Chương 1816 – Truy căn tố nguyên (Truy tìm nguồn gốc) – phần 4



Lục Vân nhìn cả bốn nàng, ánh mắt phức tạp vô cùng, khẽ than:



- Ta chỉ có kết quả suy đoán, các muội không nhất định có thể chấp nhận được.



Bách Linh trầm giọng nói:



- Cho dù kết quả như thế nào đi nữa, chúng ta đều tin tưởng ở huynh.



Trương Ngạo Tuyết, Diệp Tâm Nghi, Thương Nguyệt đều gật đầu đồng ý, ánh mắt vô cùng kiên định. Lục Vân nhìn bốn nàng một lúc, vẻ mặt dần dần nghiêm túc lại, chỉnh chu lên tiếng:



- Theo nhắc nhở của Hồn Ma Quân, không gian chúng ta hiện nay đang sống chính là ở trong một loại pháp khí nào đó. Bọn họ đều là linh hồn bên trong pháp khí, bốn đại thần khí chính là nguyên động lực bên trong pháp khí!



- Cái gì? Pháp khí! Làm sao có khả năng này được!



Tiếng la thất thanh của bốn nàng vang lên, rõ ràng kết quả này khiến bọn họ khó có thể tin tưởng được. Vốn trong nhận thức của bọn họ, một nhóm người tiến vào trong một không gian thần bí, sau khi trải qua thu thập phân tích, không gian thần bí này rất có khả năng chính là một khu vực nào đó cách nay vạn năm. Ai ngờ cuối cùng lại trở thành ở bên trong một pháp khí, biến thành linh hồn, điều này sao chẳng khiến cho người ta phải kinh ngạc.



Người khổng lồ Thiên Thạch thấy các nàng không tin tưởng, mở miệng phát ra thanh âm trầm thấp:



- Suy đoán của Lục Vân rất đúng, không gian nơi này đúng là ở trong pháp khí. Năm xưa, đây chỉ là một pháp khí tầm thường. Nhưng từ khi chúng ta gia nhập vào bên trong, cùng với sự xuất hiện của bốn đại thần khí, pháp khí này liền có được uy lực tiêu diệt cả trời đất, trở thành pháp khí vô địch siêu việt thần kỳ. Hôm nay, các ngươi đến nơi này cũng bởi vì pháp khí ngủ say đã vạn năm xuất hiện dao động, Huyền Minh và Ảo Ảnh mới có thể vào lúc thích hợp lợi dụng Vĩnh Minh Đăng và Vạn Tượng Cổ Họa cuốn tám người các ngươi vào trong này.



Lục Vân nghe vậy trong lòng đầy khó hiểu, nghi hoặc lên tiếng:



- Nếu như đây là một loại pháp khí, lại tồn tại như thế này, chủ nhân của nó vì sao không hề mang theo nó bên mình?



Người khổng lồ Thiên Thạch đáp:



- Vấn đề này chúng ta không ai trả lời được, bởi vì đó là chuyện sau khi chúng ta tiến vào trong này rồi.



Trương Ngạo Tuyết nghe đến đây, nghi hoặc nói:



- Nếu như các ngươi đều bị người ta phong ấn trong này, làm sao hiểu được Cửu Long Khốn Nhật đại trận có thể khai mở cửa lớn thông với nhân gian?



Người khổng lồ Thiên Thạch đáp:



- Liên quan đến điểm này, bọn họ chỉ là suy đoán mà thôi, thật sự chỉ có một mình ta biết được. Năm xưa, ta do bản tính trời sinh chính trực, trước khi bị phong ấn thì người đó có nói cho ta biết được, một khi Cửu Long Khốn Nhật đại trận khai mở liền có thể đánh thông với nhân gian. Nhưng một khi ta khai mở trận này rồi, thế lực tà ác bị phong ấn trong Song Cực Thiên liền có thể quay về nhân gian, quấy rối thiên hạ không bình an. Vì thế, ta đồng ý trấn thủ trận này chỉ để vĩnh viễn giữ những người bị phong ấn ở nơi đây.



Cửu Anh hừ giọng nói:



- Không cần phải nói mình thần thánh như vậy, khi xưa người đó đã từng có lời nói trước, một khi bóng đêm bao trùm cả khu vực thì chính là lúc Cửu Long đại trận mở ra, người có thể quay về được nhân gian, có thể giải trừ được lời nguyền trên mình, bao gồm cả ngươi ở trong đó.



Huyền Minh quát lên:



- Thiên Thạch, ngươi không cần phải cố chấp như vậy, cho dù ngươi không muốn rời đi, chúng ta cũng muốn quay trở về.



Người khổng lồ Thiên Thạch đáp:



- Ta sao không muốn quay về, nhưng ta không thể làm được.



Ảo Ảnh hừ giọng nói:



- Có gì không thể làm được, chỉ cần khai mở Cửu Long đại trận, chúng ta liền có thể thoát khỏi lời nguyền, quay trở về nhân gian tiêu dao khoái lạc!



Người khổng lồ Thiên Thạch nhìn mọi người, trong mắt có vẻ khiến người ta phải khó hiểu, lắc đầu đáp:



- Các ngươi chỉ biết một mà không biết hai, pháp khí này cho dù tồn tại hay bị hủy diệt đều có ý nghĩa đặc thù của nó.



Vua Hắc Vực lên tiếng:



- Nếu như vậy, ngươi hà tất phải do dự làm gì, bây giờ thời gian đã càng lúc càng cạn, một khi trôi qua rồi, pháp khí này còn hay là bị hủy diệt, lúc đó ngươi thấy như thế nào đây?



Người khổng lồ Thiên Thạch không đáp, vẻ mặt rất nghiêm nghị.



Hồn Ma Quân thấy vậy khuyên bảo:



- Thiên Thạch, mấy người Lục Vân xuất hiện khiến cho truyền thuyết đi vào luân hồi trở lại. Nếu như không có bọn họ thì làm sao có được tình cảnh hiện tại? nếu như đây là định mệnh đã định sẵn, ngươi hà tất phải khiến bọn họ bồi táng cùng mình? Lẽ nào ngươi thấy mấy người Lục Vân cũng là hạng tà ác?



Người khổng lồ Thiên Thạch tròng mắt khẽ động, nhìn cẩn thận mấy người Lục Vân một lúc rồi mở miệng:



- Lục Vân, ta có thể nói cho ngươi biết phép khai mở, nhưng ngươi phải nhận với ta hai chuyện.



Lục Vân nghe đã nửa ngày, đã biết tính nghiêm trọng của sự tình rồi, vì sự an nguy của những người bên mình, không có lòng muốn hơn thua gì nhiều nữa, nghiêm túc đáp:



- Chuyện nào đây?



Người khổng lồ Thiên Thạch trầm giọng đáp:



- Thứ nhất, những phiền não do ngươi mang đến phải do ngươi giải quyết, ngươi phải giết chết cho sạch Huyền Minh, Ảo Ảnh, Cửu Anh, vua Hắc Vực, Dạ Ma Quỷ Nhãn mấy người, còn Hồn Ma Quân và Liệt Sơn thần thú, bọn họ không tính là hạng tà ác.



Lục Vân suy xét giây lát, hỏi lại:



- Tại sao phải giết sạch bọn họ?



Người khổng lồ Thiên Thạch đáp:



- Ta chỉ suy xét cho ngươi thôi, một khi bọn chúng theo ngươi quay về nhân gian rồi, chắc chắn sẽ khiến ngươi rước lấy tai họa vô cùng.



Lục Vân liếc mấy người Huyền Minh, mấy người này thực lực kinh khiếp, nếu thật sự quay về nhân gian rồi, đúng là không dễ dàng gì thu thập được.



- Đồng ý, điều này ta chấp nhận với ngươi, thứ hai là sao?



Người khổng lồ Thiên Thạch bật cười phức tạp, không ngờ có ý thất vọng nhỏ giọng nói:



- Cửu Long đại trận một khi khai mở rồi, tai nạn không lâu sau sẽ ập đến. Chuyện này do ngươi mở ra, ta hy vọng cũng do ngươi kết thúc.



Lục Vân cau mày nói:



- Có thể nói rõ ràng hơn một chút được không?



Người khổng lồ Thiên Thạch đáp:



- Ngươi chỉ cần trả lời đồng ý hay không đồng ý, chi tiết cụ thể thì cuối cùng ta sẽ nói cho ngươi biết.



Lục Vân trả lời:



- Được, ta đồng ý với ngươi!



Người khổng lồ Thiên Thạch cười cười, gật đầu nói:



- Hy vọng ta không nhìn lầm ngươi, đi thôi, thời gian của ngươi không còn nhiều, những người này không dễ gì thu thập được.



Lục Vân bật cười kỳ dị, ánh mắt quét qua không trung, tự phụ nói:



- Muốn thu thập bọn họ chắc không phải là vấn đề gì lớn lắm.



Huyền Minh hừ giọng nói:



- Lục Vân, ngươi tốt nhất hãy suy xét cho cẩn thận, bọn ta vẫn chưa hề ra tay không phải là sợ ngươi, mà là không muốn phá hủy ngươi. Một khi mọi người trở mặt với nhau, đến lúc đó đánh cái tan hết, rơi vào thế đồng quy vu tận, đối với ngươi cũng không phải là hay ho gì cả.



Lục Vân cười trả lời:



- Chuyện khó mà lưỡng toàn được, ta không động thủ cũng không được.



Ảo Ảnh xen ngang vào:



- Cũng không hoàn toàn vậy, ngươi còn có một chọn lựa khác!



Lục Vân kinh ngạc đáp:



- Phải vậy không? Nói cho rõ ràng nghe xem!



Ảo Ảnh trả lời:



- Hợp tác với chúng ta, bắt lấy Thiên Thạch ép hắn phải nói ra câu giải đáp khai mở trận pháp.



Lục Vân cười tà dị nói:



- Nghe ra cũng không hề tệ chút nào, nhưng các ngươi có năm người, lại thêm bên ta có bảy người là mười hai người, như vậy không phải là vượt hơn ba người sao?



Cửu Anh giận dữ đáp:



- Ngươi nhỏ tuổi không biết phân biệt, đấu với bọn ta thì ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi!



Lục Vân đang cười lạnh lại, trầm giọng nói:



- Ta Lục Vân trước giờ thích mềm không thích cứng, nếu như ngươi có lòng tự tin như vậy, hôm nay ta càng muốn thu thập ngươi, đến đây, mọi người vài lần gặp mặt duyên phận không sâu sắc, có thủ đoạn gì cứ mặc sức mà dùng ra đi.



Vua Hắc Vực thử khuyên bảo, cất tiếng hỏi:



- Lục Vân, vậy chẳng phải mắc mưu Thiên Thạch sao, trở thành công cụ hắn mượn tay để giết người sao?



Lục Vân lạnh lẽo đáp:



- Hai phe các ngươi ta chỉ có thể chọn một, chỉ đành đánh cuộc với vận khí, còn vận khí tốt hay xấu thì phải sau này mới biết được.



Vua Hắc Vực hừ lạnh một tiếng, liếc mấy người bên mình, lạnh lùng tàn khốc nói:



- Nếu như vậy chúng ta cũng không cần khách khí nữa, giết sạch bọn chúng đoạt lấy bốn đại thần khí, tự mình nghĩ ra cách khai mở Cửu Long đại trận.



Huyền Minh, Ảo Ảnh, Cửu Anh, Dạ Ma Quỷ Nhãn gật đầu đồng ý, ai nấy di chuyển ép gần đến mấy người Lục Vân.



Liếc năm người, Lục Vân hơi trầm ngâm, dặn dò:



- Tâm Nghi, muội đi thay cho Hải Nữ.



Diệp Tâm Nghi sửng mình, không đồng ý:



- Không được, mội phải tham dự.



Lục Vân nhẹ nhàng đáp lại:



- Nghe lời, tinh linh của Dục hoa trong cơ thể muội còn chưa hoàn toàn dung hòa được, cuộc chiến này lại quan trọng vô cùng, chúng ta không thể có chút sai lầm nào cả.



Diệp Tâm Nghi không nói, quật cường không chịu bỏ đi. Bách Linh mỉm cười khuyên bảo:



- Thế nào rồi, không chịu nhận tình cảm sao?



Diệp Tâm Nghi thở hổn hển đáp:



- Cái gì mà nhận tình cảm, huynh ấy chỉ coi thường muội mà thôi.



Bách Linh cười đáp:



- Muội à, thật là một nha đầu đần, huynh ấy chỉ không muốn muội bị lỗ lả. Mau đi đi, chớ có nổi hung nữa, nếu không …



Tiếng nói đột nhiên mất tiêu nhưng Diệp Tâm Nghi vẻ mặt đỏ ửng, mắng:



- Tỷ đi đi, chớ có nói năng lung tung, không có chuyện đó đâu …



Nói rồi đi thẳng đến Lục Văn Vũ đổi vai cho Hải Nữ.



Kêu bốn nàng đến gần bên mình, Lục Vân dặn dò:



- Ngạo Tuyết đối đầu Huyền Minh, Thương Nguyệt thu thập Dạ Ma Quỷ Nhãn, Bách Linh ứng phó vua Hắc Vực, Hải Nữ đi gặp Ảo Ảnh, Cửu Anh để ta giải quyết, mọi người nhớ kỹ phải cẩn thận.



Mọi người đồng thanh vâng một tiếng, rồi chia nhau bay đi nhằm thẳng về phía mục tiêu.



Lục Vân không nhanh không chậm điềm nhiên nhìn Cửu Anh, khóe miệng hiện ra nụ cười mỉm.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #607