Chương 1805 – Huyền Minh hiện thân – phần 1



Trong màn đêm đen ngòm, một con bướm lấp lánh bay bay, trông thấy thật rõ ràng. Trên lưng của bướm, sáu người Lục Vân nhỏ giọng bàn luận, tổng hợp lại tất cả mọi chuyện xuất hiện từ lúc tiến vào trong thế giới này.



Hải Nữ tuổi mới lên tám, không cảm thấy những chuyện này thú vị, một mình tinh nghịch khống chế bướm bay lên hạ xuống, quan sát tình hình chung quanh. Rất nhanh, Hải Nữ thông qua thăm dò của con bướm liền phát hiện một cánh cửa giới hạn, vội vàng báo cho Lục Vân. Thu được tin tức này, Lục Vân hơi cảm thấy vui mừng, bảo Hải Nữ khống chế con bướm bay thẳng đến cửa giới hạn đó. Không bao lâu sau, đoàn người đến gần với cửa giới hạn, phát hiện nơi này sương mù tràn ngập, bất kỳ ánh sáng nào cũng không hề chiếu qua, vì thế che mất ánh sáng của cửa giới hạn.



Phất tay xua tan sương đen, Lục Vân nhìn cửa giới hạn lấp lánh trước mặt, trầm ngâm nói:



- Cánh cửa này mọi người có ấn tượng gì không?



Các cô đều trầm tư, cuối cùng lắc đầu phủ định.



Lục Vân khẽ gật đầu, điềm nhiên nói:



- Không có ấn tượng bởi vì hoàn cảnh đã có biến hóa, khí tức đã từng lưu lại trước đây bị sương đen nuốt mất, thế cho nên chúng ta không dám khẳng định là đã từng đi qua cửa giới hạn này hay chưa. Bây giờ, biện pháp duy nhất chính là phải thử qua từng bước, bằng mọi giá phải đi cho đến Cửu Long Khốn Nhật.



Bách Linh nói:



- Chuyện không thể chần chừ, chúng ta bây giờ bắt đầu thôi.



Lục Vân dặn các nàng ở nguyên tại chỗ, để mình chàng ra tay thử qua.



Kết quả Lục Vân nhanh chóng xuyên qua được cửa giới hạn, nhưng phát hiện ở sau cửa này là một hoàn cảnh xa lạ. Theo Lục Vân tìm hiểu được, thế giới này chia ra thành tám khu vực, ở giữa chính là Song Cực Thiên, chung quanh có bảy khu vực. Sáu người bọn họ khi đến đây đã chia ra rơi xuống những khu vực bên ngoài khác nhau. Nơi trước mắt chắc là một trong bảy khu vực lớn, nhưng lại hoàn toàn không phải là hai nơi Lục Vân đã từng đi qua.



Quay về lại trong cửa giới hạn, Lục Vân nói:



- Nơi này không phải là chỗ chúng ta cần tìm, bây giờ phải tiếp tục tìm.



Trương Ngạo Tuyết trầm ngâm nói:



- Bảy cửa giới hạn vây thành một hình tròn, chúng ta chỉ cần thứ tự lần lượt tiếp tục thì chắc chắn có thể tìm được cửa giới hạn thông đến Cửu Long Khốn Nhật. Nhưng phương hướng này lại không dễ phán đoán, do đó tiếp tục tiến lên hay quay lại thì cần phải trông vào vận khí.



Diệp Tâm Nghi nói:



- Tiến lên quay lại đều chiếm năm phần cơ hội, chúng ta hay là đánh cuộc vậy, giơ tay biểu quyết. Trước hết, muội chọn lựa tiến lên, mọi người thấy sao?



Năm người còn lại nghe vậy liền rối rít phát biểu ý kiến, cuối cùng quyết định tiếp tục tiến lên. Như vậy, sáu người theo Ngọc Hồ Điệp thuận thế đi xuống, rất lâu sau đã đến một cửa giới hạn tiếp theo. Lần này, Lục Vân thử thăm dò thì kết quả vẫn y như cũ không được như ý, chỉ đành tiếp tục tìm kiếm.



Khi mọi người đến trước cửa giới hạn thứ ba, Lục Vân đột nhiên cảm ứng được một chút biến hóa nhỏ bé, trong lòng hiện lên một chút nghi ngờ. Thương Nguyệt thấy Lục Vân trầm ngâm không nói, khẽ cười lên tiếng:



- Thế nào rồi, có phải lo lắng cửa giới hạn này cũng không phải là chỗ chúng ta cần tìm phải không?



Lục Vân liếc nàng một cái, sau đó đưa mắt nhìn những người khác, vẻ mặt quái dị nói:



- Không phải vì chuyện này, mà có phát hiện khác.



Thương Nguyệt sửng mình, liếc những người còn lại cất tiếng hỏi:



- Có phát hiện gì vậy?



Lục Vân nhìn ra chung quanh, trong mắt lấp lánh ánh sáng bảy màu, trầm ngâm đáp:



- Bóng đêm quanh nơi này so với trước kia có nhạt đi một chút.



Bách Linh nghi hoặc nói:



- Điều này dường như không cảm nhận thấy được.



Diệp Tâm Nghi cũng bảo:



- Tối đen như mực, làm sao có thể phân biệt được?



Lục Vân nghiêm túc đáp:



- Mọi người dùng mắt thịt để nhìn thì tự nhiên không cách gì phân biệt được.



Trương Ngạo Tuyết lên tiếng:



- Cho dù là vậy, điều đó dự báo thế nào đây?



Câu này vừa phát ra, các cô đều quay lại nhìn Lục Vân chờ đợi câu trả lời của chàng.



Chầm chậm lắc đầu, Lục Vân nói:



- Điểm này thì huynh cũng không cách gì biết được, nhưng ta mơ hồ phát hiện chuyện này có liên quan đến việc bốn thần khí dời khỏi vị trí.



Bách Linh kinh ngạc nói:



- Nếu là vậy, chúng ta phải khẩn trương thêm.



Lục Vân khẽ gật đầu, bất đầu thử thăm dò lần thứ ba. Vận may lần này đã đến, phía sau cửa giới hạn chính là khu vực có Cửu Long Khốn Nhật. Lục Vân lập tức dẫn năm nàng đi xuyên qua cửa giới hạn, đi thẳng đến Cửu Long Khốn Nhật.



Trên đường đi, Hải Nữ vừa bay vừa nhìn quanh nhìn quất, trong lúc vô tình quay đầu lại không ngờ phát hiện được một vầng mây đen đang dùng tốc độ nhanh đến kinh người tràn ra khắp chung quanh.



- Sư phụ, sư nương, sư thúc, mọi người nhanh quay đầu nhìn lại, đám mây đen thật là to lớn.



Dừng lại, Hải Nữ chỉ về phía sau lớn giọng kêu lên.



Lục Vân và bốn nàng nghe vậy quay đầu nhìn, khi thấy cảnh tượng đó, vẻ mặt năm người rất là kinh ngạc, rõ ràng chưa từng ngờ được lại có chuyện như vậy phát sinh.



- Vân, sao lại có chuyện như vậy?



Thương Nguyệt nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.



Lục Vân nhìn vầng mây đen đang khuếch tán, trầm giọng nói:



- Ta đã mang tai nạn đến nơi này rồi.



Bách Linh kinh ngạc nói:



- Ý huynh nói là chúng ta đã trở thành con cờ bị người khác lợi dụng rồi?



Lục Vân cười cười, vẻ mặt thần bí đáp:



- Có đôi khi bị lợi dụng cũng là một chuyện tốt. Đi thôi, mọi câu đố sẽ nhanh chóng được giải mở.



Xoay mình, Lục Vân không nói gì nhiều, dẫn năm cô bay thẳng đến khu tuyệt địa Cửu Long Khốn Nhật.



Phía sau, vầng mây đen khuếch tán với tốc độ cực nhanh, đến nơi nào thì chỗ đó trở thành màn đêm che phủ tất cả mọi ánh sáng rọi chiếu.



Bay đi một lúc thật lâu, sáu người Lục Vân đến chỗ tuyệt địa Cửu Long Khốn Nhật. Mới đến nơi này lần đầu, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh và Hải Nữ vô cùng kinh ngạc, cảm thấy kinh hãi chấn động vô cùng đối với kỳ quan Cửu Long Khốn Nhật. Diệp Tâm Nghi đã qua một lần rồi, liền tiện miệng xung phong nói qua một lần, giới thiệu đại khái tình hình nơi này. Lục Vân dừng lại giữa không trung, liếc vầng mây đen xa xa, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống bên bờ hồ máu, lớn tiếng kêu người khổng lồ Thiên Thạch.



Ánh nhạt lóe lên, người khổng lồ Thiên Thạch hình dạng to lớn xuất hiện bên bờ hồ máu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lục Vân:



- Ngươi đã quên lời hứa của mình, đã đem tai nạn đến nơi này.



Lục Vân đáp:



- Ta không có quên, chỉ là không thể làm được như vậy mà thôi. Có một điểm ta vẫn không hiểu, vầng mây đen đó làm thế nào xuyên qua được cửa giới hạn để tiến vào trong khu vực này?



Người khổng lồ Thiên Thạch nhìn Lục Vân dưới chân, khẽ than thở:



- Có lẽ đây là số mệnh, ta căn bản ngăn chặn nó phát sinh không được. Trong thế giới của chúng ta ẩn chứa quá nhiều bí mật, nơi này phức tạp vô cùng, bất kỳ chuyện gì cũng đều có khả năng phát sinh.



Lục Vân suy tư những lời nói của y, cái gọi là bí mật là ám chỉ gì đây?



Lúc này, năm người bọn Diệp Tâm Nghi đã nhẹ nhàng hạ xuống. Hải Nữ hiếu kỳ nhìn người khổng lồ, cất tiếng hỏi:



- Ông chính là người khổng lồ Thiên Thạch? Vì sao lại sống ở nơi này, có bạn hữu ở cùng hay không?


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #596