Chương 1177: Lang Vương chi bí. (Bí mật của Lang Vương)



Hai mắt Lang Vương hơi khép lại, nhìn Tân Nguyệt một lúc rồi hừ giọng nói:



- Ngươi tốt nhất nói phải giữ lời, nếu không sẽ khiến ngươi phải hối hận.



Tân Nguyệt lạnh lùng cao ngạo đáp:



- Ta luôn nói một không nói hai lời, Lang Vương cứ yên tâm đi. Bây giờ, ta có mấy vấn đề muốn hỏi, hy vọng Lang Vương có thể giải đáp câu hỏi trong lòng ta.



Lang Vương âm lạnh đáp:



- Bổn vương còn chưa truy cứu tội tự tiện xông vào của các ngươi là đã quá sức từ bi rồi, các ngươi chớ có được voi đòi tiên.



Tân Nguyệt không nói, nàng trong lòng cũng hiểu rõ, với lập trường của hai bên, Lang Vương đúng là không có nghĩa vụ phải trả lời vấn đề của bản thân mình.



Thiên Lân nhìn ra được tâm tư của nàng, cười nhẹ nói:



- Lang Vương, hay là chúng ta làm một cuộc giao dịch, ngươi trả lời vấn đề của chúng ta, chúng ta giúp ngươi giải mở kết giới lối vào, như vậy ai cũng có kết quả theo nhu cầu, có thể nói là lưỡng toàn kỳ mỹ.



Lang Vương hoài nghi nhìn Thiên Lân, hỏi lại:



- Các ngươi quả thật có năng lực khai mở được kết giới lối vào này?



Thiên Lân lên tiếng thề chém đinh chặt sắt:



- Lang Vương yên tâm, nếu chúng ta đã dám giao dịch với ngươi, tự nhiên tuyệt đối nắm vững, nếu không ai lại muốn dây phiền phức vào thân đi lừa Lang Vương đây?



Nghĩ một lát, Lang Vương thấy có lý, hơn nữa cũng không sợ hai người này chơi trò gì cả, liền đồng ý đáp;



- Được, bổn vương đồng ý với các ngươi, nhưng tối đa chỉ có thể hỏi năm câu. Hơn nữa, nếu vấn đề bổn vương không biết, ta cũng không cách gì trả lời các ngươi.



Thiên Lân cười đáp:



- Được, năm vấn đề cũng đủ rồi. Bây giờ chúng ta bắt đầu thôi.



Nói rồi đánh mắt với Tân Nguyệt.



Đánh mắt trả lời Thiên Lân, Tân Nguyệt nhẹ giọng hỏi:



- Trước hết, ta hỏi một chuyện, gấu Bắc Cực ngoài việc đến đây báo thù ra còn có mục đích gì khác nữa?



Lang Vương cười lạnh đáp:



- Chuyện này ngươi hỏi sai người rồi, ngươi phải hỏi Hùng Liệt mới được.



Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:



- Lang Vương thật ra cũng biết, không phải vậy chăng?



Hừ lạnh một tiếng nhỏ, Lang Vương không vui trả lời:



- Bổn vương tự nhiên biết, hắn đến đây vì muốn bá chiếm nơi này.



Tân Nguyệt sửng sốt, liếc Thiên Lân, hai người đầy vẻ bất ngờ.



Thiên Lân hơi kỳ quái, nhìn gấu Bắc Cực nói:



- Nghe nói ban đầu các vị kết oán hoàn toàn không phải ở Tuyết Lang cốc này. Vì sao ngươi lại muốn chiếm lấy nơi này vậy?



Hùng Liệt trừng hắn một cái, hừ giọng nói:



- Ta dùng việc này để báo thù, lẽ nào không được chăng?



Thiên Lân không đáp, suy nghĩ câu nói của Hùng Liệt, nhưng lại căn bản không tin hắn.



Tân Nguyệt dời mắt nhìn sang Lang Vương nói:



- Vấn đề thứ hai, Cửu Trọng Thiên bên trên có sáu tầng, trận pháp vốn có do người nào phá đi vậy?



Lang Vương trừng nàng, giọng lạnh lùng đáp:



- Chuyện này dường như không liên quan đến chuyện ngươi muốn truy xét.



Tân Nguyệt nói:



- Ta phụng mệnh truy xét, cũng dường như không bắt buộc phải vì người nào giải mở kết giới ở lối vào.



Hừ một tiếng không vui, Lang Vương đáp:



- Tiểu nha đầu, không cần phải quá tự phụ. Cốc chủ các ngươi thấy ta cũng phải giữ lễ ba phần.



Tân Nguyệt không đáp, hoài nghi nhìn Lang Vương, hiển nhiên không tin lời nói của hắn.



Thiên Lân ngửng đầu nhìn Lang Vương, nhẹ giọng hỏi:



- Lang Vương sống đến bây giờ tính ra cũng được chừng một ngàn một trăm năm rồi phải không?



Lang Vương ánh mắt thất kinh, giận dữ nhìn Thiên Lân, quát lên:



- Tiểu tử, ngươi vì sao biết được chuyện này?



Thiên Lân hoàn toàn không e sợ, thản nhiên nhìn hắn, cười nhẹ nói:



- Nghe nói Hùng Liệt ban đầu kết oán với ngươi đã được khoảng sáu trăm năm trước, lúc đó ngươi đã sống được hơn năm trăm năm rồi, tính như vậy, ngươi ít nhất cũng sống được một ngàn một trăm năm.



Lang Vương bật cười khinh bỉ, khẽ nói:



- Tiểu tử, ngươi sai rồi. Bổn Lang Vương đến nay đã sống được một ngàn sáu trăm năm hơn rồi, ngày đó chỉ vì yêu nhân tài mới dưỡng hổ thành họa.



Thiên Lân cau mày nói:



- Hơn một ngàn sáu trăm năm rồi? Nói như vậy người tu đạo của trung thổ năm đó chính là người chỉ dạy cho ngươi rồi?



Lang Vương kinh hãi giận dữ nói:



- Tiểu tử, chuyện này ngươi làm sao biết được vậy?



Thiên Lân cười đáp:



- Đừng gấp, ngươi hãy đáp vấn đề của Tân Nguyệt trước đi đã.



Hừ lạnh một tiếng, Lang Vương bất mãn nói:



- Được, bổn vương nói cho các ngươi.



Động này năm xưa ẩn tàng trong lòng núi, vốn không người biết được. Nhưng không ngờ huyết sâm đột nhiên xuất hiện, bị Trường Phong chân nhân chủ ta phát hiện, vì thế truy đuổi không ngừng, cuối cùng phát hiện được nơi này.



Năm xưa, chủ ta vì bắt lấy huyết sâm, đặc biệt cố ý khai ân truyền thụ phép tu luyện cho ta.



Chuyện cách nay đã năm trăm năm, ta cuối cùng không phụ sự mong đợi, tìm ra được nơi huyết sâm ẩn thân.



Kết quả, chủ ta lực chiến với huyết sâm, hai bên lưỡng bại câu thương, huyết sâm bỏ chạy, chủ ta rời xa.



Sau đó, chủ ta lại đến, dẫn thêm hai vị huynh đệ, ba người cùng nhau tìm kiếm huyết sâm, cuối cùng không được gì phải bỏ đi.



Tân Nguyệt nghe vậy cứ mơ mơ hồ hồ, Thiên Lân lại nghe thấy hứng thú, hỏi tiếp:



- Sau đó rồi sao? Nói tiếp đi.



Lang Vương liếc mọi người, tiếp tục nói:



- Không tìm được huyết sâm, nhưng chủ ta bất ngờ phát hiện được trận pháp trong Cửu Trọng Thiên.



Để giải mở bí ẩn bên trong, chủ ta trải qua vài trăm năm, phá giải được tầng hai, ba, bốn, năm của trận pháp, hao hết tâm huyết mà chết.



Chuyện này vốn luôn luôn bảo mật, nhưng ai ngờ sau đó Hùng Liệt tìm đến ta báo thù, ba lần bốn lượt xông vào, cuối cùng phát hiện một chút đầu mối.



Để phân tán sự chú ý của hắn, hai trăm năm trước ta đã rời khỏi nơi này, đặc biệt tiến nhập trung thổ, ngầm học tập đạo trận pháp, hai mươi năm trước mới bí mật quay về.



Ai ngờ, hắn lại nhanh chóng thu hoạch được tung tích của ta, vội đến nơi này.



Nghe xong những câu này, Thiên Lân cười nói:



- Nói như vậy, Tứ Tượng trận pháp ở tầng thứ sáu là do ngươi phá giải được chăng?



Lang Vương tự kiêu đáp:



- Tự nhiên là bổn vương phá giải, hơn nữa chỉ tốn chưa đến ba năm.



Tân Nguyệt nói:



- Lang Vương một lòng muốn phá giải câu đố của Cửu Trọng Thiên, không biết bên trong thật ra ẩn chứa huyền cơ thế nào?



Lời này vừa nói ra, Hùng Liệt, Diêu Vân đều tập trung chú ý, rõ ràng bọn chúng muốn biết chuyện này.



Bật cười lạnh, Lang Vương nói:



- Vấn đề này ta không thể nào đáp lời, bởi vì ta cũng không biết bên dưới thật ra ẩn chứa điều gì nữa.



Tân Nguyệt nghi vấn hỏi:



- Lang Vương không biết, hay là không muốn nói?



Lang Vương phản bác:



- Điều này có gì khác biệt?



Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:



- Có, hơn nữa khác biệt rất lớn. Một lúc nữa đây, ta không muốn phá mở kết giới lối vào, hay là không có sức phá mở kết giới, thế thì phải xem sự trả lời của Lang Vương có làm ta vừa lòng hay không.



- Ngươi uy hiếp bổn vương!



Giận dữ trừng Tân Nguyệt, Lang Vương rõ ràng vô cùng tức giận.



Tân Nguyệt hừ lạnh nói:



- Đến bước này rồi, Lang Vương nếu như bỏ đi không phải đáng tiếc lắm sao?



Thời khắc này, Tân Nguyệt thể hiện tâm trí hơn người của mình, vừa cứng lại vừa mềm, dùng lời đoạt lấy tiên cơ, chủ đạo để tình thế phát triển.



Lang Vương hơi do dự, tầng trận pháp này đã vây khốn hắn hơn mười năm rồi.



Bây giờ có người có khả năng mở nó ra, thế thì đối với hắn là cơ hội hiếm có.



Tuy nhiên, bên cạnh còn có Hùng Liệt và Diêu Vân như hổ rình mồi, nhưng Lang Vương tự tin có thể ứng phó được.



Nếu như bỏ đi cơ hội này, bản thân đến lúc nào mới có thể tiếng xuống tầng bên dưới đây?



Nghĩ đến đây, Lang Vương thôi không do dự, âm trầm đáp:



- Nhớ kỹ lời của ngươi, sau này nếu ngươi không giải mở được phong ấn này, cho dù cốc chủ Đằng Long cốc đến ta cũng sẽ không tha cho ngươi.



Tân Nguyệt nghiêm mặt đáp:



- Lang Vương yên tâm, chuyện đã đáp ứng ngươi, ta nhất định sẽ hoàn thành.



Hậm hực liếc nàng một cái, Lang Vương không cam lòng nói:



- Theo ta biết được, tầng thứ tám và tầng thứ chín của Cửu Trọng Thiên ẩn chứa một loại huyền cơ, chỉ cần giải mở được ảo diệu bên trong liền có thể đạt được lợi ích cực lớn. Còn tình hình cụ thể thế nào, ta cũng không biết rõ ràng, chỉ nghe nói trong tầng thứ tám chứa đựng vật gì đó mà người tu đạo cả đời cầu mong.



Thiên Lân liếc đường vào, đột nhiên nói:



- Nói như vậy, Hùng Liệt muốn bá chiếm nơi này cũng vì vật đó mà thôi. Mà vị cao thủ Ma môn đến đây cũng ôm mục đích tương tự như vậy.



Lang Vương cười lạnh nói:



- Điều đó cần gì hỏi, bọn họ đương nhiên vì vật bên dưới đó rồi. Bây giờ, các ngươi còn có vấn đề nào không, không có thì lập tức thực hiện lời hứa của mình, giải mở kết giới ở đường vào.



Tân Nguyệt liếc ba người, trầm giọng nói:



- Lang Vương nghĩ kỹ, ngươi quả thật hy vọng ta giải mở kết giới trước mặt mọi người chăng?



Chần chừ một lúc, Lang Vương nói:



- Lát nữa cũng được, nhưng ta làm thế nào tin được các ngươi?



Tân Nguyệt lãnh đạm nói:



- Lang Vương có tin được bọn họ không?



Lang Vương nghẹn lời, Diêu Vân bên cạnh gây hấn:



- Người ở đây, ai có thể tin được ai đây? Ngươi ngầm ra hiệu cho Lang Vương đối phó chúng ta, đơn giản là muốn chúng ta lưỡng bại câu thương, sau đó các ngươi chiếm lấy tiện nghi, ngươi cho Lang Vương ngu dốt vậy sao?



Thiên Lân phản bác lại:



- Ngươi nói câu này, cũng không ngoài việc muốn chúng ta giải mở kết giới, ngươi lợi dụng thời cơ tiến vào.



Diêu Vân thản nhiên đáp:



- Ta có lòng này, các ngươi lẽ nào không có chăng?



Tân Nguyệt lạnh lùng đáp:



- Chúng ta còn không đến mức như ngươi.



Lang Vương quát lên:



- Đủ rồi, là phúc hay họa mọi thứ để cho ông trời định sẵn. Các ngươi cứ trước mặt mọi người giải mở tầng kết giới này đi.



Nghe vậy, Tân Nguyệt liếc Thiên Lân hỏi:



- Ngươi còn muốn nói gì nữa không?



Thiên Lân trầm tư một lúc, cười nói:



- Nếu như bọn họ đều không quan tâm, chúng ta hà tất phải lo ngại.



Tân Nguyệt điềm nhiên gật đầu, đi đến lối vào, ánh mắt quét qua Hùng Liệt và Diêu Vân, lạnh nhạt nói:



- Đứng xa ra một chút, nếu không đến lúc kết giới vỡ ra gây thương tích cho các ngươi chớ trách ta không nhắc trước đó.



Diêu Vân âm thầm lùi lại, Hùng Liệt lại hừ lạnh một tiếng, lùi lại vài thước.



Thiên Lân thấy vậy, bước đến bên Tân Nguyệt, ánh mắt nhìn vào lối vào, nhẹ giọng hỏi:



- Nàng có nắm chắc không?



Tân Nguyệt lắc đầu nói:



- Kết giới này rất mạnh, kiếm trong tay ta không nhất định có thể làm được.



Thiên Lân nói:



- Hay là để ta thử xem?



Tân Nguyệt lắc đầu nói:



- Hay là để ta đến, chuyện này ngươi không bằng ta được.



Thiên Lân hơi không phục, nhưng không nói nhiều, ngoan ngoãn đứng một bên, ngầm bảo hộ Tân Nguyệt.



Lang Vương quan sát tình hình trong động, ý thức theo dõi chặt chẽ Hùng Liệt và Diêu Vân, mắt lại nhìn Tân Nguyệt chờ đợi thời cơ kết giới mở ra.



Nhẹ nhàng bay lên, Tân Nguyệt đến trên lối vào, trường kiếm trong tay ra khỏi bao, một tiếng kiếm ngâm thánh thót cùng với một luồng sáng lạnh, như tia chớp đánh thẳng vào tầng kết giới.



Lúc này, chỉ thấy ánh sáng huyền hoặc lóe lên, kết giới hơi hơi chấn động, một kiếm sắc bén của Tân Nguyệt bị kết giới chống cự đẩy sang bên.



Thấy vậy, Tân Nguyệt hoàn toàn không để ý, thân thể bay lơ lửng đột nhiên đảo ngược, trường kiếm trong tay múa lên, năm trăm sáu mươi kiếm chớp mắt đã tản ra, lại đột nhiên hợp lại, khi đến gần kết giới trong chớp mắt liền hợp thành một lưỡi đao sáng màu đỏ hồng mang theo sức mạnh không gì chống nổi, hung hăng đánh thẳng vào kết giới đó.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #60