Chương 1824 – Phong động thiên địa (Rung chuyển trời đất) – phần 4



Nhìn sang chỗ khác, Lâm Vân Phong vẻ mặt nặng nề, tư tưởng như chìm vào trong hồi ức, khẽ bảo:



- Trước đây, Thiên Lân chỉ là một thiếu niên tuấn tú trên Băng Nguyên, không liên quan gì đến trung thổ, không liên hệ gì đến thiên hạ. Nhưng khi Khiếu Thiên, Dao Quang, Đồ Thiên, Y Tuyết gặp được Thiên Lân, hắn đã không còn là thiếu niên bình thường nữa. Nhất cử nhất động của hắn sẽ tác động đến thiên hạ, thân phận lai lịch của hắn khiến nhân gian khiếp sợ.



Hải Mộng Dao vô cùng hiếu kỳ, quan sát cẩn thận vẻ mặt ba người phát hiện Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong là đau lòng nhất, Tả Quân Vũ miệng mím chặt lại, dường như đang nếm phải mùi vị nào đó, chua chát, cay đắng khó mà nuốt xuống được.



Thật ra Thiên Lân ẩn chứa bí ẩn như thế nào, không ngờ lại khiến cho hai người đứng đầu cả trung thổ phải đau thương đến vậy?



Bỏ hết mọi suy nghĩ tạp loạn, Hải Mộng Dao hỏi:



- Sư thúc nói Thiên Lân đó quan hệ thiên hạ, thân phận kỳ lạ, không biết hắn đến từ nơi nào?



Lâm Vân Phong bật cười bi thương, trầm giọng nói:



- Thiên Lân từ nhỏ đi theo mẹ sinh sống ở Băng Nguyên, chưa từng gặp qua được phụ thân của hắn, cũng không biết được lai lịch bản thân, sinh sống vô cùng bình thường. Hắn có thiên phú hơn người, tu vi bất phàm, tiêu diêu tự tại ở Băng Nguyên, hệt như một đứa con kiêu ngạo của trời. Nhưng do bởi tai kiếp lần này, Thiên Lân bị cuốn vào bên trong, dần dần lộ ra một số bí mật khiến người chưa biết phải khiếp hãi.



Hải Mộng Dao hỏi:



- Thiên Lân như vậy bị người chú ý đến, không biết hắn ta có được đặc tính chủ yếu thế nào?



Lâm Vân Phong khổ sở nói:



- Theo Khiếu Thiên, trước khi bọn họ đến Băng Nguyên, Giang Thanh Tuyết đã từng truyền về một số chuyện có liên quan đến Thiên Lân, chủ yếu là về tu vi của Thiên Lân. Thiên Lân mười chín tuổi, tu vi đã đạt đến hậu kỳ cảnh giới Quy Tiên, trong những người cùng trang lứa thì đó là việc khó thấy vô cùng. Nhưng điều này cũng chưa có gì là lạ lắm, điều thật sự khiến chúng ta kinh ngạc chính là Thiên Lân ngoại trừ Băng Thần quyết, còn tinh thông khá nhiều pháp quyết chính tà đủ loại.



Hải Mộng Dao kinh ngạc nói:



- Có loại chuyện này sao? Hắn biết được những pháp quyết như thế nào?



Lâm Vân Phong liếc Hải Mộng Dao, vẻ mặt quái dị đáp:



- Theo chúng ta hiểu được, Thiên Lân tinh thông Ma tông Tâm Dục Vô Ngân, Nho gia Hạo Nhiên Thiên Cương, Quỷ vực Hóa Hồn đại pháp, Phật gia Đại Thành phật pháp, Đạo gia Vô Thượng đạo pháp.



Hải Mộng Dao vẻ mặt kinh hãi, vọt miệng nói:



- Không thể nào!



Trần Ngọc Loan nhỏ nhẹ lên tiếng:



- Mộng Dao, sư thúc con nói từng câu đều là thật.



Hải Mộng Dao không tin, phản bác lại:



- Người trong thiên hạ tinh thông pháp quyết cả năm phái ngoại trừ sư phụ và con ra, chỉ còn có sư tổ mà thôi. Thiên Lân từ nhỏ sinh sống ở Băng Nguyên, chưa hề bái bất kỳ người nào làm sư, sao có khả năng tinh thông pháp quyết năm phái?



Lâm Vân Phong bật cười đau thương tang tóc nói:



- Có một câu gọi là ông trời trêu người ta, đây chính là minh chứng tốt nhất. Thiên Lân không chỉ tinh thông pháp quyết năm phái, hắn còn biết Phật gia Tâm Kiếm Vô Ngân, Dịch viên Thiên Cương kiếm quyết và Lôi Thần quyết.



Hải Mộng Dao thân thể chấn động, mơ hồ ý thức được thế nào đó, nhưng nàng lại không nắm rõ được quan hệ bên trong.



Chầm chậm lắc đầu, Hải Mộng Dao tự nói:



- Không có khả năng, chuyện này tuyệt đối không có khả năng. Lôi Thần quyết là tuyệt kỹ độc môn của sư phụ, ngay cả sư tổ cũng không biết được. Gần như người chỉ truyền cho một mình con, Thiên Lân làm sao có khả năng học thành được?



Trần Ngọc Loan cố nén nước mắt, u oán khẽ lẩm bẩm:



- Thiên Lân rất giống một người, một người mà tất cả chúng ta đều rất quen thuộc.



Hải Mộng Dao đột nhiên tỉnh lại, vọt miệng hỏi:



- Giống người nào?



Trần Ngọc Loan quay đầu né tránh ánh mắt của Hải Mộng Dao, khóe mắt lệ tuôn trào, đau thương đáp:



- Khi Khiếu Thiên, Dao Quang, Đồ Thiên, Y Tuyết gặp được Thiên Lân, bọn họ vừa kinh ngạc vừa thấy kỳ lạ, rút ra một kết luận kinh người.



Hải Mộng Dao đáp:



- Kết luận thế nào?



Trần Ngọc Loan đau lòng vô cùng, thê lương bi ai u oán nói:



- Thời khắc đó, đây là một tin tức vô cùng tốt đẹp. Nhưng hiện nay, điều này lại trở thành tiếng sét ngang trời.



Hải Mộng Dao trong lòng không an, vội vàng nói:



- Thật ra chuyện như thế nào?



Trần Ngọc Loan đau lòng đến rơi lệ, áy náy vô cùng, dường như không đành lòng công bố bí mật này. Lâm Vân Phong có phần bình tĩnh hơn, trầm buồn nói:



- Theo như những gì Khiếu Thiên kể lại, sáng sớm hôm đó, Thiên Lân gặp phải Cửu Hư thánh sứ Trương Phàm, hai bên sau một phen giao chiến, Thiên Lân bị trọng thương chết đi.



Hải Mộng Dao nói:



- Con hỏi không phải chuyện này, mà là kết luận kia.



Lâm Vân Phong khổ sở đáp:



- Mỗi khi đề cập đến chuyện này, chúng ta đều không nhịn được tự trách, áy náy vô cùng.



Hải Mộng Dao nói:



- Chuyện đã phát sinh rồi, áy náy cũng không làm được gì, chúng ta phải can đảm đối mặt.



Lâm Vân Phong lắc đầu chầm chậm, ánh mắt phức tạp nhìn Hải Mộng Dao, khẽ than:



- Biết dễ làm khó, chờ sau khi con hiểu rõ tình hình rồi sẽ hiểu được tâm tình của chúng ta.



Hải Mộng Dao nghiêm mặt nói:



- Cho dù gặp phải chuyện khó đến thế nào, chúng ta đều phải dũng cảm tiến lên.



Trần Ngọc Loan lúc này đã bình tĩnh lại một chút, thấy Hải Mộng Dao cố chấp như vậy, lập tức nói:



- Nói cho nó biết đi, đau thương ngắn ngủi biết đâu càng tốt hơn cho nó.



Lâm Vân Phong thở dài thườn thượt, vẻ mặt phức tạp nhìn Hải Mộng Dao, nói ra từng câu từng chữ:



- Từ khi thấy được Thiên Lân, Khiếu Thiên, Dao Quang và Đồ Thiên cùng nhất trí nhận định rằng Thiên Lân chính là con trai của Lục Vân!



Thanh âm trầm thấp kể lại một câu chuyện, giọng nói bình tĩnh không chút dao động nhưng ý nghĩa lời nói lại khiến trời đất chấn động.



Hải Mộng Dao thân thể chấn động, đột nhiên lùi lại phía sau, khuôn mặt tuyệt trần tái nhợt như tuyết trắng, miệng lẩm bẩm mấy câu tự nói:



- Không! Không thể như vậy, chuyện này không phải là thật, con không tin đâu.



Trần Ngọc Loan thấy vậy cõi lòng tan nát, đau đớn nói:



- Theo như Khiếu Thiên miêu tả, Thiên Lân lớn lên giống hệt như Lục Vân. Lại thêm Thiên Lân tinh thông pháp quyết năm phái, từ nhỏ đến lớn chỉ có mẹ không cha, các loại tình huống tổng hợp lại cơ hồ minh chứng sự thực.



Hải Mộng Dao dừng chân lại, ổn định thân thể, khuôn mặt xinh đẹp ảm đạm hẳn lại, u oán thở dài nói:



- Té ra, môn chủ tiền bối đã sớm hiểu rõ thiên cơ, nhưng ông ấy vì sao nói đây là người trong định mệnh của ta vậy? Thế còn mẹ của Thiên Lân là ai đây?



Bỏ đi suy nghĩ lung tung, Hải Mộng Dao bắt đầu hỏi thăm thật sự.



Trần Ngọc Loan lắc đầu nói:



- Mộng Điệp chỉ là một cái tên giả, bà ta thật ra là ai thì phải hỏi Lục Vân. Lần này chúng ta đến Hải Vực ngoại trừ việc nói cho con biết chuyện kia ra, quan trọng hơn chính là hy vọng con tìm được Lục Vân, xem thử huynh ấy có nghĩ được cách nào cứu sống Thiên Lân không.



Hải Mộng Dao nghe vậy biến sắc, vọt miệng nói:



- Dì nói Thiên Lân còn có hy vọng?



Trần Ngọc Loan thở dài một hơi, khổ sở nói:



- Theo như Khiếu Thiên thuật lại, Thiên Lân hiện nay cơ thể hoàn chỉnh, lại không có chút dấu vết sinh mạng nào cả. Đã từng có hai cao thủ dự báo, Thiên Lân còn có một tia hy vọng sống sót, cần chúng ta phải cùng nhau nỗ lực. Trước mắt, theo tình hình chúng ta biết được, chỉ cần mấy người Khiếu Thiên bảo vệ được cho Thiên Lân ba ngày ba đêm, không để bất kỳ người nào đụng vào thân thể Thiên Lân thì hắn có khả năng khởi tử hồi sinh. Đương nhiên, điều này có chính xác hay không thì chúng ta ai cũng không biết được. Ngoài ra, còn một cách khác là tìm cho được Lục Vân, xem thử huynh ấy có thể đảo chuyển càn khôn cứu sống được Thiên Lân hay không.



Hải Mộng Dao vẻ mặt kỳ dị, tự nói với mình:



- Té ra đây chính là ý trời!



Lâm Vân Phong nói:



- Vốn dĩ, chúng ta muốn tìm kiếm con sớm một chút, nói cho con biết được tin tức này, sớm quay về nhân gian. Ai ngờ con ở Tử Hải đến ba ngày, đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất rồi. Cũng không biết mấy người Khiếu Thiên tình hình thế nào, Thiên Lân có gặp phải chuyện gì bất ngờ hay không.



Hải Mộng Dao khẽ thở dài nói:



- Đây chính là định mệnh, nhất định Thiên Lân phải trải qua tai nạn lần này, mọi người không cần phải để ý. Bây giờ, ý muốn của mọi người con đã hiểu rõ, phải làm thế nào con cũng đã minh bạch. Mọi người không cần phải quá lo lắng cho chuyện này nữa, càng không cần phải tự trách mình.



Trần Ngọc Loan nghe vậy hỏi lại:



- Con không dự tính theo chúng ta đi Đông Hải sao?



Hải Mộng Dao đáp:



- Đông Hải thì con không đi rồi, mọi người hãy thay con chuyển lời với dì Lục Doanh, lần tới rảnh rỗi con sẽ đến thăm người.



Lâm Vân Phong nói:



- Cứu Thiên Lân quan trọng hơn, chúng ta chút nữa cũng phải quay về nhân gian.



Hải Mộng Dao tâm tình nặng nề, khẽ vâng một tiếng sau đó nói:



- Không còn sớm nữa, con phải đi rồi, xin cáo từ.



Ánh nhạt lóe lên, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng. Hải Mộng Dao mang theo tâm tình nặng nề phức tạp, rời khỏi Tử Hải, rời khỏi Hải Vực.



Đối với Thiên Lân, trong lòng Hải Mộng Dao có rất nhiều nghi hoặc, nhưng nàng không hề hỏi nhiều. Bởi vì nàng biết rõ, từ Lâm Vân Phong và Trần Ngọc Loan thì nàng căn bản không biết được kết quả xác thực, chỉ có sư phụ Lục Vân mới thật sự là người biết rõ chân tướng.



Sau khi Hải Mộng Dao rời đi rồi, Lâm Vân Phong, Trần Ngọc Loan, Tả Quân Vũ ba người nhanh chóng quay về Đông Hải.



Trong Thủy Tinh cung, Lục Doanh, Phần Thiên, Hàn Ngọc Dương, Bắc Hải Long Vương nóng nảy chờ đợi đã lâu, lại mãi vẫn không thấy ba người Lâm Vân Phong quay về.



Xế chiều, Lâm Vân Phong, Trần Ngọc Loan, Tả Quân Vũ ba người mất hết hai canh giờ bôn ba cuối cùng cũng quay về được Đông Hải Thủy Tinh cung. Vừa gặp mặt, Lục Doanh liền lo lắng hỏi han:



- Thế nào, tìm được Hải Nữ không?



Trần Ngọc Loan khẽ đáp:



- Chờ đợi đến hai ngày một đêm, cuối cùng con bé cũng xuất hiện, bây giờ nó đã quay về rồi, tình hình mọi người ở đây thế nào?



Lục Doanh nghe vậy thở phào, mời ba người ngồi xuống, hơn nữa còn giới thiệu Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong cho Bắc Hải Long Vương.



Chào hỏi mấy câu, mọi người liền đi vào chuyện chính. Lục Doanh nói:



- Liên quan đến chuyện tai kiếp của Băng Nguyên, chúng ta cùng với Bắc Hải đã đạt được sự thống nhất, cùng nhau phái cao thủ tiến vào nhân gian hỗ trợ mọi người hóa giải trận tai kiếp này. Còn về nhân sự, trước mắt còn phải suy xét thương nghị, phỏng chừng trong vài ngày chúng ta sẽ đi hội họp với các vị.



Lâm Vân Phong nói:



- Như vậy rất tốt, ta đại biểu chính đạo nhân gian cảm tạ các vị. Hiện nay tình hình nhân gian không rõ ràng lắm, chúng ta phải lập tức quay về, đợi lần tới gặp lại, chúng ta mới nói chuyện nhiều hơn.



Phần Thiên lên tiếng:



- Tai kiếp lần này đến quá mãnh liệt, vì suy nghĩ cho thiên hạ, chúng ta cũng không lưu hai vị lại lâu hơn. Chờ lần tới rảnh rỗi, chúng ta lại gặp nhau vui vẻ.



Hàn Ngọc Dương nói:



- Hai vị đi rồi sẽ gặp lại ở nhân gian, bảo trọng thân thể.



Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong cùng nhau đứng lên, được mọi người đưa tiễn liền rời khỏi Đông Hải Thủy Tinh cung, kết thúc chuyến đi Hải Vực lần này.



Tiếp theo, Dịch viên và Trừ Ma liên minh sắp chính thức nhúng tay vào chuyện Băng Nguyên, Hải Vực cũng sắp sửa phái cao thủ đi đến nhân gian hỗ trợ Dịch viên và Trừ Ma liên minh, cùng nhau chống lại trận tai kiếp hiếm có lần này.



Hai mươi năm trước, Lục Vân hóa giải tai kiếp của Thất giới. Hai mươi năm sau, Thiên Lân xuất hiện, hắn sẽ mang đến cho nhân gian khúc truyền kỳ như thế nào đây.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #615