Chương 1804 – Hắc Vực lệnh kỳ – phần 4



Khẽ gật đầu, Diệp Tâm Nghi nhìn Lục Vân, thấy vẻ mặt chàng kỳ dị, không khỏi cất tiếng hỏi:



- Huynh đang suy nghĩ chuyện gì vậy?



Lục Vân nghe vậy giật mình, liếc bốn cô rồi khẽ bảo:



- Nhớ lại Cửu Anh đã từng nói qua, một khi tụ tập bốn dạng thần khí rồi liền có thể giải mở tất cả mọi đáp án. Hiện nay Tụ Linh Kỳ ở ngay trước mắt, ta lại nghĩ giữa bốn đại thần khí có ẩn chứa huyền cơ nào hay không?



Thương Nguyệt nói:



- Hay là chúng ta lấy ra Vĩnh Minh Đăng, Vạn Tượng Cổ Họa và Thần Mộc Lệnh, xem thử giữa chúng và Tụ Linh Kỳ có phát sinh biến hóa nào hay không.



Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết, Diệp Tâm Nghi thấy có thể thử qua, đều tán đồng với đề nghị của Thương Nguyệt.



Vua Hắc Vực nghe vậy quát to:



- Không thể nào!



Lục Vân nghe vậy mỉm cười, dường như đã liệu được hắn sẽ ngăn cản, hỏi tới:



- Vì sao không thể?



Vua Hắc Vực do dự một lúc, không tình nguyện lắm nhưng cũng mở miệng đáp:



- Ngoại trừ trong hoàn cảnh đặc biệt, nếu không Vĩnh Minh Đăng và Vạn Tượng Cổ Họa nếu đồng thời mở ra, cả hai sẽ lập tức tiêu diệt lẫn nhau, mọi thứ chung quanh cũng sẽ trở thành tro bụi.



Lục Vân vẻ mặt nụ cười rất thâm sâu, tiếp tục hỏi tới:



- Thế thì Thần Mộc Lệnh và Tụ Linh Kỳ, hai vật này có thể cùng tồn tại chung với nhau không?



Vua Hắc Vực lòng không cam tâm cũng phải trả lời:



- Hai vật này cũng vậy, cũng giống như Vĩnh Minh Đăng và Vạn Tượng Cổ Họa vậy.



Thương Nguyệt hiếu kỳ nói:



- Nguyên nhân điều này là gì? Trong hoàn cảnh nào bọn chúng mới có thể đồng thời mở ra?



Vua Hắc Vực chần chừ không đáp, rõ ràng không quá tình nguyện nói rõ nguyên nhân bên trong.



Lục Vân không hề gò ép, điềm nhiên nói:



- Bốn dạng thần khí nếu đồng thời mở ra, nghĩ chắc hẳn phải ở trong Cửu Long Khốn Nhật, một trong bốn tuyệt địa mới được, ta nói có đúng không?



Vua Hắc Vực hừ khẽ một tiếng, coi như là có trả lời.



Lục Vân tiếp tục nói:



- Trước đây ta đã từng gặp Hồn Ma Quân, hắn nói với ta một câu, vẫn khiến cho ta mãi không hiểu được. Hắn nói rằng, khi bóng đêm bao trùm tất cả, Vĩnh Dạ thành sẽ có tên đúng với thực, mà truyền thuyết thời viễn cổ cũng từng bước đi vào luân hồi. Câu này có ý tứ như thế nào?



Vua Hắc Vực nghe vậy kinh hãi biến sắc, ánh mắt vẫn luôn lấp lánh chợt dừng lại, dường như đang suy tính trả lời thế nào.



Diệm Tâm Nghi thấy vậy, liền nhắc nhở:



- Vua Hắc Vực, ngươi thấy dựng nên chuyện xưa có thể hù dọa được bọn ta chăng?



Hiểu rõ ý tức của Diệp Tâm Nghi, vua Hắc Vực hừ giọng đáp:



- Không phải thừa cơ tạo ra chuyện xưa, ta chỉ suy xét có nên nói cho các ngươi biết hay không thôi.



Thương Nguyệt nói:



- Chuyện đã đến miệng rồi, ngươi thấy còn có thể che giấu chúng ta đến lúc nào nữa đây?



Câu này có hiệu ứng, vua Hắc Vực dường như biết che giấu cũng không bao lâu, lập tức không do dự nữa, khẽ hừ giọng đáp:



- Nếu như các ngươi đã một lòng hỏi tới, ta sẽ cho các ngươi biết. Ý tứ của câu này rất rõ ràng, mất đi Vĩnh Minh Đăng, thành Hắc Ám sẽ không bị hủy diệt mà ngược lại sẽ thực sự đúng như cái tên Vĩnh Dạ thành. Còn về truyền thuyết viễn cổ rất nhiều, cụ thể là cái gì thì tốt nhất ngươi hãy đi hỏi Hồn Ma Quân đó.



Lục Vân chăm chú nhìn hắn, trầm giọng nói:



- Ngươi biết ý của Hồn Ma Quân nhưng ngươi không muốn đề cập, có đúng không?



Vua Hắc Vực không trả lời, chọn lựa trầm ngâm để đáp lại.



Lục Vân hoàn toàn không để ý, dặn dò Thương Nguyệt lấy ra Vĩnh Minh Đăng, Trương Ngạo Tuyết chuẩn bị lấy cờ, Bách Linh thì kêu Hải Nữ quay về.



Chớp mắt, mọi thứ đã sắp xếp xong, Hải Nữ quay về đến bên cạnh Bách Linh, Thương Nguyệt thúc động Vĩnh Minh Đăng phát xuất một luồng sáng mạnh mẽ bức người chói mắt, mang theo khí cực dương cực cương, chốc lát đã tinh lọc tất cả âm hồn trong động, chỉ còn lại vua Hắc Vực không chút tổn hại nhờ có kết giới ánh sáng bảy màu của Lục Vân.



Trương Ngạo Tuyết thấy vậy, nhẹ nhàng bay đến trên đài đá màu đen, hai tay nắm chặt lấy cờ, dùng sức nhổ lên, lập tức thu lấy được Tụ Linh Kỳ. Lúc này, cây cờ trong tay của Trương Ngạo Tuyết lập tức thu nhỏ lại, biến thành một lá cờ nhỏ dài chừng một thước. Vui mừng rất nhiều, Trương Ngạo Tuyết quan sát cẩn thận, phát hiện hai mặt trái phải của Tụ Linh Kỳ chia ra có thêu hình ảnh mặt trời và trăng tàn, ngụ ý cây cờ này có thể hấp thu được linh khí của mặt trời mặt trăng.



Tung mình bay lên, Trương Ngạo Tuyết giao cây cờ cho Lục Vân, còn nói:



- Cờ này có hình ảnh mặt trời mặt trăng, chắc là có thể hấp thu được khí âm dương trời đất. Trước đây do nơi này âm khí cực nặng, nó thể hiện đặc tính rõ ràng nên có phần tà dị một chút. Bây giờ được Vĩnh Minh Đăng rọi chiếu, khí âm dương trên Tụ Linh Kỳ cân bằng, vì thế không hề tà dị nữa.



Lục Vân gật đầu nói:



- Suy đoán của muội rất có lý, cờ này chính là báu vật khác thường trong trời đất có ẩn chứa huyền cơ, cần phải thăm dò cẩn thận mới được.



Còn đang nói, Lục Vân đưa Tụ Linh Kỳ cho Bách Linh, để cho các nàng lần lượt quan sát.



Trong kết giới, vua Hắc Vực hừ giọng nói:



- Lục Vân, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi chọn Vĩnh Minh Đăng mà không dùng Vạn Tượng Cổ Họa hay Thần Mộc Lệnh?



Bật cười kỳ dị, Lục Vân trả lời:



- Điều này rất đơn giản, bởi vì Vĩnh Minh Đăng cực dương cực cương, nơi này cực âm tà, vừa hay là tương khắc. Còn lại Thần Mộc Lệnh là tinh khí Ất Mộc, không khắc chế được âm hồn, còn Vạn Tượng Cổ Họa tuy thần kỳ nhưng lại là vật cực âm, không thích hợp để sử dụng nơi này.



Vua Hắc Vực ngạc nhiên vô cùng, không ngờ được Lục Vân lại quen thuộc với bốn đại thần khí như vậy, thật là khó tin được.



- Bây giờ, ngươi lấy được Tụ Linh Kỳ, sao còn chưa tha cho ta ra.



Lục Vân cười nói:



- Đừng gấp, ta sẽ tha cho ngươi rời đi, nhưng ta muốn hỏi ngươi một vấn đề.



Vua Hắc Vực hỏi lại:



- Vấn đề thế nào?



Lục Vân chăm chú nhìn vào trong mắt hắn, có phần nghiêm túc lên tiếng hỏi:



- Kính Ảo thời không và thành Hắc Ám vì sao muốn cuốn chúng ta vào trong thế giới này, đưa chúng ta đến đất thị phi này?



Vua Hắc Vực hừ lạnh đáp:



- Rất đơn giản, bọn họ muốn nhờ vào sức mạnh của các ngươi để thay đổi tình trạng giằng co vài ngàn năm.



Lục Vân nghi hoặc nói:



- Chỉ vì như vậy thôi sao?



Vua Hắc Vực lạnh lẽo trả lời:



- Ta chỉ có thể cho ngươi câu trả lời như vậy thôi.



Năm nàng nghe vậy bán tín bán nghi. Thương Nguyệt lên tiếng:



- Vua Hắc Vực, ngươi có phải có chuyện gì đó không muốn cho chúng ta biết không?



Diệp Tâm Nghi cũng nói:



- Nghe qua giọng điệu của hắn là biết rồi, nói chỉ một nửa mà thôi.



Vua Hắc Vực hoàn toàn không phủ nhận, điềm đạm đáp:



- Muốn biết tất cả thì phải chờ thời cơ, chuyện phải đến thì không cách nào né tránh được.



Lục Vân nghe vậy, biết không thể hỏi y thêm bất kỳ tin tức nào nữa, lập tức thu lại kết giới thả y ra.



Trước khi chia tay, Lục Vân nhắc nhở:



- Quan hệ giữa chúng ta không tính là hòa thuận cũng chưa thể coi là ác liệt. Hy vọng lần sau gặp mặt không phải đối chọi binh đao.



Vua Hắc Vực nhìn Lục Vân, ánh mắt phức tạp đáp:



- Ngươi vì sao cho rằng chúng ta còn sẽ gặp nhau?



Lục Vân cười đáp:



- Bởi vì trong lòng ngươi còn có những bí mật chưa nói hết.



Câu này có phần bí ẩn nhưng vua Hắc Vực rõ ràng hiểu được hàm nghĩa bên trong, không nói lời nào liền biến mất trong bóng đêm.



Lục Vân cũng không nghỉ ngơi, dẫn năm nàng nhanh chóng rời khỏi đó, sau khi ra khỏi Hắc Vực liền đi thẳng đến một trong bốn tuyệt địa là Cửu Long Khốn Nhật.



Do phải đi xuyên qua cửa giới hạn, Lục Vân dẫn năm nàng bay thẳng đến cửa giới hạn, không bao lâu đã xuyên qua được Hắc Thạch Sơn, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến cả sáu người cảm thấy ngạc nhiên.



Té ra, Hắc Thạch Sơn vốn là một bờ tường rào vây phủ quanh Song Cực Thiên, bên ngoài là một dải sáng có bảy cửa giới hạn.



Hiện nay, dải sáng đã không còn thấy hình dạng, cả khu vực chìm trong đêm đen khiến người ta căn bản không cách nào phân biệt phương hướng.



Tình hình như vậy tầm nhìn không rõ, Lục Vân tuy có một thân kỳ học kinh thế hãi tục, màn đêm vô chừng trước mắt lại có thể nuốt gọn mọi sóng thăm dò, khiến chàng không cách nào thu thập được quá nhiều tin tức.



Năm nàng Trương Ngạo Tuyết cũng phát hiện được tình hình này, ai nấy tự động nghĩ cách thăm dò tình hình chung quanh, bất đắc dĩ do hạn chế của khu vực, chỉ có thể phát huy được ba bốn phần tài nghệ trước đây, căn bản không làm nên chuyện gì.



Ngược lại Ngọc Hồ Điệp trên đầu Hải Nữ lại có phần thần kỳ, không chịu hạn chế của khu vực này, hóa thành một con bướm khổng lồ đỡ lấy thân thể của sáu người bay thẳng vào trong màn đêm.


Thất Giới Hậu Truyện - Chương #595