưu lại thứ gì đây?



Xích Kim và Xích Quang thân thể run lên, ánh mắt cùng nhìn lại Xích Viêm, dường như đang tìm kiếm đáp án.



Khe khẽ lắc đầu, Xích Viêm nói:



- Ta cũng không biết nữa.



Lúc này, Diễm Xích Mã và Hắc Vân Điêu đã đến bên cạnh mọi người, khẽ bảo:



- Con vật này xử lý thế nào?



Những người khổng lồ nhìn Hắc Vân Điêu, ánh mắt toát ra sự mơ hồ.



Xích Viêm vẻ mặt phức tạp, khẽ bảo:



- Trước hết hãy mang nó theo. Sau này tự nhiên sẽ có được công dụng cần dùng.



Xích Hà nói:



- Nó có tình nguyện không?



Xích Viêm đáp:



- Nếu nó không tình nguyện, nó đã sớm chạy thoát rồi.



Xích Quang lên tiếng:



- Đi thôi, trời tối rồi, ta không muốn chờ đợi ở nơi khiến cho mình phải đau thương trong lòng.



Diễm Xích Mã hỏi:



- Đi đâu?



Mọi người không nói, quay lại nhìn Xích Viêm. Trầm ngâm một lúc, Xích Viêm đáp:



- Hướng Tây Bắc.



Diễm Xích Mã không nói thêm câu nào, lập tức xuất phát.



Nhưng khi sắp ra khỏi khe núi hẹp, Hắc Vân Điêu trên lưng của Diễm Xích Mã đột nhiên gào lên một tiếng lớn, điều này khiến cho Xích Viêm tâm thần chấn động, vọt miệng nói:



- Dừng lại, lùi về bên cạnh ta.



Diễm Xích Mã tung mình quay về, kinh ngạc nói:



- Chuyện gì vậy, con quỷ nhỏ này làm gì mà rống loạn cả lên.



Xích Vân đáp:



- Phỏng chừng nó phát hiện có vấn đề.



Xích Kim quan sát vẻ mặt Xích Viêm, cau mày nói:



- Tộc trưởng, vẻ mặt tộc trưởng không ổn, có phải phát hiện được tình hình nào không?



Câu này vừa nói ra, Xích Vân, Xích Quang, Xích Hà đều quay lại nhìn Xích Viêm, vẻ mặt có mấy phần bất an.



Chăm chú nhìn màn đêm, Xích Viêm vẻ mặt âm lạnh như đóng băng, trầm giọng nói:



- Toàn thể đề phòng, cuộc chiến tồn vong chính là đêm nay.



Xích Quang vẻ mặt kinh hãi biến sắc, thất thanh la lên:



- Cuộc chiến tồn vong, tộc trưởng chính là nói …



Tiếp theo không hề được Xích Quang nói tiếp, nhưng ý tứ mọi người đều hiểu rõ, tâm tình lập tức có phần khẩn trương.



Xích Viêm vẻ mặt nặng nề, chầm chậm nói:



- Cuộc chiến tồn vong không thể né tránh, chúng ta vì thế mà đến đây.



Thành viên tộc Bác Phụ kinh ngạc vô cùng, giọng nói của Xích Viêm có phần bất đắc dĩ, điều này từ trước đến giờ trong dĩ vãng bọn họ chưa từng gặp phải.



Trong lòng mọi người, Xích Viêm vẫn luôn rất kiên cường, gặp chuyện từ trước đến giờ không cúi đầu. Cho dù là cái chết của Xích Thạch, Xích Địa, Xích Thủy, Xích Viêm cũng chỉ đau lòng, hoàn toàn không biểu lộ vẻ mặt nản chí và bất đắc dĩ.



Hiện nay, Xích Viêm đột nhiên phát xuất cảnh cáo, nói cuộc chiến tồn vong ở trong đêm nay, rõ ràng ông ta đã phát hiện được địch nhân.



Nhưng thật ra địch nhân như thế nào, không ngờ khiến cho tộc trưởng Bác Phụ Xích Viêm là truyền nhân của Chiến Thần cũng cảm thấy kinh hoàng.



Đêm nay, định sẵn sẽ không hề tầm thường, nhưng địch nhân là ai, đến từ chỗ nào. Ngoại trừ Xích Viêm ra, có lẽ chỉ có Hắc Vân Điêu thần bí kia biết được mà thôi.



Đêm nay, trận chiến này kết quả khó liệu. Cuối cùng tộc Bác Phụ có thể tiếp tục truyền kỳ bất bại hay không, thế thì phải trông vào thực lực và vận khí của bọn họ.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #631